Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - Quá khứ

Phác Xán Liệt lái xe trở em về, anh không nói gì thêm suốt đoạn đường. Không khí trong xe tràn ngập sự im lặng, như thể cả hai đang đấu tranh trong những suy nghĩ của riêng mình.

Khi xe dừng trước cổng nhà, Nghi Ân khẽ hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Em cởi dây an toàn ra, động tác chậm rãi nhưng dứt khoát.

"Em vào nhà đây."

Em quay sang Phác Xán Liệt nói, đôi mắt chứa đựng nhiều cảm xúc đan xen - cả sự kiên quyết, lẫn một chút gì đó luyến tiếc.

Phác Xán Liệt cũng quay nhìn em, anh không nói lời nào, đôi mắt sâu thẳm của anh như muốn dò xét những suy nghĩ cuối cùng của em. Anh không ngăn cản, chỉ nhẹ gật đầu, đôi tay vẫn giữ chặt vô-lăng.

Nghi Ân thu lại ánh mắt, em quay lưng với anh, vừa mở cửa xe ra Nghi Ân đã bị một lực mạnh kéo lại.

Trước khi em kịp phản ứng, cánh tay rắn chắc của Phác Xán Liệt đã vòng qua eo em, kéo em lại đối diện với anh.

Ngay lập tức, đôi môi Phác Xán Liệt áp chặt lên môi Nghi Ân, bất ngờ và mãnh liệt.

Sự dịu dàng trước kia dường như tan biến, thay vào đó là một sự quyết đoán mạnh mẽ, dồn dập như thể muốn anh muốn chiếm lấy mọi cảm xúc từ em.

Không hề cho em cơ hội phản kháng, em bàng hoàng, trái tim đập loạn nhịp, tay vô thức muốn đẩy anh ra.

Nhưng đôi bàn tay anh giữ em rất chặt, không để em khoát khỏi vòng tay anh. Hơi thở của em dường như không thể thở, chỉ còn cảm giác bị áp đảo của sự hiện diện của anh.

Phác Xán Liệt cuồng nhiệt chiếm lấy đôi môi em, hắn nhìn gương mặt nhỏ cùng đôi mắt ướt nhoà đi vì hoảng sợ, chiếc miệng nhỏ bị hắn chiếm giữ kêu vài tiếng nhỏ cựa quậy trong vòng tay hắn.

Trong giây phút, em vừa giằng xé muốn thoát ra, vừa bị cuốn vào sự mãnh liệt đầy xúc cảm không thể thoát ra.

Nhưng rồi, Nghi Ân dần lấy lại ý thức, em
cố gắng nghiêng đầu, ngắt quãng nụ hôn và đẩy anh ra.

"Đừng... mà!" Em thở dốc, giọng run rẫy khó khăn nói: "Em sắp là vợ của cháu anh đó Phác Xán Liệt!"

Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt anh tối sầm, đôi môi khẽ nhếch lên một cách đầy giễu cợt.

Anh buông tay ra khỏi người em, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người em.

"Vợ của cháu tôi?" Anh cười khẩy, chế giễu: "Em thực sự nghĩ rằng việc đó có thể thay đổi được điều gì sao?"

Nghi Ân cảm thấy trái tim như bị siết chặt. Dù em muốn phủ nhận, nhưng sự thật em
cũng không thể dứt ra được việc đó.

Mọi thứ dường như trở nên phức tạp hơn, và em không thể kiểm soát được nữa.

"Em không thuộc về câu ta, Nghi Ân." Phác Xán Liệt tức giận nói, anh không còn giữ được vẻ bĩnh tĩnh nữa: "Em thuộc về tôi!"

Hiếm khi anh tức giận như thế với em, suốt quãng thời gian em ở cạnh anh, rất ít khi anh tức giận mà to tiếng như thế với em.

"Em không thuộc về anh." Em kiên định nhìn anh, không một chút kiên dè: "Em nhất định sẽ lấy Phác Tốn Phong."

Những lời nói em nói ra như ngòi nổ cho quả bom nổ chậm, khiến Phác Xán Liệt càng điên tiếc siết chặt tay em.

Phác Xán Liệt không nói gì, đôi mắt anh tối lại đến đáng sợ, sự tức giận trên gương mặt anh càng khiến nó trở nên rõ ràng hơn.

