Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Lần đầu tiên trong đời, tôi gặp một người đẹp đến vậy. Không phải vẻ đẹp yêu kiều của các quý cô quý tộc giàu có, cũng không phải vẻ đẹp bóng bẩy của những chàng trai phô trương mà tôi đã từng thấy qua trên các con phố dành cho giới người giàu. Mà đó là một vẻ đẹp kiều diễm và hoa lệ khiến người ta dễ dàng sa ngã, giống như một đóa hoa hồng nổi bật nở rộ giữa rừng hoa dại nhạt sắc nhạt hương, xinh đẹp nhưng lại sắc bén vô cùng.

Chàng trai đó, có một mái tóc màu vàng kim chói mắt tựa thái dương, đôi mắt tươi sáng như hai viên ngọc lục bảo và khí chất mạnh mẽ của một kẻ anh tài. Tôi đoán, chỉ đoán thôi, có lẽ anh ta là con của một nhà quý tộc giàu có nào đó, bởi những cử chỉ và điệu bộ kia, làm gì có người thường nào bắt chước nổi! Tuy không biết tại sao một người như vậy lại giả dạng ăn mặc thành một thanh niên bình thường, thậm chí còn ghé vào ăn ở quán ăn tồi tàn của nhà chúng tôi, nhưng tôi chắc chắn việc này chỉ là hứng thú nhất thời, thậm chí có khi anh ta chỉ tiện đường nên mới quẹo vô đây.

Cơ mà dù là lý do vì sao thì anh ta cũng đẹp quá….

"Annie, mày còn đứng đực ở đó làm gì hả? Không mau bê thức ăn ra cho khách đi?" Dì Emily - bà chủ của quán và cũng là dì ruột của tôi - vỗ mạnh vào chiếc bàn gỗ nhỏ, "Mày mà làm vỡ đĩa nữa thì đừng trách!"

Nghe tiếng quát của dì, tôi vội vàng dẹp mấy suy nghĩ vơ vẩn sang một bên, ba chân bốn cẳng chạy vào bếp. Nói là bếp, thực chất chỉ là một căn phòng nhỏ với những dụng cụ nấu ăn thô sơ và chỉ có duy nhất một đầu bếp làm đủ mọi việc. Chúng tôi không thuê bếp phó, một phần vì không đủ tiền, một phần vì dì Emily cảm thấy như vậy quá lãng phí.

"Bác Raider, đây là thức ăn khách đã gọi phải không ạ?"

Tôi nhấc chiếc khay đựng thức ăn lên, quay sang hỏi đầu bếp của quán. Bác Raider là một người đàn ông trung niên thấp bé với khuôn mặt tròn trịa hiền lành và cơ thể mập mạp béo tốt (có vẻ như là trời sinh, vì dì Emily không có trả cho bác ấy nhiều tiền cho lắm, mặc dù Raider là vị đầu bếp duy nhất làm việc cho quán suốt năm năm liền).

"Đúng rồi đó."

Nhìn bác Raider bận rộn vật lộn với đống nguyên liệu nghèo nàn, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, chuyên tâm bê thức ăn ra cho vị khách. Vừa hay, người gọi món đó lại là chàng trai tôi trộm quan sát lúc nãy.

"Thưa ngài, đây là rượu nho và cá nướng mà ngài gọi."

Cẩn thận đặt ly rượu và đĩa cá đã được nướng một cách cẩn thận xuống bàn, tôi ôm khay, nhỏ giọng nói. Vị khách tóc vàng không mặn không nhạt ừ một tiếng, trông có vẻ không để ý lắm. Ngay khi tôi chuẩn bị nói "Chúc ngài ngon miệng" và rời đi thì anh ta bỗng hướng mắt về phía tôi. Ánh mắt tràn ngập tìm tòi không chút che dấu ấy khiến tôi hơi giật mình.

"X-xin hỏi có chuyện gì vậy ạ? Nếu, nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép được rời đi…." Tôi ngập ngừng, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của đối phương.

"Ngẩng đầu lên."

Một câu mệnh lệnh.

