Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 25

Cả Thượng Quan Thiển và Cung Viễn Chủy đều không ngờ rằng hoành thánh mà Cung Thượng Giác nấu thực sự rất ngon, cả hai đều ăn sạch sẽ không chút chừa lại, còn cảm thán rằng tay nghề của hắn đúng là rất tốt, đã lâu rồi chưa ăn ngon miệng như vậy. Sau bữa ăn, Thượng Quan Thiển cảm thấy hơi no, sợ nằm xuống sẽ làm bụng khó chịu, nên nàng cùng Cung Thượng Giác ra ngoài viện đi dạo một lát.

“Nữ nhân kia, chàng định xử lý thế nào?”

“Thế nào thì cứ thế mà xử.”

“Cung nhị công tử không cảm thấy đáng tiếc sao?”

“Đáng tiếc cái gì?”

Thượng Quan Thiển thấy hắn rõ ràng là biết mà vẫn cố tình hỏi để trêu đùa nàng, nàng hừ một tiếng rồi lườm hắn, quay mặt đi chỗ khác.

“Chuyện ai yêu ai mặc kệ chàng, ta quản được chắc?”

“Lời này là phu nhân khơi mào, sao cuối cùng lại trở thành lỗi của ta?”

“Vậy bây giờ chàng đang trách ta sao?”

“Sao có thể, lời phu nhân nói đều đúng cả.”

Thượng Quan Thiển thấy hắn biết điều, liền tha cho hắn, rồi nghiêm túc nói.

“Ta nói thật đấy, không nên xử lý vội vàng, bảo Viễn Chủy lưu ý cẩn thận, không chừng ả còn có thể khai ra những điều khác.”

Cung Thượng Giác từ phía sau vòng tay ôm lấy nàng, để nàng tựa vào mình, tiết kiệm chút sức lực.

“Chuyện này ta đương nhiên hiểu rõ, ả còn chưa khai ra lý do Vô Phong phái ả tới gần cung môn, chưa dễ mà chết được.”

Thượng Quan Thiển cũng biết bọn họ làm việc luôn có phân biệt đúng sai, nàng cúi đầu nhìn bụng đã sắp đủ tháng của mình, hàng mi thanh tú bất giác cau lại. Cung Thượng Giác thấy nàng ủ rũ, liền an ủi.

“Từ trong cung đến ngoài cung, từ hôm kia đã bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng, ta đảm bảo, trước và sau khi nàng sinh không có bất kỳ chuyện bất ngờ nào xảy ra. Đến lúc đó, ta sẽ ở bên trong cùng nàng, còn Viễn Chủy và Kim Phục sẽ giúp ta canh gác mọi thứ khác, đừng lo lắng.”

Thượng Quan Thiển tựa vào hắn, cầm tay hắn đặt lên bụng mình.

“Cung Thượng Giác, thật ra ta rất sợ.”

Sợ không thể đưa bọn nhỏ đến thế gian này an toàn. Cung Thượng Giác trầm ngâm một lát, nhìn dáng vẻ u buồn của nàng, hắn siết chặt đôi tay nàng như thể muốn trao cho nàng sự an toàn tuyệt đối, hắn hiểu rõ nàng đang lo lắng điều gì.

“Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng…”

Nhưng nếu thực sự phải chọn lựa vào giây phút đó… Cung Thượng Giác thầm nghĩ, hắn sẽ không ngần ngại mà từ bỏ đứa trẻ.

---

Trước trung thu, tiểu tam của Cung gia lại muốn dỡ nóc nhà?

Cơn gió thu luôn khiến người ta cảm thấy se lạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, Thượng Quan Thiển thấy những bông hoa và cỏ cây dần héo úa, tâm trạng của nàng cũng theo đó mà trùng xuống. Nàng đứng bên khung cửa hồi lâu, đến khi tỉnh lại thì thấy Tán cô cô đang mang đến một bát canh ô mai.

“Phu nhân nếm thử, canh ô mai vừa chế xong, uống vào có thể giúp phu nhân dễ chịu hơn.”

“Dạo này làm phiền cô cô rồi, mấy món nhỏ hôm qua làm ta rất ngon miệng, công tử còn nói hiếm khi thấy ta ăn hết một bát cơm.”

“Phu nhân ăn ngon là tốt rồi, bất kể là đơn thai hay song thai, trước khi sinh đều rất khó chịu, đứa nhỏ chèn ép dạ dày làm người mệt mỏi nhất.”

“Ta chỉ mong hai đứa nhỏ này ra đời đúng hạn, đừng đến sớm quá cũng đừng quá muộn.”

“Song thai thường ra đời sớm hơn so với thường, nhưng phu nhân dưỡng thai rất tốt, sẽ không có chuyện gì bất ngờ đâu. Phu nhân nên rộng lòng mà đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”

“Cô cô nói phải, ta hiểu rõ, chỉ là hôm nay cảnh gợi tình, lòng khó tránh khỏi ngổn ngang. Thời gian trôi nhanh quá, mới ngày nào ta bước vào cung môn, mà giờ đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi…”

“Phụ nữ mang thai thường hay nghĩ ngợi nhiều.”

Lời này thật không sai chút nào. Giờ đây Thượng Quan Thiển vì những lo âu của giai đoạn cuối thai kỳ mà tâm trạng trùng xuống, nhiều lúc nàng còn muốn khóc. Có khi nửa đêm bỗng giật mình tỉnh giấc, không biết vì lý do gì mà nước mắt cứ tuôn rơi. Cung Thượng Giác ở bên cạnh, mỗi lần nghe thấy động tĩnh liền tỉnh dậy ngay. Nhiều lúc Thượng Quan Thiển nghĩ, hắn cũng theo nàng mà nơm nớp lo sợ, nhưng ai bảo hắn là cha của đứa trẻ cơ chứ? Đó là điều hắn phải làm.

Thượng Quan Thiển đang suy nghĩ, bỗng cảm thấy đứa trẻ trong bụng động đậy, ánh mắt nàng thoáng chốc chuyển từ u buồn sang dịu dàng, trên môi cũng nở một nụ cười yên bình.

Tán cô cô thấy nàng đã bình tĩnh hơn, nghĩ đến việc sắp tới là trung thu, liền hỏi.

“Vài ngày nữa là trung thu rồi, phu nhân muốn ăn loại bánh trung thu nào?”

“Hỏi Viễn Chủy đi, bây giờ ta không thèm gì lắm, nhưng đệ ấy lúc nào cũng không chịu ngồi yên, chắc là sẽ có nhiều gợi ý cho cô cô.”

“Ha, Cung nhị công tử tuy sắp trưởng thành, nhưng vẫn còn trẻ con lắm, thật không ngờ sau này đệ ấy sẽ chọn cô nương nào làm tân nương.”

“Cô cô đừng nhắc đến chọn tân nương nữa, mỗi lần nhắc đến chuyện thành thân, đệ ấy lại giống như bị chọc giận, còn mong gì chọn tân nương. Nếu mà ép đệ ấy chọn, chắc đệ ấy dỡ luôn nóc trưởng lão viện cũng nên.”

Nói xong, Thượng Quan Thiển giơ tay chỉ lên nóc nhà, càng nghĩ càng thấy buồn cười. Hai huynh đệ vừa trở về thì thấy Tán cô cô và Thượng Quan Thiển đang trò chuyện vui vẻ, thấy Thượng Quan Thiển tâm trạng tốt, Cung Thượng Giác cũng yên lòng.

“Các nàng đang cười gì đấy?”

Tam thiếu gia Cung gia tò mò hỏi, nhưng lại chẳng biết rằng họ đang cười chính mình. Thượng Quan Thiển thấy hắn như vậy càng buồn cười hơn, liền nghiêm túc mà trêu đùa.

“Chúng ta đang cười đấy, có người sắp thành niên rồi mà tâm tính còn trẻ con như đứa bé.”

Mặt của Cung Viễn Chủy lập tức xị xuống.

“Ai trẻ con chứ? Ta chỉ ăn thêm vài miếng điểm tâm thôi mà, có phải do nàng làm đâu!”

Thượng Quan Thiển thấy hắn như vậy thì càng buồn cười, nhưng nhìn hắn đã nổi giận đùng đùng, nàng cũng không tiếp tục cười nữa, nếu không lát nữa sợ là nóc nhà này cũng bị hắn dỡ mất.

---

Sáng sớm Trung Thu, người hầu trong Cung Thượng Giác đều đã dậy từ sớm, nhưng không ngờ rằng Tiểu Tam lại còn đến Thượng Giác Cung trước để treo đèn lồng. Khung cảnh như vậy thật làm người ta cảm thấy giống không khí của dịp Tết. Đến khi Thượng Quan Thiển tỉnh dậy vào giờ ngọ, cùng Cung Thượng Giác ngồi ở tiền sảnh thưởng trà, nàng nhìn Cung Viễn Chủy đang cùng đám người hầu treo đèn lồng, ánh mắt vừa cưng chiều vừa bất lực, không nhịn được mà đùa với Cung Thượng Giác:

“Viễn Chủy đệ treo nhiều đèn lồng thế này, người không biết còn tưởng sắp đến Tết mất.”

