Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Tawin vui vẻ ngồi ở bàn ăn, cậu đã bày sẵn các loại dụng cụ ăn, đang đợi mẹ bưng thức ăn lên bàn. Nhưng hình như mommy cậu vẫn đang ở thư phòng, cậu do dự không biết có nên đi gọi mommy hay không?

Công việc đối với mommy cậu mà nói thì rất quan trọng, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cậu thực sự rất hi vọng cả nhà cùng nhau ăn cơm!

Đúng lúc này, Faye lại xuất hiện và nói với con trai: "Tốt rồi, mọi việc đều làm xong rồi, tối nay không có việc gì rồi".

Tốt quá rồi! Tawin tỏ vẻ vui mừng, mommy cậu dạo này thay đổi càng ngày càng bình dị giống người bình thường, đây nhất định là có liên quan đến mẹ cậu, mặc dù tuổi còn nhỏ cũng thấy được bây giờ mommy cậu cực kỳ để ý đến mẹ cậu rồi!

Yoko bưng lên hai đĩa xào, mỉm cười nhìn con trai, thấy chồng trước lại nhíu mày, tại sao âm hồn của chị vẫn chưa siêu thoát chứ?

"Để chị giúp em". Faye chưa bao giờ dễ dàng chịu tác động, phản ứng thờ ơ của cô là đuổi không được chị, sau đó chị tự động vào bếp đem thức ăn ra, tiện thể xới cơm và canh cho cả ba người mới ngồi xuống nói: "Ăn thôi!"

Đối với hành động của chồng trước, đến 1 tiếng khẳng định hay khen ngợi cũng không có, quay sang hỏi con trai: "Tiểu Winnie, mấy hôm nay con làm cái gì?"

Tawin ngoan ngoãn trả lời mẹ: " Thứ hai học tiếng Anh, thứ ba toán, thứ tư tập làm văn, thứ năm mỹ thuật, hôm nay học violin."

"Tuần này miễn cũng nhiều quá rồi!" Yoko nói với con trai, ánh mắt lại hướng về chồng trước, không khách khí trừng mắt với chị 1 cái.

Tawin nói hộ mommy: "Lẽ ra tối nay còn có giờ tin học, nhưng mommy nói sau này không cần nữa, mommy có thời gian sẽ dạy con."

Yoko rất đau lòng, không ngừng gắp thức ăn cho con trai."Học nhiều như vậy, nhất định con rất mệt, ăn nhiều một chút."

"Vâng!" Tawin  vui vẻ nghe lời, có mommy và mẹ bên cạnh, cậu không kén ăn nữa, đến cả cà rốt cũng thấy ngon miệng.

Faye thấy Yoko chỉ chăm lo con trai, hoàn toàn phớt lờ chị, bản chất như sắp phát tác, nhưng nhìn thấy nụ cười của cô lại làm chị mềm lòng. Đó là thời khắc an ủi nhất của mẹ, khi cô nhìn con trai ăn những món mà cô làm.

Trước đây sao chị lại cố chấp muốn tách hai mẹ con họ ra chứ? Ngày hôm nay nghĩ lại thật không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể tha thứ, vì thế chị tự nói với chính mình, trong bảng xếp hạng của vợ, chị xếp sau con trai mình là điều đương nhiên, ai bảo chị tước đoạt nhiều niềm vui của họ chứ?

Cả nhà ăn cơm xong, tìm đĩa DVD để xem, là đĩa phim hoạt hình mà con trai thích, thay vì đĩa hiểu biết về khoa học kỹ thuật mới, xã hội nhân văn vừa xem đã làm người ta thấy buồn ngủ mà Faye trước đây yêu cầu.

Yoko không chú tâm nhìn màn hình, cô chỉ chăm chăm nhìn khuôn mặt tươi cười của con trai, nhưng hi vọng khuôn mặt tươi cười hôm nay có thể kéo dài lâu hơn một chút.

"Mẹ, mẹ chẳng nhìn tivi gì cả!" Tawin đột nhiên phát hiện ra điều này.

"Mẹ thích nhìn con hơn." Cô xoa xoa đầu con trai, trong mắt chỉ có niềm yêu thương.

Nhìn bức hoạ này, Faye cảm thấy yết hầu có chút giật giật, một loại tình cảm không thể diễn tả được chảy trong tim, trong lúc này, có người muốn chị đổi tất cả bằng hạnh phúc trước mắt, chị sẽ đáp ứng không hề suy nghĩ.
10 giờ tối, Tawin vừa nghe mẹ kể chuyện, vừa từ từ chìm vào giấc ngủ, lúc trước cậu có thể vì quá mệt, chẳng mấy mà ngủ, nhưng bây giờ cậu không nỡ ngủ, muốn nghe tiếng của mẹ nhiều hơn, muốn cảm nhận nhiều hơn sự ấm áp này.

Faye ngồi bên cạnh, chia sẻ sự may mắn của con trai, nghe Yoko kể chuyện Nghìn lẻ một đêm , không ngờ chị nghe rất say sưa, đến cả con trai đã ngủ anh cũng không phát hiện, chỉ cảm thấy kỳ lạ, sao không kể tiếp nữa? còn thúc giục cô: “Sau đó thì sao?”

“Suỵt…” Yoko muốn anh nói nhỏ chút. “Tiểu Winnie mới ngủ.”
Thơ ấu là thời kỳ hoàng kim của cuộc sống, được chơi được cười được hiếu động cũng ở thời điểm này sao có thể ngày nào cũng sách vở, thầy giáo chứ? Sau này có hồi ức đẹp nào chứ?

Faye ngoan ngoãn nghe lời, lập tức trả lời. “Chị đã bỏ môn tin học rồi, chị sẽ bỏ nốt mấy môn con không thích, còn nữa cuối tuần không phải học, em thấy thế nào?”

Faye nghĩ thông rồi, cái con cần không chỉ là học, còn có giải trí và cảm thụ, nếu không thì sau khi lớn sẽ biến thành một người giống chị “tình cảm là rào cản trí tuệ”, chị có thể dành cả đời để xin lỗi con.

“Đa tạ.” cô cảm thấy vui, chị có thể nghe lời cô. “Thôi, em phải về rồi.”

“Chị không muốn đưa em về.” Nên nói là chị không muốn cô về, không muốn kết thúc đêm nay như thế này.

“Không sao, em đi taxi.” Cô hiểu nhầm chị, trong lòng nghĩ có lẽ chị mệt rồi, hay là lười đưa cô về, bây giờ họ không còn quan hệ gì nữa, đương nhiên chị không phải vì cô mà làm gì cả.

Faye lập tức lắc đầu. “Muộn thế này, đi taxi rất nguy hiểm.”

Cô nghĩ ngợi một chút. “Thế em nhờ quản gia hoặc lái xe đưa em về một đoạn.”

Chị lại loại bỏ ý nghĩ này thay cô. “Họ cũng đã nghỉ ngơi rồi.”

“Thế, thế thì…” rốt cuộc muốn cô thế nào? Thế này không được thế kia cũng không xong, lẽ nào muốn cô đi bộ về?

“Dù sao phòng của em vẫn còn, em ngủ ở đây một đêm đi!” chị cuối cùng cũng thốt ra được lời nói thật lòng, nhìn chằm chằm cô.

Cô sợ hãi, lời đề nghị này quá nguy hiểm, cô làm sao có thể tự nhảy vào cạm bẫy chứ, đương nhiên muốn lấy cớ. “Nhưng em không mang quần áo để tắm, còn có thứ em cần…”

Faye nhanh chóng chặn cớ của cô. “Phòng em không thay đổi gì, quần áo và đồ dung của em vẫn còn, chị nghĩ em không thiếu gì cả.”

“Thật sao?” Cô có nên vui không? Chị không bỏ đồ vật trong phòng cô, xem là để kỷ niệm hay là tưởng nhớ cô đây?

Faye hiểu nỗi lo nghĩ của cô, chủ động giải thích: “Đừng lo, chị sẽ không lên giường của em lúc nửa đêm đâu, mặc dù chị rất muốn.”

“Chị…”

“Nếu em không nói gì, chị sẽ ôm em đến phòng chị ngủ.”

Faye giữ vai cô, bàn tay truyền đến hơi ấm, mặt cô nóng bừng lên, vội quát: “Chị đừng có vớ vẩn!”

Nhìn mặt đói khát của chị, cô hoảng hốt cực độ, sao lại thế chứ, người phụ nữ này chỉ cần thể xác cô, không cần trái tim cô sao?”
“Chị chỉ đùa thôi, anh không ép em làm điều em không muốn làm, chị tôn trọng suy nghĩ và cảm nhận của em, mặc dù chị vẫn chưa có gì, nhưng chị đang cố gắng.” Faye rút tay về, đi đến phòng cô, giúp cô mở cửa.
Cô nghi ngờ có phải tai mình có vấn đề? Faye Malisorn cũng biết nói những lời “bảo vệ nhân quyền” sao?

“Đừng nghĩ nhiều như vậy được không? Ở lại đi!” Chị theo lệ lại lấy con trai làm lý do, một lý do an toàn lại có hiệu quả. “Ngày mai Tiểu Winnie ngủ dậy thấy mẹ vẫn còn ở lại, nhất định sẽ rất vui.”

Lòng cô xao động, kỳ thực, cô cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ sau khi con trai thức giấc. “Chị cam đoan tuyệt đối không quấy rầy em chứ?”

“Chị cam đoan sẽ không quấy rầy em, trừ phi em muốn.” Faye chưa bao giờ cam đoan khó khăn như này, trái với ý muốn trong long, lại không thể không làm.

“Được, em tin chị lần này.”

“Cảm ơn.” Chị vuốt tóc cô, sau đó chắp tay ra sau một cách cực kỳ nhẫn nại, nói với giọng khàn khàn: “Thế thì… chúc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon…” cô không dám nhìn vào mắt chị, chạy đến phòng ngủ ngày xưa, liền đóng cửa, phảng phất sau cửa còn có thể cảm nhận ánh mắt của chị, nhìn cô một cách kiên quyết, sâu sắc, không nói ra mong muốn của chị.
Cô sợ, thực sự cô rất sợ, sợ đôi mắt ma lực kia của chị, càng sợ hơn trái tim bất lực của mình, đây không phải là một trận chiến cân sức, từ trước đến giờ chưa bao giờ, bởi vì khi bạn yêu một ai đó, trái tim chắc chắn sẽ chìm đắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top