Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 - Ái

Vừa đến cửa, em đã cảm nhận được bước chân của Phác Xán Liệt theo sát phía sau.

Khi cả hai vừa bước qua khỏi ngưỡng cửa, bàn tay anh nhanh như chóp kéo lấy cổ tay em. Cái nắm tay, không quá mạnh, nhưng đủ để khiến Nghi Ân dừng lại ngay lập tức.

"Anh làm gì vậy Phác Xán Liệt?"

Em quay phắt lại, giọng thấp nhưng đanh, ánh mắt lấp lánh sự cảnh giác.

Phác Xán Liệt không trả lời ngay. Anh cúi đầu nhìn em bằng ánh mắt khó đoán, khoé môi nhếch lên quen thuộc: "Đừng diễn xa cách như vậy chứ? Không hợp với em đâu."

Nghi Ân cố gắng gạt tay anh, nhưng anh vẫn giữ lấy, bước sát lại gần hơn. Em có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh, cùng hương gỗ thoang thoảng trong làn gió đêm phảng phất trên áo.

"Xán Liệt, bỏ em ra." Em nói, giọng gằn xuống.

Nhìn em một lúc, đôi mắt như xoáy sâu vào tận tâm can em. Rồi anh buông tay, nhưng không lùi lại.

Thay vào đó anh càng tiến sát lại gần em hơn, khoảng cách giữa họ thu hẹp đến mức em có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh phả nhẹ lên gò má em.

Nghi Ân lùi lại một bước theo phản xạ, nhưng lưng em đã chạm vào bức tường lạnh bên hành lang.

Em ngước nhìn Phác Xán Liệt, trái tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Anh định làm gì?" Em hỏi, giọng khẽ run nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh.

"Em sợ à?"

Phác Xán Liệt cúi xuống, giọng anh trầm trầm, vừa như trêu chọc, vừa như thăm dò. Khoé môi anh cong lên, nửa như thích thú, nửa như đang thách thức.

Nghi Ân nghiến nhẹ răng, đôi mắt lấp lánh sự bất lực pha lẫn tức giận: "Anh không sợ người khác thấy sao?"

Phác Xán Liệt khẽ nghiêng người, gương mặt đẹp như tạc tượng gần đến mức em có thể ngửi thấy mùi hương trầm ấm quen thuộc trên áo anh - một thứ hương từng khiến em say đắm.

"Người khác?"

Anh cười, âm thanh trầm ấm và đầy tự tin: "Họ không quan trọng. Chỉ có em và tôi ở đây thôi."

Câu nói ấy như một câu thần chú, khiến mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt.

Nghi Ân biết rằng anh đang chơi trò thách thức, nhưng sự tự tin ấy lại khiến em cảm thấy yếu đuối, lo sợ.

Gia đình Phác Tốn Phong cùng cha em đang bên trong, nếu một trong số họ đi ra, nhất định sẽ thấy em cùng Phác Xán Liệt đang ở cùng nhau, hành động lại còn rất ám muội.

Nếu mọi việc bị phát hiện, cha em nhất định sẽ không để yên cho mẹ, ông ta nhất định sẽ không chi trả tiền viện phí.

"Anh bỏ tay em ra đi Phác Xán Liệt." Giọng em bé tí, vừa sợ bị phát hiện, vừa ái ngại anh sẽ làm gì đó.

Phác Xán Liệt vẫn không buông, đôi mắt đen sâu thẳm dưới hàng mi rậm nhìn em chầm chầm.

Anh mang một vẻ điềm tĩnh nhưng đầy kiểm soát, như kẻ quen điều khiển mọi thứ theo ý mình, không bao giờ để cảm xúc lộ ra ngoài.

Bờ vai rộng cùng vóc dáng cao lớn tạo cho anh một áp lực vô hình, khiến bất kỳ ai đứng trước mặt anh cũng khó lòng giữ được sự bình thản.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ của nhà hàng, ánh mắt Phác Xán Liệt trông lại càng tối và khó đoán hơn.

Sự lạnh nhạt nơi khoé môi, đối lập với cái siết tay dịu dàng nhưng cố chấp, khiến anh - một kẻ thản nhiên đùa nghịch với ranh giới giữa sự dịu dàng và tàn nhẫn.

"Em đang lo sợ điều gì sao?" Anh hỏi, giọng trầm ấm vẫn giữ một chút chế giễu.

Âm thanh ấy vang lên như gió lùa qua những ký ức cũ, khiến lòng không khỏi rung động.

"Em nói rồi, em không muốn chuyện này kéo dài hơn nữa." Nghi Ân dùng tay đẩy anh ra, cố tạo khoảng cách giữa hai người nhất có thể.

Nhưng Phác Xán Liệt nhanh hơn, anh nắm lấy tay em trước khi em kịp thoát khỏi, rồi bước tới, thân hình cao lớn của anh như bao trùm lấy em.

Anh cúi người, hơi thở ấm nóng phả nhẹ trên cổ em, anh ngang ngược chế ngự Nghi Ân không thoát ra được khỏi mình.

Phác Xán Liệt nghiêng đầu, và trước khi em kịp phản ứng lại, anh cúi sát, đôi môi như đang muốn tìm đến bờ vai mảnh khảnh.

"Xán Liệt..." Giọng em khẽ kêu lên một tiếng, không rõ là từ chối hay van nài anh tha cho mình.

Cái cách anh ở quá gần, với sự tự tin ngạo nghễ ấy, như thể anh đang tuyên bố rằng khoảng cách này thuộc về anh và không ai có quyền chối từ. Hơi ấm từ anh bao quanh em, vừa khiến em muốn trốn chạy vừa làm em không thể rời đi.

"Tôi vẫn nhớ em từng thích thế này."

Thoảng chốc trêu đùa nhưng lại ẩn chứa sự khao khát không nói thành lời.

Cả cơ thể em như cứng đờ, nhưng lòng em đã dậy sóng, em yếu ớt nói: "Em không thích thế, anh không nên làm vậy ở đây."

Phác Xán Liệt nhếch môi, một nụ cười mờ nhạt thoáng qua: "Tôi chưa bao giờ quan tâm đến những gì nên hay không nên khi đứng trước em."

Vẫn là ánh mắt đó, ánh mắt lướt chậm rãi từ trên xuống, dừng lại trên chiếc váy lụa trắng mỏng ôm lấy dáng thanh thoát, phác hoạ rõ vòng eo nhỏ cùng bờ hông uyển chuyển.

Lớp vải mỏng rủ nhẹ theo chuyển động, tôn lên đôi chân dài và làn da mịn màng như sứ dưới ánh đèn dịu nhẹ.

Bờ vai trần khẽ run lên khi anh nhìn, cổ cao thanh tú, như mời gọi nhưng vẫn giữ lại chút kiêu hãnh khó chạm đến.

Tấm lưng thẳng và bờ ngực vừa vặn được lớp lụa tôn lên đầy tinh tế, gợi cảm nhưng không phô trương.

Đôi môi hồng nhạt khẽ mím lại, mềm mại mời gọi như thể chỉ cần chạm nhẹ, quá khứ sẽ lập tức thức dậy.

Mái tóc em buông xoã chạm nhẹ bờ vai, từng lọn tóc như cố ý vương vấn, tạo thêm vẻ dịu dàng đầy mê hoặc. Em đẹp không chỉ ở vóc dáng, mà còn ở thần thái  - một vẻ đẹp lặng lẽ nhưng toát lên sự quyến rũ không thể cưỡng lại, khiến người đối diện vừa muốn chạm vào, vừa sợ đánh mất.

Không để em có cơ hội lùi bước, Phác Xán Liệt cúi xuống, đôi môi mạnh bạo chiếm lấy môi em trong một nụ hôn không chút do dự, vừa mãnh liệt vừa thách thức.

Sự quen thuộc cùng sự áp đảo từ anh khiến em choáng váng, như thể mọi kháng cự đều tan biến trong chớp mắt.