“Hôm nay là Trung Thu, trong năm ngoài Tết thì đây là ngày có ý nghĩa nhất, mọi người đều muốn náo nhiệt chút. Hắn thích thì để hắn làm đi. Đến tối trời tối, có đèn lồng ngoài đình hóng mát, dùng bữa cũng có chút thú vị.”

“Ta muốn vào nhà bếp xem thử, đã lâu không vào bếp, hôm nay cho ta trổ tài một chút.”

Thượng Quan Thiển, ngoài đam mê nghiên cứu y thuật, từ trước đến nay cũng rất thích vào bếp nấu nướng. Trung Thu hôm nay, nàng cũng muốn tự tay làm vài món để thêm phần vui vẻ. Cung Thượng Giác trong lòng không muốn để nàng mệt nhọc, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, hắn cũng không nỡ từ chối.

“Nàng muốn làm gì, để ta làm thay, nàng chỉ cần đứng bên chỉ đạo là được.”

Thượng Quan Thiển cũng không kiên quyết nữa, nghĩ đến lần trước khi Cung Thượng Giác làm món hoành thánh nhỏ, nàng đã thấy tài nghệ của hắn, xem ra không có gì mà người này không thể làm được.

“Nếu Cung nhị tiên sinh cứ để ta sai khiến mãi thế này, chỉ sợ ngài sẽ mất hết uy nghiêm trước đám hạ nhân mất thôi.”

“Uy nghiêm của ta đã mất từ lâu rồi, chẳng lẽ phu nhân không biết sao?”

Đúng vậy, uy nghiêm của Cung Thượng Giác đã chẳng còn. Giờ đây ai mà không biết rằng Cung nhị tiên sinh là kẻ cuồng vợ, việc gì cũng lấy Thượng Quan Thiển làm trọng. Trước kia, có người nói Cung Thượng Giác cưng chiều nàng như thế chỉ vì nàng mang trong mình huyết mạch của Cung môn, nhưng thời gian trôi qua, tình cảm của hai người ngày càng tốt đẹp, tự nhiên những lời đồn đại cũng bị xóa tan.

“Ta cũng lười động tay, chuyện bếp núc hôm nay cứ để hạ nhân trong tiểu phòng bận rộn là được, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”

Thượng Quan Thiển sau khi tỉnh dậy, bước ra ngồi dưới hành lang hóng gió, thỉnh thoảng lại tương tác với đứa trẻ trong bụng. Cung Thượng Giác đi một chuyến đến trưởng lão viện, khi trở về đã thấy nàng dựa vào cột ngồi dưới hành lang, mặc một bộ y phục trắng thêu từng bông hoa đỗ quyên bằng chỉ vàng, chiếc bụng tròn căng đã không thể che giấu, mái tóc đen dày chỉ búi đơn giản thành một búi tóc, cài duy nhất một cây trâm ngọc hình bông đỗ quyên. Bước đến gần, hắn không nỡ phá vỡ cảnh tượng tĩnh lặng này, nhưng khi thấy nàng mặc đồ mỏng manh, liền nhíu mày, cởi áo choàng ngoài của mình khoác lên người nàng.

“Trời dần lạnh rồi, sau này đừng mặc đồ mỏng như vậy nữa.”

Thượng Quan Thiển không đáp lại lời hắn, chỉ kéo tay hắn đặt lên chỗ bụng đang nhô lên, để hắn cùng nàng cảm nhận sự cử động của thai nhi. Cung Thượng Giác thuận theo lực tay nàng mà đặt tay lên bụng, mỗi ngày đều cùng nàng như vậy, nhưng cảm giác mỗi ngày đều khác biệt. Chỉ có một điều không đổi, là lần nào Cung Thượng Giác cũng hỏi:

“Có đau không?”

Thật ra cũng không dễ chịu, nhưng Thượng Quan Thiển lại cảm thấy kỳ diệu và mong đợi, cảm giác khó chịu tự nhiên cũng bị lấn át.

“Hôm nay chúng nghịch ngợm lắm, vừa nãy Viễn Chủy nói tối sẽ có pháo hoa, cũng coi như rèn luyện can đảm cho chúng.”

Thượng Quan Thiển nghe vậy chỉ cảm thấy "vô nhân tính", đốt pháo hoa – chuyện lãng mạn đẹp đẽ như thế mà qua lời hắn lại thành “luyện can đảm.”

“Chàng có vô nhân tính không vậy, đây là con ruột của chàng đấy!”

“Làm nàng khó chịu, bọn chúng sớm muộn gì cũng phải ăn đòn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #vanchivu