Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 - Hôn ước

Tận vài ngày sau đó, Phác gia mới chủ động hẹn gia đình em ra ngoài nói chuyện. Địa điểm hẹn là một nhà hàng có tiếng trong thành phố S, cũng là chuỗi nhà hàng do Phác gia nắm giữ.

Ba em chọn bộ vest đen trang nghiêm như mọi khi, ánh mắt ông dò xét nhìn về phía Phác gia.

Bà Phác nhẹ nhàng, mực thước trong chiếc váy hoa màu nhạt, trong khi ômg Phác vẫn giữ gương mặt trầm tĩnh, mỗi động tác đều chuẩn mực khác hẵn dáng vẻ bối rối của họ trong buổi hôn lễ hôm trước.

Phác Tốn Phong ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, chiếc đồng hồ đắt tiền loé lên dưới ánh đèn. Anh ta chỉ im lìm xoay nhẹ ly rượu vang trong tay, ánh mắt nhìn xa xăm như người chẳng liên quan đến cuộc trò chuyện.

Phía bên này, Nghi Ân bị ngồi đối diện Phác Tốn Phong, nét đẹp của em như hoà quyện với không gian ấm áp và sang trọng. Nghi Ân mặc một chiếc đầm lụa trắng ngà, cổ khoét nhẹ vừa đủ tinh tế, tôn lên bờ vai gầy cùng làn da mịn màn như sứ.

Mái tóc đen bồng bềnh thả nhẹ xuống lưng, thoang thoảng mùi nước hoa thanh tao nhưng không quá nồng. Nhưng trái ngược với vẻ đẹp đó, đôi mắt trầm buồn ánh lên một chút bấn an nhưng lại ẩn giấu sự mạnh mẽ, như thể em đang chống chọi với điều gì đó.

Việc Nghi Ân không ngờ đến chính là việc có mặt Phác Xán Liệt ở đây. Anh tiêu soái ngồi chỗ chính giữa trung tâm, không gian càng căng thẳng hơn khi người nọ có mặt ở đây.

Phác Xán Liệt ngả người ra ghế, bộ vest trên người khiến anh toát lên vẻ lịch lãm nhưng lại có chút phóng khoáng.

Thấy Đoàn gia có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Phác Xán Liệt ở đây, cha Tốn Phong nhanh chóng giải thích: "Xán Liệt cậu ấy sẽ thay mặt cha tôi quyết định hôn lễ này."

Không khí trên bàn ăn chững lại trong giây lát. Ba em lướt nhìn sang em, vẻ thần bí không giấu được sự bất ngờ. Ông vốn nghĩ rằng việc trước kia cử hành hôn lễ Phác gia đã đồng ý, bây giờ lại xuất hiện cậu ta ở đây, lão có chút đắn đo.

Nhìn Phác Xán Liệt cậu ta dường như còn chẳng quan tâm đến chuyện hôn nhân này, nhưng ông biết tiếng nói cậu ta rất có uy lực trong nhà, mọi thứ mà Phác Tổng trước kia đều giao đến cho cậu ta quyết.

Phác Xán Liệt vẫn giữ nguyên vị trí, bộ vest tối màu ôm vừa vặn lấy bờ vai rộng và dáng người cao lớn. Anh không cười, đôi mắt sắc lạnh bình thản như mặt hồ phẳng lặng, khiến người đối diện khó đoán được suy nghĩ thật sự của anh.

Từng cử chỉ của anh đều rất điềm tĩnh, không chút bận tâm đến sự bối rối xung quanh, toát lên phong thái tự chủ và uy nghiêm.

Anh chỉ khẽ nhếch môi, đôi mắt lướt nhẹ qua Đoàn Chính Nhân, rồi lại chuyển sang Nghi Ân trước khi buông ra một câu tưởng chừng hờ hững nhưng đầy ẩn ý: "Bất ngờ sao?"

Nghi Ân siết nhẹ mép váy dưới bàn, cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường.

Em hiểu anh đủ biết rằng ánh mắt anh không chỉ là một cái nhìn thông thường, em biết anh đang muốn nhắc nhở em về những việc gì.

Phác Tốn Phong ngồi cạnh anh, vẫn giữ vẻ lãnh đạm như thể không hề biết gì về mối quan hệ giữa họ. Đối với anh, cuộc hôn nhân này không thể diễn ra, anh không thể để Lệ Yên một mình.

Phác Xán Liệt nhấc ly rượu lên, đưa lên môi nhưng không vội uống, đôi mắt vẫn không rời khỏi em.

Anh chậm rãi hạ ly xuống, rồi nói bằng giọng trầm ổn, mang theo chút đe doạ ngầm: "Cô Nghi Ân, có muốn nói gì không?"

Câu hỏi ấy như một nhát dao rạch ngang lớp vỏ bọc bình tĩnh của em. Nghi Ân ngẩng đầu lên, ánh mắt gặp lại ánh nhìn sâu thẳm của Phác Xán Liệt.

Trong khoảnh khắc, cả hai dường như không cần lời nói - chỉ có những điều chưa bao giờ được nói ra lặng lẽ trôi nổi giữa họ, chực chờ bùng nổ.

Bầu không khí giữa họ trở nên căng thẳng đến mức cả bàn ăn cũng cảm nhận được điều gì đó khác lạ.

Nhưng Phác Xán Liệt vẫn duy trì vẻ ngoài điềm nhiên của mình, lạnh lùng và khó đoán. Chỉ có Nghi Ân biết, đằng sau vẻ ngoài đó là tất cả những gì hai người đã trải qua, những điều chẳng ai khác ngoài họ từng hiểu rõ.

Nghi Ân khẽ giật mình trước câu hỏi bất ngờ của Phác Xán Liệt. Trong đầu em mọi thứ như rối tung.

"Hả?" Em buột miệng, không biết đáp như thế nào.

Phác Xán Liệt nhìn em, khoé môi cong lên thành một nụ cười nhạt. Đó không phải là nụ cười của sự vui vẻ, mà pha lẫn chút chế giễu, chút hứng thú như thể anh đang thưởng thức sự bối rối của Nghi Ân.

"Em nghĩ gì về chuyện hôn lễ lần trước?"

Nhắc đến chuyện đó, khi tưởng chừng mọi thứ đã được định sẵn, chỉ đợi thêm một phút nữa em sẽ cưới Phác Tốn Phong. Nhưng rồi Lệ Yên xuất hiện.

Nghi Ân khẽ cắn môi, cảm giác ngượng ngùng xen lẫn cay đắng. Lòng em dậy sóng khi nghĩ đến những ánh mắt phán xét hôm đó, những lời bàn tán không ngớt về thân phận em - người bị bỏ rơi ngay trước hôn lễ.

Tuy những trang báo không hề hiện lên thông tin gì về em, nhưng những người khách hôm đó đều chứng kiến.

Phác Xán Liệt ngả người ra sau, đôi mắt sâu thẳm không chút cảm xúc. Anh nhìn em như đang chờ đợi một điều gì đó, có thể là câu trả lời, hoặc có thể chỉ là phản ứng yếu đuối mà anh muốn khơi dậy.

Nhưng dù thế nào, ánh mắt ấy vẫn luôn khiến người Nghi Ân cảm thấy bị cuốn vào một thứ cảm giác khó tả.

Em hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước sự khiêu khích ngầm của anh.

Giữa bầu không khí này, trong sự hiện diện của người đàn ông từng bước qua đời mình, tất cả những gì nói ra chỉ là: "Chuyện đó... không phải điều em muốn nhắc lại."

Phác Xán Liệt nhướng mày, như thể đoán trước câu trả lời: "Ừ, anh cũng nghĩ thế."

Em không muốn mình mất kiểm soát trước mặt Phác Xán Liệt - người hiểu rõ em quá mức, đến mức chỉ cần một câu nói cũng đủ khơi dậy ký ức đau lòng mà em cố quên.

Phác Xán Liệt nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn thế, vẫn cố định trên người em, thưởng thức từng giây lúng túng trên gương mặt em: "Tôi chỉ thắc mắc..."

Giọng anh chậm rãi, điềm tĩnh nhưng pha chút chế giễu: "Sao em lại đồng ý tổ chức hôn lễ này thêm lần nữa?"

Nghi Ân chưa kịp phản ứng thì bên cạnh, Phác Tốn Phong đột ngột lên tiếng, phá tan sự căng thẳng trong không khí: "Chú! Được rồi, con đã nói sẽ không bỏ trốn nữa mà!"

Cả bàn ăn bỗng im lặng, và chính lời nói của Phác Tốn Phong khiến mọi người sững lại.

Giọng anh ta mang theo chút bực dọc như thể muốn kết thúc nhanh cuộc đối thoại khó chịu này.

Phác Xán Liệt khẽ nhướn mày, nụ cười trên môi càng đậm thêm, ánh mắt lấp lửng không rõ là trêu chọc hay giễu cợt: "Vậy sao? Lần này cậu định giữ lời bao lâu?"

Phác Tốn Phong nheo mắt, tỏ ra vẻ không hài lòng với giọng điệu của chú mình: "Con không có lý do gì để bỏ trốn nữa. Chuyện lần trước... là ngoài ý muốn."

Nhắc đến chuyện cũ, không chỉ Nghi Ân mà cả Phác Tốn Phong đều trở nên khó xử.

Em chỉ mong cuộc trò chuyện này kết thúc, nhưng Phác Xán Liệt dường như không có ý định không buông tha em dễ dàng.

"Em thật sự tin lần này cậu ta không bỏ lại em giữa chừng?" Phác Xán Liệt quay lại phía em, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can em.

Lần này, lại một lần nữa, người phá vỡ cuộc trò chuyện căng thẳng là ba em. Ông dứt khoát lên tiếng, như thể đang muốn xoa dịu sự căng thẳng tại phòng.

"Cậu Phác, tôi mong lần này cậu ấy sẽ không chạy đi giữa chừng nữa."