Tôi thầm nuốt một ngụm nước bọt, chậm chạp làm theo lời vị khách. Ngay lập tức, hai mắt của tôi chạm phải đôi đồng tử màu ngọc quý, và thậm chí tôi còn có thể thấy rõ khuôn mặt có chút sợ hãi xen lẫn vẻ khép nép của mình. Giọng nói của vị khách tóc vàng lại vang lên, lần này là một câu hỏi, tuy nhiên, nó lại được nói với ngữ điệu chắc chắn như một câu trần thuật.

"Ngươi là kẻ đã nhìn chằm chằm vào ta lúc nãy phải không?"

Trái tim đột nhiên đập mạnh vì hoảng sợ. Tôi luống cuống ôm chặt chiếc khay, vội vàng bào chữa, "T-tôi không có ý gì cả! Thật sự xin lỗi ngài, tôi chỉ là, chỉ là….. thấy ngài quá đẹp, nên tôi bất giác ngây người….."

Càng về sau, lời nói của tôi ngày càng nhỏ dần. Xấu hổ và sợ hãi khiến tôi chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng tôi vẫn chôn chân tại chỗ và co rúm người lại. Nói thật thì tôi rất sợ người lạ, đặc biệt là những người đàn ông trưởng thành và những thanh niên tràn đầy sức sống. Hơn nữa, không biết có phải do tôi quá mẫn cảm hay không, nhưng trên người chàng trai này có một khí chất gì đó rất khác lạ, đủ để khiến người ta phải kính sợ.

Một tràng cười bỗng vang lên bên tai. Tôi ngơ ngác nhìn vị khách đột nhiên ôm mặt bật cười, xấu hổ và sợ hãi liền biến mất, trong đầu chỉ còn lại sự khó hiểu vô cùng.

Tại sao anh ta lại cười? Và cười vì cái gì? Mình ư?

"Ngươi đáng yêu thật đấy." Vị khách chống tay lên bàn rồi tựa đầu lên đó, trong khi đôi mắt vẫn chăm chú nhìn tôi. Tôi thoáng chút giật mình, hoang mang buột miệng, "Đáng yêu….?"

"Đúng vậy. Lâu lắm rồi ta mới gặp được một cô gái nào vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu như ngươi."

Ngốc nghếch? Đáng yêu? Anh ta đang trêu chọc mình đấy à?

Chưa để tôi kịp suy nghĩ một phút giây nào, chàng trai tóc vàng ấy lại nói tiếp, "Tối nay ngươi có muốn ngủ với ta không? Tuy rằng tuổi hơi nhỏ một chút, nhưng đối với ta thì không thành vấn đề."

Trong đầu bỗng vang lên một tiếng sấm nổ oành một cái, to đến mức đầu óc tôi bắt đầu choáng váng. Những suy nghĩ hỗn loạn chạy nhanh qua đại não làm tôi trở nên vô cùng bối rối.

Anh ta vừa nói…. ngủ? Là nghĩa đó phải không? Là cái nghĩa xấu hổ đó phải không? Tại sao anh ta lại có thể thản nhiên nói ra một câu với người mới chỉ gặp vài phút như vậy chứ? Mặc dù, mặc dù mình biết người dân ở La Mã hầu hết đều rất phóng khoáng, nhưng như vậy không phải hơi quá rồi sao?!

"Ng-ngài, ngài, ngài, ngài vừa nói gì vậy ạ?" Lắp bắp một lúc mới hoàn thành được một câu hoàn chỉnh, tôi nói một cách gấp gáp, "K-k-không được, à không, không phải, tôi….ý tôi là tôi không thể làm vậy với ngài. Thật sự rất xin lỗi, xin ngài hãy nhanh chóng bắt đầu bữa ăn của mình trước khi thức ăn nguội hẳn. Tôi xin phép được rời đi."

Nói xong, không đợi đối phương nói thêm một câu gì, tôi vội vã xoay người, cắm đầu chạy thẳng vào trong bếp.

###

Lời của tác giả: Chương đầu tiên và cũng là fic đầu tiên của năm mới. Chúc mọi người một năm mới vui vẻ và bình an, luôn gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.

P/S: Phần chữ in nghiêng là suy nghĩ của nhân vật chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top