Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8:Gần

Gió thổi nhẹ,chim vẫn hót,đâu đó còn vẫn nghe thấy tiếng còi xe ô tô từ thành phố ồn ào kia nhưng nơi tôi đang ngồi đây lại yên tĩnh đến lạ.Tôi và cậu ấy đã im lặng khá lâu rồi.Lúc này,tôi rụt rè đưa mắt nhìn cậu ấy khẽ nói:

-Namjoon à...cậu không về..nhà sao?

-Còn cậu?

Namjoon trả lời rất khẽ mà tôi cũng giật nảy cả người.Cậu ấy nhìn,tôi lặng lẽ tránh ánh mắt ấy.

-Tôi muốn ở đây 1 chút nữa!(tôi đứng dậy và bắt đầu bước đi)

-Có việc gì thì cứ gọi tôi nhé,lúc nào về cậu gọi tôi ra đón.

-Ừ,cảm ơn cậu.

Cậu ấy chỉ biết lặng lẽ nhìn tôi bình thản bước đi.Tôi cũng chẳng đủ tự tin để nhìn mặt cậu ấy nữa,và tôi cũng chẳng thể từ chối được vì cậu ấy nhiệt tình thế cơ mà.Nhưng thật sự Namjoon thích tôi à?Cái câu nói đó là sao?Ôi..điên mất!Mà nếu đó là sự thật thì tôi buộc mình phải nói lời xin lỗi...

Hình như có ai đó đang bước phía sau tôi...

-Kim...Kim..Tae..Hyung..!

Cậu ấy kìa...đang đứng đó nhìn tôi.Giờ tôi phải làm gì đây?Tôi nhanh chân lùi về phía sau 1 bước vì có 1 hòn đá đang ở dưới chân,ôi hình như nó đâm vào giày...

-Em định trốn tôi đến bao giờ nữa hả?

Bất ngờ,tôi ngạc nhiên mắt nhìn cậu ấy.'Nó' lỡ mấy nhịp.Ôi,tim tôi đã yếu rồi mà!Tôi hơi sợ vì chưa 1 lần thấy cậu ta lớn tiếng như vậy mặt khác tôi cũng thấy nực cười.

-Chỉ là bước xuống thôi mà,tôi có chạy nữa đâu!

Tôi hét thật to dù cho khoảng cách giữa tôi và cậu ấy không xa.Tôi cũng đã định mở lời giải thích nhưng nhìn cái mặt cậu ấy đi.Chắc là giận lắm nhưng nhìn đáng yêu!

Giờ tôi sẽ không trốn tránh nữa...và tin những sự tình cờ đó có thể sẽ là định mệnh.Bước từng bước một,tôi đang tiến đến gần cậu ấy.Tôi đã trông thấy cậu ấy rõ hơn nhưng hình như cậu ấy vẫn chưa hiểu gì...

-Chào cậu,Kim Taehuyng!

Tôi vui vẻ nói với cậu ấy,trên môi là một nụ cười thật tươi.Bỗng Taehyung kéo mạnh tôi về phía cậu ấy.Hai cánh tay cậu ấy đã ôm chặt lấy thân hình tôi rồi.Dù chút ngạc nhiên nhưng..ấm áp thật.Hơi ấm từ lồng ngực,từng nhịp đập nhất thời loạn nhịp,tôi đều cảm nhận được rồi..Tôi mải mê đắm chìm vào những giây phút tuyệt vời đó mà đã vô tình quên mất.Vòng tay ấy vẫn mang hơi ấm đến bên tôi nhưng hình như con người ấy đang khóc thì phải?

Ừ,tôi thích cậu ấy nhưng chưa 1 lần nói ra,nhìn thấy nhưng cũng coi là không thấy...tôi sai thật rồi..Nhưng giờ tôi cũng chẳng biết làm gì nữa,chỉ còn biết để cậu ấy khóc thêm 1 chút,yếu đuối thêm 1 chút nữa và lặng lẽ ôm lấy cậu ấy chặt hơn...

-Tớ xin lỗi!

----------------hyphen xinh đẹp----------------

Taehyung 1 tay khoác vai tôi 1 tay mở cửa.Chúng tôi về tới nhà rồi.Tôi bảo cậu ấy ngồi xuống ghế tiện tay tôi vứt điện thoại xuống rồi bước nhanh vào trong bếp.Tôi bưng ra 1 số đồ ăn nhẹ và vài lon nước ngọt.Thấy đang bấm bấm gì trong máy điện thoại của tôi,tôi vội vã ngó vào.Trời đất,12 cái tin nhắn nhưng thế thì đã sao,đây còn là của cùng 1 người-Namjoon đấy...

Mặt mũi Taehyung đỏ tai,chắc cơn thịnh nộ của con người này đang sắp đổ bộ:

-Ai đây?(quăng cái điện thoại trước mặt,liếc mắt nhìn tôi)

-À,bạn em...bạn thân...

-Mới sang thôi mà,thân thiết gì chứ?Hay là em...

-Em làm sao?Anh không thể tin tưởng em hay sao?Chỉ là cái tin nhắn thôi mà.Điện thoại của em,ai nhắn tin với em thì kệ em!

Tôi chảnh chọe cãi lại không thương tiếc.Anh thì giận lắm chứ cũng chẳng biết làm gì.Anh tiến lại gần nhìn thẳng vào mắt tôi,tôi cũng chẳng phải dạng vừa cũng đưa mắt đấu lại.Nhưng chưa nổi mấy giây tôi đã bị mê hoặc bởi ánh nhìn đó:

-Cất cái mắt đi!(mặt lạnh như tiền)

Như kiểu bố người ta ý tôi bối rối bĩu môi nhưng cũng ngoan ngoãn khép mắt xuống.Chỉ mấy tiếng trước còn ấm áp yếu đuối thế mà giờ đã lật mặt rồi!

Taehyung nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau.Tôi gần như nghẹt thở trước hành động của anh,tim tôi thoáng lỡ vài nhịp...Đúng là..khó hiểu mà!!!

-Lấy cho anh đồ ăn.

What???Tôi ngơ ngơ nhìn anh,lần mò tìm cái gói bim bim rồi bóc ra.Tôi vẫn nhìn anh,đôi tay rụt rè tiến đến khuôn miệng anh.

"Chụt" Anh ấy vừa...Kisss!'Nó' làm mắt tôi căng thêm mấy milimet...Tôi cần 1 lời giải thích...

-Anh yêu em...Ami!

Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng vẫn ngơ ngẩn nhìn anh.Mọi thứ đã diễn ra quá nhanh. Và ánh mắt yêu thương trìu mến đó nhìn tôi như đang mong chờ hồi đáp.Assi hiện tại..hình như trái tim tôi đã chờ đợi câu nói đó từ lâu lắm rồi. Nhưng tôi chẳng hiểu tại sao mình lại khóc nữa.Chắc là do tôi đang quá hạnh phúc hay là vì tôi sợ mình không thể đón nhận.Thật sự,tôi và anh đã là 2 con người khác nhau.Anh là ánh sáng còn tôi chỉ là người hưởng thụ,anh là thần tượng và tôi cũng chỉ là fangirl không hơn cũng chẳng kém.Chúng tôi đã từng làm bạn nhưng có lẽ từ lâu khoảng cách đã quá xa.Biết không ai hoàn hảo nhưng tôi không biết Taehyung đang yêu đúng người không nữa...

Anh ấy không khóc,chỉ lặng lẽ lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi.Đôi mắt anh toả ra một thứ ánh sáng đẹp nhìn tôi,khuôn miệng khẽ mỉm cười như để an ủi tôi...

-Anh hiểu mà,em không cần nói gì đâu.

Đôi tay anh ôm ấp thân hình tôi như chặt hơn,nhẹ nhàng dúi đầu vào hõm cổ tôi.Và cứ thế,tôi thiếp đi trong vòng tay ấm áp đó...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top