Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yêu Trong Câm Lặng - Chương Bảy - Hoàn

Draco chớp mắt, cố kìm lại sự ngạc nhiên, cả người lâng lâng khi được nghe lại giọng nói của cô. Anh đã ghi nhớ âm thanh đó trong đầu quá lâu, đến nỗi anh phải cố gắng dung hòa giữa tưởng tượng và thực tế. Cô lo lắng đứng ở ngưỡng cửa dẫn vào phòng khách, tay sờ soạng lớp vải mềm mại của chiếc váy đen. Những lọn tóc xoăn vây xung quanh khuôn mặt cô, giống như chúng vừa bị gió cuốn.

“Không -” anh nói, lướt một tay lên ve áo của mình. "Không sao cả."

Cô thở ra một hơi đau đớn và sau đó trả lời, "Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không? Đột nhiên em có rất nhiều điều muốn nói với anh.”

Hy vọng và sợ hãi, giống như hai thái cực đối lập chiến đấu trong lồng ngực anh.

"Em muốn uống trà không?" anh lịch sự hỏi, cố nhớ lại cách cư xử của mình khi ngôn từ dường như không cách nào tồn tại trong tâm trí.

"Vâng. Trà— “khóe môi cô nhếch lên thành một nụ cười không trọn vẹn,“—vâng. ”

Anh triệu tập bộ tách trà, dụng cụ và cố gắng trấn tỉnh bản thân.

“Cảm giác sở hữu một doanh nghiệp xuất bản như thế nào?” cô hỏi, ngồi xuống chiếc ghế sofa nhung đỏ sẫm.

“Có thể nói là một khoản đầu tư tốt. Chỉ là quá nhiều việc phải làm. ”

“Bên trong lớn hơn nhiều so với khi nhìn từ Hẻm Xéo nhỉ,” cô nói, nhìn xung quanh. Bắt chéo chân lại. Lau bàn tay vào vạt áo. "Em cứ nghĩ mình đã quen thuộc đến độ nhớ rõ kích thước nơi này rồi."

Anh cố gắng không nhìn chằm chằm vào cô, thế nhưng hình ảnh và âm thanh của cô vẫn còn mới nguyên trong tâm trí, vẫn khiến trái tim anh rối bời. Những lọn tóc của cô đã dài ra đáng kể từ lần cuối cùng anh chạm vào chúng. “Anh vừa thêm vào một vài phòng gần đây. Một nhà bếp trên tầng ba, một văn phòng cho Dennis dưới tầng hai. ”

“Em có nghe nói anh đã thuê cậu ấy. Cậu ấy rất thông minh.”

“Cậu ấy đã là một tài sản của nơi này rồi,” Draco nói, và sau đó nhanh chóng muốn đá chính mình vì cách sử dụng từ ngữ ngu ngốc.
Hermione Granger rõ ràng sẽ không thích anh nói về nhân viên của mình như thể họ là hàng hóa, thế nhưng đằng nào thì anh cũng đang điều hành một doanh nghiệp cơ mà. “Cậu ấy là một người tốt,” anh sửa lời, đưa tay gãi cằm.

Cô lặng lẽ thêm đường vào cốc trà của mình.

“Mùa hè năm thứ sáu, em đã ếm một bùa xóa ký ức lên cha mẹ mình." Cô đột ngột nói. "Em biết họ sẽ không rời đi khi không có em và em quá lo lắng cho sự an toàn của họ."

Draco ngồi cứng đờ, bởi vì anh đã không ngừng tự hỏi chuyện gì đã xảy ra khiến cha mẹ cô mất trí nhớ. “Có vẻ như em đã đưa ra một quyết định sáng suốt. Một quyết định khó khăn, nhưng sáng suốt.”

Cô bắt gặp ánh mắt của anh, và anh nhìn thấy nỗi buồn đau đáu trong đôi mắt nâu. “Em đã nghĩ đó là một quyết định cần thiết. Em luôn cho rằng em có thể tìm thấy họ sau chiến tranh và phá vỡ bùa chú, nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu. Danh tính mới đã trở thành một phần cuộc đời họ...” Giọng cô lạc đi trong giây lát. “Em đã đưa họ đến Saint Mungo, nhưng những lương y chẩn đoán rằng không thể trả lại ký ức cho cha mẹ em mà không làm tổn hại tâm trí họ.”

Hermione nhấp một ngụm trà, dành thời gian để bản thân bình tĩnh trước khi tiếp tục.

“Khi mẹ anh đến tìm em, em vốn không tin tưởng bà. Em vốn không thích bà. Thế nhưng mẹ anh đã treo trước mắt em một thứ mà em không thể nào từ chối...”

Tay cô hơi run.

“Bà đã đưa cho anh lá thư của em ngày hôm qua,” anh nói, không muốn cô đau buồn thêm khi nói với anh những điều anh đã biết. “Anh ước gì mình đọc được nó sớm hơn. Anh sẽ không tiếp cận em và làm mọi thứ khó khăn hơn những gì cha mẹ anh đã làm."

“Em đã cố gắng tìm mọi cách  nói cho anh biết mà không vi phạm lời thề,” cô nói khẽ. "Nhưng mẹ anh thật sự rất kỹ lưỡng."

“Mẹ anh đã giải bỏ lời thề cho em chưa?”

Hermione gật đầu. “Em vốn không nghĩ bà sẽ làm vậy. Mẹ anh từng nói bà sẽ không bao giờ giải bỏ lời thề.”

“Hôm qua mẹ cũng nói với anh như vậy,” anh nói, “nhưng… em đã ở đây rồi.”

Hermione đứng dậy, đi vòng qua ghế sô pha đến bên cạnh tủ sách, rồi quay lại nhìn anh. “Em không hề mong đợi anh sẽ… chuyện đã lâu rồi…Em chỉ muốn cho anh biết. Ý em là, em muốn anh biết chuyện gì đã xảy ra."

“Anh rất vui vì em đã đến,” anh nói, theo cô về phía tủ sách.

Hermione lại nhìn xung quanh, chiêm ngưỡng kiến trúc cổ kính và cẩn thận né tránh ánh mắt anh.

"Máy in xuất bản ở đâu hả anh?" cô hỏi.

Anh nhịp chân xuống sàn. "Dưới các tầng hầm."

"Các tầng hầm á?"

“Đúng vậy, một tầng để in, một tầng hầm phụ để đóng cạnh sách và lưu trữ.”

Cô chớp mắt. "Em có thể xem được không?"

Draco bước về phía cầu thang xoắn ốc và dẫn cô đi xuống, nhìn cô ngạc nhiên trước chiếc máy in, đi vòng quanh kiểm tra nó, cuối cùng thử kích hoạt phép thuật của nó bằng một cú vẫy đũa nhẹ nhàng.

“Không thể tin được,” cô thì thầm. Cái cách khuôn mặt cô sáng bừng lên với vẻ ngạc nhiên nhất định sẽ vĩnh viễn chiếm một vị trí trong trái tim anh.

"Báo chí gốc từ thế kỷ mười lăm được lưu trữ ở tầng dưới."

Cô lách qua người anh, vòng qua lan can rồi bước nhanh xuống cầu thang dẫn đến hầm phụ. Khi bước xuống sàn bê tông, cô nghi ngờ nhìn lên, như thể cô không tin nổi trần nhà có thể chịu đựng được toàn bộ máy móc hạng nặng bên trên.

“Anh hứa là nó rất an toàn,” anh nói, liều lĩnh chạm vào lưng cô khi anh dừng lại bên cạnh. Cô quay về phía anh, quan sát nếp gấp trên cổ áo anh và nút thắt của cà vạt.

Có gì đó sà xuống ngực anh trong khi anh nhìn cô quan sát mình, khi anh cho phép mình chiêm ngưỡng đường cong nơi cổ cô, độ dốc của bờ vai, cổ áo khiêm tốn thanh lịch nhưng đầy quyến rũ. Cô đang ở gần đến nỗi anh có thể chạm vào cô một cách dễ dàng, và anh thật sự có thể - nếu anh cảm thấy bản thân chắc chắn hơn, nếu anh biết cô sẽ cho phép mình.

Draco kéo nút cà vạt xuống, cảm thấy quá mức ngột ngạt vì không thể hành động theo mong muốn của mình với cô. Cô nhìn những ngón tay của anh cử động với vẻ mong ngóng khác thường.

“Em vốn không muốn anh trở nên xa cách với gia đình,” cô nói.

Hermione đã mất đi cha mẹ. Hẳn cô đã vô cùng lo lắng anh sẽ tổn thương giống như cô, khi buộc phải tách khỏi gia đình mình.

“Cha mẹ anh đôi khi trở thành những bạo chúa chuyên chế kể cả vào một ngày tâm trạng tốt. Họ không cho anh sự lựa chọn nào khác.”

“Em biết,” cô thì thầm, nhìn vào mắt anh một lúc trước khi nhanh chóng quay đi. “Thành thật mà nói, em khá thích mẹ anh, dù bà có chuyên chế hay không.”

Draco không thể kìm được tiếng cười vô cớ thoát ra sau đó.

“Em không bị ảo tưởng hay gì đâu,” Hermione tiếp tục, kiểm tra những thiết bị xung quanh với sự quan tâm nhiệt thành. "Bà vẫn có những ý kiến mạnh mẽ mà em không đồng ý và ngược lại ... thế nhưng bà tốt với em hơn em mong đợi."

Draco cảm thấy mâu thuẫn vì điều đó - vừa vui mừng vừa khó hiểu vì mẹ anh và Hermione hơi quá quen thuộc với nhau.

“Hơn một tháng trước, em nói với bà đã đến lúc từ bỏ rồi, thế nhưng Narcissa Malfoy không dễ dàng từ bỏ chuyện gì cả, phải không? Ngay cả khi không một lời thề nào ràng buộc bà. Mẹ anh đã tìm được một lương y khác ở Đài Loan nữa rồi." Hermione đi vòng quanh bàn sách mới vừa được đóng gáy sáng hôm đó.

"Vậy thì tốt. Em không nên bỏ cuộc.”

“Đáng ra em không nên đồng ý với giao kèo ấy,” cô nói, nghẹn giọng vì cảm xúc. “Em đã đánh mất cha mẹ một lần nữa. Và em cũng đã đánh mất anh…Thậm chí em còn chưa từng thực sự có anh..."

Anh dựa lưng vào tay vịn cầu thang, lướt những ngón tay qua lồng ngực khi có thứ gì đó va vào sau xương sườn. "Em đã có anh, Granger."

Cô cắn môi dưới và anh cảm thấy hơi nóng cuộn lên cổ, lo sợ rằng mình đã nói quá nhiều. