Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1:Lần Đầu Gặp Gỡ

 Hôm nay-Một ngày thật là đặc biệt!Chỉ vài phút nữa thôi, 1 người rất quan trọng sẽ đến bên,cầm tay tôi mà cả 2 cùng nhau bước đi.Và tất nhiên,cô dâu của ngày hôm nay chính là tôi!Tôi còn nhớ chỉ ngày hôm qua đấy thôi,tôi đã vì quá hồi hộp mà thức suốt đêm chỉ để nhìn ngắm nó-Chiếc váy cưới này...Giờ hãy nhìn tôi đi!Tôi đã mặc nó rồi đấy!Những viên hạt cườm,hạt ngọc đang phát sáng lấp lánh đính trên nền vải kim tuyến trắng được thiết kế khá cầu kì nhưng không hề rối mắt chút nào cả.Quả thật nhìn nó rất đẹp!Tôi lấy vài món đồ trang sức trên bàn trang điểm rồi tự đeo chúng.Tay tôi giờ đã "thủ sẵn" một bó hoa hồng tươi còn phảng phất hương thơm nhè nhẹ, tất cả đều được bó lại bằng một chiếc nơ hồng phấn nhã nhặn.Tôi từ từ đứng dậy, đưa bó hoa ra trước ngực mình bỗng miệng cười nhẹ,lặng lẽ nhìn vào tấm gương kia:

-Woa!!!Đẹp thật đấy:))

Tôi ngạc nhiên đặt tay lên miệng mà thốt than!Bất giác,tôi chợt nhớ về người đàn ông ấy...Lòng tôi bỗng như đang chất chứa 1 ẩn trắc gì đó rất khó hiểu, 1 cảm giác vô cùng lạ lẫm:vừa vui sướng hạnh phúc lại vừa bâng khuâng lo sợ.Rồi tiếng nhạc được bật lên...Âm thanh đó nhẹ nhàng mà du dương vậy cớ sao tôi lại cảm nhận được sự xốn xang  bối rối đến lạ!Tiếng còi xe ngẫu nhiên được vang lên vài hồi.Tôi như hiểu được, chạy thật nhanh ra phía cửa sổ.Đập ngay vào mắt tôi là những đường hoa được trang trí như rập rờn cả 1 bầu trời,ẩn hiện ở giữa là đường thảm đỏ thắm chạy dài đến "vô tận".Tất cả mọi thứ đều rất tuyệt.Nó làm tôi như muốn nhảy xuống mà đi cho thỏa sự thích thú."Tạch tạch" tiếng chụp hình của những người phóng viên giờ như chẳng thèm quan tâm tới cảnh vật nữa mà đã chuyển hết sự chú ý đó tới chiếc xe sang trọng kia.Một người mặc bộ véc đen đang nhanh chân mà cũng rất thản nhiên tới gần đó.Tại thời điểm ấy,bỗng sắc mặt tôi có sự nghiêm túc đến lạ thường.Cánh cửa mở ra...Một chàng trai cao to,khoác trên mình nguyên cả bộ đồ trắng,gương mặt thanh tú khiến con người ta mê đến phát điên,lặng lẽ bước xuống.Hệt chàng hoàng tử trong 1 câu truyện cổ tích nào đó mà ngoại vẫn thường kể tôi nghe.Nhưng lạ thay,tôi chỉ tập trung vào ánh mắt của anh ấy.Chẳng biết là do đám phóng viên đang tập trung săn những tấm ảnh đẹp nhất mà đã vô tình che mất tầm nhìn của tôi hướng đến vẻ đẹp đang còn tiềm ẩn bên trong vị hôn phu đó...Hay...do tôi đang tự tìm kiếm chút hồi âm cho chính bản thân mình nữa!Dù thế,đôi mắt nâu to tròn đó vẫn rất cuốn hút.Tôi nhìn theo mà không chớp mắt.Hình bóng đó mỗi lúc 1 rõ hơn nhưng rồi lại vội vàng biến mất.Đôi tay bỗng siết chặt lấy bó hoa,2 má tôi bắt đầu ửng hồng cùng với nụ cười tươi mà có chút vụng về.Trong ánh mắt tôi hiện rõ vẻ hồi hộp,thấp thoáng lại có chút e thẹn...

-Cộc!Cộc!Cộc!!!

Tiếng bước chân nhẹ nhàng mà chắc nịch đến thổn thức ấy...Khiến trái tim tôi như đập nhanh hơn!Tiếng bước chân đó vẫn lặng lẽ vang lên mỗi lúc 1 to hơn 1 gần hơn...xoáy quanh tâm trí tôi lúc bấy giờ...Cánh cửa từ từ được mở ra:"Lẽ nào...là..."

Reng!Reng!Reng!

Tôi giật phắt mình dậy!Mồ hôi mẹ mồ hôi con toát ra thấm đẫm cái áo tôi đang mặc.Mình vừa nằm mơ phải không?Tôi bơ phờ chẳng nghĩ ngợi được gì thêm chỉ vội vội vàng vàng tắt cái chuông đồng hồ lắm lời kia.Thật bực mình mà!Tôi bước xuống giường,lấy quần áo tắm và làm những việc thường ngày rồi đi học.Dù hôm nay không có lịch học nhưng tôi vẫn đến trường để đón đoàn Hàn Quốc về thăm.Thực ra,ông bà nội tôi là người Hàn nên tôi sống ở đó từ bé và đến lớp 1 mới theo bố mẹ về Việt Nam sinh sống.Dịp lễ Tết tôi vẫn thường sang đấy với ông bà vì thế mà hầu như mọi thứ về HQ tôi đều biết.Nhưng khi  vừa bước vào lớp,tôi phải hoảng sợ với độ mê trai của đám con gái.Chúng nó hò reo vây kín tôi,bảo tôi dạy cho chúng câu này câu nọ.Nói xong ,khản cả cổ thì chúng nó bật ngay chế độ "bơ",đứa nào về chỗ đứa ấy mà học thuộc.Thật hết nói nổi với bọn này mà:))Bỗng tôi chợt nhớ về giấc mơ"cưới xin"ngày hôm qua.Vừa thấy tức bản thân mình lại vừa thấy thật ngớ ngẩn:

"-Ami à...Mày muốn lấy chồng à!

-Con dở này nữa,mày có thôi ngay đi không?Gì cơ,đòi lấy chồng nổi tiếng nữa cơ đấy:))"

Vân vân và mây mây...Suy nghĩ 1 hồi lâu,bỗng tôi cười như được mùa:))Chúng nó nhăn nhó mặt mày nói:

-Trật tự đi!Tao còn phải học đây...mà 1 chữ bẻ đôi còn chưa thông.Im lặng để tao học!

Tôi đáp lại chúng nó bằng nụ cười nham nhở--Và cũng chẳng biết tại sao mình lại xử xự vô duyên như thế...Vừa nuốt được miếng nước bọt vào cổ họng thì có tiếng gọi hốt hoảng suýt thì sặc:

-Ami!Em vẫn nói tiếng Hàn tốt chứ?

-Em cũng không chắc nữa ạ! Lâu lắm rồi em cũng chưa giao tiếp...(t ngại ngùng đáp lại)

Cô suy nghĩ 1 chút,tậc nhẹ cái rồi nói:

-Thế cũng tốt rồi! Chẳng may là người phiên dịch tiếng hôm nay đột nhiên có việc nên không thể tới...Mà chắc họ cũng chỉ nói mấy câu đơn giản thôi,em không phải lo lắng nhiều đâu!Cứ thoải mái,giúp cô nhé:))

Nhìn ánh mắt như đang mong chờ hi vọng điều gì đó đang nhìn tôi khiến tôi không  thể từ chối.Cô vui vẻ bước ra cửa nhưng rồi lại chạy rất thần tốc lôi tôi đi:"Họ đến rồi...đi thôi!"Tôi mỉm cười ngoan ngoãn thong thả đi theo mà trong lòng lại có cảm giác rất lạ...Đám hs trường tôi đã nhanh chân xếp hàng ở sân ngay ngắn,hướng mắt tới chiếc xe "bí ẩn" kia.Cánh cửa xe từ từ được mở ra...Từng đôi chân dài thuột dần được đưa ra đề cử mà chả biết cúp vô địch thuộc về ai.Tôi tiến lại gần các anh chị đó rồi vui vẻ giới thiệu làm quen.Ai ai cũng tươi cười cả,tạo nên bầu không khí thoải mái và  gần gũi hơn rất nhiều.Một giọng nói nhẹ nhàng khẽ cất lên:"Gomori!Dậy thôi..."

Chị Hyeri quay vào chiếc xe hơi,tay hơn lay nhẹ ai đó.Tôi tò mò kiễng chân ngó đầu vào.Thấp thoáng 1 chàng trai đang ngơ ngác,mắt nhắm mắt mở từ từ bước xuống.Tôi thầm nghĩ:"Người này thật là buồn cười,về thăm trường người ta mà lại còn ngủ quên như thế nữa".Tôi cố tình quay đi để tránh phải chào đón con người có vẻ "đặc biệt" đó.Nhưng không thể...

-Ồ!!!Cậu ta đẹp trai quá!^_^(bàn tán)

Trước mắt tôi là người hay là tiên vậy?Sống mũi cao,đôi mắt 1 mí đầy sức cuốn hút kia,đôi môi đỏ mọng và làn da trắng nữa...Tại sao lại có thể đẹp trai 1 cách lạ lùng mà thần thánh đến thế? Khiến mọi người không thể rời mắt khỏi cậu ta!Ơ...sao mình nhìn cậu ta quen quen?Nhưng suy nghĩ đó cũng dần biến mất vì giờ tôi có điều khó xử hơn nhiều!Tôi bối rối không biết phải bắt đầu câu chuyện với cậu ấy như thế nào nữa?Bởi lẽ 1 anh chàng đẹp trai mê hồn như thế mà không sở hữu cái tính cách lạnh lùng hay sao?Nhưng không...cậu ta không hề lạnh lùng hay kiêu căng gì cả dù chỉ là 1 chút.Khuôn mặt thanh thoát nổi bật là 1 nụ cười thật tươi khiến những bông hoa ngoài kia cũng phải e thẹn cùng với chất giọng ấm đang  hướng về phía tôi:

-Lần đầu gặp gỡ...Mình là Kim Taehyung!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top