"Em nghĩ rằng kết hôn với Phác Tốn Phong sẽ giải thoát được em khỏi tôi sao?" Anh hỏi, giọng anh rất trầm, đầy nguy hiểm, như thể đang thách thức sự quyết tâm của em.

Em cảm nhận được anh đang tức giận thế nào, tay anh càng siết chặt tay em hơn, siết đến đau đớn, khiến Nghi Ân khẽ rên lên một tiếng.

"Đúng vậy." Em trả lời. 

Dù hoảng sợ nhưng em vẫn kiên quyết, em biết chỉ khi lấy được Phác Tốn Phong ông ta mới buông tha cho mẹ em.

"Em cần gì hả Nghi Ân?" Phác Xán Liệt hỏi, giọng anh đầy áp đảo.

Đôi mắt anh nhìn thẳng vào em, không cho em chạy trốn, kiên quyết nắm chặt đôi tay em không rời.

"..."

Nghi Ân như thể bị đóng băng tại chỗ, không thể nói nên lời.

"Em cần gì?"

Anh lặp lại, anh siết chặt tay hơn, như thể cánh tay em sắp gãy đến nơi. Cơn đau đớn buộc em phải nhìn thẳng vào mắt anh: "Em nghĩ rằng kết hôn với Phác Tốn Phong sẽ cho được điều em muốn? Cậu ta không yêu em!"

Thấy em đau, anh nhẹ thả lỏng tay Nghi Ân ra, ánh mắt vẫn tức giận nhìn em: "Tự do hay giải thoát? Hay em thực sự cần điều gì khác?"

Nghi Ân cảm nhận được ngực mình co thắt lại, phải đối diện với những câu hỏi từ anh em không thể kiềm được mà khóc nức nở: "Em cần tiền." Từng câu từng chữ như xé toạc nổi lòng em.

Phác Xán Liệt ngạc nhiên trước câu trả lời của em, rồi anh lại cười, một nụ cười chế giễu, âm thanh của anh như một làn gió lạnh lẽo giữa không gian nặng nề.

"Tiền của tôi không đủ?" Anh hỏi, ánh mắt sắc bén bắt ép em phải đối diện với mình.

Nghi Ân ngẩng đầu lên, ánh mắt em lộ rõ sự phẫn nộ: "Đó không phải là vấn đề, Phác Xán Liệt." Em nói, giọng có chút quẫn bách: "Em không muốn sống dựa vào việc nằm dưới thân anh để kiếm tiền."

Anh cười ra tiếng: "Vậy em nghĩ rằng mình có thể làm điều đó bằng cách kết hôn với Phác Tốn Phong?" Anh tiếp tục, không hề buông tha: "Em không muốn nằm dưới thân tôi kiếm tiền sao? Em nghĩ cưới cậu ta em không phải nằm dưới thân cậu ta kiếm tiền sao?"

Nghi Ân như bị tát thẳng vào mặt bởi những lời nói thẳng thừng từ anh. Em không thể tin rằng anh có thể nói ra những câu như vậy, sự xúc phạm và chế giễu hiện rõ trên gương mặt anh.

"Phác Xán Liệt!"

Em cắn chặt môi đến bật cả máu: "Em không phải món đồ chơi của anh hay bất kỳ ai khác!"

Phác Xán Liệt nhìn em, nụ cười vẫn giữ trên môi nhưng ánh mắt lại mang theo một thách thức khác: "Em cần bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho em."

Nghi Ân tức giận, em vùng tay ra khỏi anh: "Em không cần tiền của anh."

Phác Xán Liệt tức giận muốn nổ tung, ánh mắt anh vẫn nhìn em, anh cười khẩy: "Em nghĩ thằng nhóc Phác Tốn Phong đó sẽ cho em nhiều tiền hơn tôi lúc trước sao?"

Nghi Ân không muốn nói tiếp, em lau đi vệt nước mắt trên đôi má ửng hồng: "Anh không hề yêu em, sao lại không buông tha em chứ" Giọng nói em nhẹ đi nhưng lại chất chứa sự đau đớn.

Lúc này Phác Xán Liệt không nói gì, anh quay ngoắt đi ra phía bên kia, tay đập mạnh vào vô-lăng.

"Tôi nhất định không cho phép em kết hôn cùng thằng nhóc Tốn Phong."

Nghi Ân bực tức không thể tiếp tục nói gì thêm, em vùng vằng mở cửa xe rời đi mặc kệ anh còn trong xe.

Phác Xán Liệt đứng ở vị trí không ai xánh được bằng tại Phác gia, việc anh muốn nhất định sẽ làm được.

Nghi Ân đau đầu không muốn nghĩ thêm gì nữa, nếu không vì tiền cứu mẹ, nếu không vì sự đàn áp của cha em nhất định sẽ không tiếp xúc với anh.

Nghi Ân nhớ đến việc sau hôm cả hai ngủ với nhau, vì không muốn đối mặt với việc đó, em quyết định xin nghỉ việc tại quán bar đó.

Em nghỉ ở nhà đến tận một tuần liền, cố gắng tìm việc để trang trải cuộc sống bên đó nhưng không ai chấp nhận sinh viên còn đang đi học như em, còn không thì mấy quán đó đều đủ người.

Nếu mẹ biết vì uống say mà em chủ động đi tìm người ta, còn để mất đi cái quan trọng đó mẹ nhất định sẽ rất tức giận.

Em biết người em ngủ hôm đó không tầm thường, em cũng biết anh rất có tiến tâm trong giới làm ăn, nếu em đe doạ anh về việc đó để kiếm tiền thì anh chết chắc.

May cho anh, Nghi Ân không phải con người như vậy.

Nhưng mọi thứ không như em nghĩ, vài hôm sau trong lúc em đi học về, nhận ra cái bóng dáng quen thuộc đang đứng trước phòng trọ mình. Nghi Ân hoảng loạn không biết anh ta sao lại đứng ở đó.

Thấy em, người kia lạnh nhạt nở một nụ cười ẩn ý: "Em đây rồi."

"..." Nghi Ân vẫn còn bàng hoàng, em cau mày hỏi người kia: "Sao... anh lại ở đây?"

Phác Xán Liệt chỉ cười, anh lạnh lùng nhìn vào mắt em: "Ăn người ta xong em bỏ trốn không định chịu trách nhiệm sao cô bé?"

Nghi Ân bàng hoàng, ngượng đến đỏ mặt. Tim em đập thình thịch, không biết nên phản ứng ra sao.

"Em... em chỉ..." Nghi Ân lắp bắp, giọng nói gần như mất hút trong không gian.

Thấy vẻ ngại ngùng của em, Phác Xán Liệt không thể nhịn cười. Anh tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người dường như thu hẹp lại: "Chỉ làm sao?"

Anh thì thầm, giọng nói như lướt qua tai em, khiến Nghi Ân cảm thấy nóng rực.

Em ngại ngùng cúi mặt: "Đêm đó... em không cố ý."

Phác Xán Liệt nhướng mày, một nụ cười chợt hé ra, như thể anh tìm được điều khác biệt ở cô bé này.

"Tôi có một đề nghị với em."

Nghi Ân hoảng sợ, không phải anh đến đây để đòi tiền em chứ?

Em nhìn lên lại nhìn xuống không biết trả lời làm sao, được một lúc em hỏi: "Chuyện gì ạ?"

"Em nghĩ thế nào về việc làm tình nhân của tôi?"

Phác Xán Liệt từ tốn nói, như thể đây là một chuyện rất bình thường.

Nghi Ân chố mắt nhìn, câu hỏi của Phác Xán Liệt vang lên trong đầu em, em có nghe nói về chuyện tình trường của anh bởi lời kể của ông chủ.

Nhưng không ngờ...

"Tình nhân? Anh đang nói đùa với em à?" Em không thể tin vào tai mình.

"Tôi không đùa. Tôi muốn biết em nghĩ gì về việc đó." Phác Xán Liệt biến thái muốn chạm vào eo em.

Nghi Ân liền né sang một nên, đề phòng nói: "Em... em không nghĩ đến chuyện đó. Tại sao anh lại nói với em chuyện này?"

Cảm thấy mặt em nóng bừng bừng, không lẽ anh ấy thích em?

Dòng suy nghĩ đó vội dẹp ngay khi người kia nói lí do thật sự: "Tôi rất hiếm khi hứng thú với người khác, đã hai tuần rồi tôi vẫn nghĩ đến ngày hôm đó." Anh ngừng lại nhìn vào mắt em: "Em có muốn làm tình nhân của tôi không?"

Lúc đó em chỉ đơn giản nghĩ anh là một kẻ bệnh hoạn, biến thái.

Em né tránh anh, mở cửa muốn đi vào nhà lại bị anh giữ lại.

"Tôi có thể giúp em ở một chỗ tốt hơn."

