Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Fanic] [shortfic/NC-17] Đừng yêu em (kyumin)

Mình rất thích fic này nên đã up nó qa đây, nếu author không thích fic này thì cứ nói vs mình, mình sẽ DEL FIC NGAY LẬP TỨC

[Fanfic] [Shortfic/NC-17] Đừng yêu em (#1)

POSTED ON 

06/07/2010

BY 

ROOM 137

161

Author: TrucY

Pairing: KyuMin, QMi

Rating: 

NC-17

, mục tiêu là vậy, nhưng có thể ko đủ trình thì dừng ở M thôi 

Category: huhm… romance?

Disclaimer: Nhắc lại nhé, KyuMin 

[không phải] 

là của tớ

Warning:  ko dành cho trẻ em dưới 17 tuổi, những người dị ứng với yaoi và fan ZhouMi/ QMi nhé.

DO NOT TAKE OUT WITHOUT MY PERMISSION.

- Tạm biệt, Mimi!

Kyuhyun xiết nhẹ eo chàng trai thanh mảnh, mơn trớn thả một nụ hôn lên cổ người đối diện. ZhouMi thở gấp, dồn anh vào góc tường, nhưng Kyuhyun đã đưa tay ngăn nụ hôn nôn nóng. Anh bĩu môi.

- Mimi, muộn rồi.

- Kyuhyun, chỉ một lát thôi.

Và ZhouMi lại tiếp tục tấn công làn môi đỏ mọng một cách tham lam.

- A…. Kyunie đồ xấu xa!!!!

Một chiếc túi không biết từ đâu bay tới đập bốp lên đầu ZhouMi khiến anh ta suýt cắn phải lưỡi Kyuhyun. Kyuhyun nhăn mặt đẩy anh ra, lườm một cái cháy sém rồi mới quay sang nơi phát ra tiếng kêu chói tai vừa rồi.

Một cô bé hết sức dễ thương đang đứng chống nạnh nhìn chòng chọc hai anh chàng trong tư thế nhạy cảm ngay trước cửa phòng Kyuhyun. Cô bé mặc chiếc váy xòe màu hồng, tóc vàng óng bồng bềnh và làn môi phớt ánh đào hờn dỗi.

- Kyunie!!! Anh đã có em rồi mà!!!

Rồi, trước bốn con mắt trợn tròn, cô bé xăm xăm tiến lại gần, kéo mạnh ZhouMi ra khỏi vòng tay của Kyuhyun, đẩy anh ta ra xa bằng sức mạnh khó tin và choàng tay ôm lấy cổ Kyuhyun. Tất cả diễn ra quá nhanh đến mức hai anh chàng cao lớn chỉ biết trơ mắt nhìn.

Cô bé nhón chân hôn nhẹ lên môi Kyuhyun rồi quay ra le lưỡi với ZhouMi.

- Anh, cút đi! Kyunie là của tôi!

ZhouMi sực tỉnh, nhăn mày. Anh ta đưa tay gạt cô bé ra khỏi Kyuhyun.

- Tránh ra, nhóc con, cô là ai chứ?

- Là người yêu của Jo Kyuhyun, phải không, anh yêu nè? – Cô bé kiên trì bám lấy tay Kyuhyun

Kyuhyun cũng đã kịp định thần, nhìn cô bé lâu thật lâu như xác định xem mình đã gặp cô ta ở đâu? Nhưng có vẻ trí nhớ anh không được tốt. Anh lắc đầu.

- Cô là…

Cô bé tỳ hai tay lên đôi vai mảnh khảnh để thì thầm vào tai anh. Kyuhyun thoảng thốt nhìn cô, lắp bắp.

- Là… là em?

ZhouMi nhìn cảnh đó thì không chịu được nữa, anh ta quay gót bỏ đi, những mong Kyuhyun sẽ hối hận mà chạy theo xin lỗi. Nhưng không, Kyuhyun vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng thần tiên mang tên cô bé váy hồng.

ZhouMi sập cánh cửa chiếc xe mui trần bóng loáng.

Con bé đó là ai? Hình như gương mặt đó anh đã gặp ở đâu rồi?

Trở lại với Kyuhyun và cô bé váy hồng. Váy hồng đã giúp Kyuhyun mở cửa căn hộ của anh, dẫn anh (vẫn đang mơ màng) vào phòng, lấy cho anh ly nước quả, ngồi xuống đối diện với anh, và mỉm cười.

- Lâu quá rồi nhỉ?

Kyuhyun chồm người qua chiếc bàn ăn, bắt gọn làn môi hồng đào xinh xắn. Anh hôn cô ngấu nghiến như kẻ bị bỏ đói lâu ngày bắt gặp chiếc bánh mì phết bơ thơm phức. Lưỡi anh cuộn chặt lưỡi cô trong hơi thở gấp gáp. Cô bé để cho Kyuhyun thưởng thức mình đến mệt nhoài thì mới nhẹ nhàng đẩy anh ra, le lưỡi.

- Anh vẫn còn mùi của ZhouMi đó!

Kyuhyun giả vờ lơ đi lời nói châm chọc, anh vòng ra sau cô để ôm trọn thân hình mũm mĩm dễ thương. Anh hít sâu vào lồng ngực mùi thơm dịu dàng trên mái tóc mềm, trên quần áo và trên thân thể xinh đẹp. Bàn tay anh dần dần tiến ra phía trước.

Váy hồng giữ tay anh lại, nhăn mặt.

- Yah… Kyunie, anh “dê xồm” quá rồi đấy.

- Lép quá… ke ke. – Kyuhyun cười nhăn nhở.

Váy hồng xoay người đối diện với anh, choàng tay ôm lấy cổ anh. Cô bé nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sâu thẳm, cười nhẹ mà đầy khiêu khích.

- Nhưng chỗ khác thì không đâu.

Kyuhyun bắt đầu cảm thấy nóng bừng khi thân dưới của cô bé chà sát vào lớp quần jeans đã trở nên quá chật chội của anh. Váy hồng vẫn giữ nụ cười ngây thơ trên gương mặt thiên thần, trong khi không ngừng lắc lư cặp mông tròn lẳn. Kyuhyun không thể kiềm chế thêm được, anh bóp mạnh lên mông cô bé, gằn giọng.

- Lee Sungmin, em vừa trở về đã ép anh quá đáng. Đừng trách anh không để em được nghỉ ngơi!

- Kyu-sama… Để xem bản lĩnh anh được rèn luyện như vậy có tiến triển gì không?

- Em sẽ thấy ngay thôi.

Kyuhyun nhếch mép và bế xốc cô vào phòng ngủ.

——-

Chap 2.

Kyuhyun bế xốc ‘cô nhóc’ ương bướng vào phòng ngủ, quăng mạnh ‘cô’ lên chiếc giường êm ái bọc ga trắng muốt.

Cô nhỏ váy hồng, giờ chúng ta đã biết tên ‘cô’ là Sungmin, nhăn mặt ngồi dậy, dẩu môi nhìn anh.

- ‘Kỹ thuật’ anh học được là sự bạo lực này sao?

- Không! – Kyuhyun nhếch mép, anh tháo từng cúc áo sơ mi và tiến lại gần Sungmin. – Để anh cho em thấy, một cách từ từ.

Sungmin ngẩn người nhìn khuôn ngực vạm vỡ của Kyuhyun, khẽ đưa tay chạm vào anh.

- Quả nhiên là có rèn luyện.

- Còn nhiều thứ em chưa biết lắm.

Kyuhyun đẩy Sungmin nằm xuống giường và trườn lên phía trên. Anh cúi đầu hôn lên làn môi đỏ mọng, nút chặt cái lưỡi hư hỏng không ngừng ngọ nguậy. Sungmin rên lên và đưa tay quấn quanh cổ anh, kéo anh sát lại gần mình hơn.

Bàn tay Kyuhyun đã tìm đúng lối, nhẹ nhàng chu du trên chiếc đùi thanh mảnh và luồn vào trong lớp váy mềm mại. Anh lật tung lên và cười thích thú.

- Mặc váy mà vẫn xài CK à?

Sungmin luyến tiếc khi rời môi anh, le lưỡi.

- Anh thích quần jeans hơn?

- Ý anh nói về CK. Và hơn nữa, anh thích váy. Tất nhiên anh cũng thích CK, rất sexy. Và anh thích nhất là em.

Mỗi tiếng ‘thích’ thốt ra từ miệng Kyuhyun lại đi kèm với một nụ hôn trải dần từ cổ xuống ngực áo đang phanh ra mời gọi, rồi xuống đến chiếc bụng phẳng đang phập phồng theo từng nhịp thở của Sungmin. Anh mút chặt làn da trắng hồng, cuộn lưỡi xung quanh cái rốn xinh xắn khiến Sungmin không kiềm được tiếng rên kích thích. Lớp quần CK đã căng phồng lên tố cáo giới tính của ‘cô bé váy hồng’.

- Em nôn nóng hơn trước nhiều rồi đấy.

Khóe môi Kyuhyun khẽ nhếch lên, mặc dù anh cũng cảm thấy hơi khó khăn trong việc giữ yên chú nhóc trong quần mình, nhưng anh vẫn muốn trêu đùa Sungmin một chút để trừng phạt con người đã bỏ anh đi biền biệt mấy tháng nay.

Kyuhyun nhẹ nhàng lột bỏ chiếc quần nhỏ của Sungmin trong khi vẫn giữ lại váy của cậu. Anh thỏa mãn nhìn cậu bé của Sungmin đã dựng đứng trong lòng bàn tay mình. Sungmin oằn người vì kích thích. Mắt cậu nhắm chặt và môi mím lại trong sự kiềm chế đến khó chịu. Tay cậu bấu chặt vào tấm ga trải giường nhàu nát, đôi chân thon thả rung lên bần bật theo từng cử động nhỏ của Kyuhyun.

Kyuhyun liếm mép, tiếp tục xoa bóp cậu bé ngày một cương cứng của Sungmin, anh cúi đầu và cho cậu vào miệng. Hơi ấm trong miệng Kyuhyun như có ma lực ghê gớm, Sungmin rít lên một tiếng và cong người lên cho một sự tiếp xúc gần hơn. Nhưng Kyuhyun ngay lập tức thả cậu ra khiến cậu rên lên vì thất vọng.

- Kyu…

- Minie ngoan, nói anh nghe, tại sao đột ngột bỏ đi.

- Kyu… please…

- Đừng đánh trống lảng, tại sao bỏ anh đi? Tại sao đã cùng anh trốn đến đây, lại đột nhiên biến mất? Em có biết anh đã phát điên khi không thể tìm được em không?

Mắt Sungmin nhòe đi, cậu cắn môi đến bật máu.

- Tại…

- Tại sao? – Kyuhyun gằn giọng, anh bóp chặt Sungmin trong lòng bàn tay ấm nóng.

- A… Kyu… đừng làm thế.

- Minie ngoan, muốn anh vào trong em không? Muốn anh đâm vào em cho đến khi cả hai cùng kiệt sức không?

Sungmin gật đầu.

- Vậy nói anh nghe, ai, kẻ nào đã bắt em phải rời xa anh?

- Là em tự nguyện… A.. Kyu… Là ba anh. Ba anh đã tìm đến đây. Ổng nói… Kyu…

- Ổng nói sao?

- Nói nếu em không rời xa anh, sẽ khiến anh không ngóc đầu lên được.

- Em tin ông ta hơn tin anh?

- A… Ông ta có tiền… Kyu… em… xin lỗi…

- Được rồi, Minie của anh…

Kyuhyun ngăn những tiếng rên rỉ không ngừng của cậu bằng nụ hôn sâu cuồng dại. Anh với tay mở ngăn kéo lấy chai dầu và đổ đầy bàn tay. Sungmin nôn nóng kéo khóa quần anh để lộ cậu bé cũng đang cương lên ngạo nghễ. Sungmin nhếch mép trong hơi thở khó nhọc.

- Anh cũng vội vàng quá Kyu à.

Kyuhyun không nói gì, anh đưa thẳng một ngón tay đã đầy bôi trơn vào trong cậu. Sungmin thét lên vì sự đột nhập bất ngờ. Kyuhyun vòng tay nhấc người cậu lên để cả hai đối diện nhau trong tư thế quỳ và đưa thêm hai ngón tay vào vùng đất ẩm ướt.

- A… Kyu.. em muốn…

- Minie của anh muốn gì? Thỏ bông? Bánh kem? Hay váy hồng?

- Em muốn Kyu…

- Anh đang ở ngay đây.

- Em muốn Kyu ở trong em, nhanh và mạnh, thật hoang dại và thật điên cuồng.

- Minie đã trở nên hư hỏng rồi.

Kyuhyun hôn phớt lên trán cậu rồi đâm thẳng vào trong cậu. Sungmin bấu chặt vào đôi vai trần đẫm mồ hôi của anh. Tóc cậu bết lại dính quanh vầng trán xinh đẹp và vương lên gò má Kyuhyun nhột nhạt. Anh vừa dùng hai tay giữ hông cậu để dễ dàng tiếp cận điểm G trong cậu, vừa khẽ nhích vai để ghim cậu trong nụ hôn cuồng nhiệt. Sungmin không thể làm gì khác ngoài việc há miệng để anh khám phá từng ngóc ngách trong vòm họng. Cậu gần như cắn phải lưỡi anh khi Kyuhyun chạm đến đỉnh điểm của cậu và Sungmin hét lên phấn khích.

Kyuhyun dứt ra khỏi nụ hôn và hứng trọn chất lỏng màu trắng tuôn ra chảy tràn trên bụng. Anh thả tay để Sungmin đổ phịch xuống giường và liếm khắp đùi non cậu. Chiếc váy đã được kéo lên qua vòng eo thanh mảnh khiến cậu trông quyến rũ một cách tội lỗi.

Sungmin lấy lại hơi thở đứt quãng, cậu nhìn xuống Kyuhyun vẫn đang lúi húi giữa hai đùi mình. Khóe miệng cậu khẽ mỉm cười khi cậu đưa chân gác lên cổ anh. Kyuhyun hơi bất ngờ, anh ngẩng lên nhìn thì bắt gặp đôi mắt lấp lánh khiêu gợi.

Bằng một động tác nhanh đến phi thường, Sungmin đã hoán đổi vị trí hai người. Kyuhyun tự hỏi liệu cậu đã học được cái này ở đâu.

Sungmin trải nụ hôn ướt át lên khuôn ngực rắn chắc, nút lấy hai đầu vú căng cứng của anh khiến anh rên lên không kiểm soát. Cậu tháo bỏ cái quần vẫn đang vương vấn ở đầu gối anh, phơi bày ra một Kyuhyun hoàn toàn trần trụi trước đôi mắt mở to vì ngưỡng mộ. Sungmin thích thú hôn lên cậu bé đã căng phồng của anh.

Kyuhyun ấn mạnh đầu cậu cho sự tiếp xúc sâu hơn. Sungmin ngoan ngoãn liếm khắp cậu bé của anh rồi ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt to tròn và sáng lấp lánh của cậu cứ như một chú cún con làm Kyuhyun bất giác bật cười. Mỗi lần làm tình với nhau và cậu nhìn anh như vậy thì Kyuhyun lại có cảm giác anh đang lên giường với một trinh nữ.

Anh kéo cậu đặt lên người mình và xé toạc áo cậu. Chiếc áo lót màu hồng chễm chệ trên khuôn ngực trắng bóc làm Kyuhyun cười thầm.

- Em đã  mua nó ở đâu vậy?

- Ở cửa hàng đồ lót, còn ở đâu được? Em nói và mua cho bạn gái và các chị túm vào chọn lựa giúp.

Sungmin ngây thơ trả lời, nhưng hành động của cậu thì ngược lại. Cậu khẽ cựa mình để cọ sát chiếc váy vào thân dưới của anh. Kyuhyun rên rỉ văng tục. Sungmin cười thích thú và búng lên chóp mũi anh.

- Yêu em đi.

Không đợi Sungmin nhắc lần thứ hai, Kyuhyun lật cậu xuống, anh kéo chiếc váy lên cao và thưởng thức cặp mông căng tròn của cậu. Kyuhyun liếm mép và đâm thẳng vào lối vào đang hé mở.

- A… nữa đi Kyu…

Tiếng rên rỉ của Sungmin cứ như liều thuốc kích thích, Kyuhyun đâm vào cậu không mệt mỏi với nhịp điệu ngày càng mạnh. Cho đến khi cả hai cùng lên đến đỉnh điểm và Kyuhyun giải phóng tất cả bên trong Sungmin còn cậu cho hết ra tấm ga trải giường nhàu nát.

Kyuhyun đổ gục xuống bên cạnh cậu, bàn tay ve vuốt trên cặp mông quyến rũ.

- Anh nhớ em đến phát điên.

- Em cũng vậy, Kyu.

Cậu thì thầm và rúc sâu vào ngực Kyuhyun.

~~~~~~~~~

Sáng hôm sau, Kyuhyun mở mắt và quờ tay sang bên cạnh.

Nhưng cậu đã biến mất. Y như mấy tháng trước. Cậu như tan biến vào ánh bình minh, nếu không có những dấu ấn của cuộc làm tình hoang dại, thì Kyuhyun đã chẳng dám tin là cậu đã ở đây.

Anh đưa tay sờ lên cổ, nơi vết răng cậu vẫn còn đó, thở dài.

- Lại quên mua xích buộc chặt vào giường rồi.

Anh nặng nề đi vào phòng tắm. Bước chân anh chợt dừng lại khi Kyuhyun nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ màu hồng nằm ngay ngắn trên bàn.

“Em xin lỗi, Kyuhyun. Em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.

Đừng yêu em, Kyuhyun.”

Đừng yêu em ư?

Xin lỗi, lần này anh không thể đáp ứng em được nữa.

Chap 3

- Cậu chủ đã về!

- Mau gọi ông chủ, cậu chủ đã về!

Đám người làm nhốn nháo cả lên khi Kyuhyun lạnh lùng bước xuống xe. Anh mỉm cười chào người quản gia già tận tụy.

- Ba tôi có nhà không?

- Ông chủ đang ở trong thư phòng thưa cậu.

Kyuhyun gật đầu, lặng lẽ tiếng thẳng về phía cánh cửa nâu khép kín.

Ngài Cho ngẩng đầu khỏi cuốn sách dày, nhướn mày ngạc nhiên, rồi bình thản quay lại với trang sách dang dở.

- Hết tiền rồi sao?

Kyuhyun nhếch mép.

- Con có thể tự lo cho mình, dù không theo cách ba mong đợi.

- Vậy về đây làm gì? – Ngài Cho đẩy gọng kính, nheo mắt như giễu cợt.

- Trả Sungmin lại cho con.

- Ồ. Ta không giống con, ta không có sở thích đó.

- Ba…

Kyuhyun mím môi tức giận. Rồi anh hít một hơi sâu, trầm giọng.

- Rốt cục ba muốn gì?

- Con muốn gì? – Ngài Cho hỏi lại, nhìn thẳng vào thằng con trai cả đời ông hy vọng.

- Lee Sungmin. Và con sẽ làm bất cứ điều gì ba muốn.

Ngài Cho gập cuốn sách lại, mỉm cười.

- Được rồi. Có quà cho con ở trong phòng. Bây giờ ra ngoài đi, ba đang bận.

- Vâng, thưa ba.

Kyuhyun cúi gập người, lẳng lặng đi ra khỏi phòng. Cuộc gặp gỡ lạnh lẽo đúng như anh dự đoán. Anh chưa bao giờ mong gì hơn ở ba mình.

Kyuhyun nhẹ nhàng mở cửa phòng, căn phòng anh đã bỏ đi từ mấy tháng trước, cùng với Sungmin. Nhưng cậu đã hết lần này đến lần khác trốn khỏi anh, và anh biết chắc là có bàn tay của ba mình nhúng vào. Chỉ có nhượng bộ ông ấy, thì anh mới có được Sungmin của mình.

Căn phòng vẫn y như ngày anh ra đi, gọn gàng, ngăn nắp, ga trải giường trắng tinh, rèm cửa màu kem phất phơ trong ánh nắng mát dịu. Bức tường màu xanh ngọc như phát sáng, chính cậu đã nằng nặc sơn màu này thay cho màu xám mà Kyuhyun chọn lúc ban đầu. Kyuhyun khẽ chạm tay vào bức ảnh anh tươi cười bên cha mẹ của mình, phải, ngày mẹ anh còn ở đây.

Một vòng tay mềm mại ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Kyuhyun từ phía sau. Anh thoảng thốt giật mình, rồi lặng đi khi nhận ra mùi hương quen thuộc. Kyuhyun ôm ghì vòng tay cậu, đưa lên miệng hôn như chưa bao giờ anh được hôn cậu như thế. Sungmin chun mũi quay anh lại đối diện với mình, cậu nhón chân hôn môi anh cuồng nhiệt.

Kyuhyun đẩy cậu vào góc tường, anh nhấc bổng cậu lên để hai chân cậu kẹp chặt vào hông mình. Anh hôn lên môi cậu, lên má cậu, lên cằm cậu, lên cổ, lên hõm vai, lên bờ ngực trắng tinh khôi. Sungmin ấp úng trong hơi thở dồn dập.

- Kyu…. Anh…  vừa đi về…

Kyuhyun vùi đầu vào ngực cậu, anh nói như hờn dỗi.

- Thì ra em luôn ở đây, tại sao lại thế?

- Ba anh… Chỉ cần anh trở về là được…

Kyuhyun thả cậu xuống, vuốt ve mái tóc mềm xinh đẹp.

- Sungminie muốn anh lấy người con gái khác sao?

Sungmin lắc đầu, cậu cắn môi muốn bật máu, cho đến khi Kyuhyun xoa nhẹ lên làn môi hồng căng mọng, anh thì thầm.

- Anh sẽ không lấy ai khác ngoài Sungmin, nên hãy yên tâm đi, anh sẽ có cách.

- Chống lại ba anh ư? Bằng cách nào?

- Em không phải bận tâm chuyện đó, chỉ cần làm cho anh vui là được.

Ánh mắt Sungmin lóe lên tinh quái, cậu nhếch môi và kéo anh lại gần.

- Việc đó thì em làm được.

Cậu dùng cái lưỡi nhỏ xinh của mình chà sát lên đôi môi khô rang của Kyuhyun, nhẹ nhàng tách ra và luồn sâu vào vòm họng ẩm ướt. Anh nhân cơ hội đó mà cuộn chặt lấy cậu, bao bọc cậu bằng thứ chất nhớp nháp đầy quyến rũ. Sungmin mê đi trong nụ hôn ma thuật. Cậu tì cả người lên Kyuhyun, không hiểu vô tình hay cố ý, mà phần thân dưới cứng ngắc chạm vào đùi anh khiêu khích. Kyuhyun rên lên vì kích thích, anh mân mê cặp mông căng tròn rồi tấn công dần ra phía trước. Khi Sungmin cảm thấy bàn tay anh ở đũng quần mình thì tất cả đã quá muộn.

- Kyu… anh cần… nghỉ ngơi…

- Anh chỉ cần ăn em thôi.

Anh nhếch mép cười và nhanh chóng tháo khóa quần cậu. Sungmin đỏ mặt nhìn cậu bé của mình đang dựng đứng trong tay anh. Kyuhyun liếm mép.

- Em lúc nào cũng thật ngon lành.

Và anh cúi xuống ngậm cả cậu bé vào trong miệng. Sungmin giật mình vì sự tiếp xúc đột ngột. Người cậu rung lên bần bật và tay cậu bấu chặt vào mái tóc rối bời của anh.

- A… Kyuhyun…

Kyuhyun hài lòng khi thấy cậu kêu tên mình trong tiếng rên khoái cảm. Anh ngẩng đầu nhìn cậu, hấp háy mắt.

- Sao cơ?

- Kyuhyun à…

- Sao?

- Em…

- Uhm?

- Ah… Kyu… đừng…

- Em muốn dừng lại phải không? – Kyuhyun chậm chạp vuốt ve thành viên của cậu, tinh quái hỏi.

Sungmin nghiến răng ngăn sự thèm khát ập đến lấp đầy thân thể, nhưng vô vọng. Cậu bỏ qua hết thể diện của mình để hét lên

- Kyuhyun, khốn kiếp, đừng đùa thế nữa! Nhanh lên đi!

- Tuân lệnh, công chúa.

Sau nụ cười thỏa mãn, anh đứng dậy ôm cả thân hình mềm nhũn của cậu đặt xuống giường và nằm lên phía trên.

Rồi căn phòng tràn ngập những tiếng rên rỉ, những tiếng gừ và tiếng thân thể chà sát vào nhau dâm đãng.

———————–

Kyuhyun vuốt nhẹ lên gò má đỏ ửng, cuộc làm tình vừa rồi đã bòn rút hết sức lực của cậu. Cũng phải thôi, anh nhớ cậu đến phát điên và nếu không hành hạ cậu cho đến khi cậu không cử động được nữa thì anh sẽ khó mà yên được.

Đôi mắt nhắm nghiền sau mà yên bình quá. Thiên thần của anh, cậu đã phải chịu bao thiệt thòi rồi. Từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, được người quản gia già đem về nuôi dưỡng và trở thành người hầu hạ anh. Rồi thành người tình của anh. Rồi cùng anh bỏ chạy khỏi gia đình khi ba anh sắp xếp cho anh một cuộc hôn nhân chết tiệt nào đó. Anh đã định sẽ kiếm việc làm và hai người sẽ sống một cách bình thường giản dị nhưng hạnh phúc. Nhưng ba anh quá khắc nghiệt và cũng quá giỏi giang. Ông không thèm ra mặt gọi anh về nhà, cũng không thèm cử người đến thuyết phục. Ông chỉ cần phẩy tay ra lệnh. Không một công ty nào dám nhận anh, mặc dù tài năng của anh dư sức đứng vào hàng ngũ lãnh đạo cao nhất.

Rồi Sungmin lại đột nhiên biến mất, không một dấu tích.

Anh lao đi tìm cậu khắp mọi ngõ ngách của thành phố, anh như kẻ điên sẵn sàng chạy mải miết theo một bóng dáng nhỏ bé thấp thoáng xa vời.

Nhưng vô ích.

Cậu đã biến mất không sủi tăm.

Cho đến khi anh gần như tuyệt vọng.

Anh gặp ZhouMi, và đó là định mệnh.

Anh không yêu anh ta, chỉ là một bước tiến để anh đạt được mục tiêu của mình.

Nhưng cũng thật cảm ơn anh ta, bằng cách nào đó mà Sungmin biết được anh đang qua lại với ZhouMi, và cậu chạy bổ đến tìm anh.

Và bây giờ, cậu đang ngoan ngoãn ở trong phòng anh, trên giường anh, trần trụi trong vòng tay anh, như năm nào, ngoan ngoãn và xinh đẹp. Chỉ khác là, bây giờ anh một mặt phải tỏ ra nghe lời cha mình, một mặt phải chống lại chính ông ấy. Có như thế, anh mới giữ được Sungmin ở bên mình, duy nhất và mãi mãi.

Điện thoại rung lên một hồi, Kyuhyun vội với tay bắt lấy, anh không muốn làm cậu thức giấc.

Cái tên trên màn hình làm anh lưỡng lự. Anh nhẹ đặt cậu sang một bên để đi vào phòng tắm.

- Mimi à?

Sungmin hé mắt nhìn tấm lưng trần quyến rũ. Anh đang nói chuyện với người đó. Và cậu nhất định sẽ không để yên chuyện này đâu.

TBC

Chap 4

Kyuhyun bước vào tiệm cafe, anh đảo mắt một vòng rồi mới bước lại phía chiếc bàn kín đáo nằm ở góc khuất. ZhouMi mỉm cười chào anh.

- Đúng giờ lắm, Kyuhyun.

Kyuhyun gật đầu hờ hững, anh ngồi xuống và đi thẳng vào vấn đề.

- Như đã nói qua điện thoại, em cần vốn từ công ty anh. Đảm bảo sau hai tháng anh có thể thu về số lời gấp đôi.

- Không có gì là chắc chắn cả. – ZhouMi nhấp một ngụm cafe, hấp háy mắt nhìn Kyuhyun. – Anh không hiểu sao em lại muốn đánh bại ba mình đến vậy… – Rồi thấy Kyuhyun tỏ vẻ khó chịu, anh ta tiếp lời. – Mà anh cũng không quan tâm. Okie, anh sẽ đầu tư toàn bộ tài sản của mình vào phi vụ này… Nhưng đổi lại…

ZhouMi ngừng lại và nhìn Kyuhyun thích thú

- Đổi lại, em phải cho anh “thứ gì đó”.

Kyuhyun nhướn mày, anh hoàn toàn hiểu người đàn ông trước mặt mình muốn gì.

- Được.

- Ngay bây giờ. – ZhouMi nhìn anh bằng ánh mắt đầy ham muốn.

Kyuhyun cắn môi. Lần này khó có thể tìm cách trốn tránh rồi.

Trong lúc Kyuhyun còn đang đắn đo suy nghĩ thì điện thoại trong túi quần khẽ rung lên. Anh nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình.

- Mimi, em vào nhà vệ sinh một lát.

Không đợi ZhouMi gật đầu, Kyuhyun vội vã đứng lên. Anh khép cửa phòng vệ sinh nam, nhấn nút nghe.

- Minie, anh đã bảo em ngoan ngoãn ở nhà…

- Chà… – Giọng nói trầm lạnh phía đầu dây bên kia làm Kyuhun rùng mình. – Bắt thằng nhỏ ở nhà để lét lút đi hẹn hò với người khác sao?

- Ba? – Kyuhyun không tin ở tai mình. – Sao ba dùng điện thoại của Sungmin?

Lại một tiếng cười lạnh lùng, ngài Cho không bao giờ mất quá nhiều sức cho cơ miệng.

- Đoán xem nào, con trai của ta rất thông minh mà. Này, nhẹ tay thôi!!! Thằng bé này yếu lắm!

Kyuhyun linh cảm thấy điều không hay, anh gắt lên.

- Không được động đến Sungmin! Con đã hứa sẽ đính hôn rồi cơ mà?

- Phải, con đã hứa. Và lại đi bắt tay với Kim Kibum để đâm sao lưng ta sao?

Kyuhyun lặng thinh. Ba anh đã biết tất cả. Ông quá giỏi, nhưng anh không ngờ ông lại có thể nắm từng đường đi nước bước của mình như thế.

- Ba muốn gì?

- Bỏ ngay ý định xin viện trợ của thằng Trung Quốc đó và về nhà ngay… nếu không, e rằng thỏ hồng bé nhỏ của con… sẽ không còn là của riêng con nữa.

- Động vào Sungmin của con sẽ không thể sống yên thân, ba nói với đàn em của ba như vậy. Con về ngay đây!

Kyuhyun muốn quăng ngay điện thoại vào bức tường đá lạnh ngắt. Anh hít một hơi sâu, bước ra phía ZhouMi, mỉm cười.

- Mimi, em có việc gấp. Gặp anh chiều nay, chỗ cũ.

ZhouMi nhìn anh nghi hoặc, cuối cùng gật đầu.

—————

ZhouMi choàng vội chiếc khăn tắm quanh hông và bước ra mở cửa. Tiếng chuông cửa giục giã làm anh phấn chấn thêm nhiều. Cuối cùng, Kyuhyun đã chịu trở thành “người của anh”.

Hình dáng trước mặt làm ZhouMi há hốc mồm vì ngạc nhiên. Không phải Kyuhyun mà là một cậu bé vô cùng đáng yêu đang bẽn lẽn ngước nhìn. Cậu nhỏ mặc áo thun hồng mỏng manh, cổ áo khoét rộng khoe ra bờ vai trắng nõn. Quần ngố màu trắng sữa treo hờ hững trên thân hình gợi cảm nhờ hai chiếc quai mảnh mai. Cặp mông căng tròn khiêu khích trong làn vải bó chặt. Và đôi chân thon thả đáng yêu nằm gọn trong đôi giày màu hồng phấn. Cậu nhỏ ngước nhìn anh bằng đôi mắt tròn to trong veo, khẽ hất mái tóc mềm sang một bên và mỉm cười. Chưa bao giờ ZhouMi gặp một cậu trai vừa thơ ngây vừa quyến rũ đầy nhục cảm như vậy.

- Anh.. là Mimi?

Cái tên thân mật của anh thoát ra từ đôi môi mọng đỏ như có bùa mê. ZhouMi gật đầu ngớ ngẩn và mở toang cửa cho cậu bé bước vào. Cậu nhỏ tỏ vẻ lạ lẫm, nhìn quanh căn phòng và nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại.

- Cậu… Em… là ai? – ZhouMi ấp úng hỏi.

- Anh Kyuhyun có việc bận, nên nói em đến thay anh ấy một lát. Anh ấy sẽ đến sau.

Cậu nhỏ cười ngượng nghịu. Gò má ửng hồng tự nhiên khiến ZhouMi bắt đầu nóng lên.

- Có… có nghĩa là…

- Em… được không ạ? Hay là anh không thích em? Em…

Đôi mắt to tròn bắt đầu ngấn nước. ZhouMi phải cố kìm nén hết sức để không hét lên.

- Không… Anh thích, anh rất thích…

- Thật chứ ạ?

Cậu bé quẹt dòng nước nơi khóe mắt, cười toét miệng. Rồi cậu chậm chạp tiến về phía ZhouMi và dừng lại trước mặt anh.

ZhouMi bối rối nhìn thiên thần xinh đẹp trước mặt. Anh đang phát điên vì cậu. Nhưng không hiểu sao trong lòng anh có một nỗi sợ hãi vô hình ngăn anh đè cậu ra mà hôn ngấu nghiến.

Cậu nhỏ chớp mắt nhìn anh một lúc, rồi cậu ngồi lên đùi anh và vòng tay ôm lấy cổ anh. Nhịp thở của ZhouMi như tắc nghẹn khi anh khịt mũi hít vào mùi hương thơm ngát từ cơ thể bé nhỏ. Anh dụi mũi vào mái tóc mềm mại. Cậu nhỏ khẽ “A” lên một tiếng đầy kích thích, rồi gác chân vòng quanh eo anh. ZhouMi run lên trong sự động chạm đầy ma quái. Chưa bao giờ anh bị điều khiển như vậy. Trước nay hoàn toàn là do anh chủ động với “đối phương” mà thôi.

Thiên thần xinh đẹp lại nhích lên một chút, lần này ZhouMi có thể cảm nhận rõ nét cặp mông căng tròn của cậu ngay trên đùi non, trước cậu bé đã thẳng đứng lên của mình, và cậu nhỏ của cậu thì chọc vào bụng anh. Cậu lại nhìn anh bằng đôi mắt to tròn ướt át. Và ZhouMi không thể kiềm chế thêm được nữa, anh ghì chặt cậu vào nụ hôn nóng giãy và chỉ buông ra khi thấy cậu sắp lả đi trong tay mình. Anh nhìn như thôi miên vào khuôn mặt ửng đỏ, làn môi sưng phồng và đôi mắt khép hờ quyến rũ. Bàn tay vẫn bấu chặt trên lưng anh đang dần thả lỏng ra, vuốt ve mời gọi. ZhouMi thực sự phát điên. Anh vòng tay ôm trọn thân hình ấy, và đi vào phòng ngủ với một thiên thần xa lạ đang cắp chặt bên hông mình.

————-

- Ba! Sungmin đâu? Sungmin đâu rồi?

Kyuhyun gần như bùng nổ. Anh chạy xe như điên về nhà chỉ để thấy ba mình đang ngồi vắt chân trên ghế, chiếc điện thoại hồng xinh xắn của Sungmin bị vất chỏng trơ trên bàn. Ngài Cho ngẩng đầu nhìn con trai, nhếch mép.

- Tốt hơn là đi hỏi anh chàng Trung Quốc của con ấy.

- ZhouMi???

————-

Sungmin ngước mắt nhìn ZhouMi mỉm cười. Cậu vuốt ve bờ ngực săn chắc và để mặc cho anh chàng vội vã tháo bỏ chiếc áo thun của mình. Tay ZhouMi run lên khi vất quần áo của cậu vào góc phòng, phơi bày ra trước mắt anh một thân hình hoàn hảo. Bờ ngực tinh khôi với hai núm vú hồng hào như đôi má của chủ nhân. Vòng eo thon gọn và cái bụng phẳng phập phồng. Cậu nhỏ mặc quần lót màu hồng, nơi đã bắt đầu căng lên và hiển hiện một vệt nước nơi vùng nhạy cảm. ZhouMi mê mẩn vân vê núm vú hồng cho đến khi nó cứng lên. Anh càng bị kích thích ghê gớm khi cậu nhỏ cứ rên lên không dứt theo từng cử động của bàn tay anh trên làn da mềm mại.

Tiếng rên hoang dại của một con mèo hoang.

Chưa bao giờ ZhouMi nghĩ tiếng rên nhục dục đó lại có thể thoát ra từ đôi môi mọng đỏ của một thiên thần trong sáng như trinh nữ.

ZhouMi cúi xuống chỗ giữa hai chân cậu. Tay anh kéo chiếc quần nhỏ màu hồng xuống và chuẩn bị ngậm cả cậu nhỏ vào miệng.

Thiên thần lại rên lên không kiểm soát, và mặc dù tâm trí đang đê mê thì ZhouMi vẫn giật mình khi nghe tiếng rên rỉ quằn quại.

- Kyuhyun!!! Cứu em!!!!

.

Cánh cửa bị đạp mạnh không thương tiếc và Kyuhyun hùng hổ xông vào. Mặt anh tím tái vì giận giữ, hơi thở mạnh và cái đầu như bốc khói.

Sungmin hé mắt nhìn người vừa xuất hiện, tiếp tục kêu lên đầy đau đớn.

- Cứu em!!!

ZhouMi như bị đóng băng, anh quay đầu nhìn Kyuhyun, rồi lại nhìn thiên thần trong sáng của mình, hoàn toàn không hiểu điều gì đang diễn ra.

Kyuhyun hầm hầm tiến lại chiếc giường cỡ lớn. Anh thô bạo hất ZhouMi ra khỏi Sungmin, lạnh lùng nhặt quần áo cậu lên rồi choàng chăn quanh người cậu. Không nói thêm một câu, anh bế bổng cậu lên, nhẹ hôn lên mái tóc mềm như muốn an ủi. Sungmin nhắm mắt mỉm cười và tựa đầu vào ngực anh.

Kyuhyun lầm lũi bước ra khỏi phòng. Trước cánh cửa đã long bản lề, anh liếc nhìn ZhouMi vẫn đang bất động.

- Tôi sẽ NÓI CHUYỆN với anh sau.

————-

Kyuhyun đặt cậu xuống ghế sau xe, anh khẽ hất làn tóc mai bết trên trán cậu.

- Minie, không sao chứ?

Sungmin khẽ gật đầu, cậu ngượng ngùng không nhìn anh.

- Em xin lỗi.

- Không phải lỗi của em. – Kyuhyun xoa đầu cậu.

Nhưng Sungmin vẫn có vẻ bận tâm, cậu mím môi, rồi cậu hé tấm chăn dày chỉ cho Kyuhyun những dấu đỏ trên người mình.

- Nhưng… Nhưng đã có người khác…

Quả nhiên hành động này của cậu khiến Kyuhyun nổi giận điên lên. Anh đã vô cùng tức giận khi thấy Sungmin chỉ còn mặc độc chiếc quần con bé nhỏ đang ở dưới một gã đàn ông không-phải-mình. Nhưng vì sợ cậu bị kinh động nên anh đã cố tỏ ra thật dịu dàng. Bây giờ nhìn những dấu vết trên người cậu không phải do anh làm, anh lại thấy mình bùng nổ.

Kyuhyun nhoài người vào trong xe, anh sập cửa và bấm rèm che kín.

- Vậy để anh đưa nó trở lại là của anh.

Nói rồi anh đẩy cậu nằm xuống băng ghế vào giật tung cái chăn thừa thãi. Sungmin hơi giật mình, nhưng rồi cậu nhanh chóng quàng chân quanh eo anh, mỉm cười.

- Em lúc nào cũng là của anh.

Kyuhyun cúi xuống hôn lên từng vết thâm trên làn da trắng bóc của Sungmin. Anh dừng lại thật lâu trên núm vú hồng làn nó ửng đỏ lên và cứng ngắc. Sungmin ưỡn người lên trong khoái cảm. Cử động này  khiến Kyuhyun nhăn mặt

- Hôm nay em nôn nóng quá? Đừng nói với anh là vừa rồi em đã…

- Xì… – Sungmin bĩu môi. Cậu khẽ đẩy Kyuhyun ra, nhếch mép. – Anh ta giỏi hơn anh.

- Vậy sao?

Kyuhyun gằn giọng, anh cởi bỏ nốt chiếc quần bé nhỏ của cậu và nắm trọn cậu trong tay.

- Thật vậy sao?

Sungmin rên lên vì sự tiếp xúc thô bạo, cậu hét lên.

- Á… đừng Kyu à… Em đau…

Ánh mắt Kyuhyun dịu xuống, anh nhẹ lau nước mắt trên mi cậu, rồi hôn lên vầng trán xinh đẹp.

- Anh xin lỗi. Minie, nhưng vừa rồi là nói dối phải không?

- Uhm. – Sungmin gật đầu. – Trên trái đất này chỉ có Kyuhyun là tuyệt vời nhất thôi.

Kyuhyun cười hài lòng và hôn lên môi cậu. Nụ hôn trở nên cuồng nhiệt khi lưỡi anh bắt đầu xâm chiếm vòm họng ẩm ướt. Sungmin nhắm mắt để mặc anh cuộn lưỡi hai người vào trong vũ điệu nóng bỏng. Cậu chỉ khẽ rên lên khi Kyuhyun không bằng lòng với việc dừng lại ở những cái hôn. Tay anh bắt đầu tấn công xuống vùng dưới. Ngón tay điêu luyện lần vào khe nhỏ khiến Sungmin giật nảy mình. Cậu cong người dứt khỏi nụ hôn và ngả đầu vào ngực anh. Kyuhyun dùng tay còn lại bóp mạnh lên cặp mông trắng hồng để lại vết hằn đỏ ửng. Tay kia lại tiếp tục đưa thêm một ngón khác khám phá bên trong cậu. Sungmin cắn chặt vào vai anh để làm dịu cơn đau buốt, cả thân thể trần trụi của cậu đã dính nhớp đầy mồ hôi sang bộ vest sang trọng của Kyuhyun.

Kyuhyun tự tay tháo bỏ khóa quần mình và đưa lại gần cậu bé đang dựng đứng của Sungmin. Anh cũng đã cương cứng từ lâu. Hai đầu nhỏ chạm nhau đầy nhục dục khiến cả anh và cậu nóng bừng lên như có lửa. Sungmin ngả đầu ra phía sau, hai chân dang rộng chờ đợi. Kyuhyun cũng vội vã thả quần xuống và chuẩn bị sẵn sàng tiến vào trong cậu. Khi anh bắt đầu cảm nhận cửa mình cậu thít chặt xung quanh thì cũng là lúc Sungmin hét lên những tiếng không rõ ràng nhưng vô cùng quyến rũ.

Kyuhyun lấy tay mình làm điểm tựa cho cậu và đẩy đầu cậu lại gần để hôn lên đôi mắt khép chặt. Anh vừa hôn khắp khuôn mặt xinh xắn vừa đẩy nhanh từng bước xâm chiếm cậu. Khi anh liếm khô hết nước mắt trên mặt cậu thì cũng là lúc chất lỏng trắng đục của Sungmin phun đầy lên đuôi áo anh. Kyuhyun giải phóng tất cả bên trong cậu nhưng anh vẫn chưa đành lòng rút ra. Anh giữ nguyên tư thế của hai người như vậy, Sungmin thở hổn hển trong lồng ngực anh, và anh vừa vòng tay giữ chặt cậu vừa thì thầm với cậu những lời ngọt ngào nhất.

- Em.. muốn ngủ…

Sungmin ngập ngừng ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn Kyuhyun. Anh xoa tóc cậu, rồi nhẹ nhàng rút ra khỏi cậu.

- Anh xin lỗi, em ngủ đi.

Anh mặc quần áo cho cậu và đặt cậu nằm xuống băng ghế dài, nhẹ đắp chiếc áo khoác còn nguyên dấu vết của Sungmin lên người cậu.

Kyuhyun chỉnh lại trang phục và lên phía ghế tài xế.

- Ngủ đi bé cưng. Anh sẽ đòi lại công bằng cho em.

TBC

———

Chap 5

Kyuhyun trầm ngâm nhìn tách café nóng hổi. Điện thoại rung liên hồi nhưng anh không hề để mắt tới. Anh ngả đầu lười biếng trên chiếc ghế lớn, khẽ thở dài.

Thương vụ với ZhouMi coi như kết thúc. Không phải anh không biết ZhouMi là một gã khờ ngu ngốc đã bị Sungmin đưa vào lưới mà vẫn ngơ ngác không hay. Không phải anh không biết chính ba anh là người đứng đằng sau giật dây toàn bộ chuyện này nhằm phá vỡ quan hệ của anh với ZhouMi. Điều anh không hiểu là tại sao Sungmin lại chấp nhận làm những việc đó. Và điều anh không chịu nổi là hình ảnh Sungmin bị gã trai Trung Quốc đó đè ra giường, với đôi má hồng phúng phính đỏ ửng chỉ dành riêng cho anh, và tất cả Sungmin chỉ là của riêng anh mà lại lồ lộ ra trước đôi mắt háu đói của ZhouMi như thế. Tất cả làm anh phát điên và phải kiềm chế lắm mới không đấm cho hắn vỡ mũi ra.

Kyuhyun lại thở dài. Tất cả số vốn của anh và Kibum tích cóp lại không thể đủ đầu tư vào thương vụ lớn này, mà chỉ có cơ hội này mới có thể đánh bại được cha anh.

Kyuhyun đứng dậy khỏi ghế, anh nhoài người ra thành cửa sổ ngắm thiên thần xinh đẹp của mình đang chạy nhảy trong nắng sớm. Thiên thần thuần khiết của anh, anh nhất định phải bảo vệ cậu khỏi bàn tay nhớp nháp của chính ba anh.

Ánh mắt Kyuhyun chợt tối sầm lại khi ba anh xuất hiện ở mái hiên rợp bóng cây. Ngài Cho đưa tay vẫy vẫy và Sungmin tiu nghỉu như một chú cún bị cướp mất đồ chơi. Cậu khép nép lại gần và gật đầu khi nghe ngài Cho nói điều gì đó. Và khuôn mặt buồn đến vô cảm của cậu lại khiến Kyuhyun thấy nhói đau.

Rốt cục ba anh còn muốn gì nữa đây?

.

Mải suy nghĩ, Kyuhyun không để ý rằng cả hai người đó đã đi mất, và một lúc sau anh nghe tiếng gõ cửa rất nhẹ. Sungmin ló đầu vào, mỉm cười.

- Kyu ah~

Kyuhyun mỉm cười đáp lại, anh ra hiệu cho cậu lại gần và ngồi lên đùi mình. Sungmin ngoan ngoãn vâng lời, cậu choàng tay qua cổ anh, mím môi.

- Kyuhyunie, anh có sẵn sàng làm mọi việc vì em không?

- Tất nhiên.

- Dễ dàng quá vậy? Không cần điều kiện gì sao?

- Có chứ. – Kyuhyun nhếch mép cười ranh mãnh. – Nhưng điều kiện tính sau. Sao em hỏi ngớ ngẩn vậy?

Sungmin bĩu môi, cậu chớp mắt vẻ nghiêm túc.

- Vì em có một yêu cầu với Kyuhyun.

- Gì nào? – Kyuhyun hôn lên tai cậu, thì thầm.

Sungmin khẽ cựa quậy trên đùi anh, cậu hít một hơi thật sâu rồi nói nhanh.

- Anh hãy lấy vợ đi, cưới cô gái mà ba anh đã sắp xếp ấy.

- Tại sao?

Kyuhyun vờ như không để ý lời Sungmin, ra là vừa rồi ba anh gặp cậu vì chuyện này. Bé ngốc, cậu không biết là anh đang tìm mọi cách để thoát khỏi cuộc hôn nhân đó chỉ vì cậu sao chứ! Anh tiếp tục trượt làn môi quyến rũ của mình xuống cổ cậu, nút chặt ở đó cho đến khi đỏ ửng lên.

Sungmin bắt đầu run lên, tay cậu bấu vào vai anh thật chặt. Giọng cậu cũng trở nên yếu ớt hơn.

- Ba anh nói… chỉ cần lấy cô ta. Trên danh nghĩa.

- Anh không thích. Anh chỉ thích cưới Sungmin thôi!

Kyuhyun nói và ghì chặt cậu xuống, anh khóa môi cậu bằng nụ hôn thật sâu và thật dài. Lưỡi anh tách làn môi mọng đỏ ra và trườn vào trong vòm họng cậu. Sungmin có ý né trách nhưng lưỡi cậu không trốn thoát được cái lưỡi anh đã quen sục sạo và đòi hỏi. Trong lúc say mê thưởng thức làn môi cậu thì tay anh cũng không quên khám phá cơ thể tròn lẳn thơm phức. Anh vuốt nhẹ từ chỗ eo thon lên đến bờ lưng gợi cảm. Cảm nhận Sungmin ngày càng run rẩy trong tay mình, Kyuhyun khẽ cười. Cậu lúc nào cũng quá nhạy cảm như thế này mà đòi thoát khỏi anh sao.

Vừa lúc Kyuhyun định tháo bỏ thắt lưng của cậu thì cửa phòng bật mở và ngài Cho lặng lẽ bước vào. Ông không tỏ vẻ ngạc nhiên trước cảnh đôi trẻ quấn quýt mà chỉ khẽ ho lên một tiếng và lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện bàn làm việc của Kyuhyun. Kyuhyun cũng không có ý định buông Sungmin nhưng cậu đã đẩy anh ra và vội vàng cài lại khuy áo.

Sungmin cúi đầu chào ngài Cho và dợm bước ra ngoài. Nhưng Kyuhyun đã níu tay cậu lại.

- Ba có chuyện gì không? Con đang bận.

- Cũng không có chuyện gì lớn lắm. Sungmin, con cũng ở đó đi.

Sungmin hoang mang nhìn ngài Cho nhưng không nói gì thêm. Cậu cắn môi nhìn sang Kyuhyun thì bắt gặp cái gật đầu của anh.

Ngài Cho bình thản nói.

- Kyuhyun, về hôn sự của con…

- Con chưa sẵn sàng lắm, có lẽ nên đợi sang năm ba à.

Kyuhyun tìm cách hoãn binh. Nhưng ngài Cho vẫn tiếp tục như chưa hề nghe tiếng anh.

- Ba định để Sungmin làm phù rể. Nó cũng đã đồng ý rồi, phải không Sungmin?

Sungmin gật đầu một cách khó khăn, cậu không dám ngẩng mặt nhìn Kyuhyun

Kyuhyun cười nhạt

- Ba lại định giở trò gì vậy?

- Con nói với ba mình kiểu đó hả? – Ngài Cho nhếch mép. – Nhưng không sao, hôm nay ta rất vui nên sẽ không tính tiểu tiết. Sungmin, Kyuhyun, hôm nay ta có chuyện cần nói với hai đứa.

Kyuhyun nhướn mày.

- Với con và Sungmin ấy à?

- Phải, chuyện của hai đứa.

- Trước giờ ba đâu quan tâm?

- Ta luôn quan tâm. – Ngài Cho nhịp nhịp ngón tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kyuhyun. – Nghe đây Kyuhyun, Sungmin nó là…

- Không! – Sungmin đột nhiên hét lên

Kyuhyun quay qua nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

- Gì vậy Sungmin?

.

Ngài Cho cười ha hả, đồng thời cũng liếc mắt nhìn Sungmin làm cậu nhỏ im bặt.

- Chắc nó hồi hộp quá. Nghe đây, Sungmin là em trai con!

- Ba vừa nói gì? – Kyuhyun lắc đầu như chưa nghe rõ.

- Sungmin là em trai con, em trai cùng cha khác mẹ.

- Sungmin là con nuôi bác quản gia mà?

- Che mắt thiên hạ thôi. – Ngài Cho vẫn giữ nụ cười cao ngạo. – Chuyện đáng xấu hổ của ta không nên lộ ra ngoài, nên mới nhờ quản gia đứng ra nhận thằng bé.

Nói rồi ngài Cho vẫy tay về phía Sungmin một cách thân tình.

- Bao lâu nay ta để Sungmin ở bên cạnh con để hai anh em thân thiết như ruột thịt, giờ con sắp lập gia đình, hai đứa nhận nhau…

- Ba…

Lời nói trong cổ họng Kyuhyun tắc nghẹn, anh cắn chặt môi nhìn khuôn mặt đắc ý của ba mình. Mọi việc đã vượt ra ngoài suy nghĩ và tầm kiểm soát của anh quá xa. Rồi anh đưa mắt sang nhìn Sungmin, toàn thân cậu đang run lên trong một nỗ lực kìm nén phi thường. Cho đến khi ngài Cho khẽ cười khi nói về chuyện Kyuhyun lập gia đình, dường như cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Sungmin chạy vụt đi trong ánh mắt bàng hoàng của Kyuhyun.

.

Mãi lúc sau anh mới thốt lên được một câu ngớ ngẩn

- Ba nói dối.

- Ta có thể rất xấu xa, có thể rất thủ đoạn. Nhưng con đã thấy ta nói dối bao giờ chưa?

Kyuhyun đổ gục xuống bàn

Ba anh quả thật chưa bao giờ nói dối.

—–

Sungmin bỏ đi đã hai ngày. Ngài Cho không nói gì đến việc đi tìm cậu. Cả gia đình họ Cho thì bận rộn với việc chuẩn bị tiệc cưới cho cậu chủ Cho Kyuhyun. Căn biệt thự lạnh lẽo bỗng tấp nập người ra người vào, xe cộ đi lại đông vui nhộn nhịp.

Riêng Kyuhyun thì vẫn giam mình trong phòng làm việc. Anh chỉ ngồi im đó, bất động. Không ăn, không nói, không di chuyển, chỉ đơn giản là ngồi đó, thẫn thờ đến vô thức.

Căn phòng tối om và yên lặng trái ngược với không khí bên ngoài.

Chợt điện thoại của anh rung lên một giai điệu khiến anh giật mình. Nhạc chuông anh cài riêng cho Sungmin.

Kyuhyun ngần ngừ nhìn tên cậu đang nhấp nháy. Một nửa anh muốn chạy đến bên cậu và đưa cậu đi thật xa. Một nửa anh lại sợ. Phải, họ là anh em cơ mà.

.

Cuối cùng, Kyuhyun không thể điều khiển được đôi tay mình, đôi tay ấy vô thức nhấc điện thoại lên, và đôi môi anh vô thức trả lời.

- Sungmin à?

- Em xin lỗi.

Ngay lập tức anh nhận ra là cậu đang khóc, giọng cậu vỡ tan như trái tim anh vậy. Kyuhyun đứng bật dậy, anh nói như hét lên.

- Minie, anh biết rồi, anh sai rồi! Minie, anh sẽ đến với em ngay!

- Không, Kyuhyun!

Sungmin nghẹn ngào nói. Cậu gạt nước mắt, dứt khoát.

- Kyuhyun, chúng ta không thể. Chúng ta là anh em. Kyuhyun à…

- Minie…

- Đừng yêu em!

Đó là câu nói cuối cùng mà anh nghe được. Câu nói cuối cùng của Sungmin mà anh yêu.

- Minie, đừng… anh…

Không còn kịp nữa. Kyuhyun chỉ kịp nghe tiếng sóng biển đập vào vách đá. Và sau đó là những tiếng tít kéo dài như trêu ngươi.

Kyuhyun vất mạnh điện thoại vào góc tường, anh choàng vội áo khoác và chạy ra ngoài với tất cả sức lực của mình.

Anh không biết cậu đang ở đâu, một vách núi nào đó trên đất nước này, hay trên thế giới này? Nhưng anh phải đi tìm cậu, anh phải đi!!!

.

.

Kyuhyun ah~

.

Đừng yêu em…

———

Kyuhyun đặt một nhánh hoa trắng trên tấm bia mộ nhỏ, tấm bia mà anh dựng lên trên vách núi nhỏ, nơi người ta tìm thấy mảnh vỡ chiếc điện thoại của Sungmin.

.

- Em đang ở đâu vậy Sungmin? Đừng chơi trốn tìm nữa!

.

- Đừng trốn nữa, anh không thích đâu!

.

- Sungmin ah!!!!!!

.

Chỉ có những tiếng vang vọng đáp lời Kyuhyun, anh gục xuống, đôi vai gầy rung lên như muốn khóc.

.

- Đồ ngốc kia, tại sao không tin anh? Anh nói nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em mà. Anh đã đánh bại được ba anh, anh đã không phải kết hôn với người mà ông ta chỉ định. Anh đã có thể cưới em. Chúng ta đã có thể sống hạnh phúc bên nhau. Tại sao lại bỏ anh chứ? Tại sao dám bỏ anh? Anh em thì sao chứ? Anh em thì sao???

.

Đã một năm qua, nhưng Sungmin đã không thể trả lời.

Chỉ còn lời nói cuối cùng của cậu cứ văng vẳng bên tai anh.

.

.

Đừng yêu em…

.

TBC.

Chap 6

.

Khi Kyuhyun trở về biệt thự nhà họ Cho, trời đã sẩm tối.  Gia nhân trong nhà đã quen với việc cậu chủ đi sớm về muộn như cái bóng nên cũng không ai thắc mắc nhiều. Cô hầu phòng lẳng lặng mang cho cậu tách sữa nóng và dĩa bánh quy. Kyuhyun luôn uống sữa dâu, và không ai bảo ai thì mọi người đều biết, vì đó là thức uống yêu thích của cậu Sungmin.

Có ai đó đang ngồi trong phòng Kyuhyun khi anh bước vào. Anh nhíu mày quay nhìn quản gia thì nhận được đôi mắt hấp háy của ông. Kyuhyun hiểu ý, là người duy nhất được vào phòng anh khi anh không ở nhà.

.

- Kibum, cậu đến muộn vậy? Sao không gọi tớ?

.

Kibum là người bạn thân thiết nhất, đồng thời là cộng sự đắc lực nhất của Kyuhyun. Chính Kibum đã giúp anh đánh bại cha mình và giành toàn bộ quyền hành của gia tộc họ Cho về cho Kyuhyun.

.

- Ngày mai có cuộc họp cổ đông toàn công ty, tớ sang bàn mấy việc.

.

-Nhớ rồi, tớ không quên đâu.

.

Kyuhyun khẽ thở dài và thả mình xuống ghế sofa, anh nhấp một ngụm sữa dâu ngọt sắc. Kibum liếc nhìn cậu bạn thân, anh xoa xoa vầng trán cương nghị.

.

- Thực ra… có chuyện này…

.

- Hửm? – Kyuhyun lơ đãng đáp

.

- Ngày mai ZhouMi cũng tham dự.

.

Kyuhyun hơi nhướn mày. Mặc dù có đóng góp cổ phần khá nhiều nhưng ZhouMi chưa bao giờ tham dự các cuộc họp cổ đông. Nhất là từ sau khi anh ta về Trung Quốc thì hầu như không liên lạc gì với công ty cả.

.

- Ừm… có gì khác lạ sao?

.

Hơn ai hết Kibum biết rõ mối quan hệ giữa Kyuhyun, Sungmin và ZhouMi, và cũng chính anh là người đã dồn ZhouMi vào chân tường dọa tố cáo anh ta chuyện “quấy rối tình dục” cậu bé “chưa đến tuổi vị thành niên” Sungmin khiến ZhouMi hốt hoảng gật đầu cái rụp với đề nghị đầu tư toàn bộ số vốn vào phi vụ của Kibum và Kyuhyun. Kết quả là anh ta thu lớn nhờ việc “bị đe dọa”.

.

Nhớ lại ánh mắt khiếp đảm của ZhouMi mà Kibum không thể nén nổi tiếng cười. Một kẻ to xác nhát gan nhưng lắm tiền đúng là tất cả những gì anh cần từ ZhouMi.

.

- Sao? – Kyuhyun nhìn Kibum lạ lẫm.

.

- Không. – Thân hình Kibum hơi rung lên trong nỗ lực kìm nén tiếng cười. – À phải, nghe nói ở Trung Quốc anh ta có người đỡ đầu khá nặng đô đấy.

.

Kyuhyun nhún vai

.

- Không ngoài dự đoán. Một kẻ vô dụng như ZhouMi có thể tồn tại được mà không có người đỡ đầu sao!

.

Kibum gật gù.

.

- Thôi. Cậu xem báo cáo này đi.

.

Cuộc trò chuyện nhỏ dần, thay thế vào đó là hai khuôn mặt đăm chiêu, thỉnh thoảng là những lời trao đổi về tình hình công ty và cuộc họp cổ đông ngày mai.

.

.

.

Màn đêm buông dần…

——————

.

.

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ. Các cổ đông đều hài lòng về tình hình tài chính của công ty cũng như tài dẫn dắt của vị giám đốc trẻ tuổi.

.

Trong suốt cuộc họp Kyuhyun ngạc nhiên thấy ZhouMi không hề để tâm đến một vấn đề gì mà cứ nhấp nhổm như chờ đợi điều gì đó. Cuối cùng, khi anh tuyên bố kết thúc và mọi người vỗ tay chúc mừng thì ZhouMi gần như bật dậy và lao ra ngoài.

.

Kyuhyun nhíu mày nhìn theo nhưng rồi lắc đầu bỏ qua.

.

- Kibum, tớ mời cậu ăn trưa.

.

- Được đấy! – Kibum vui vẻ đồng ý.

.

Khi cả hai ra đến đại sảnh thì thấy dáng người cao gầy của ZhouMi. Anh ta khá lúng túng khi bị “đeo bám” một vật, à, một người nào đó trên người mình. Và khi lại gần và nhận ra “vật thể lạ” trên người ZhouMi, Kyuhyun tưởng như tim mình ngừng đập.

.

.

Một cậu chàng bé nhỏ, tròn tròn đang dùng hai tay quấn quanh cổ ZhouMi để đu đeo hẳn lên người anh ta. Đôi chân đi giày lười hồng phấn lắc qua lắc lại theo từng cử động. ZhouMi hơi nhăn mặt nhưng không có vẻ gì là khó chịu. Anh ta chỉ giật mình khi thấy Kyuhyun và Kibum tiến lại gần.

.

ZhouMi đưa tay ấn đầu cậu nhỏ vào ngực mình như che dấu. Nhưng cậu bé đã ngóc đầu lên và cất giọng thánh thót.

.

- Ge, đau em đó!

.

Giọng nói như hàng ngàn mũi tên đâm vào ngực Kyuhyun. Anh chết sững tại chỗ. Mắt đỏ ngầu lên chiếu thẳng vào hai người trước mặt.

.

ZhouMi tránh ánh mắt anh, hạ cậu nhỏ giày hồng xuống đất và kéo tay cậu đi.

.

- Về thôi Ming.

.

Kibum chỉ kịp thấy toàn thần Kyuhyun rung lên bần bật. Rồi một giây sau anh bạn của anh đã đứng chắn trước mặt ZhouMi, nói bằng giọng rin rít.

.

- ZhouMi, đây là…?

.

ZhouMi giật mình lắp bắp không thành câu, nhưng cậu bé bên cạnh anh ta thì hoàn toàn trái ngược. Cậu giương đôi mắt to tròn nhìn Kyuhyun, ngạc nhiên hỏi

.

- Anh là người quen của Mimi Gege?

.

Kyuhyun mím môi, anh nhìn sâu vào mắt cậu.

.

- Sungmin?

.

.

- Sungmin? – Cậu ngạc nhiên nhắc lại và đưa mắt nhìn ZhouMi

.

ZhouMi thở hắt ra rồi hắng giọng với nói Kyuhyun

.

- Chắc cậu nhầm người. Đây là Ming.

.

- Không thể nào. – Kyuhyun nghiến răng.

.

Ming chớp mắt nhìn anh, nhoẻn cười.

.

- Đúng vậy, tôi là Ming, rất vui được gặp…

.

Nhưng Kyuhyun không để cho cậu nói hết câu, anh giật tay cậu kéo đi.

.

ZhouMi sau phút bàng hoàng thì đuổi theo hai người, la lớn.

.

- Kyuhyun, trả Ming lại cho tôi…

.

Rất tiếc là Kibum đã ngăn anh ta lại. Anh đứng chắn trước mặt ZhouMi, cười.

.

- ZhouMi, lâu quá không gặp. Chúng ta nói chuyện một lát nhé?

.

ZhouMi chỉ biết đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn Ming bé nhỏ bị kéo đi không thương tiếc.

.

.

.

—————

.

Kyuhyun đóng sập cánh cửa dày của phòng Giám đốc, đẩy cậu vào trong.

.

Ming giật mình nhìn khuôn mặt bừng bừng tức giận của anh. Cậu bé cắn môi, đôi mắt long lanh báo hiệu ngàn giọt nước mắt chực trào ra bất tận. Kyuhyun ghim chặt cậu vào cánh cửa. Anh dùng hai tay chống lên tường tạo thành hàng rào vây quanh cậu. Ming ngước nhìn anh bằng đôi mắt sũng nước nhưng cậu không thốt ra lời nào.

.

Một khoảng im lặng kéo dài đến nghẹt thở.

.

Cho đến khi Kyuhyun ngắm chán chê gương mặt mà anh nhớ phát điên lên.

.

- Tại sao lại bỏ anh?

.

Cuối cùng Kyuhyun thốt lên đầy đau khổ. Nhưng đáp lại anh là Ming ngây thơ bé nhỏ chứ không phải Sungmin cuồng nhiệt của anh. Cậu lắc đầu.

.

- Xin lỗi, tôi không quen anh. Anh là bạn của Mimi Gege? Hãy để tôi về với Gege.

.

Kyuhyun thực sự phát điên. Cái cách cậu nói “không quen anh”, cái cách cậu gọi hắn thân mật “Mimi Gege” khiến cơn ghen trong anh bùng phát. Anh ép chặt môi mình lên môi cậu, gầm gừ trong miệng cậu.

.

- Rồi em sẽ thấy thế nào là “quen” hay “không quen”!!!

.

.

Ming sửng sốt vì nụ hôn mạnh bạo, cậu cố sức đẩy anh ra nhưng vô vọng. Một tay Kyuhyun ghì chặt sau gáy cậu, một tay giữ chặt hai tay cậu như gọng kìm khiến Ming không tài nào cử động được. Cậu trừng mắt nhìn anh nhưng Kyuhyun phớt lờ. Nỗi nhớ nhung cùng với sự ghen tuông đang điều khiển anh. Anh cắn mạnh vào môi dưới khiến cậu buộc phải há miệng ra tạo điều kiện cho lưỡi anh thâm nhập vào trong. Kyuhyun hôn cậu đến nghẹt thở và không hề có ý định buông ra. Mãi đến khi anh phát hiện cậu đã lả đi trong tay mình thì mới nhẹ nhàng thu mình lại. Nhưng anh vẫn giam cậu trong vòng tay cứng như thép.

.

Ming mím chặt môi, nhìn anh đầy căm phẫn. Cái nhìn khiến Kyuhyun có cảm giác nếu anh chỉ cần buông cậu ra thôi là cậu sẽ giết anh ngay lập tức.

.

Kyuhyun khẽ thở dài, anh tựa trán lên vầng trán bướng bỉnh, khẽ nói.

.

- Anh xin lỗi, vì anh quá bất ngờ khi gặp lại em.

.

- Tôi nói rồi, tôi không quen anh.

.

- Sungmin à…

.

- Tôi không phải là Sungmin. Buông tôi ra đồ khốn kiếp!

.

Kyuhyun tiếp tục bịt miệng cậu bằng những nụ hôn cuồng nhiệt, lần này sâu hơn và mạnh mẽ hơn. Sungmin nhích chân định đá anh nhưng Kyuhyun vẫn thừa tỉnh táo để dùng đôi chân dài và cứng như thép của mình ép chặt đôi chân mềm mại của cậu vào tường. Hành động này hình như cũng có đôi chút tác dụng, khi Kyuhyun cảm thấy Ming đã bắt đầu run rẩy.

.

Rồi trước sự ngạc nhiên của anh, cậu nhóc thôi không vùng vẫy nữa. Cậu khóc. Kyuhyun hốt hoảng buông cậu ra, luyến tiếc nụ hôn còn dang dở.

.

Ming gạt nước mắt, nhìn anh tóe lửa rồi quay gót rời khỏi phòng. Kyuhyun vội nắm tay cậu lại.

.

- Sungmin à…

.

Ming giật tay lại, và vì tay không nỡ làm đau cậu thêm nữa nên cái níu tay không quá chặt và Ming dễ dàng thoát được. Cậu không nói không rằng sập mạnh cánh cửa vào mặt Kyuhyun.

.

Kyuhyun đứng đờ ra một lát, rồi anh đưa sợi tóc mềm vừa bứt trộm của cậu lên trước mặt, khóe môi nhếch lên kiêu hãnh.

.

- Nếu đã là em trai của ta, thì phải do ta nuôi dưỡng, Sungminie à~

.

.

.

——————-

.

- Xin lỗi cậu Cho, kết quả kiểm tra ADN cho thấy người này không cùng huyết thống với cậu.

.

Lời thông báo của bác sỹ khiến Kyuhyun chững lại trong giây lát. Rồi anh gác máy, nhìn cậu bạn Kibum đang nóng lòng chờ đợi và nở nụ cười thu hoạch.

.

- Kibum này, tớ quả nhiên là kẻ ngu ngốc nhất thế giới này.

.

- Hửm? – Kibum nhướn mày ngạc nhiên.

.

- Sungmin không phải là em trai tớ. Có lẽ ông bố già của tớ chỉ tìm cách làm tớ đau khổ phát điên lên thôi. Sao tớ không  nghĩ đến chuyện kiểm tra ADN sớm hơn nhỉ.

.

- Hoặc là Ming không phải là Sungmin. – Kibum nhắc nhở

.

Kyuhyun mỉm cười mơ màng

.

- Không, chính xác là Sungmin của tớ mà. Khi tớ hôn em ấy, cảm giác như được sống lại những ngày xưa.

.

Kibum nhìn cậu bạn vẻ thương hại

.

- Được rồi, được rồi. Thế bây giờ làm cách nào giành lại Sungmin CỦA CẬU từ tay ZhouMi đây, khi mà cậu ấy hoàn toàn 

không nhớ gì cả?

.

- Tớ sẽ làm cho em ấy phải nhớ!

.

- Và cậu chỉ có 2 ngày thôi. Tớ nghe nói họ sắp về Trung Quốc.

.

- Tớ chỉ cần nhiêu đó là đủ.

.

- Chúc may mắn. – Kibum mỉm cười.

.

.

—————–

.

“Hi Ming. Xin lỗi vì chuyện lúc sáng. Để tạ lỗi, tôi sẽ mời cậu đi ăn bánh kem dâu tây nhé?

.

Cho Kyuhyun.”

.

Ming gập nắp điện thoại, hơi nhăn mày không hiểu vì sao Kyuhyun lại có thể có số của mình.

.

Tất nhiên cậu không thể hiểu rằng Kyuhyun có một anh bạn có khả năng tìm được bất cứ thông tin gì về bất cứ ai trên trái đất này.

.

Làm thế nào mà biết tôi thích ăn bánh kem dâu tây?

.

Cậu có vị dâu mà ^-^

.

.

Đồng ý nhé?

.

Ở đâu?”

.

Okie. Sáng mai tôi đón cậu trước cửa khách sạn  

.

Ming thở dài. Không hiểu có điều gì đó mà cậu không thể nào từ chối được con người ấy.

.

Cậu lăn đi lăn lại trên chiếc giường êm ái của khách sạn hạng sang nhất Seoul.

.

Nhưng sao vẫn thấy lạnh quá.

.

.

- Anh làm gì ở đó? – Ming sẵng giọng hỏi.

.

Và một khuôn mặt nhăn nhở ló vào

.

- Chỉ muốn xem cậu có ổn không thôi. Hắn… tên Kyuhyun đó không làm gì cậu thật chứ?

.

- Nếu hắn có làm gì tôi thì anh chết chắc!

.

Ming nhếch mép cười. Từ ngày sang Trung Quốc cùng với người đó và ZhouMi, cậu biết rõ anh chàng hào hoa lịch thiệp này chỉ là một con rối không hơn.

.

ZhouMi che dấu tiếng thở dài.

.

- Thì tôi đã bảo cậu đừng sang Hàn Quốc làm gì mà cậu đâu có chịu nghe…

.

- Không lẽ không được về quê gốc sao! – Ming phồng má vẻ giận dỗi.

.

Cử chỉ quá sức đáng yêu khiến ZhouMi căng người vì kìm nén ham muốn hôn lên làn môi mọng đỏ. Ming liếc nhìn vẻ khổ sở của người cùng phòng, đe dọa.

.

- Anh biết hậu quả gì nếu dám động vào tôi đấy!

.

- Rồi, công chúa! Không cần phải dọa tôi. Ngủ đi.

.

ZhouMi nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Chết tiệt,  cần phải kiếm một kẻ nào đó để giải tỏa ngay nếu không sẽ không thể điều khiển nổi mình và phạm vào tội chết. Tội chết! ZhouMi rùng mình nghĩ đến gã thuộc hạ đã ngu ngốc vuốt má Ming vài tháng trước.

.

.

Công chúa.. thì tốt nhất hãy đứng xa mà nhìn trộm thôi.

.

.

——————

TBC.

Chap 7

.

Kyuhyun nhịp tay trên vô lăng, kiên nhẫn chờ đợi. Anh đã đến sớm những nửa tiếng vì không thể chịu đựng được cảm giác lửa đốt trong lòng khi biết rằng Sungmin đang đợi mình đến chở cậu bé đi ăn bánh kem.

“Hình dáng, cử chỉ, giọng nói, sở thích, đến cả mùi vị cũng là Sungmin của anh!”

Kyuhyun đánh mắt về phía đại sảnh khách sạn lần thứ một trăm và thấy hình dáng quen thuộc thấp thoáng. Anh mỉm cười lái xe dừng kịch lại ngay sát cậu làm Ming hơi giật mình. Cậu bé lườm anh qua chiếc kính râm to bản, môi hơi bĩu ra và lẩm bẩm câu gì đó. Kyuhyun không thể không nảy sinh ý nghĩ đen tối trong đầu. Mỗi lần Sungmin hành động (dễ thương) như vậy, anh nhất định đã đè cậu ra mà hôn cho thỏa thích. Nhưng đây là Sungmin đã mất trí nhớ, và anh cần phải nhẹ nhàng với cậu trước đã.

- Mimi là một kẻ mù đường, anh ta không biết một tiệm bánh ngọt nào ở Seoul!

Ming than phiền sau khi đã đóng sập cánh cửa và yên vị ở ghế cạnh tài xế.

Anh ta chỉ biết các hộp đêm thôi!” Kyuhyun thầm nghĩ, nhưng tất nhiên anh chẳng dư hơi mà nói ra. Anh nháy mắt.

- Tôi sẽ dẫn cậu đến tiệm bánh ngon nhất thế giới!

Sungmin nhìn anh đầy hoài nghi, nhưng Kyuhyun thừa tự tin để mỉm cười lại khi nhìn vào mắt cậu. Thế là Sungmin ngoan ngoãn ngó trời mây trong khi Kyuhyun lái xe đi.

- Cậu sống ở đâu ở Trung Quốc?

- Bắc Kinh.

- Cùng với ZhouMi à? – Kyuhyun cảm thấy khó chịu.

- Có thể coi là như vậy.

Coi là?

Ming im lặng, một lát sau cậu mới nói khẽ.

- Geng Ge nói không được nói nhiều với người lạ

- Tôi không phải người lạ. – Kyuhyun bật cười che giấu sự ghen tuông.

Ming lại chìm vào im lặng. Lần này cậu tuyệt nhiên không mở miệng thêm nữa. Kyuhyun cũng im lặng với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

Cuối cùng, họ đến tiệm bánh Little Pea.

Ming gần như quên sạch mọi e dè và đề phòng với Kyuhyun ngay khi bỏ miếng bánh kem mềm mại vào miệng. Cậu reo lên.

- Quả nhiên là ngon nhất thế giới!

Kyuhyun cười thầm, tất nhiên, vì chính em đã nói thế mà.

- Anh không ăn gì sao? – Ming nghiêng đầu nhìn Kyuhyun nhâm nhi tách trà nóng hổi.

Kyuhyun lắc đầu, anh nhìn vu vơ ra ngoài phố, nơi người người đi lại tấp nập. Ming đang rất bận rộn với đĩa bánh to ụ của mình, cũng không khỏi tò mò.

- Anh đang nghĩ gì?

Làm thế nào để hôn em mà không bị phản đối”  Kyuhyun nghĩ.

- Sungmin… là người yêu của tôi.

- Uhm? – Ming thoáng ngạc nhiên, cậu nuốt miếng bánh như nuốt một cục đá tảng.

- Cậu… rất giống em ấy…

Ming gật gù tỏ vẻ thông cảm. Sau khi đã hoàn thành xong chiếc bánh đầu tiên và gọi thêm một cái nữa, cậu hỏi.

- Thế… cậu ấy… bây giờ đang ở đâu?

- Không biết. – Kyuhyun đáp, cố gắng để không hét lên “Trước mặt tôi này!”

- Tôi hiểu. – Ming nói nhẹ bẫng – Cảm giác không được gặp một người mà mình rất yêu.

Kyuhyun mở to mắt

- Cậu hiểu?

- Geng ge… Anh trai tôi, cũng như vậy.

- Anh trai? Cậu có anh trai?

- Thực ra là người đã nuôi dưỡng tôi. – Tiếng Ming nhỏ dần, cậu cúi gằm mặt như để che giấu đôi mắt đỏ hoe. – Đã nhặt tôi về và chăm sóc như đứa em ruột thịt của mình.

Kyuhyun cảm thấy cơ thể mình đã căng cứng lên, anh đặt đôi tay run rẩy của mình lên bàn tay mềm mại của cậu, nói rất khẽ

- Cậu không nhớ gì về quá khứ?

- Không… Geng ge nói đã nhặt được tôi khi tôi từ thiên đàng rơi xuống. – Cậu khẽ mỉm cười. – Aish… đừng nói mấy chuyện vớ vẩn. Về Sungmin ấy, anh có đi tìm cậu ấy chưa?

- Tôi đã tìm kiếm từng ngõ ngách nhỏ nhất suốt một năm qua nhưng vẫn không có tin tức gì.

Thấy Ming bặm môi không nói, Kyuhyun vuốt ve bàn tay cậu, anh cúi xuống nhìn vào mắt cậu, thì thầm.

- Ming à… Theo cậu, tôi phải làm gì để tìm lại được Sungmin?

Ming ngập ngừng đôi lát, rồi cậu mỉm cười.

- Hãy theo lời chỉ dẫn của trái tim.

- Tôi nhất định sẽ làm thế.

Kyuhyun bóp nhẹ tay cậu, nụ cười hơi nhếch lên.

———————-

Khi Ming mở cửa phòng khách sạn thì không thấy bóng dáng ZhouMi đâu, có lẽ anh ta ra ngoài kiếm nguồn vui nào đó.

Ming thả người xuống chiếc giường êm ái. Cậu nhớ lại câu nói cuối cùng của Kyuhyun trước khi lái xe đi.

Ming, cậu biết không, Sungmin của tôi rất giỏi đóng kịch, nhưng lại không biết che dấu cảm xúc  khi ở bên tôi

Ý gì vậy chứ? Cứ như là anh đã biết hết rồi ấy.

“Ting” Điện thoại của cậu báo hiệu tin nhắn.

Hãy mơ về anh nhé : x

Ngốc thật, tưởng mấy cái ký tự trẻ con này hợp với anh sao!

Có tiếng mở cửa, Ming khó chịu nói vọng ra.

- Mimi, anh đã ở đâu thế?

- Ming!

Đáp lại cậu không phải là ZhouMi mà là giọng nói trầm ấm quen thuộc. Ming bật dậy lao ra ngoài nhảy cẫng lên và ôm chầm lấy người đó.

- Ge! Em nhớ gege quá à!

- Thật sao? Tưởng em đang vui vẻ với người đó mà quên hết gege của em rồi chứ!

Ming le lưỡi nũng nịu.

- Không ai bằng Geng ge của em mà. Nhưng sao anh sang giờ này? Sang ngày mốt là em về Bắc Kinh rồi mà? Đừng nói là nhớ em không chịu nổi nha?

Han Geng bóp mũi cậu bé kháu khỉnh, cười hiền.

- Đúng vậy. Gege nhớ em đến phát điên.

- Bleu. Heechul hyung về Seoul rồi ạ?

- Quả nhiên không gì qua mắt được Ming bé nhỏ của gege. – Han Geng cười ha hả.

Ming làm bộ giận dỗi.

- Em đi guốc trong bụng gege mà, gege chỉ biết đến người đẹp, đâu có quan tâm đến em trai bé nhỏ đáng thương của gege.

Han Geng xoa đầu cậu, mãi đến lúc này anh mới hạ được va ly xuống và tháo bỏ áo khoác.

- Chuyện Kyuhyun thế nào rồi? Đã xác định được tình cảm của mình chưa?

- Có gì quan trọng đâu ạ. Em chỉ nhìn anh ấy một lát rồi về thôi.

- Đồ ngốc này! – Han Geng mắng yêu – Thằng nhóc đó được đấy.

- Nhưng là… anh trai em…

- Quan trọng là em có yêu cậu ta không?

Sungmin bặm môi. Có chứ. Cậu rất yêu anh.

Han Geng lắc đầu, rồi anh ôm cậu vào lòng.

- Lẽ ra anh không nên để em về gặp cậu ta.

- Hình trên mạng đầy ra. – Ming cười khúc khích.

- Anh nên trói em lại và nhốt vào lồng.

- Anh sẽ bị đi tù vì vi phạm nhân quyền.

- Bướng bỉnh!

Han Geng thổi phù lên mái tóc mềm mại. Anh nhắm mắt. Kể từ khi vớt cậu lên từ dòng nước cuộn xoáy trên bờ vực, anh đã như gặp lại cậu em trai bé nhỏ yểu mệnh của mình. Nếu Ming còn sống, chắc cũng tầm tuổi Sungmin. Chắc cũng đáng yêu và bướng bỉnh như vậy.

- E hèm!!!

Một người đứng chống nạnh ở cửa nhìn hai anh em tình thương mến thương, khẽ lên tiếng vẻ khó chịu. Han Geng quay đầu nhìn và đờ mặt ra. Ming cũng ngẩng đầu lên. Rồi cậu lặp lại hành động y hệt như phản ứng khi thấy Han Geng vừa  rồi, chỉ khác ở cách gọi tên.

- Heechul hyungggg!!!

Heechul đẩy đầu Ming ra khỏi ngực mình, miệng không ngớt chửi rủa.

- Thằng nhóc này, tránh ra coi nào! Ta đến không phải để thấy hai người ôm ấp tình tứ nhé! Aishhh… Đáng ghét! Sang tận đây để ôm nhau sao!!!

Han Geng khẽ mỉm cười nhìn Ming lủi thủi cất áo khóc cho anh chàng xinh đẹp mới xuất hiện. Anh chậm rãi bước lại gần và giang rộng vòng tay ôm lấy cậu.

- Anh nhớ em.

Heechul vẫn không ngớt cằn nhằn, đẩy Han Geng ra một cách hình thức. Trong khi đó thì Ming nhón chân đi ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai người.

Bỗng nhiên

Thấy nhớ anh quá

Kyuhyun à…

————

Anh rảnh không?

Kyuhyun dụi mắt, anh không tin những gì mình vừa nhìn thấy trên màn hình. Ming vừa nhắn tin cho anh, phải không nhỉ?

Với em, lúc nào cũng rảnh

Tôi đang ở bên bờ sông Hàn

Và 5 phút sau Kyuhyun đã ngồi bên cậu.

Ming trố mắt nhìn chàng giám đốc điển trai phong độ đang thở dốc.

- Anh có tham gia đội đua công thức 1 không vậy?

- Anh sợ em sẽ đổi ý mất.

Kyuhyun điều hòa nhịp thở và lấy lại nụ cười hoàn hảo, đồng thời không quên cầu khấn trời phật thương tình đừng để Ming phát hiện mình đã cố ý đổi cách xưng hô. Có lẽ là trời thương anh thật nên Ming không bắt bẻ lại mà chỉ lắc đầu.

- Chắc đêm nay tôi phải tìm nơi nào lánh nạn thôi…

Kyuhyun lại một lần nữa tưởng mình bị ảo giác. Anh mất vài phút để bộ não thiên tài của mình phân tích từng từ trong câu nói của chàng trai trước mặt, rồi mất thêm chừng ấy thời gian để tìm những lời lẽ thích hợp.

- Tại.. tại sao? À, ý anh là… em có thể.. nhà anh…

Ming hướng đôi mắt tròn to về phía dòng sông lấp lánh

- Geng ge vừa từ Bắc Kinh sang, và người yêu của anh ấy đến tìm.

- Anh có thể hiểu được.

Giống như cảm giác của anh lúc này vậy

- Kyu này, theo anh, người ta có thể yêu anh em ruột của mình không?

Ming hỏi, làm ra vẻ vu vơ nhất.

- Tất nhiên là không. – Kyuhyun nhếch mép

Em vừa gọi anh là Kyu. Và đừng có nói là em không phải là Sungmin thêm một lần nữa. Đồ ngốc ạ, em không thoát được đâu

Ming tròn mắt nhìn anh, trong thoáng chốc, mây đen kéo đến phủ kín đôi mắt cậu, mặt cậu tái mét và làn môi đỏ mấp máy. Cậu run rẩy đứng dậy

- Có lẽ… tôi sẽ gọi.. Mimi…

Kyuhyun kéo mạnh tay cậu để cậu ngã nhào vào lòng mình.

- Đừng nhắc tên gã đàn ông khác khi em đang ở bên cạnh người yêu mình!

Ming thoảng thốt nhìn anh. Kyuhyun cúi xuống hôn nhẹ lên làn môi mọng trước khi một lời nói bật ra.

- Anh không quan tâm anh em ruột có được yêu nhau không, nhất là khi Sungminie của anh lại không cùng huyết thống với anh.

- Là sao? – Cậu chớp mắt, níu chặt vai anh.

- Là có hai kẻ ngốc đã tin lời một ông già ranh mãnh. Có một kẻ ngốc đã vội vàng bỏ đi khi chưa xác minh được gì. Và kẻ ngốc đó đã trốn sang Bắc Kinh suốt một năm trời để mặc cho kẻ ngốc còn lại lùng sục khắp Hàn Quốc.

- Anh nói… chúng ta…không phải???

- Trước hết, hãy nói xem, chúng ta có quen nhau không?

- Kyuuuu~

- Đừng lấy vẻ dễ thương ra dụ dỗ anh, anh quen rồi. Nào nói đi, em là ai, Ming hay Sungmin?

Nhưng mà vẫn không thể kháng cự được… Phải cố… Phải cố…

- Sungmin… – Cậu đáp lí nhí

- Anh không nghe rõ? – Kyuhyun trêu chọc.

Sungmin đỏ bừng mặt hét lớn

- Là Lee Sungmin người yêu của Cho Kyuhyun!!!

- Tốt lắm!

Kyuhyun cười đắc thắng. Rồi anh bế bổng cậu lên đưa vào trong xe và đóng cửa lại. Sungmin linh cảm có điều chẳng lành, cậu chắn hai tay trước ngực.

- No sex in car!

Kyuhyun cười lớn. Đúng là anh có ý định ấy thật. Nhưng mà dù sao thì, lúc này anh thích cái giường cùng với những dụng-cụ-đã-được-chuẩn-bị-sẵn-cho-một-đêm-dài ở phòng ngủ của mình hơn.

Anh ném cho cậu tờ giấy xét nghiệm ADN rồi vội vã ngồi vào ghế lái xe về nhà.

——————-

Sungmin cố gắng đi thật chậm để tụt hẳn lại phía sau Kyuhyun. Anh quay lại nhìn cậu sau khi đã mở toang cánh cửa phòng ngủ.

- Em còn làm gì ở đó?

- Em thấy hơi lo lắng…

- Lo? – Anh nhướn mày

- Ưm… đã 1 năm rồi…

- Đồ ngốc!

Anh chỉ thốt lên hai tiếng cụt ngủn và nhấc bổng cậu lên.

——————–

- Tức là trong suốt 1 năm qua em không hề quan hệ với ai?

Kyuhyun sốt sắng hỏi khi lần mở khóa quần cậu. Sungmin nằm dưới anh, hơi thở hổn hến khó nhọc nhưng vẫn lộ rõ cái bĩu môi hờn dỗi.

- Anh thì chắc đã lên giường với vô khối người rồi?

Kyuhyun chặc lưỡi.

- Nói thật thì anh chỉ bật băng của chúng ta lên và tự xử thôi.

Sungmin chồm dậy.

- Anh đã ghi hình những lúc chúng ta…?

- Tất nhiên, để phòng những lúc anh nhớ em ấy mà. Đến giờ anh thấy đó là quyết định sáng suốt nhất đời anh.

Anh nói và đẩy cậu nằm xuống. Lúc này Kyuhyun đã hoàn thành xong việc đưa cả hai về trạng thái trần trụi nguyên thủy. Sungmin liếc mắt khắp phòng xem liệu anh đặt máy quay ở đâu nhưng vô ích. Cậu cảm thấy nóng bừng lên gấp đôi dưới sức nóng từ cơ thể Kyuhyun.

- Kyu~ ở đâu vậy?

Cái gì ở đâu?

- Máy quay…

- Em tò mò quá đấy! – Kyuhyun ngăn tiếng phản đối của cậu bằng cách cuộn chặt lưỡi vào lưỡi cậu. Sungmin rùng mình vì khoái cảm, cậu rướn người lên khi tay anh đã tìm đến vùng đùi trong.

- Sáng mai anh sẽ cho em xem, và em sẽ biết nó ở đâu…

Giọng nói của Kyuhyun như rót mật vào tai Sungmin làm cậu đê mê như lạc vào giấc mộng, đến nỗi cậu không còn biết anh đang nói gì mà chỉ còn cảm thấy giai điệu du dương mơn trớn bên tai mình cùng hơi thở nóng ấm.

- Còn bây giờ..  – Kyuhyun cúi xuống và ngậm toàn bộ cậu bé con đã cứng lên của Sungmin vào miệng. – Em phải trả cho anh những gì đã lấy đi của anh suốt 1 năm qua!

Toàn bộ thân hình Sungmin rung lên bần bật. Cậu bấu chặt vào ga trải giường, miệng há ra như thiếu dưỡng khí. Kyuhyun thích thú nhìn lên gương mặt đỏ bừng của cậu. Anh vừa nhìn cậu vừa đưa lưỡi liếm quanh đỉnh đầu rỉ nước.

Sungmin cắn răng, cậu chỉ muốn đưa tay ấn chặt cái miệng thuần thục của anh vào cậu bé của mình, để ngậm, để liếm, và ăn cậu cho đến chết. Nhưng cậu cố gắng kìm nén bằng cách vò nát tấm ga trải giường trắng muốt.

Trắng muốt và nhàu nhĩ.

- Cứ làm gì em muốn.

Kyuhyun nhìn cậu qua ánh mắt khép hờ, và Sungmin không thể chịu đựng thêm được nữa. Cậu bật lên tiếng kêu tục tĩu và đưa tay vò chặt vào mái tóc rối xù của anh để đẩy anh tiến sâu vào mình.

Kyuhyun ngoan ngoãn làm theo  mệnh lệnh vô thanh, miệng anh khớp với cậu bé “không hề bé” của cậu một cách hoàn hảo. Trong khi đó tay anh lần lên trên và vần vờ đôi nhũ hồng cho đến khi nó cứng lên. Và Sungmin kêu lên một tiếng như mèo hoang trước khi xả hết vào khoang miệng Kyuhyun.

Kyuhyun nhếch mép, liếm hết chất dịch vương trên đầu môi và nhích lên trên. Mặt anh đã đối diện với gương mặt đỏ bừng của cậu.

- Có cần dầu không?

Sungmin lắc đầu. Và đó cũng là ý Kyuhyun.

Anh nhấc chân cậu lên và đặt lên vai mình.

Cảm thấy cậu run rẩy, anh ái ngại.

- Em chắc chứ? Đã lâu rồi, chắc sẽ đau lắm đó.

Sungmin lại lắc đầu, cậu nhìn anh dịu dàng và hôn lên môi anh. Dường như cậu chỉ còn đủ sức lực để thở và rên chứ không nói lên lời nữa rồi.

Kyuhyun hôn lại cậu thật lâu. Và trong lúc môi anh chưa rời môi cậu, anh đã tiến thẳng vào bên trong cậu, không hề chuẩn bị trước.

Sungmin hét lên một tiếng chói tai. Điều này khiến Kyuhyun ngập ngừng. Anh lo lắng nhìn cậu.

- Sungminie?

Sungmin rít lên vì đau, cậu bấu chặt vào vai anh. Rồi trước sự ngạc nhiên của Kyuhyun, cậu đẩy hông lên để cậu bé của anh ngập sâu vào trong lối vào của mình.

Kyuhyun bắt được tín hiệu ấy, anh từ từ tiến vào trong cho đến khi tìm được cao điểm ngọt ngào của cậu. Sungmin lại rên lên không kiểm soát, và khi cậu gọi tên anh không rõ ràng thì Kyuhyun biết, anh đã tìm đúng vị trí.

Sau đó là những cú thúc mạnh và liên tục.

Kyuhyun không còn biết anh đã vào và ra bao nhiêu lần nữa. Chỉ biết rằng, khi cả hai người giải phóng chất tinh dịch và đổ ập xuống giường, Sungmin mỉm cười yếu ớt nhìn anh. Cậu nói rất nhỏ.

- Kyu à.. Em yêu anh…

Và thế là anh lại lật cậu ra và tiếp tục màn ái tình không dứt.

Cuối cùng, Kyuhyun thỏa mãn thả cậu ra và nằm xuống bên cạnh, tay vẫn vòng quanh cổ cậu.

- Cho em nghỉ một chút. Ngày mai sẽ tiếp tục.

Sungmin rên lên.

- Anh là quái vật sao? Mà mai anh phải đi làm đó?

Kyuhyun vuốt mồ hôi trên trán cậu. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, anh lấy điện thoại trên bàn, bấm số.

- Kibum à… ừ… mai nhờ cậu cả nhé. Tớ bận.

Sungmin chỉ biết than thầm. Kyuhyun không nói đùa

Xem ra, có khi cứ ở Trung Quốc lại đỡ khổ, Sungminie nhỉ?

———-

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: