Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa to nện thật mạnh lên cửa kính, vội vã, cũng mang theo một loại tiết tấu áp bách như hiến tế.

Trương Triết Hạn bất giác kéo cổ áo lên, vùi mặt hít một hơi, trên mặt đều là thỏa mãn. Nhưng hành động này của anh, khiến cho Cung Tuấn vừa bước vào cứng người lại.

Im lặng, im lặng đến đáng sợ. Trương Triết Hạn nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Cung Tuấn, anh thấy yết hầu cậu lên xuống. Anh có cảm giác nếu để cậu nói ra thì mọi chuyện sẽ lại như cũ.

Nhưng có thể như cũ được sao?

Đột nhiên Trương Triết Hạn không muốn nữa. Anh đứng lên, bước lên phía trước.

- Tuấn Tuấn, anh có chuyện muốn nói với em.

Tay cầm cốc của Cung Tuấn siết đến mức hiện rõ gân xanh, cậu theo bản năng cúi đầu xuống. Nhưng Trương Triết Hạn vài bước đã đến gần rồi. Cung Tuấn nhìn thấy mấy ngón chân trắng bệch của Trương Triết Hạn xuất hiện trong tầm mắt.

- Tuấn Tuấn. Anh thích em.

Anh ấy đang nói gì?

- Tuấn Tuấn. Anh thích em, không phải kiểu thích như anh em, không phải kiểu thích như bạn bè. Anh thích em, anh đang tỏ tình với em.

Trương Triết Hạn dùng hết dũng khí nói ra rồi, không hiểu sao lại muốn cười. Nhưng Cung Tuấn cứ mãi cúi đầu, anh mím môi áp sát tới buộc Cung Tuấn phải nhìn anh. Cung Tuấn quay đầu trốn tránh, trong lòng Trương Triết Hạn cảm thấy tức giận. Anh giữ lấy vai Cung Tuấn, bất chấp tất cả kề sát lại hôn lên môi cậu.

Nụ hôn cực lạnh. Và cái cách Cung Tuấn đẩy anh ra cũng như một tia sét vang dội chém ngang trời xanh.

Cung Tuấn theo bản năng đẩy Trương Triết Hạn ra, cậu hốt hoảng nhìn anh, một tay đưa lên sờ lên môi mình.

- A Hạn... Anh... Anh làm cái gì?

- Ghét sao?

- ...

- Ghét lắm sao? Kỳ quái sao? Ghê tởm sao?

- Trương Triết Hạn!  Anh mn!

Trương Triết Hạn phản cười, anh gập người cười đến tê tâm liệt phế, cười đến mức lồng ngực đều đau. Nhìn phản ứng này của Cung Tuấn, anh đã có đáp án của mình.

- Cung Tuấn, anh bày tỏ với em. Thái độ của em cũng đã cho anh câu trả lời.

Trương Triết Hạn nói rồi bước tới, Cung Tuấn rụt người lại một chút, bỏ qua vẻ tuyệt vọng trong mắt Trương Triết Hạn.

- Anh đi đây.

“Cạch”

Cánh cửa ấy đóng lại, đóng lại rồi. Giây phút ấy Cung Tuấn không biết được mình vừa mất đi thứ gì.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, Trương Triết Hạn không nỡ để quần áo của Cung Tuấn ướt nên đứng chờ một lúc. Anh thầm đếm, một phút, hai phút, ba phút... Hai mươi phút.

“Cung Tuấn, anh nhận được câu trả lời của em rồi. “

Trời đã tạnh mưa, Trương Triết Hạn rời đi, tiến về phía trước.

Trương Triết Hạn chuyển trường, chuyện này đến lúc học kỳ kết thúc Cung Tuấn mới biết.

Trương Triết Hạn chuyển nhà, chuyện này cũng không ai nói với Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn làm phẫu thuật, chuyện này càng không có người nói cho Cung Tuấn biết.

- Người bệnh sau khi được phẫu thuật sẽ được loại bỏ các triệu chứng mắc phải của Hanahaki. Nhưng cũng sẽ đem lại một số tác dụng phụ, trong đó có thể sẽ mất một vài ký ức, quên đi vài người, thậm chí mất đi cảm giác yêu thích. Nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất, những cánh hoa của cậu ấy đã bắt đầu nhiễm đỏ rồi.

Mẹ Trương Triết Hạn cố nén nước mặt gật đầu kí tên lên.

Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng toát, hé miệng nói không thành lời.

“Tạm biệt, Cung Tuấn. Tạm biệt, Trương Triết Hạn thích Cung Tuấn. “

***

Cung Tuấn lên đại học.

Lúc đầu cậu rất mờ mịt với việc chọn trường, sau đó có một đêm, Cung Tuấn làm ra một hành động khó hiểu nổi.

Cậu bắt tàu đi đến thành phố ven biển bên kia đất nước, chuyến đi ước chừng hai ngày, đổi năm sáu phương tiện duy chuyển. Lúc đến nơi đã ba giờ sáng, Cung Tuấn đứng ở cổng trường đợi thêm mấy tiếng nữa mới lục tục có sinh viên đến. Trong đám người lạ lẫm, hoàn cảnh lạ lẫm, cậu tìm kiếm người mình cần gặp.

Dư Tường vẫn luôn nổi bật trong đám đông, chiều cao của anh dù đi đến đâu cũng không thể xem nhẹ. Lúc anh trông thấy Cung Tuấn, trong lòng rất kinh ngạc, nhưng theo đó là cảm giác hiển nhiên phải thế.

Hai người chẳng đi đâu xa, hẹn ngay quán cà phê ngoài trường học. Cung Tuấn gọi cà phê đen, chưa đầy năm phút đã uống cạn.

- Cho em biết đi.

- Cung Tuấn, cần gì phải vậy?

Cung Tuấn cười một tiếng, nụ cười của cậu đã không còn nhẹ nhàng như lúc trước nữa.

- Anh, em muốn gặp anh ấy.

- Cậu ấy rời đi, cắt đứt liên lạc với cậu là vì nguyên nhân gì tôi nghĩ cậu hiểu rõ mới đúng.

- Em biết. Em muốn gặp anh ấy.

Dư Tường nhìn vẻ cố chấp của Cung Tuấn, chẳng nói gì một lúc lâu. Cuối cùng, anh ghi vội một cái tên đẩy về phía Cung Tuấn.

- Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.

- Cảm ơn anh.

Thật ra chính Dư Tường cũng khá lâu rồi chưa liên lạc với Trương Triết Hạn, anh chỉ biết ngôi trường Trương Triết Hạn đang theo học, cũng chỉ vậy thôi.

Cuộc sống này bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, có người chấp nhận buông tay, có người lại hối hận muộn màng.

Lỗi là ở Cung Tuấn sao? Không hoàn toàn. Thời điểm ấy cậu còn quá mờ mịt ngây ngô, đến nỗi chẳng phân biệt được thứ tình cảm của mình với Trương Triết Hạn là gì, cũng không hiểu rõ được tình cảm của Trương Triết Hạn dành cho mình.

Đột nhiên một ngày Trương Triết Hạn rời khỏi cuộc sống của Cung Tuấn, lúc ấy đâu chỉ đơn giản là cảm giác hụt hẫng. Nó càng giống như mất đi thứ gì đó quý giá nhất trong đời, cắt bỏ đi một phần máu thịt trên người.

Hoang mang suốt gần hai năm, cuối cùng thì Cung Tuấn cũng biết, cậu không thể chấp nhận được việc Trương Triết Hạn rời xa mình.

Cậu thích người đó.

Khi mà bản thân còn chưa hiểu rõ, bản năng và tâm trí cậu đã luôn thích người đó. Chỉ là do không nhận rõ trái tim mình nên Cung Tuấn đã bỏ lỡ mất tình cảm ấy, cũng lỡ mất Trương Triết Hạn.

Nhưng Cung Tuấn không cam tâm, cậu muốn tìm lại Trương Triết Hạn.

Trường đại học M vốn là một ngôi trường đứng đầu trong top, điều kiện học tập tốt nhất, ngành học cũng đa dạng, khiến cho rất nhiều sinh viên mơ ước đến đây.
Cung Tuấn khó khăn lắm mới thi được vào, cậu vô cùng vui vẻ, chờ mong.

- Bên khoa kiến trúc hôm nay có hội đàm đấy.

- Cậu học khoa kinh tế đi xem làm gì?

- Ah, phàm nhân. Đó là lý do cậu vẫn FA.

- Ý gì???

- Xin lỗi, nhường đường một chút.

Cung Tuấn nói một tiếng, gật đầu cười rồi len người qua, cậu muốn đi chiếm một vị trí có tầm nhìn tốt một chút.

- Đó là Cung Tuấn khoa công nghệ thông tin hả?

- Cậu biết?

- Đẹp trai lại học giỏi, ai không biết cậu ta nổi tiếng trong lớp tân sinh viên chứ. Nhưng cậu ta cũng đến hội đàm của khoa kiến trúc làm gì?

- Ai biết được.

Phòng hội đàm rất lớn, lúc Cung Tuấn vào được bên trong thì đã có không ít người. Cậu nhìn quanh một vòng, lúc tìm thấy mục tiêu thì hai mắt lóe lên, nhanh chân đi về phía ấy.

Đối với người khác vị trí tốt là khu vực gần trung tâm, còn đối với Cung Tuấn vị trí tốt là nơi gần người ấy. Quả nhiên, Cung Tuấn nghĩ:”Anh ấy lại chọn nơi ít người rồi. “

Trương Tô lơ đãng nhìn, vừa thấy Cung Tuấn từ xa đi tới thì chậc một tiếng.

- Nè, lại tới kìa.

Người bên cạnh Trương Tô úp mặt lên sách, nghiêng đầu nhắm mắt, mơ hồ ừm một tiếng.

- Tớ nói, Cung Tuấn lại tới kìa.

Mi mắt của Trương Triết Hạn cũng không động đậy.

- Trương Tô. Buồn ngủ.

Trong lòng Trương Tô mắng thầm “Ngủ ngủ ngủ, suốt ngày chỉ lo ngủ!"

- Đàn anh, xin chào.

Giọng của Cung Tuấn rất dễ nghe, lúc này còn mang theo hưng phấn và vui vẻ. Trương Tô nhìn cậu, biết chắc rằng chẳng phải đang chào mình.
Trương Triết Hạn không động đậy, dường như chẳng nghe thấy gì. Cung Tuấn cũng không ngại, lập tức ngồi xuống vị trí sau lưng anh. Cách thời gian hai người gặp lại, đã qua ba tháng.

Lần đầu tiên Cung Tuấn gặp lại Trương Triết Hạn ở trong sân trường, cậu kích động đến mức nói năng lắp bắp, ánh mắt thì sáng đến kinh người khóa chặt lấy Trương Triết Hạn.

- A Hạn! Cuối cùng em cũng gặp được anh.

Trương Triết Hạn lúc ấy đang nói chuyện với Trương Tô, lúc đầu không biết Cung Tuấn đang gọi mình, bị Trương Tô huých một cái mới quay đầu lại.

Anh nói: - Tôi biết cậu sao?

Không phải giận dỗi, không phải giả vờ không quen, Trương Triết Hạn thật sự không nhớ Cung Tuấn.
Nụ cười trên mặt Cung Tuấn cứng lại, miễn cưỡng giữ bình tĩnh.

- Em là Cung Tuấn.

- Cung Tuấn là ai?

Nhìn ánh mắt hoang mang của Trương Triết Hạn, trái tim Cung Tuấn hốt hoảng. Cậu nhớ tới Dư Tường từng nói: “Cậu biết căn bệnh Hanahaki không? Cậu nên tìm hiểu nó một chút đi.”

Trương Triết Hạn từng mắc Hanahaki, mãi sau khi mất liên lạc Cung Tuấn mới biết chuyện này, Dư Tường nói cho cậu biết. Nhưng Cung Tuấn vẫn chưa hiểu rõ được vấn đề, cho đến khi lần nữa gặp lại Trương Triết Hạn. Anh ấy không nhớ cậu, không nhận ra cậu, anh ấy cũng như trở thành một người khác.

“Trương Triết Hạn phẫu thuật rồi, cậu ấy đã không còn thích cậu nữa.”

Sự thật này tàn nhẫn hung hăng giằng xé trái tim Cung Tuấn.

Cung Tuấn nhìn ánh mắt xa lạ khi Trương Triết Hạn nhìn cậu, thầm nói “Đáng lắm, Cung Tuấn, đáng lắm.”

- Đàn anh, anh muốn uống không?

Trương Tô thầm nói, lại tới rồi.

Cung Tuấn từ phía sau đưa ra một hộp sữa chua, vừa vặn kề sát bên má Trương Triết Hạn. Nhiệt độ hộp sữa còn hơi lạnh, khiến cho lỗ tai Trương Triết Hạn run run một cái. Anh hé mắt ra, mũi hít một chút.

- Hả?

Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn lúc này có hơi đáng yêu, nhịn không được càng mềm giọng.

- Em mua sữa chua, anh muốn uống không?

Gần đây Trương Triết Hạn rất thích vị sữa chua này, đương nhiên Cung Tuấn biết rõ, cậu luôn quan sát anh.

- Ừm.

Trương Triết Hạn tự nhiên ngồi thẳng dậy, tư thế lười biếng uể oải. Anh đưa tay cầm lấy hộp sữa, xé mở rồi cắm ống hút vào.

- Cảm ơn, bao nhiêu tiền.

- Em mua cho anh, không cần tiền.

Trương Triết Hạn thấy thế là không đúng, anh cũng không thân với đàn em này, gần đây thì đúng là có gặp nhiều một chút, nhưng không thân là thật.

- Không được, cậu đưa mã cho tôi, tôi quét.

Cung Tuấn chỉ chờ có lúc này, vui vẻ đưa điện thoại ra. Trương Tô lập tức thấy không ổn, muốn nói để anh trả thay. Nhưng Cung Tuấn càng nhanh tay hơn, chớp mắt đã quét xong rồi. Trương Tô bên cạnh nhìn Trương Triết Hạn không có chút đề phòng nào, hận không thể đánh tỉnh anh một chút.

Trương Triết Hạn không để ý nhiều như vậy, hoặc là anh vốn cũng không để ý thứ gì. Sữa vừa uống hết thì hội đàm cũng bắt đầu, anh cúi đầu ghi chép, lúc lại chăm chú lắng nghe. Chỉ là gương mặt anh quá hờ hững, khiến người khác cũng không nghĩ anh tập trung bao nhiêu.

Cung Tuấn từ phía sau nhìn cái gáy trắng nõn của Trương Triết Hạn, trong lòng vừa vui vẻ vừa chua xót. Ba tháng qua, cậu tìm rất nhiều cách tiếp cận Trương Triết Hạn, chỉ càng thêm khẳng định sự thật rằng Trương Triết Hạn đã không còn nhớ cậu là ai, quên đi người đã từng lớn lên cùng anh từ nhỏ là cậu. Cung Tuấn có đau lòng không? Hay càng nhiều là khó chịu? Đều có, còn hơn thế nữa.

Cái cân bây giờ đã nghiêng về một phía, chỉ còn Cung Tuấn lưu giữ ký ức của hai người, chỉ còn cậu bắt đầu đơn phương yêu thích Trương Triết Hạn. Còn đối với Trương Triết Hạn cậu chỉ là một đàn em xa lạ, không thân, cũng chẳng quen.

- Đàn anh, anh tới sân bóng sao? Em đi cùng anh.

- Đàn anh, tập luyện xong chúng ta đi uống nước đi.

- Đàn anh...

- Đàn anh...

Trương Triết Hạn dừng lại bước chân, anh hơi lơ đãng, nhưng không phải thật sự ngu ngốc, đương nhiên phát hiện Cung Tuấn tiếp cận mình có hơi nhiều. Trương Triết Hạn xoay người lại, thấy Cung Tuấn cười rạng rỡ nhìn mình.

- Cung Tuấn.

- Vâng.

- Cậu đừng đi theo tôi nữa. Phiền lắm.

Khóe môi Cung Tuấn mân chặt, ánh mắt ảm đạm đi, nhưng Trương Triết Hạn cũng chẳng cảm thấy gì. Cậu hỏi.

- Anh ghét em sao?

- Sao tôi phải ghét cậu? – Trương Triết Hạn có hơi nghi hoặc.

- Vậy... Em không thể đến gần anh sao?

- Cung Tuấn, tôi không cho được thứ cậu muốn. Trở về đi.

Trương Triết Hạn nói xong thì đi mất, con đường dẫn đến sân tập lúc này lại vô cùng vắng vẻ, cây xanh đổ bóng, che đi chút u ám trên mặt Cung Tuấn. Cậu không đi theo nữa, lặng người nhìn bóng lưng Trương Triết Hạn khuất dần.

Hôm sau, Cung Tuấn vẫn xuất hiện trong nhà ăn, ngồi cạnh Trương Triết Hạn. Nhưng cậu chẳng lên tiếng chào hỏi, Trương Triết Hạn nhíu mày một cái rồi mặc kệ cậu.

Trương Triết Hạn tuy mơ hồ, nhưng sau khi bị tỏ tình quá nhiều lần thì cũng hiểu rõ một chút, Cung Tuấn là đang theo đuổi anh? Đối với chuyện này Trương Triết Hạn không cảm thấy gì, anh chỉ thấy hơi phiền phức, quá chiếm dụng thời gian của anh. Anh không hiểu yêu thích của người khác, cũng không muốn yêu đương, dường như là hoàn toàn không có hứng thú. Đối với Trương Triết Hạn, việc ngủ thêm một chút có lẽ còn quan trọng hơn.

Nhưng Cung Tuấn lại không giống mấy người lúc trước Trương Triết Hạn từ chối qua, cậu không từ bỏ, mà càng thêm tiến tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top