"Em không cần, phiền anh về cho!" Nói rồi Nghi Ân đóng cửa thật mạnh, lúc đó em nghĩ việc đó thật điên rồ.

Em không phải loại người đó.

Cho đến khi em nhận được cuộc gọi từ bệnh viện nói rằng Đoàn Chính Nhân không muốn chi trả tiếp các thiết bị chữa bệnh cho mẹ nữa.

Ông ta ác độc muốn bỏ mặc mẹ em trong bệnh viện, Nghi Ân lúc đó vẫn chưa kiếm được việc làm mới, mà nếu có tiền cũng không thể đủ để chi trả từng đó.

Em không thể làm gì để giúp mẹ, cho đến khi em nhớ lại lời đề nghị của anh, nếu... nếu trao đổi việc đó để mượn tiền thì sao?

Em gạt ngay suy nghĩ đó, em cố gắng tìm việc nhanh nhất có thể, cố gắng điện ông ta để trao đổi mọi thứ nhưng ông ta quyết định không chịu.

Nghi Ân lúc đó chỉ muốn chết đi vì không thể tìm được thêm cách nào chữa trị cho mẹ, em đành lòng cắn răng gọi Phác Xán Liệt một cuộc.

Em làm tình nhân của anh - anh trả em tiền.

Nghi Ân làm tình nhân của anh, Phác Xán Liệt đối xử với em rất tốt, anh lại rất tôn trọng ý kiến của em, kể cả những ngày anh muốn, em chưa sẵn sàng anh nhất định sẽ không ép.

Nhưng có hôm em phát hiện anh ngủ cùng người khác, em mới nhận ra sự đánh đổi này lớn như thế nào, em lại mơ hồ nghĩ rằng anh thích em.

Không hề, anh chỉ coi em là món đồ để giải toả mà thôi.

"Anh có yêu em không?"

Trong một cuộc trò truyện sau đêm ân ái, Nghi Ân đã ở cạnh anh khá lâu, lâu nhất những người anh đã từng ngủ qua đêm.

Ánh mắt em hướng về Phác Xán Liệt, đầy mong chờ và lo lắng. Hơi ấm từ cơ thể anh vẫn còn vương vấn bên cạnh, nhưng tâm trạng em lại như một cơn sóng cuộn trào.

Đối diện với câu hỏi đó, Phác Xán Liệt cau mày, đôi mày anh khẽ cau lại như đang suy nghĩ điều em vừa đề cập đến.

Anh nhìn Nghi Ân, đôi mắt anh sâu thẳm, anh ân cần xoa đầu em, nhẹ nhàng như cách anh vẫn thường làm, nhưng câu nói anh lại như một cú sốc đối với trái tim em: "Chúng ta đã ghi hết ở hợp đồng rồi Nghi Ân."

Nghe những lời nói đó, Nghi Ân cảm thấy bị hụt hẫng. Một cảm giác trống rỗng dâng lên trong lòng ngực, những khoảnh khắc ngọt ngào giữa họ bỗng nhiên trở nên mờ nhạt.

Em nhận ra rằng, trong ánh mắt anh, tình yêu không phải là điều có thể có, mà chỉ là một hợp đồng giữa hai người. 

Em cúi người, né tránh đi cái ôm từ anh, trái tin như bị đè nén bởi nỗi buồn: "Em xin lỗi vì đã vượt qua giới hạn." Em nói nhỏ, giọng run rẫy.

Phác Xán Liệt muốn vươn tới, kéo Nghi Ân vào lòng, nhưng chỉ mới chạm vào bờ vai em, em đã cựa quậy, em quay đi, tạo ta một khoảng cách lạnh lẽo giữa họ.

Từ khi nào, từ khi nào em lại đi quá giới hạn, em quên mất em và anh chỉ là sự trao đổi giữa tình và tiền. Nó không hề tồn tại tình yêu trong đó, em đã đi quá sâu vào đó rồi.

Đó cũng chính là một trong những lí do em quyết định đơn phương chấm dứt hợp đồng trở về nước.

Em không muốn phải dùng tiền anh để chi trả cho viện phí của mẹ nữa, Đoàn Chính Nhân đã từng trao đổi với em nếu em ngoan ngoãn nghe theo ông, ông ta sẽ bỏ tiền cứu mẹ.

Vậy là sau một tháng, em quyết định trở về nước.

...

Eun

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: