Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày mặt trời mọc rồi lại lặn, nháy mắt đã ba tháng trôi qua.

Yoko cũng dần dần thích ứng với nhà mới, căn phòng này so với phòng tắm của cô trước kia còn nhỏ hơn, nhưng có chút nhỏ bé ấm áp, đáng yêu, mỗi khi cô bước chân về nhà, đều không nhịn được thỏa mãn nghĩ Aaa ta đã về nhà ~~!

Sống tự lập một mình, không gian trong nhà mà quá lớn sẽ cảm thấy thật tịch mịch.

Làm một người phụ nữ độc thân, cô có thể làm những gì mình muốn làm, trừ bỏ công việc ra cô đang ký học đại học tại chức, cho dù là mất năm năm hay mười năm thì cô cũng nhất định phải đạt được mục tiêu.
Bạn tốt May thường thường đến chơi với cô, mang cô đi những nơi có món ăn ngon, phong cảnh đẹp. Có khi chồng mới cưới của cô ấy cũng đi cùng, mỉm cười nhìn dáng vẻ trêu đùa của vợ, thỉnh thoảng ôm vợ cười to không ngớt. Nhìn vợ chồng bọn họ tình cảm thân thiết, Yoko rất hâm mộ họ, một đôi nam nữ có thể cùng nhau thưởng thức, cùng quý trọng nhau, là duyên phận như thế nào mới có được?

Nghĩ lại mối quan hệ của cô với chồng cũ, hoàn toàn là kết quả mê đắm của cô gái trẻ, cô còn chưa hiểu hết chị ta. Chị ta lại càng không muốn gần gũi cô, hai con người không biết gì về đối phương lại là vợ chồng những bảy năm trời.

Cô đã rất nhiều lần mơ thấy chồng cũ, cũng mãnh liệt nhớ đến con, muốn nhìn mặt con một lần. Nhưng nếu nói là muốn gặp con thì lại phải hỏi ý của Faye, nhưng cô không dám gọi điện cho chị ta, cho dù là đã ly hôn nhưng âm thanh lạnh lùng kia sẽ làm cô sợ chết khiếp.
Cứ thế cô lại chần chừ lần nữa lại lần nữa, cuối cùng quyết định đợi hết thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức, cô cũng nên lấy hết dũng khí, gọi điện cho chồng cũ đưa ra yêu cầu gặp con.

Cứ quyết định như vậy đi! Cô cho mình một động lực, nhất định cô phải làm được.

Về phương diện khác, sau khi ly hôn được ba tháng Faye cuộc sống vẫn không hề thay đổi, thời gian dài ngắn đối với chị cũng chả có ý nghĩa. Đầu óc tỉnh táo làm việc, thi thoảng chú ý tiến độ học hành của con, các công việc trong nhà thì đã có quản gia để ý, căn nhà có hay không nữ chủ nhân thì cũng giống nhau.

Duy nhất có một điều làm cho chị cảm thấy phức tạp, chính là mỗi đêm dài yên tĩnh, chị có thói quen đi đến phòng ngủ của vợ, không nghĩ lay tỉnh chính mình rằng bọn họ đã ly hôn, bây giờ cô sẽ không còn ngoan ngoãn trên giường chờ đợi chị.
Trợ lý đã giúp chị chọn ra không ít các đối tượng, nhưng anh không dậy nổi hứng thú, đây sẽ không phải là nguy cơ “rối loạn thời kỳ tiền trung niên” đi?

Mặc dù công việc làm cho chị phân tâm, nhưng về lâu về dài cũng phải nghĩ biện pháp.

Lại một buổi tối tăng ca, mười giờ đêm, Faye đi ra khỏi trụ sở FY, lái xe Win đã chờ sẵn ở cửa.

“Chào chủ tịch” Win thái độ cung kính thay chị mở cửa xe. Faye im lặng gật đầu, ngồi xuống xe liền mở công văn ra xem, vừa nghe thấy tiếng nhạc động tác dừng lại, thì ra trên xe đang mở nhạc.

“Thiếu em, thế giới sẽ ra sao…”

“Đây là bài hát gì vậy?”

Lái xe Win thấy mình đã quên mất không tắt nhạc, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi sẽ tắt ngay”.

“Không sao, tôi muốn nghe thử xem” Faye ngăn lại động tác anh ta “ Anh cứ lái xe là được rồi”.

“Vâng…”Win mặc dù cảm thấy lo lắng, nhưng lời nói của chủ tịch chính là thánh chỉ, bắt anh hát anh cũng phải hát.
Chiếc xe từ từ tiến về phía trước, tiếng hát trong suốt quanh quẩn trong xe, kết hợp với tiếng nhạc du dương càng làm thêm mê hoặc lòng người.

“Những khát khao mơ mộng của em, chị sẽ không bao giờ biết… chị mất đi em, tất cả đều như thế trở nên lạnh lùng…”

Nghe xong hết bài hát, Faye đưa ra một cái bình luận:”Giai điệu bài hát này nghe được, nhưng ca từ thật là ngu xuẩn”.

“Vâng… để tôi tắt đi” lái xe Win mặc dù không ủng hộ, nhưng ngoài mặt vẫn phải ứng phó.

Faye lại mở tập công văn ra, nhanh chóng chuyên tâm vào công việc, điều quan trọng nhất với Faye chính là sự nghiệp, có được thành công là có được hết thảy, mất đi một người phụ nữ có đáng gì.
Phía ngoài của sổ xe, người đi qua người đi lại, cảnh tượng vội vàng, đây hình như là gió đêm thổi một cái đi thật xa, thật xa.

“Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ là nhân viên chính thức!”

“Cảm ơn quản lý, cảm ơn!” Yoko luôn cúi đầu, bây giờ thẳng lưng đứng lên, còn không dám tin tưởng mình đã đạt được mục tiêu.

“Không cần phải cảm ơn, là biểu hiện của cô thực sự rất tốt, tôi đương nhiên muốn giữ cô lại công ty”. Kae lộ ra vẻ mặt tươi cười, để đào tạo một người chưa có kinh nghiệm cũng không phải dễ dàng, đây là anh đã không làm thất vọng sự nhờ và của học muội May.

Nhưng mà anh cũng thực sự thưởng thức Yoko, một người phụ nữ chưa bao giờ ra ngoài công tác có thể làm việc chuyên nghiệp như thế, chứng minh cô rất có năng lực, rất có tiền đồ.

“Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn quản lý!”
Yoko nói lời cảm tạ, cô rốt cục cũng khảng định được với quản lý năng lực của bản thân, quan trọng hơn cô cũng hoàn thành lời hứa hẹn với chính mình, trước tiên phải yêu cầu chồng cũ được gặp con.

Lúc buổi đêm, cô lấy hết dũng khí để gọi điện thoại, trải qua sự hỗ trợ của ông quản gia, đến thư ký rồi trợ lý, cuối cùng mới đến Faye nhấc máy, vẫn là giọng nói lạnh lùng :”Tôi đang bận nhiều việc, có chuyện gì nói mau”.

Âm thanh của chị nghe đến quen thuộc, cảm giác cũng là xa xôi, lòng của cô cứ bồn chồn không thôi, không biết là vì khẩn trương hay là vì cái gì, lời nói của cô không được rõ ràng lắm “Xin hỏi… ngày mai em có thể… về thăm Tawin được không?”

Faye mở lịch làm việc ra, ánh mắt nhanh chóng đảo qua “Ngày mai buổi sáng thằng bé có buổi học tiếng anh”.

“Vậy… em sẽ qua đấy từ buổi trưa đi… như vậy có được không?” Nếu chị nói không được, chỉ sợ là cô cái gì cũng không nói nên lời mất, cầu mong chị đồng ý đi?
“Tùy cô” Faye lập tức gác điện thoại, không muốn nói nhiều.

Với cái người phụ nữ này chị vẫn chưa hết tức giận, sau khi mắc vào âm mưu của cô, bị rơi vào nấm mồ hôn nhân, bây giờ chính là cái chướng ngại vật, làm cho chị rơi vào cạm bẫy thói quen, làm cho chị tìm người phụ nữ khác cũng không có hứng thú.

Yoko thở ra một hơi, may mắn là mình đã quyết tâm gọi điện thoại, nếu không chẳng biết đến khi nào mới lại có thể nhìn thấy Tawin.

Con có hay không nhớ đến mẹ đây? Cho dù con không nhớ mẹ thì mỗi ngày mẹ đều nhớ con… còn người phụ nữ trong nhà kia, hẳn là chả bao giờ nghĩ tới cô đi?

Chính là chị vẫn nhớ đến cô với cô trong những giấc mơ, để lại cho cô những tiếng thở dài, một ít sầu não, một loại tình cảm cho đi không thể nào thu lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top