Phác Xán Liệt nhếch môi cười, ánh mắt anh sắc lạnh như dao, dường như nhận ra được việc gì đó: "Hy vọng thế."

Anh nói, như thể chưa bao giờ tin vào lời hứa hẹn của Phác Tốn Phong, và cũng chẳng cần phải tin.

Phác Tốn Phong nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với lời ám chỉ ấy, nhưng cậu không đáp. Cậu biết chú Xán Liệt là người đáng sợ như thế nào trong nhà, ngoài ông nội ra chú Xán Liệt là người đáng sợ nhất.

Nghi Ân khẽ thở ra, cảm giác như vừa thoát khỏi một trận chiến ngầm mà không ai chiếng thắng.

Ông Phác vỗ tay nhè nhẹ như để truyền không khí: "Thôi nào, hôm nay chúng ta gặp nhau là để bàn chuyện hôn lễ. Những gì đã qua, cứ để nó qua."

Lời ông nói như một dấu chấm hết cho cuộc đối thoại căng thẳng, nhưng ngay sao đó, cả căn phòng chìm vào khoảng lặng nặng nề.

Không ai lên tiếng, và chỉ còn tiếng dao dĩa va nhẹ vào đĩa vang vọng.

Một lúc sau, bà Phác khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng. Bà chỉnh lại tư thế ngồi, rồi từ tốn nói, giọng nhẹ nhàng: "Chúng ta hãy quay lại chuyện chính, lễ cưới sẽ được tổ chức vào cuối tháng này. Tôi nghĩ lần này nên giản dị hơn, tránh làm lớn quá, để mọi thứ êm đềm và bớt ồn ào hơn lần trước."

Bà quay sang Nghi Ân, nở một nụ cười nhã nhặn nhưng hơi xa cách: "Con thấy thế nào, Nghi Ân? Có muốn thay đổi gì không?"

Nghi Ân khẽ lắc đầu, dù trong lòng em dâng lên biết bao cảm xúc lẫn lộn. Tất cả đều cảm giác như một màn kịch lặp lại, với cùng những diễn viên nhưng những lời thoại đã thay đổi.

"Con không có ý kiến gì." Nghi Ân đáp, cố giữ giọng bình thản: "Mọi thứ thế nào cũng được."

Bà Phác gật đầu, mắt vẫn không quên liếc nhìn đứa con trai ngỗ nghịch như muốn thăm dò phản ứng của cậu.

Cậu ta chỉ nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm, như thể hôn lễ này chẳng khác gì một sự kiện mà anh đơn thuần phải tham dự.

Bà Phác tiếp tục: "Vậy chúng ta sẽ thống nhất như thế, Phác gia chúng tôi chịu hết mọi chi phí. Tốn Phong, con nhớ phối hợp đầy đủ, đừng có bất cứ thiếu sót nào."

Tốn Phong khẽ gật đầu, tỏ ra hời hợt như thể tất cả chỉ là thủ tục.

Không khí trong phòng đã lắng lại, nhưng trong lòng Nghi Ân, cảm giác ngột ngạt vẫn chưa hề biến mất.

Chỉ có Phác Xán Liệt, với nụ cười thoáng qua và ánh mắt khó đoán.

Những câu nói khách sáo, những ánh mắt dò xét và cung kính của cha em dành cho nhà họ Phác khiến em ngột ngạt đến khó thở.

Mọi thứ như một màn kịch được sắp đặt hoàn hảo, và em chỉ là một diễn viên buộc phải diễn đúng vai của mình.

Em đặt nhẹ đôi đũa xuống bàn, không chịu đựng được thêm cái không khí ở đây nữa, em nhẹ đáp: "Ba, con mệt rồi. Con xin phép về trước."

Đoàn Chính Nhân đang cười nói với ông Phác nghe con gái nói liền quay sang, vẻ mặt thoáng cau lại vì không hài lòng: "Con chưa ăn xong, con đã muốn về rồi sao? Phải giữ phép tắc một chút chứ con."

Nghi Ân khẽ cúi đầu, em nhẹ nhàng: "Con xin lỗi, nhưng con hơi đau đầu, con xin phép."

Bà Phác cười cười xoa dịu: "Nếu con mệt thì về nghỉ ngơi đi, sức khoẻ quan trọng mà."

Ông Đoàn cũng gật đầu, chỉ thở hắt như dấu hiệu đồng ý: "Thôi được, vậy con về trước đi."

Nghi Ân đứng dậy, cúi chào mọi người trước khi rời đi. Ngay lúc này em bước ra khỏi bàn ăn, một giọng nói trầm, quen thuộc vang lên sau lưng:

"Tôi cũng xin phép về trước."

Phác Xán Liệt đứng dậy, giọng điềm tĩnh ánh mắt lướt qua những người trong phòng như không cần phải giải thích thêm.

Không đợi ai đáp lại, chỉ liếc nhìn Nghi Ân - một ánh nhìn đủ để em hiểu rõ ý định của anh.

Nghi Ân khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu chào mọi người rồi bước ra trước.

....

Eun

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: