Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6:Chạm Mặt.

Kim Taehyung?Cậu ta đang ở đâu?Người con trai đó đang nằm gọn trong trí óc tôi đây.Thật nực cười phải không?Mà tôi là ai mà có thể bình thường mà gặp gỡ cậu ấy chứ?Giờ,cậu ấy nổi tiếng và đẹp trai lắm..!Taehyung đã debut cùng 6 người anh em khác lấy tên nhóm là BTS.Tất cả mọi người đã cố gắng và nỗ lực rất nhiều mới có được thành công và sử hữu lượng fans cực khủng như ngày hôm nay.Chính vì thế tôi thương họ và cũng tự hào lắm!Những thiên thần đáng yêu và mạnh mẽ!Và...tất nhiên rồi,cậu ấy chính là người mà tôi dành tình cảm nhiều nhất.5 năm rồi,cậu ấy giờ cũng thay đổi...Cách  sống,cách suy nghĩ và cả về ngoại hình nữa.Taehyung  của ngày xưa ngây thơ,vui vẻ và tươi cười vô tư lắm;còn hiện tại đã trầm tư,ít nói,muốn ngắm nghía 1 nụ cười trọn vẹn  cũng không còn dễ dàng nữa...!Nhưng tôi hiểu mà,mọi chuyện đều có lí do và cách giải quyết thôi.Hãy cứ nghĩ rằng:Sống thầm lặng và điềm đạm như vậy sẽ khiến con người ta trưởng thành hơn.Sao tôi cứ ngỡ mình có thể khóc ngay bây giờ chứ... 

-Ami!Em ra đây đi!

Tôi giật nảy mình,luống cuống chạy ra phía cửa nhà:

-Ơ,chị Minmi!Chị đến đây có việc gì không?Em nghe nội nói là tối nay chị có lịch làm thêm cơ mà?Ơ,nhưng chị vào nhà em mà không gõ cửa ạ?

-Ơ ơ..cái con bé này,ăn nói với chị thế hả?Ở Việt Nam ba mẹ chiều em quá phải không?

Nói xong,chị đưa tay cốc đầu tôi 1 cái.Tôi nhăn nhó bực tức không biết là gì nên hậm hực nói lại:

-Vâng!Là thế đấy.Bố mẹ chiều em lắm chị Minmi yêu dấu ạ!

Nhìn tôi đang cười nham nhở,chị bĩu môi.Thấy vẻ mặt chị hơi khó chịu tôi nghĩ ngay tới việc mình sắp dính chưởng nên đã nhanh trí ôm Minmi vào lòng: 

*Minmi là chị gái ruột của Ami và hơn Ami 2 tuổi.Sống với ông bà ở Hàn chứ không sang Việt Nam định cư  cùng bố mẹ.*

 -Em xin lỗi ạ!Em chỉ muốn đùa cho vui thôi.Chứ thật ra Ami nhớ chị cực cực nhiều luôn:))

Do chị em lâu ngày không gặp nên có nhớ nhung nhau thật!Chị để tôi đóng vai diễn của mình thêm 1 chút nữa rồi từ từ buông ra:

-Cắt!Diễn tốt lắm rồi!Giờ có đi ăn không thì bảo.

Ăn mà,ai chả sung sướng.Còn tôi kiểu sắp được ăn free mà làm lố,bị ăn ngay 1 bài ca toàn nốt cao từ bà chị:

-Ăn thì ăn..!Chị vào nhà em mà không gõ cửa ,vì muốn chị của em đỡ cảm thấy áy náy nên em mới đi đấy,chứ không thì có lịch hẹn rồi.

-Thôi đi cô nương!Nhà cửa mở toang hoác ra không thèm chốt khóa gì cả,tính mời trộm vào ngủ cùng à?Nó mà vào,nó bắt bán sang TQ thì có mà ngồi đấy mà kêu giời kêu đất,cũng không ai đủ dũng cảm đến cứu cô đâu!Lại còn bày đặt em có lịch hẹn với bạn nữa chứ?Em đã đi học được bao nhiêu mà bày đặt tụ tập hẹn hò?Đấy em đi ăn uống với bạn bè em đi,chị đi làmmm!

