Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* The Man *

_

Đối với GwiNam và Cheong San, việc đi lại không thành vấn đề nhưng họ vẫn thích giết vài con thây ma mà họ bắt gặp, ngay cả khi nó không làm phiền họ.

Công bằng mà nói, việc họ muốn tàn sát mọi thây ma mà họ gặp là có ích cho xã hội. Việc tiêu diệt số lượng thâu ma là điều tốt mặc dù không đủ để gây ra sự đột phá khác và không có người để cắn ở Hyosan. Mọi người đã được sơ tán vac những người không đến kịp, có thể họ đã chết vì vụ nổ.

Cheong San đang thở hổn hển vì cậu đã kiệt sức.

GwiNam đưa tay ra, " Giờ chúng ta không còn xa nữa, nắm chặt lấy " Cheong San mỉm cười với cử chỉ nắm tay của gã và vui vẻ chấp nhận.

Họ bước đi những ngày đêm còn lại và nắm tay nhau cho đến khi không thể dựa vào nhau nữa.

Khi họ đã đi đủ xa để dừng lại và nghỉ ngơi, một người đàn ông đã tìm thấy họ.

" Này, các cậu ổn chứ? " ông ấy đi về phía họ, nhận ra họ đã kiệt sức, ông đưa họ vào và để họ nghỉ ngơi tại căn hộ của mình. Họ có vẻ bị thương nặng, nhận thấy những vết thương trên khắp cơ thể họ.

Những viết cắn đã trở thành sẹo, nếu bạn nhìn vào chúng thì chúng có thể dễ nhận ra nhưng tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào cổ của Chương San và dù sao thì vết sẹo trên bụng của GwiNam cũng đã được giấu chỉ có Cheong San mới nhìn thấy.

Khi GwiNam tỉnh dậy, gã sợ hãi và bối rối không thể nhớ mình đang ở đâu, gã đã lay Cheong San tỉnh dậy.

" Chúng ta đang ở đâu ? " Cheong San càu nhàu, đây là giấc ngủ ngon nhất mà cậu có được trong thời gian dài, " Cheong San ! " gã liên tục lay cậu dậy.

" Tôi dậy, tôi dậy đây ! " cậu từ từ dụi mắt và quay sang " cậu bé " cao lớn đang hoảng loạn, cậu thấy điều đó thật thú vị, " Chúng ta an toàn " Cheong San đảm bảo với gã.

Người đàn ông giúp họ đã gõ cửa. GwiNam bước xuống giường và trốn, gã chưa bao giờ thấy Cheong San trên giường, ngay cả khi trên giường với cậu.

( The f*ck ai giúp tôi với? Câu này dịch ra thế xong tôi ba chấm vc =)))) cố hiểu giúp tôi nhé:') )

" Người cao hơn ở đâu? "  ( ý chỉ Bảnh =))) ) người đàn ông lịch sự hỏi, ông đã mang thức ăn đến cho họ. Cheong San đảo mắt, cười nhẹ.

" Đó ! " cậu nhìn sang hướng của GwiNam, gã đáng thương núp sau một chiếc tủ nâu sẫm cũ kỹ.

" Cậu ta có sao không ? " Người đàn ông bối rối nên chỉ rời khỏi phòng sau khi Cheong San gật đầu và đặt bát thức ăn xuống.

" Ăn đi " Cheong San thúc giục.

" Mẹ kiếp, ông ta là ai? " GwiNam chạy đến chỗ Cheong San và đè cậu xuống giường. Cheong San nhún vai.

" Tôi không biết, nhưng dù ông ta là ai, thì ông ta đang giúp chúng ta " GwiNam miễn cưỡng buông cậu ra và ngồi bên cạnh.

_

Sau khi ăn xong, họ bước ra khỏi phòng. GwiNam xin lỗi vì hành động của mình và cúi đầu xin lỗi người đàn ông vì lòng tốt của ông ấy.

" Đến đây và ngồi " ông ta thúc giục, khi ông ra hiệu họ kéo hai chiếc ghế ọp ẹp được xếp sau một số ngăn kéo.

Khi họ ngồi xuống cũng là lúc ông ấy thẩm vấn.

" Các cậu đến từ đâu vậy? Các cậu chắc đã đi một quãng đường dài từ cái chỗ mà tôi tìm thấy các cậu " Cheong San cười.

" Chúng tôi đến từ Hyo- " GwiNam đá vào chân khiến Cheong San giật bắn người vì đau " Chuột rút chân " Chương San đã lơ nó đi. Nhìn thấy người đàn ông trở nên lo lắng.

" Chúng tôi đi du lịch xa nhà, cuộc sống ở nhà khó khăn đối với chúng tôi nên chúng tôi rời đi, đã xa nhà quá lâu rồi, tôi không biết mình sẽ sống ở đâu " GwiNam mỉm cười, người đàn ông chậm rãi gật đầu.

" Vậy hai người là anh em? " GwiNam nhìn Cheong San với đôi mắt mở to.

" Oh không, Chúa ơi không ! " Cheong San bắt tay.

" Uh bạn thân? " người đàn ông hỏi, GwiNam đang nhịn cười trước vẻ ngây thơ của người đang ông, không biết tình hình sẽ ra sao.

" ...yeah, ông có thể nói như vậy, bọn tôi..rất thân thiết " Cheong San đùa, GwiNam nhìn Cheong San để im đi.

" Rất gần.. " Cậu lặng lẽ lặp lại.

" Oh tuyệt vời uh.., các cậu có đi học không? " Người đàn ông ăn phần cơm của mình.

" Tất nhiên! Chúng tôi cần giáo dục, mặc dù.." GwiNam gật đầu.

" Có trường học gần đây, tôi đủ tiền để gửi các cậu " cả hai đều cười rạng rỡ, đây là cuộc sống bình thường mà họ từng mơ ước. Nó rất gần với tầm tay.

" Rất cảm ơn ngài, ngài tên gì ạ? " Cheong San lịch sử cảm ơn người đàn ông đó, nhưng sử dụng tên của ông sẽ khiến Cheong San cảm thấy chân thành. Nếu cậu có thể nhận được nhiều chân thành hơn.

" Tên tôi là Lee Min Soo nhưng cậu có thể gọi tôi là chú Lee, vì vậy tôi có thể ký gửi mọi thứ cho cậu ở trường " cậu mỉm cười, cảm thấy mình an toàn khi ở bên, năng lượng của ông đã sưởi ấm các chàng trai. Cheong San có linh cảm rằng chú Lee muốn đây là kiểu gia đình nào đó. Thật khó xử khi xem xét tình huống mà chú Lee không hề hay biết.

" Cảm ơn ông  chú Lee " cả hai cùng cúi đầu, ân cần cảm ơn.

" Cut the mister " Chú Lee cười, Cheong San và GwiNam gật đầu.

( mọi người tự hiểu nhé:)) tôi ba chấm rồi "

_

Trong vài ngày tiếp theo, chú Lee đưa các cậu bé của ông ea ngoài mua sắm đồng phục và sắp xếp chuyển trường cho các cậu, chú Lee giải thích tình hình và chú được biết đến là người giám hộ hợp pháp của các cậu.

Vài tuần sau đó..

____

Xin lỗi vì đã vắng mặt khá lâu, tôi có khá nhiều việc để làm, cũng như là viết vài truyện khác nữa. Mong rằng đăng chap này lên tôi không bị flop:( tiến độ đăng truyện sẽ chậm hơn lúc trước vì tôi không có quá nhiều thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top