Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 24

Thượng Quan Thiển dường như có chút bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu rồi bước từng bước tiến lại gần nữ nhân kia. Từ trong ống tay áo, nàng rút ra cây mỹ nhân thích và đâm xuyên qua vai đối phương. Tiếng thét thảm thiết của ả vang lên, nhưng Thượng Quan Thiển chỉ đứng yên, trầm mặc. Nàng nhẹ nhàng rút mỹ nhân thích ra, rồi dùng chiếc áo của nữ nhân kia lau sạch vết máu, sau đó lại dùng đầu kiếm nâng cằm ả lên.

"Ngươi quả thật là loại người chết vẫn cứng miệng! Chuyện giữa ta và Cung Thượng Giác không liên quan đến ngươi. Nhưng ngươi dám nhòm ngó đến người của ta, còn có ý đồ làm hại hài nhi trong bụng ta, ngươi rốt cuộc có âm mưu gì? Chỉ vì ta nhẫn nhịn vài ngày mà ngươi nghĩ Thượng Quan Thiển ta sinh ra là để chịu sự áp bức hay sao?"

Dứt lời, Thượng Quan Thiển dùng mỹ nhân thích hủy hoại gương mặt của nữ nhân kia. Đôi mắt ả, nàng nghĩ, chi bằng trực tiếp móc ra, tránh để ả còn cơ hội gây họa cho người khác.

"Ngươi làm sao biết được? Ta chưa từng ra tay!"

"Đúng vậy, ngươi chẳng qua chỉ cần chớp mắt là có thể điều khiển tỳ nữ bên cạnh ta. Nhưng ta là y giả, đôi mắt của ta có thể nhìn ra kẻ khác có gì bất thường. Nếu dễ dàng để ngươi dùng ít dược để khiến ta sẩy thai, hài nhi trong bụng ta đã không giữ được đến bây giờ. Ta nói cho ngươi hay, kỹ năng của ngươi vẫn còn quá thô thiển. Kẻ bị ngươi khống chế chẳng khác nào con rối, ngươi thật sự nghĩ tất cả chúng ta là lũ ngốc hay sao?"

"Thì sao? Cung Thượng Giác chẳng phải cũng bị ta khống chế và đưa ta trở về đây sao? Tâm của các ngươi đã rời rạc từ lâu rồi. Theo ta thấy, ngươi cũng chỉ là một công cụ sinh sản trong cung mà thôi. Chưa chắc hai đứa nghiệt chủng trong bụng ngươi có thể sống đến lúc chào đời đâu!"

"Hừ, ngươi muốn nói ngươi đã hạ thủ trong túi hương của Cung Thượng Giác sao? Thật xin lỗi, túi hương đó đã bị hắn xử lý từ lâu rồi. Cái đầu óc của ngươi thật sự không đủ nhanh nhẹn. Cung Viễn Chủy là kẻ tài giỏi về độc dược, với chút công phu của ngươi mà dám lộng hành, đúng là Vô Phong đã hết người thật rồi sao?"

Thượng Quan Thiển nói xong liền bước ra ngoài, vừa đến cửa phòng tra tấn đã thấy Cung Thượng Giác đứng đó. Nghe tiếng bước chân của nàng, hắn lập tức quay lại, bước nhanh đến tháo chiếc áo choàng đen nàng đang mặc đưa cho Kim Phục, rồi khoác lên nàng áo của mình.

"Bên trong mùi máu tanh nồng, trên người nàng không tránh khỏi ám mùi, đổi áo khác sẽ dễ chịu hơn."

Hai người đã mấy ngày không gặp mặt, nhưng đó chỉ là theo cách nghĩ của Thượng Quan Thiển. Đêm nào nàng ngủ, Cung Thượng Giác cũng đều đến nhìn nàng. Hắn biết nàng không muốn gặp mình, nên cũng không dám quấy rầy.

"Cung Thượng Giác, ngươi rất giỏi trốn tránh ta phải không? Có giỏi thì cả đời này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!"

Dứt lời, Thượng Quan Thiển đẩy hắn ra rồi rời đi, nhưng cái bụng nặng nề khiến bước chân nàng không thể nhanh chóng như ý muốn. Đi được một lúc, nàng cảm thấy bụng mình càng lúc càng đau đớn. Cung Thượng Giác thấy nàng đi đứng khó nhọc, bất chấp ý muốn của nàng, hắn bế nàng lên. Thượng Quan Thiển tức giận đánh vào người hắn vài cái, nhưng cũng không quá mạnh mẽ vì sợ động đến bụng. Cuối cùng nàng đành mặc kệ hắn bế mình về.

Về đến Mặc Trì, vừa đặt xuống giường, Thượng Quan Thiển lập tức cầm chiếc gối ném về phía Cung Thượng Giác.

"Cút! Cút ra ngoài cho ta!"

Thượng Quan Thiển đỏ mắt hét lớn. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận đến vậy, có lẽ là do hắn đã trốn tránh nàng, có lẽ là do nàng cảm thấy uất ức. Cung Thượng Giác không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc gối về chỗ cũ, sau đó kéo nàng vào lòng, khẽ vỗ về.

"Ta sai rồi. Ta không nên trốn tránh nàng, để hiểu lầm này lớn dần. Nhưng ta hứa, giữa ta và nữ nhân kia không có chuyện gì xảy ra. Ta chưa từng chạm đến nàng, dù chỉ một ngón tay."

Hắn đã nghe cuộc đối thoại giữa nàng và nữ nhân kia ở cửa phòng tra tấn. Hắn sợ Thượng Quan Thiển sẽ tin lời ả, nhưng nghĩ lại, nàng hiểu rõ hắn hơn bất cứ ai. Nếu Thượng Quan Thiển tin lời nữ nhân đó, mối quan hệ của họ đã kết thúc ngay từ lúc hắn đưa ả về cung. Những ngày qua, hắn sợ làm nàng giận nên tránh mặt, chỉ đợi đến đêm khi nàng đã ngủ say mới dám đến nhìn. Hắn không biết nàng đã luôn đợi hắn đến giải thích.

Nghe những lời hắn nói, Thượng Quan Thiển đẩy hắn ra, giận dữ hỏi:

"Cung Thượng Giác, nếu ta thực sự tin lời ả, ngươi định chứng minh thế nào? Nếu ngươi thật sự làm điều có lỗi với ta, ta có thể dẫn theo con của ta rời khỏi đây, để ngươi cả đời cũng không thể tìm thấy ta. Ngươi nghĩ ta sẽ còn ở đây nói chuyện với ngươi sao?"

Chưa nói dứt câu, cơn đau ở bụng càng trở nên dữ dội, khiến nàng không thể tiếp tục. Cung Thượng Giác lập tức nhận ra sự bất thường của nàng, liền gọi người đi tìm Cung Viễn Chủy, còn mình thì giúp nàng cởi áo choàng và đỡ nàng nằm xuống. Bàn tay hắn đặt trên bụng nàng, chân mày nhíu chặt. Hắn cảm nhận được rõ ràng những chuyển động bên trong, mà những gì nàng cảm nhận chắc hẳn còn dữ dội hơn nhiều.

"Đừng nghịch nữa!"

Hắn trầm giọng nói, đầy vẻ không hài lòng, hướng đến cái bụng của Thượng Quan Thiển. Nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc này, Thượng Quan Thiển không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực. Nàng đẩy tay hắn ra, rồi xoay người nằm nghiêng, khiến Cung Thượng Giác tưởng rằng nàng vẫn còn giận mình, không muốn hắn chạm vào. Nhưng trước khi hắn kịp rút tay về, nàng đã nói, giọng khẽ khàng:

"Đau lưng, giúp ta xoay người lại."

Cung Thượng Giác khựng lại, đây chẳng phải là dấu hiệu nàng đã hết giận rồi sao?

"Cung Thượng Giác, ngươi là khúc gỗ sao? Ta đã nói đau lưng mà ngươi cũng không biết giúp ta xoa một chút ư?"

Thượng Quan Thiển nhấc chân định đá vào hắn, nhưng bụng quá lớn khiến hành động của nàng có phần vụng về. Cung Thượng Giác lập tức đè chân nàng xuống, khóe mắt nở nụ cười, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp lưng. Mũi nàng bất chợt thấy cay xè. Chắc chắn là do mang thai, nếu không nàng đã không dễ dàng xúc động đến vậy, chẳng phải nàng vẫn thường rất kiên cường hay sao?

"Ta muốn ăn hoành thánh dầu đỏ. Ngươi đi làm cho ta đi. Ta chỉ muốn ăn món ngươi nấu."

Thượng Quan Thiển ngả người tựa vào ghế, ánh mắt dõi theo dáng người bận rộn trước mặt, không ngờ Cung Thượng Giác lại ra dáng thế này, từng chiếc hoành thánh đều được gói gọn gàng, trông cũng rất đẹp mắt. Chẳng lẽ trên đời này thật sự không có gì hắn không làm được sao?

Bầu không khí ấm cúng và tĩnh lặng này chẳng kéo dài được bao lâu thì bị Cung Viễn Chủy phá vỡ, trong tay hắn còn bưng theo một bát thuốc dưỡng thai bốc khói nghi ngút.

"Hôm nay thuốc dưỡng thai ta đặc biệt sắc sớm, mau uống đi, đừng lo, sẽ không làm lỡ lúc ăn hoành thánh đâu."

Thượng Quan Thiển lập tức cảm thấy Cung Viễn Chủy có chút ý đồ chẳng tốt đẹp gì, cũng không tin mình thực sự phải uống thuốc này. Lại nghe đến câu "hoành thánh", nàng liền hiểu ra ngay, tên này chắc chắn là đang ghen.

"Đệ đệ Viễn Chủy hẳn cũng đói rồi nhỉ? Một lát hoành thánh làm xong, chia đệ một bát. Còn bát thuốc này mang đi đi, đừng tưởng ta là ngốc."

Cung Viễn Chủy nhìn nàng thản nhiên bóc trần ý đồ của mình, trong đầu hắn chỉ hiện lên hai từ "cậy thế làm càn". Nhưng mà bát thuốc hắn đang cầm thật sự không phải dành cho nàng, chỉ là muốn dọa nàng thôi, tiếc là không thành công. Hắn đành đi tìm thùng nước bẩn mà đổ thuốc vào.

"Viễn Chủy, đỡ tẩu tẩu của đệ quay về trước, một lát nữa ta sẽ mang hoành thánh tới cho."

Cung Viễn Chủy vẻ mặt không cam lòng, nhưng động tác thì không hề chậm trễ. Hai người ngồi ngay ngắn ở trong viện Mặc Trì chờ hoành thánh được mang tới, nhưng trong lòng cả hai đều không khỏi nghĩ: "Thật sự sẽ không khó ăn lắm chứ?"

Cung Thượng Giác bước vào, nhìn thấy hai người kia đang ngồi đấy, khuôn mặt căng thẳng, hắn lập tức đoán được họ đang nghĩ gì. Hắn bưng ra hai bát hoành thánh, còn cẩn thận mang thêm một chén giấm.

"Đây là giấm mà cả hai thích ăn nhất, mỗi người một bát, đừng ai giành của ai."

Cả hai dĩ nhiên nghe ra hàm ý châm chọc của hắn, Thượng Quan Thiển lập tức "lườm" hắn một cái thật sắc, còn Cung Viễn Chủy thì làm bộ như chẳng nghe thấy gì, mặc kệ hắn nói gì cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #vanchivu