 -Ui..em xin lỗi mà!Chờ em với!Khóa cửa đã ..

Sau 1 hồi ăn uống no say,thi nhau chém gió thì chị Minmi cũng phải đi làm

-Về cẩn thận nhé...nhớ khóa cửa đấy!

-Nae!Cảm ơn chị nhiều nhé!Không có chị chắc em phải lao đầu vào cái bếp nấu nướng..-.-(tôi thích thú đáp lại)

-Sao khách sáo thế bae~~ Ơ,chị tưởng em đi ăn uống với bạn cơ!?(mặt nham hiểm kinh)

Tôi ngại đỏ chín cả mặt!Đúng là cái kiểu nói giấu đầu hở đuôi thần thánh đã bị lộ.Tôi chỉ còn biết cười thật tươi nhưng lúng túng đáp lại:

-Vâng,ừ thì...À à chị đi làm đi,em sẽ về cẩn thận mà!(đánh trống lảng)

Nói xong,tôi quay ngoắt người 180 độ bước đi thật nhanh trên cái nền nhạc là tiếng cười vô duyên của bà chị Minmi-.-Tôi kết hợp cả đi cả chạy với tốc độ ánh sáng mà tôi tưởng hình như mình không thở nổi nữa(chả hiểu chạy nhanh vậy để làm gì).Tôi cố gắng tìm 1 quán cafe để mua đồ uống để cho ấm bụng và vừa để giải khát.

Nó đây rồi!Tôi chỉ còn biết thở,thở và thở hổn hển.Sau đó tôi nhanh chân tiến tới cái quán đó...Nhưng không được rồi,tôi không thể bước thêm 1 bước nào nữa...

-Taehyung...! 

Con người đó sao lại ở đây?Thân hình đó,ánh mắt...đôi môi đó thật thân thuộc..!Ôi,đã bao lâu rồi tôi chưa có cơ hội nhìn ngắm như thế này?Giờ...nó đã quá hoàn hảo rồi!Nhưng tôi vẫn không thể ngờ rằng có thể gặp người con trai đó trong hoàn cảnh đặc biệt thế này.Thật sự bất ngờ...Và tôi không biết mình nên làm gì tiếp theo nữa!

Giờ phải cười thật tươi hay sẽ khóc thật lớn đây?Tin được không?Chạy thật nhanh khỏi tầm mắt của con người tôi đang tìm kiếm và thầm thương nhớ bấy lâu?Tôi đã chạy trốn!Mặc cho ánh mắt ngỡ ngàng đó vẫn nhìn theo từng bước chân này...Nhưng tôi còn có thể làm được gì tốt hơn điều đó nữa?Nếu mà tôi bước vào thì cũng đâu giảm bớt được sự ngại ngùng này.Tôi chạy trốn khỏi khỏi sự bận rộn,ồn ào của thành phố này;khỏi những thứ ánh sáng chói mắt nhạt nhẽo đó!Để là gì ư?Để tôi có thể cảm nhận được từng nhịp đập hối hả trong lồng ngực mình...để biết nó mong muốn và ước mơ điều gì..Nhưng tôi cũng đâu làm theo những điều trái tim mình đã mách bảo..tôi vẫn chạy trốn đấy thôi!

Giờ tôi mong khoảng thời gian đó sẽ mãi ngừng đọng lại để bản thân có thể cảm nhận mọi thứ lâu hơn chút nữa..Ngắm cậu ấy thêm 1 chút nữa để biết ánh mắt cậu ấy đang nghĩ gì?Và có thể biết rằng cậu ấy đã nhận ra tôi chưa?Nhưng tôi cũng sợ rằng:nếu như vậy thì tôi cũng đâu đủ dũng cảm để chờ đến giây phút đó,có thể có sự tự tin mà mạnh dạn nói mọi điều mình đang suy nghĩ và mong ước về thứ tình cảm mình đang giấu kín trong lòng...!Mâu thuẫn à..Tôi là thế đấy.!

                               __________8-3 thật hạnh phúc nhé các cậu__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top