Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Chương 3. Chọn nghe một bản nhạc vui tai khi đi tàu xe, tránh để não cộng hưởng với tần số rung lắc thì có thể bớt say.

Sư Thanh Huyền và Hạ Huyền song song bước đến ga tàu, đợi Hạ Huyền mua vé về thì sắc trời đã tối.

Không biết có phải do ánh sáng không, mà khuôn mặt Sư Thanh Huyền trông trắng bệch đến lạ. Hạ Huyền hỏi, "Sao vậy?"

Sư Thanh Huyền mặt nhăn nhó đáp, "Tiêu rồi, tiêu thật rồi, tiên sinh của em ơi..."

Nghe tới cụm từ "tiên sinh của em", ánh mắt Hạ Huyền dịu dàng hẳn đi, anh nhẹ giọng hỏi lại, "Làm sao vậy em?"

Sư Thanh Huyền sắp mếu đến nơi, đáp, "Em say tàu xe á. Em không muốn đi xe đâu!"

"Nếu không phải đã hẹn với Ôn Ninh Hinh tiểu thư thì em đã ở nhà rồi. Hic, tệ quá trời."

Liếc thấy tiệm thuốc tại nhà ga, dặn Sư Thanh Huyền đứng chờ xong, Hạ Huyền nhăn mày cất bước.

Đợi tới lúc đoàn tàu của hai người lăn bánh, Sư Thanh Huyền đã ngồi trên ghế, mắt dán cả lên khung cảnh chạy dọc ngoài cửa sổ. Miệng thì nhẩm đi nhẩm lại thần trú, "Nhìn xa trông rộng, nhìn xa trông rộng."

Hạ Huyền liếc thấy thì có chút bất đắc dĩ.

Em thật là...

Hai người đến thành phố của Ôn Ninh Hinh, tùy tiện thuê một khách sạn gần địa chỉ mà cô ấy cung cấp, lại quyết định thuê hẳn năm ngày bởi vì có ai đó làm nũng, "Em không muốn về luôn đâu, hôm nay ngồi tàu quá lâu rồi. Đây đây, anh nghe thấy gì không nè, là tiếng đầu em kêu ong ong đó. (´._.')"

Nhân viên khách sạn còn chuyên nghiệp tới nỗi chuẩn bị cả rượu vang, hoa hồng, nến thơm, và "món này", "món kia" nữa... Sư Thanh Huyền bất đắc dĩ nói, "Nè, Hạ tiên sinh. Anh xem, có phải mọi người đều đang mong tới cảnh nào đó đặc sắc không?"

Hạ Huyền bước ra từ phòng tắm, bật cười đáp, "Em quyết định."

Sư Thanh Huyền thoải mái phất tay, "Anh thấy đó, từ đầu, câu chuyện này đã rất random rồi, chính tác giả còn chả biết mục đích cuối cùng là làm gì, nên là...", cậu ngồi trên giường ngoắc ngón tay gọi người đối diện, "Nên là phải làm một chút chuyện không random thôi."

Hạ Huyền mỉm cười.

Vâng, thưa điện hạ.

Trong phòng có cảnh sắc kiều diễm, có hương nến trầm luân.

*

"Dậy thôi Thanh Huyền, dậy ăn trưa."

Sư Thanh Huyền ậm ừ vài tiếng, lại cuộn tròn thành ổ trong chăn. Hạ Huyền nhăn mày, bất đắc dĩ xốc chăn lên, ôm cả người cậu hướng vào phòng tắm. Anh cúi đầu ghé vào tai cậu, "Cho em nửa tiếng chuẩn bị. Không thì đừng trách anh."

Sư Thanh Huyền nghe thấy liền bừng tỉnh, bĩu môi.

Em sợ anh bao giờ.

Hai người ăn trưa, đi dạo vài vòng, vừa kịp có mặt tại biệt thự nhà Ôn Ninh Hinh đúng giờ hẹn.

Quản gia hỏi tên hai người rồi dẫn đường vào biệt thự. Tại sảnh lớn, đã có chín người có mặt, bao gồm cả Ôn Ninh Hinh, quản gia và hai nhân vật chính của chúng ta.

Nghe nói, người em út trong gia đình là minh tinh, vì bận lịch trình nên phải tới muộn một chút.

Người giúp việc đẩy chiếc xe, mang theo tiệc trà chiều vào.

Mọi người cùng trò chuyện, thu thập được không ít thông tin.

Xem ra cả năm người còn lại, ngoài năm bức thư kèm giấy màu, mỗi người đều được tặng một chiếc chìa khóa đính đá quý. Vậy mà Ôn Ninh Hinh lại là một chiếc đồng hồ cây mang phong cách hoàng gia cao tầm 50cm.

Sư Thanh Huyền ngắm nhìn một hồi, rồi nhường chỗ lại cho nhà khảo cổ của mình, "Anh xem thử."

Hạ Huyền cẩn thận xem xét, một lát sau mới gật đầu với Sư Thanh Huyền.

"Cả sáu món đồ đều được thiết kế riêng, mới gần đây thôi, không phải đồ cổ, nhưng tất nhiên đều rất giá trị."

Mọi người đều đồng ý, xem ra cũng đã có thời gian tự điều tra về món quà của mình, nhưng thời gian tụ họp đầy đủ với nhau thế này, có lẽ là lần đầu.

Sư Thanh Huyền hắng giọng, bắt đầu đọc lại bức thư duy nhất có chữ của Ôn Ninh Hinh, "Ninh Hinh, ngoại tặng con thời gian. Con là người cân bằng sự sống."

- tbc -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top