Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thầy Kuroko! Gã ngốc kia lại đến rồi."

"Này, Mira-chan. Nói người khác như vậy là không tốt đâu." Kuroko xếp lại hộp màu cuối cùng họ đã sử dụng hôm nay và quay lại nhìn cô bé đang bĩu môi sau lưng mình. "Cười người hôm trước hôm sau người cười, rõ chưa?"

Mira cười trừ. "Dạ rõ, thưa thầy."

"Giờ ra chơi với những bạn khác trong lúc chờ cha mẹ đến đón đi nào."

Đứa nhỏ cười rộn, tung tăng chạy lại chỗ bạn bè. Kuroko lắc đầu khẽ cười một mình. Cậu nghe thấy tiếng động nhỏ ở cửa và thở dài thừa biết chuyện gì vừa xảy ra.

"Này, nhìn kìa! Chú ngốc lại tới rồi!" Aomine vừa bước vào lớp, mắt co giật.

Một ngày như mọi ngày.

"Không phải là chú ngốc!" Aomine cảm kích trào dâng đánh mắt nhìn đứa nhỏ vừa lên tiếng. "Là Ahomine mới đúng!"

Và bọn nhóc lại được dịp cười ngặt nghẽo vì biệt danh mới.

"Vừa gọi chú đây là cái gì hả, nhóc ranh ngu ngốc? Đến trước mặt ta mà nói đi! Ta thề-"

"Aomine-kun, cậu ồn ào quá." Kuroko từ tốn bước lại gần người thanh niên có mái tóc sẫm màu.

"Nhưng Tetsu-!"

"Aomine." Kuroko cảnh cáo.

Aomine thở dài bỏ cuộc. "Được rồi."

Mấy đứa nhỏ cười khúc khích vì cách ai kia ngoan ngoãn im thin thít, nhưng Aomine chỉ nhếch mép cười khẩy rồi kéo Kuroko ôm chặt trong lòng mình.

"Aomine-kun, lẽ ra phải đợi sau khi tan học chứ." Kuroko nói, nhưng vẫn vòng tay ôm lại.

"Không thích." Aomine đáp, lè lưỡi trêu đám nhóc đang trừng mắt nhìn mình. "Phải có người dạy cho đám nhóc đó biết thầy của chúng thuộc về ai."

"Đừng nói mấy câu đó trước mặt bọn trẻ." Kuroko đẩy ra, nhưng vẫn cười. "Tớ không muốn chúng học theo thói xấu nào của cậu đâu, Aomine-kun, phải không nào?"

"Dạ phải," Cả lớp đồng thanh đáp.

"Tetsu! Bọn chúng lại thế rồi! Cậu phải có bổn phận tôn trọng cảnh sát!" Aomine khoanh tay hét lên.

"Sẽ không nếu họ đều ngốc nghếch như chú." Một đứa trẻ đứng gần hắn nhất bác bỏ.

"Tetsu! Cậu có chắc mình đang dạy trẻ mẫu giáo không?"

"Tạm biệt. Hẹn gặp mấy đứa vào thứ hai." Kuroko vẫy tay với đứa trẻ cuối cùng được đón đi.

Cậu thở dài mỏi mệt và cởi tạp dề ra, đặt nó lên bàn. Đoạn Kuroko khoác chiếc áo đi đường vào người rồi khóa cửa ra khỏi lớp học.

"Cuối cùng cũng đã xong! Ôi trời, tớ đã nghĩ sẽ không thể nào tống khứ hết đám nhóc đó đi." Aomine ngáp dài, đứng dậy duỗi tay duỗi chân.

"Về thôi nào." Kuroko lên tiếng, tự động nắm tay Aomine.

"Ừ." Aomine mỉm cười, "Chỉ có hai chúng ta."

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#aokuro