Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trời ơi, con trai vàng con trai bạc của tui, đánh thì đánh, nhưng sao nỡ ra tay nặng dữ vầy nè, rách môi chảy máu chứ ít gì a, Hyukie của mẹ!!"

"DongHae a~, mặt mày sao lại thành thế, sướt một đường dài trên mặt thế này thì sao đi làm diễn viên được đây a, ngoan lại đây mẹ sát trùng cho con!"

"Ôi Hyukie... Tôi đã bảo rồi không nghe, hai thằng có hợp tính nhau đâu mà một hai ghép chung... huhu..."

"DongHae con tôi a~ Cũng tại ông, không ở chung mà tụi nó đã đánh nhau long trời lỡ đất, ép ở chung thì sẽ thành thảm cảnh gì a?!"

"Hyukieee..."

"DongHae~~"

Trong phòng khách, nhị vị phu nhân mỗi người ôm một đứa con trai thi nhau than khóc. Hai cậu con trai nếu mặt không sưng thì mỏ lại đầy máu bị tách ra hai đầu sô pha nhưng lửa chiến vẫn hừng hực té mắt nhìn nhau. Nhị vị lão gia nghe phu nhân nhà mình ngồi đó mà gào khóc thiếu điều muốn bong cả màng nhĩ.

Bố của DongHae giận dữ đập bàn: "Bà khóc lóc cái gì, suốt mười lăm năm nay cứ dăm ba tuần lại một trận sứt đầu mẻ trán, mỗi lần đều than trách mấy câu đó không biết chán hả?" Cảnh ẩu đả của hai thằng nhóc này còn là chuyện mới lạ gây bất ngờ gì nữa, loại 'hữu nghị' giữa hai ông tướng này đã bắt từ hồi mới nở rồi còn gì.

Ông và gia chủ nhà bên vốn là chỗ đồng hương, thời trẻ cùng nhau túi túi bị bị cuốn đồ lên thành phố lập nghiệp, qua ngần ấy năm, mối quan hệ dùng chữ 'thân thiết' cũng chưa thể diễn tả hết. Từ ngày hai vị phu nhân hạ sinh hai đứa con trai đầu, qua lại giữa hai nhà phải nói là khắn khít như anh chị em dâu trong gia đình cho đến khi hai thằng con út chào đời.

Mùa xuân năm đó phu nhân nhà bên trở dạ, khỏe mạnh sinh ra một thằng cu nằm nguyên trong bọc ối, xé bọc chòi ra một bé trai bụ bẫm da trắng như sứ, môi đỏ tựa son, đặt tên là Lee HyukJae.

Phu nhân nhà ông bế vào lòng, ngưỡng mộ nói phải chi trong năm nay bà cũng sinh được một đứa con xinh nhường này. Nếu là con gái thì hứa sẽ gả con cho Hyukie, còn nếu là con trai thì sẽ cho bọn chúng làm một đôi bạn thân, học cùng trường cùng lớp, cùng nhau đùa giỡn hay đánh nhau cho vui cửa vui nhà.

Ai mà ngờ chỉ nói vu vơ lại thành sự thật, lúc HyukJae nhà bên tròn tháng, bụng của phu nhân nhà ông béo lên bất ngờ, khám ra mới biết là mang thai tận bốn tháng rồi. Lập đông cùng năm đó, nhà ông cũng chào đón thành viên mới, đặt tên là Lee DongHae. Đợi bé DongHae cứng cáp một chút liền theo hứa hẹn mang hai nhóc tì chưa đầy một tuổi sang giao lưu tình cảm, cho hai thằng bé nằm cùng một chiếc nôi.

Lúc đó bé HyukJae đã thôi sữa rồi, miệng chu chu nút núm vú giả. Bé DongHae nhìn thứ trên môi HyukJae, thấy lạ quá liền đưa tay kéo. HyukJae bị người lạ giành đồ của mình, cũng ra sức giữ lại. Một bên hung hăng kéo, một bên quyết liệt cắn giữ, dùng dằng qua lại một lúc sau đến khi HyukJae mỏi miệng, cậu nhóc liền trở nên bất cần, hung dữ phun núm vú vào mặt thằng oắt ngang ngược kia. DongHae bị phun trúng vào má, cảm thấy đau liền há miệng khóc lớn, tay nhỏ chân nhỏ hết vung rồi lại đấm HyukJae, HyukJae vừa bị ồn vừa bị đau, cũng bắt đầu mếu máo khóc.

Cuộc chiến giữa hai ông tướng cũng từ đó mà bắt đầu.

Ba tuổi giành chơi lấy lego chọi nhau, mỗi thằng trên đầu đều sưng lên hai cái bánh ú tím rịm.

Năm tuổi đi thi văn nghệ cấp mẫu giáo, giành nhau múa chung với bạn nữ hát chính mà đánh nhau, thằng trẹo chân, thằng kia thì trật khớp cổ tay, cuối cùng cả hai bị gạch tên khỏi danh sách diễn.

Năm lên bảy, giành nhau vai chính diện trong vở kịch của lớp mà đấm nhau, mỗi thằng rụng hai cây răng cửa, bụm một mỏ máu về nhà vừa khóc vừa méc.

Năm lên mười, con nít ranh học thói yêu sớm, viết thư tình gửi bạn nữ đạt danh hiệu viết chữ đẹp nhất thành phố. Con bé kia cũng ma lanh, lấy thư của DongHae gửi cho nó làm thư hồi đáp cho HyukJae và làm cách tương tự để trả lời thư của DongHae. Nhị vị lão gia chiếu theo ngày giờ và địa điểm hẹn trong thư, bắt gặp hai thằng con út đang vật lộn, mình mẩy đất cát lấm lem như chồn.

Lên cấp hai thì khỏi nói, thời kỳ trẻ trâu tới cản không nổi, ở trong trường chia bè chia phái, chung trường như không chung lớp, mà hễ thấy mặt nhau là phải khịa nhau mới sống nổi, cứ cách vài tuần trường lại réo lên, hai thằng con út đứa thì dập môi đứa thì tím mắt bị phạt quỳ trước phòng giám thị.

Đến cấp ba thì kỹ luật bắt đầu khắt khe hơn, tuy không còn ẩu đả vô cớ nhưng một tháng cũng hai lần vác thây trầy trụa trở về nhà. Đánh bóng giao hữu thì so kè fair-play rồi lao vào động tay động chân. Lỡ ngó em gái mưa em gái gió gì đó cũng tìm đến tận mặt mà cảnh cáo. Đôi khi nghĩ lại, hai thằng này đánh nhau có khi nào riết nghiện rồi không a?!

Nhìn hai thằng con còn chưa chịu xuôi lông mà ngoan ngoãn ngồi yên, ba của HyukJae liền quát, "Sáp lại là đánh, sáp lại là đánh! Kiếp trước hai thằng bây có thù với nhau hả? Tao mua nhà cho hai đứa ở chung chính là muốn hai đứa cùng sống chan hòa. Nhưng tình cảnh này, tao nên suy nghĩ thêm-"

"Ông còn suy nghĩ gì nữa hả? Ngay lập tức dẹp cái chuyện vô lý này đi, muốn hai đứa không đánh nhau thì cứ tách ra không phải tốt hơn sao? Đi, bảo bối, đi về nhà với mẹ!" Mẹ của HyukJae ngắt ngan lời của lão gia nhà mình, vội vội đứng dậy muốn kéo cậu rời đi.

Nhị vị ba ba đồng thanh lên tiếng, "Nhất định phải ở cùng nhau!" Tách ra ư? Chẳng phải từ trước đến nay vẫn tách hai đứa nó ra sao, kết quả hai đứa nó ngứa đòn cũng tự tìm lấy nhau đó thôi.

Mẹ của DongHae vẫn còn chưa thôi khóc, hằn hộc nói, "Tôi không cần biết ông làm gì, DongHae của tôi mà còn bị đánh nữa, tôi liền từ mặt ông!" Ôi tiểu hổ của bà, thằng con đẹp mã của bà...

"Cho tụi nó sống chung để thân nhau hơn, chẳng lẽ bà nghĩ tôi không có biện pháp áp chế cơn ngứa đòn của hai đứa nó à!" Cái thói bênh con này, đúng là làm hỏng tụi nhỏ mà.

HyukJae ba ba sẵn giọng, chắc nịch thông báo, "Từ rài trở về sau, hai đứa cự cãi hay xô xát nhau dù chỉ một chút, tiền sinh hoạt tháng đó của hai đứa lập tức bị tịch thu!"

DongHae ba ba cũng ra một cái thông báo gắt không kém, "Vì vừa rồi hai đứa bây đã lao vào cấu xé nhau, cho nên phí sinh hoạt coi như quên đi!"

DongHae hay tin bản thân sắp tới lâm vào cảnh không một xu dính túi, bật người ngồi dậy, "Không được a, không có tiền tiêu thì sao con sống nổi, con phải ăn gì uống gì a? Ba ba, ba nói giỡn đúng không?" Giờ mới là đầu tháng, hai mươi mấy ngày tới phải biết sống sao a??

"Nhà bao việc ai rảnh nói giỡn với mày, lo mà liệu hồn, trong tháng này mà đánh nhau thêm một lần nữa, tiền tháng sau cũng đừng mơ mà nhận được!" DongHae ba ba lệnh một câu xanh rờn, mặt của DongHae cũng xanh theo lời nói của ba ba.

Ba của HyukJae nhìn phu nhân nhà mình đang ôm HyukJae vẫn một bộ dáng bất cần, giận tím người, "Hai mẹ con bà ngồi im ỉm ôm nhau có tương kế tựu kế gì? Tôi nói, bà mà lén lút tuồng cứu trợ cho nó, tuồng một lần liền một năm không du lịch, cả nhà bên cũng vậy cho công bằng."

Đụng tới lợi ích của mình, hai bà mẹ hoảng hốt tròn mắt, "Không thể a!" Đang tuổi hồi xuân, sao có thể ru rú ở trong nhà a.

Ba DongHae lạnh giọng nói, "Biết sợ thì đừng có làm trái, chuyện này nghiêm túc chứ không có nói chơi đâu, giờ còn không mau đứng dậy đi về để hai đứa nó làm thân lại từ đầu hả?"

Nhị vị phu nhân bị nhắc thế, chỉ còn nước ngậm ngùi dỗ dỗ con trai, dặn dò ngoan ngoãn nghe lời ba ba, biết đâu hai ba tháng sau thấy tình hình tiến triển tốt đẹp liền cho về nhà. Nói xong liền ba bước ngoảnh đầu nhìn lại một lần đi về phía cổng, lúc lên xe còn lưu luyến không muốn đóng lại cửa kính xe, ngắm nhìn con trai một lúc.

Xe chở hai nhà vừa rời khỏi con phố, mẹ của DongHae vừa rồi khóc đến tê tâm phế liệt đột nhiên nước mắt ráo hoảnh, góp ý, "Cả mấy tháng nay bận việc nên hai nhà không tụ hợp thế này, hay là cùng nhau đi ăn trưa đi!" Tỉnh rụi giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Mẹ của HyukJae gật đầu đồng ý, hỏi hai lão gia muốn ăn gì liền nhanh gọn gọi điện đặt bàn, thương tâm gì đó cũng chẳng thấy.

Kế hoạch này cả hai nhà đều thống nhất từ trước thì làm sao có chuyện bất đồng tư tưởng a. Bộ dáng bầm dập của hai đứa nhỏ hai bà nhìn đã sớm quen, nhưng lần nào cũng diễn như đau thắt gan thắt ruột chủ yếu là để tránh việc dồn con mình vào tình thế 'ba mẹ bênh người ngoài, không thương mình'. Thiếu niên trong độ tuổi này tâm tính sốc nổi nhưng nhạy cảm, ba la mẹ mắng không chừng sinh ra tủi hận rồi suy nghĩ lệch lạc làm ra mấy chuyện hãi hùng hơn thì khổ.

Bốn vị phụ huynh đi khỏi chưa lâu, DongHae nhìn camera quan sát lắp khắp ngỏ ngách trong nhà, lại nhìn HyukJae vẫn một thái độ dửng dưng vừa lăn trứng gà vừa nhắn tin trên điện thoại.

Hắn nhướng nhướng mày, mồm miệng bắt đầu phát ngứa, "Chào cậu, mình là DongHae, sau này hãy chiếu cố mình nhiều hơn, chố changg~~"

HyukJae nhìn DongHae nhe nhởn làm mấy cái động tác dễ thương của nữ sinh, hắn biết lần đó cậu bị cô người yêu cắm sừng, bây giờ còn cố tình học theo điệu bộ của con bé đó, đúng là thiếu đánh mà.

Cậu vo tay, chợt nhớ ra trong nhà ngỏ ngách nào cũng bị theo dõi. Vì phí sinh hoạt tháng, HyukJae hít sâu một hơi cố bình tĩnh bản thân, nắm đấm dần nới lỏng.

DongHae thấy HyukJae bị chọc đến mặt cũng quẹo đeo, chắc là tức đến á khẩu luôn rồi đi, lại cố ý châm chọc, "Sau này chúng ta sẽ trở hành homie của nhau đó, cậu không thích mình sao?"

Đúng là không lương thiện nổi mà, HyukJae chọi gối vào mặt hắn, cục súc nói, "Đéo!" nói xong liền đứng dậy bỏ đi.

Một chút cậu có lớp tập nhảy, không rảnh đâu mà thảo mai với hắn. HyukJae vào phòng vệ sinh tùy tiện rửa mặt, vì là nhà mới nên chưa có đồ dùng cá nhân, mẹ cậu nói trưa nay hạ nhân mới dọn vật dụng cần thiết sang cho cậu, nên HyukJae cũng tạm không đánh răng một buổi, nhai hai ba viên kẹo cao su tránh hôi miệng.

Lúc trở ra phòng khách thì đã không còn thấy bóng dáng của DongHae nữa, có lẽ hắn đi lòng vòng nhìn qua căn nhà này một lượt rồi đi? HyukJae cũng không rảnh đâu mà đi quan tâm tên thiếu đòn đó làm gì, không nói không rằng mặc áo khoác rời khỏi nhà.

Nơi gọi là nhà giờ này vừa lạ lẫm lại vừa chễnh chệ thêm một người cậu không thể nào ưa mắt nổi, vì vậy HyukJae nói đi liền đi, lu linh lu địa ngay cả bữa trưa cũng không thèm trở về. Sáng đi đến phòng tập nhảy, buổi trưa dùng tiền riêng mua bậy một chiếc hamburger ở một quầy hàng bình dân, bỗng dưng một đêm hóa nghèo nên chỉ dám mua một chai nước suối. Đến chiều thì cùng thầy dạy nhảy đến một trường cấp hai biên đạo tiết mục biểu diễn cho lễ thành lập trường, sau đó lại đi cà phê lề đường với đám bạn, lúc biết đường về tới nhà thì gần mười giờ tối mất rồi.

Phòng khách vẫn còn sáng đèn, Lee DongHae ngồi trên sô pha vừa chơi game vừa cố ý đợi cậu về. Hắn cũng chẳng có ý tốt gì cho kham, vừa thấy bóng dáng HyukJae xuất hiện ngoài cửa chính, lập tức giở giọng chủ nhà, "Về rồi đó à? Có biết giờ này đã mấy giờ rồi không?"

HyukJae trời sinh bản tính vốn ít nói, tính tình lại vô cùng khó gần, đặc biệt đối với hạng người thích gây sự như Lee DongHae lại càng không muốn nhìn đến. Cậu không ừ không hử, triệt để đem hắn thành không khí, đi thẳng đến đống hành lí của mình đã được người đặt ở chân cầu thang, xách đồ của mình lên lầu đi tìm phòng ngủ.

DongHae bị lơ đẹp, bất quá cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng của hắn, đanh giọng lên tiếng, "Giả điếc cũng được! Vốn tôi đợi cậu là để đưa cậu xem bản quy định của hai lão ba đưa ra, ngoài ra còn có nội quy của tôi dành cho cậu.

Cái gì là nội quy của hắn dành cho cậu?

HyukJae đúng là không thể làm lơ được nữa, quay phắc người lại hỏi, "Vì sao là nội quy của cậu dành cho tôi mà không phải ngược lại?" Nơi này là nhà chung còn gì?

Hắn đểu cán nhếch mép cười, "Còn phải hỏi? Tuy là nội thất này nọ là do nhà cậu cung cấp, nhưng quyền sở hữu căn nhà này chính là do ông đây đứng tên! Hiểu chưa hả, thằng ở đậu!" Gia đình hắn kinh doanh nhà đất, dăm ba cái nhà thì có xá là gì, chưa kể ba mẹ của hắn rành thủ tục, giấy tờ đứng tên này nọ một nhoáng liền hoàn thành đâu vào đấy.

HyukJae mới đầu không quan tâm chủ căn nhà này là của cậu hay của hắn, cậu chỉ cần có chỗ đi chơi rồi có chỗ trở về ngủ là được, tuy nhiên ba chữ 'thằng ở đậu' từ miệng của Lee DongHae là cậu nổi giận.

Tự tôn cao ngất của bản thân bị một kẻ không ra gì sỉ nhục, HyukJae quăng hành lý sang một bên, toàn thân giống như cháy hừng hực một ngọn lửa, ba bước gom thành một tiếng đến túm cổ áo của DongHae, nghiến răng nghiến lợi nói, "Mày vừa nói cái gì?"

"Gì a? Tôi có nói cái gì a?" DongHae giả ngơ, thái độ cợt nhã thành công chọc nóng HyukJae, cậu động thủ trước lại càng hợp ý hắn, lại bắt đầu giở giọng đáng thương, "Cậu sao lại muốn đánh tớ a? Không sợ ba ba cậu cắt tiền sao?" Nghĩ đến cảnh HyukJae khóc lóc ôm chân ba mẹ xin tiền, hắn vui gần chết.

"Tiểu nhân!" HyukJae giận đến bật cười, động tác túm cổ áo DongHae cũng buông lỏng.

DongHae thấy HyukJae bị dồn vào thế hạ phong, đang đắc ý nghênh mặt thì mắt trái bỗng nhiên đau điếng. Lee HyukJae lại thừa lúc hắn không phòng bị mà đấm hắn.

"Lee HyukJae! Mày lại đánh con người ta nữa hả? Giỏi cho mày, tháng sau cũng đừng hòng xin xỏ cái gì nữa!" Loa cảnh cáo của camera ngay lập tức phát lên, giọng ba ba HyukJae qua hệ thống xử lí âm thanh nghe giống như lồng tiếng phim Sóc Chuột, dù ông có cáu giận bao nhiêu thì qua cái giọng này đúng thiệt chẳng khác nào đang tấu hài.

HyukJae đẩy DongHae té ngã trên ghế, vẫn còn phát cáu bỏ đi lên lầu mặc cho hắn một bên bụm mắt một lên gào lớn, "Đ*t Lee HyukJae, so về tiểu nhân, không biết ai hơn ai!"

Không cho thì không cho, cậu cũng không cần xin xỏ! Tiền cũng không đổi lại được tự tôn của cậu, cậu không tin cậu lại chết vì thiếu tiền!

HyukJae rời khỏi một lúc sau, điện thoại của DongHae lại nhảy lên tin nhắn, "Cái thằng lì đòn mày có thôi chọc thằng bé không hả? Vậy rồi hỏi sao nó không đánh mày, một lần nữa thì đừng có há miệng xin tiền nữa!" Ba ba của DongHae nổi đóa.

DongHae đọc xong tin nhắn, mặt đen như đít nồi! Hắn có làm gì đâu a? Không cho tiền thì không cho, dù sao công việc livestream của hắn cũng miễn cưỡng để hắn ăn no trong ba tuần, cắt khẩu phần ăn lại là được. Nhưng mà nghĩ đến việc không có tiền tiêu vặt hay mua những thứ mình thích, hắn vẫn là phải an phận một chút.

Chỗ hai người phải ở là một căn villa một trệt hai lầu. Tầng trệt có một chính sảnh lớn bao gồm cả phòng khách, còn có phòng ăn, phòng bếp và hai phòng dành cho khách cùng kho trữ. Tầng hai thiết kế cho phòng ngủ gồm bốn buồng phòng riêng biệt, hai gian có không gian kín và hai gian có không gian mở với cửa kính sát đất. Tầng ba đã bị Lee DongHae sớm chiếm làm địa bàn, không rõ tầng này thiết kế cho mục đích gì, nhưng Lee DongHae hiện tại chia làm ba gian, gian nhỏ nhất làm phòng ngủ, gian có không gian bán mở làm phòng luyện tập thanh nhạc và gian lớn nhất với thiết kế toàn bộ cửa kính sát đất được lấy làm phòng trưng bày ảnh của hắn, cậu có nghe qua là hắn đang bán ảnh cơ mà.

HyukJae nhìn những bức ảnh chụp phong cảnh được hắn ngay ngắn dựng trên giá, khinh bỉ hừ lạnh, "Lên mạng search đầy ra đó!"

Không thể ở tầng ba thì cậu ở tầng hai, nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất chẳng lẽ đi hạnh họe nhau cái phòng?

Chọn một phòng có không gian kín làm phòng ngủ, HyukJae đem hành lí của mình để vào. Phòng còn mới nên chưa có giường hay tủ, trống trơn hoàn toàn không có thứ gì, mẹ cậu bảo muốn trang trí thế nào thì qua công ty nội thất của gia đình mà chọn.

HyukJae đi một ngày đến giờ này đã bắt đầu mệt, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ thoải mái liền trải chăn dưới đất ngã lưng, tin nhắn của bạn gái kêu ting ting không thèm ngó đến, bữa tối không có mẹ nhắc nhở cũng chẳng buồn ăn, cứ như vậy mà ngủ quên hết trời trăng.

DongHae ở dưới lầu xem phim hành động đến hơn nửa đêm mới chịu mò về phòng đi ngủ. Lúc đi qua tầng hai thấy còn một cái đèn phòng còn sáng, định tự giác đến tắt thì mới biết căn phòng này Lee HyukJae lấy làm phòng ngủ. Hắn nhìn HyukJae nghiêng mặt vào tường ngủ say trong góc phòng, liền mỉa mai, "Lớn tồng ngồng thế kia mà vẫn còn phải ôm gối đi ngủ á?" Đúng là khó tin mà!

Hai người cứ như vậy mà bắt đầu ở chung.

HyukJae mỗi sáng sáu giờ rưỡi thức dậy, tắm rửa xong liền đi tập nhảy. DongHae thức khuya dậy trễ, mở mắt ra thì đã là mười giờ, hắn cũng không ở nhà, rủ rê bạn bè đi vi vu đâu đó nên buổi trưa HyukJae có trở về cũng không đụng mặt hắn.

HyukJae buổi chiều ở nhà biên vũ đạo, đến chạng vạng lại bắt đầu tụ tập bè bạn đi chơi thì DongHae mới ló mặt về. Hắn buổi tối ở nhà lồng khung ảnh, đến lúc HyukJae về thì hắn chui lên phòng stream game.

HyukJae về đến nhà hơn mười giờ tối, tắm xong liền ngủ, không bận tâm thêm bất kỳ điều gì nữa. Hơn một tuần sống chung, cứ nước song không phạm nước giếng, không liên quan gì đến nhau.

Đến buổi tối trước ngày tựu trường một hôm, lúc đó HyukJae đã ra ngoài chỉ còn DongHae ở nhà. Người nhà của HyukJae mang đến một chiếc xe đạp thể thao, bảo rằng để HyukJae có phương tiện đi học. Hắn thấy vậy liền gọi điện xin ba ba mua cho mình một chiếc, ngay lập tức bị ông từ chối, nói cái gì mà hai đứa đèo nhau đi học để trở nên thân thiết hơn.

Thân thiết với con khỉ kia á? Không cần, không có thì hắn đành mượn xe kia xài tạm vậy!

Thế nên sáng hôm sau, DongHae mới sáu giờ đã thức dậy, rầm rầm rầm chạy xuống cầu thang tắm rửa làm vệ sinh cá nhân, rầm rầm rầm chạy lên lầu thay quần áo sửa soạn tập vở, sau đó lại rầm rầm rầm chạy vèo ra chỗ để xe.

HyukJae đang sắp sửa tỉnh ngủ lại bị tiếng động vang dội kia mà sinh nghi, ngay lập tức bật dậy đuổi theo Lee DongHae. Quả nhiên, cái tên thiếu đánh này dám giở thói cướp cạn muốn hốt con xe của cậu. Hôm qua nghe ba ba dặn dò trong điện thoại liền biết chắc thế nào tên này cũng giở trò gian tà mà.

HyukJae giành lại được xe, DongHae lại bắt đầu lươn lẹo cãi, "Cái gì mà không được dùng chứ? Ba cậu nói chiếc xe này gửi đến là để hai chúng ta cùng đi học." Lại thảo mai.

Cái gì mà hai chúng ta chứ? Hắn nói mà không thấy cấn hả?

HyukJae túm lấy DongHae đè chặt hắn lên thân cây bên cạnh, cậu nhướng mày, "Muốn cùng đi học liền cùng đi học! Cậu chịu khó ở đây đợi tôi vệ sinh cá nhân một chút!" Nói xong liền không biết móc đâu ra một sợi dây thừng, động tác nhanh nhẹn trói khóa tay hắn ở góc cây phòng khi hắn lại xách xe bỏ chạy.

HyukJae chuẩn bị xong liền xuống cởi trói cho hắn, thái độ quân tử nói được làm được, cậu cầm lái xe, chờ hắn leo lên phía sau, DongHae vừa đặt chân lên thì HyukJae liền đạp bàn đạp cho xe lao về phía trước, hắn xém chút té sấp mặt nhưng nhờ thân thủ tốt, chẳng những không té mà còn giữ được dè xe của cậu dùng sức đạp ngang, HyukJae ngay lập tức ngã, lăn một vòng ra đất.

DongHae liền nhào đến túm lấy cậu, tức giận vung tay, "Đ*t Lee HyukJae, dám chơi xỏ ông!"

HyukJae lãnh một đấm vào má phải, nảy người đạp hai chân vào bụng hắn, DongHae cũng bị hất văng ra xa, HyukJae lạnh lùng nói, "Nói cũng không nghĩ lại từ trước đến nay là ai xỏ ai, cậu tốt nhất đừng có mà ngứa đòn, cứ như mấy hôm nay mà sống hết học kỳ một, biết đâu lại thoát khỏi chỗ này!" Nói đoạn, cậu giơ tay ra muốn kéo hắn dậy nhưng DongHae không thèm để ý, tự mình đứng lên.

Phủi phủi vết giày trên bụng, hắn cũng không cố tình gây sự, đựng xe lên giữ lấy tay cầm, nói, "Bắt đầu từ bây giờ nghiêm túc làm theo quy định của hai lão ba, đi học cùng thì đi học cùng, xem như chuyện này tôi có lỗi, hôm nay tôi chở!" Hắn không muốn sống trong cái nhà này tí nào! Ăn thức ăn đóng hộp sắp điên rồi a.

Không nghĩ hắn cũng có chút nghĩa khí, một khi DongHae đã nhận lỗi HyukJae cũng không chấp nhất với hắn. Đứng ở phía sau xe để hắn đạp.

Thế nhưng xe lăn bánh chưa được một vòng, cả hai liền chao đảo. DongHae ngã ngửa ra phía sau, HyukJae ngã úp về phía trước, cả người cậu té nhào lên người hắn. Hai đứa không biết đang xảy ra chuyện gì, lúc định thần lại mới phát hiện chiếc xe bị gãy làm hai khúc. Vừa rồi Lee DongHae đạp xe dùng lực quá lớn nên làm cong sườn sau nên khi DongHae và HyukJae dồn lực leo lên xe liền khiến nó xụi bại đụi mà gãy ngang.

Chỗ ở của hai người bị phụ huynh cố tình lựa chọn thật xa trường, lại không nằm trên tuyến xe buýt, bắt taxi thì không có tiền trả. Ba mươi phút nữa đóng cổng trường, giờ này rồi còn trách ai nữa, hiện tại nhị vị lão hổ chỉ còn cách chạy một quãng đường tắt, băng hẻm vượt hốc hơn sáu cây số để đi học.

Chạy đến quên cả thở, khi nhìn thấy cổng trường, lại chỉ biết trân trối nhìn nó khép lại.

Giám thị tay cầm một cây roi dài, nách kẹp một quyển sổ, đưa tay đẩy đẩy mắt kính, đứng phía trong rào chắn hắn giọng nói vọng ra, "Nhị vị đại ca, sáng hảo! Đi học chung đồ he, năm nay thân thiết quá he, mặt cậu ốm ốm đánh má hồng hơi lố he. Bộ dạng này là vào sổ vi phạm luôn he."

.

.

Hết Chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top