Môi anh ấm nóng và dứt khoát, chẳng cho em thời gian để suy nghĩ. Những ngón tay anh siết nhẹ sau gáy, kéo em lại gần hơn, giữ chặt không để em thoát ra.

Nụ hôn như thể đây là điều tất yếu, như thể anh đã chờ đợi quá lâu khoảnh khắc này và không thể kìm nén thêm nữa.

Em khẽ vùng vẫy, nhưng cơ thể dường như không còn nghe lời. Trái tim em đập dồn dập trong lòng ngực, hoà lẫn giữa tức giận, bối rối, hoảng loạn và cảm xúc cũ bị đánh thức.

Hơi thở cả hai hoà quyện vào nhau, không gian xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt bởi chính sự khống chế từ anh.

"Xán Liệt..."

Em thở gấp, nhưng anh vẫn không dừng lại, nụ hôn càng sâu hơn, như thể muốn nhấn chìm em trong cảm xúc ấy.

Anh áp em vào bức tường phía sau, bàn tay anh trượt dọc xuống eo em, cái chạm dịu dàng vừa đầy sự sở hữu.

"Đừng trốn, Nghi Ân." Anh thì thầm, giọng khàn đặc, hơi thở phả nhẹ bên tai khiến em rùng mình: "Tôi biết em cũng muốn."

Nghi Ân lắc đầu, ánh mắt dao động, tay run rẩy yếu ớt đẩy anh ra. Nhưng cú đẩy ấy yếu ớt, không đủ sức để chống lại sức mạnh của người đối diện.

Phác Xán Liệt không hề chần chừ thêm một giây. Anh siết chặt cổ tay em và kéo mạnh, buộc em theo sau, mặc kệ sự chống cự vụn vặt.

Những bước chân dứt khoát, dẫn thẳng đến thang máy khu vực VIP của cuối hành lang.

"Xán Liệt! Anh làm gì vậy?"

Em hoảng hốt thì thầm, lo sợ ánh mắt của những người xung quanh. Nhưng anh không đáp, chỉ cúi xuống, loé lên sự quyết đoán lạnh lùng mà em không thể phản kháng.

Cửa thang máy mở ra, anh kéo em vào trong, nhanh đến mức em không kịp suy nghĩ. Tiếng cửa khép lại vang vọng, trong không gian chật hẹp, như khoá chặt cả thế giới bên ngoài.

Em giằng tay khỏi anh lần nữa, nhưng vẫn không thoát nổi.

Bờ vai rộng và thân hình vững chãi của anh áp sát lại, khiến khoảng cách của hai người gần như biến mất.

"Em định chạy đi đâu nữa?"

Phác Xán Liệt thì thầm, giọng anh vừa dịu dàng vừa đe doạ, như kẻ thợ săn không để con mồi chạy thoát.

Anh cúi xuống, đôi mắt anh tối đen như xoáy sâu vào đáy lòng em: "Tôi muốn em."

Cả cơ thể em căng thẳng, như sự gần gũi từ anh lại khiến lòng em rối bời.

Nơi này, trong không gian kín đáo của thang máy, chỉ có hai người đối diện với cảm xúc không tên đã đèn nén quá lâu.

Và lần này, sau sáu tháng em bỏ đi, nhất định Phác Xán Liệt sẽ không để chạy thoát.

Tay anh vòng ra sau eo em, kéo sát lại như thể để khắc ghi cảm giác này: "Em không thoát được nữa đâu Nghi Ân."

Anh khẽ nói, giọng trầm nhưng chắc nịch, từng âm thanh nhấn mạnh chủ quyền không thể bị lừa chối.

Thang máy "ting" lên một tiếng báo hiệu sự dừng lại, cánh cửa từ từ mở ra.

Chưa kịp thở phào, Nghi Ân đã bị Phác Xán Liệt siết chặt cổ tay, kéo đi như thể sợ em sẽ vụt mất nếu anh chậm trễ dù một giây.

"Phác Xán Liệt, anh muốn đưa em đi đâu?"

Nghi Ân hoảng hốt giằng tay ra, Phác Xán Liệt vẫn không buông, bước chân dứt khoát và không hề để tâm đến sự chống đối từ em.

Hành lang trước mặt vắng lặng, ánh đèn vàng nhạt phủ lên từng bước đi của hai người.

không gian yên tĩnh càng làm tăng thêm cảm giác nghẹt thở.

"Bỏ em ra, anh đưa em đi đâu vậy Phác Xán Liệt?" Nghi Ân hỏi, giọng pha lẫn lo lắng và tức giận, nhưng vẫn có chút yếu đuối bị giấu kín.

Phác Xán Liệt dừng lại trước một căn phòng, xoay người đối diện với em, hơi thở gấp nhưng ánh mắt anh sắc lạnh.

"Chúng ta cần nói chuyện, ở một nơi không có ai làm phiền."

Trước khi em kịp trả lời, anh mở cửa và kéo em vào bên trong.

Phác Xán Liệt đóng sầm cửa lại, âm thanh khô khốc vang lên khiến Nghi Ân giật mình. Anh buông tay em ra, nhưng không cho em cơ hội lùi bước.

Tấm lưng em vừa chạm vào bức tường phía sau thì anh đã áp sát lại, một tay chống bên cạnh đầu em, khoá chặt không gian xung quanh.

"Bỏ em ra Phác Xán Liệt!" Em thở gấp, ánh mắt bối rối trước anh, em cảnh giác: "Chuyện này không thể tiếp diễn được nữa..."

Anh cúi đầu, đôi mắt anh sắc bén, khao khát pha lẫn cơn giận dữ bị kìm nén quá lâu.

Anh nói: "Em nghĩ có thể bỏ trốn một lần nữa sao?"

Nghi Ân quay mặt đi, tránh cái nhìn từ anh: "Em nói rồi, chúng ta không còn gì nữa." Giọng em nhỏ dần, như đang cố thuyết phục bản thân nhiều hơn là thuyết phục anh.

Phác Xán Liệt nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt pha lẫn sự chế giễu: "Vậy tại sao em nhìn tôi như thế này? Nếu thực sự muốn rời xa tôi, em đã không run rẫy như thế."

Anh đưa tay lên, những ngón tay thon dài chạm khẽ vào cằm em, ép em phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Sự đụng chạm khiến tim em đập loạn, như từng ký ức cũ đang thức dậy, tràn về mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Sáu tháng qua, kể từ ngày em tự ý chấm dứt hợp đồng tôi đều nghĩ về em."

Nghi Ân cắn môi, cảm giác bất an len lỏi trong lòng: "Tại sao phải là em? Anh có thể kiếm người khác mà..."

Trước khi để em phản kháng, anh lại cúi xuống, đôi môi anh tìm đến môi em lần nữa.

Không còn chút dịu dàng nào nữa, anh cúi sát hơn, ánh mắt tối đen, chứa đầy sự chiếm hữu: "Tôi muốn em!"

Bàn tay anh siết chặt hơn ở eo em, khiến em rùng mình.

Anh không để lại chút khoảng trống nào cho em lẫn tránh, hơi thở gấp cùng giọng nói khàn đặc phả vào tai em: "Tôi nhịn đủ rồi Nghi Ân!"

Em cắn môi, cố giữ cho bản thân tỉnh táo giữa cơn hỗn loạn: "Anh không thể ép buộc em..." Lời em yếu ớt, như chính em cũng không tin vào chúng.

Phác Xán Liệt nhếch môi cười, nụ cười đầy cay nghiệt và nguy hiểm: "Ép buộc? Em nên biết rõ, Nghi Ân... em chưa bao giờ thoát khỏi tôi cả."

Phác Xán Liệt bất ngờ bế em lên, động tác mạnh mẽ đến mức em không kịp phản kháng.

"Phác Xán Liệt anh bỏ em ra!"

Em hét lên, cố gắng giãy giụa, nhưng anh chỉ siết chặt tay hơn, đôi tay vững như thép không chút lay động.

Phác Xán Liệt đặt em xuống giường, đôi mắt cháy bỏng không rời khỏi em một giây nào.

Trước khi em kịp nói thêm lời nào, anh đã cúi xuống, chiếm lấy đôi môi em, bằng nụ hôn cuồng dại, đầy áp đặt, như thể muốn nhấn chìm tất cả sự phản kháng từ em.

Nghi Ân cố chống cự, hai tay đẩy mạnh vào ngực Phác Xán Liệt. Nụ hôn anh mãnh
liệt đến mức em cảm thấy như không khí bị rút cạn.

"Đừng mà..."

Em khẽ thì thào khi môi anh anh hé rời khỏi môi em, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã cúi xuống gần hơn, hơi thở anh nóng bỏng phả lên cổ em, khiến từng thớ thịt em như bị thiêu đốt.

Nghi Ân vùng vẫy trong vô vọng, hai tay cố đẩy anh ra, nhưng sức anh mạnh đến mức mọi nổ lực chỉ như gió thổi vào đá.

Hơi thở dồn dập của em hoà lẫn với tiếng trái tim đập loạn nhịp, còn cơ thể anh áp sát như một bức tường kiên cố, không thể thoát được.

"Bỏ em ra..."

Em khẽ rít lên, giọng đứt quãng vì nỗi lo sợ và sự tức giận cuộn xoáy trong lòng.

Cảm nhận được từng thớ cơ rắn chắc của anh khi phản kháng lại sự yếu ớt của em.

Anh im lặng, không nói lấy một lời, đôi mắt tối đen chỉ chăm chăm nhìn em, như thể từng cử động của em đều nằm trong sự kiểm soát tuyệt đối của anh.

Cái cách anh giữ lấy em mạnh mẽ, quyết liệt, nhưng không chút ngập ngừng. Nó khiến em run rẫy, em sợ hãi, cảm giác thân thuộc đang dần xâm chiếm.

Nghi Ân nghiến răng, cố xoay để thoát khỏi vòng kìm kẹp, rồi anh lại ép chặt hơn.

Sự gần gũi ngột ngạt khiến từng sợi dây thần kinh trong em căng ra, mỗi nhịp thở đều trở nên khó khăn hơn.

"Không được... em sắp trở thành vợ của cháu anh đấy Phác Xán Liệt!"

Em hét lên trong tuyệt vọng, đôi tay run rẩy đặt lên ngực anh. Phác Xán Liệt vẫn không có ý định thay đổi, sự im lặng của anh càng đáng sợ hơn cả những lời đe doạ từ anh.

Anh chưa bao giờ em ép buộc em về chuyện này, nhưng bây gờ dù có làm gì anh vẫn sẽ không tha cho em.

"Đừng. Em xin anh mà... Phác Xán Liệt."

Nghi Ân hoảng hốt khi cảm nhận được điều đó sắp đến, em cố đẩy anh ra mạnh nhất có thể: "Không... em không muốn... Phác Xán Liệt! Không!"

Môi anh lướt xuống cằm rồi đến cổ, từng nụ hôn rơi trên làn da em, em run lên, cảm nhận được nhịp tim của cả hai đang đập rất nhanh.

Phác Xán Liệt không dừng lại, anh càng ghì chặt em hơn, như thể anh muốn khắc sâu dấu ấn của mình lên cơ thể em.

Những ngón tay thon dài khẽ trượt dọc theo sống lưng em, khiến từng dợi dây thần kinh đều rung lắc

Cả cơ thể anh như một cỗ máy không thể ngừng lại, quyết tâm chiếm hữu em đến cùng.

Giây phút ấy, em biết rõ không có sự van xin nào khiến anh dừng lại. Anh không cần lời nói, anh để hành đồng của mình nói thay tất cả.

Em thuộc về anh, và không ai có thể thay đổi được điều đó, kể cả em.

... 

Eun

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: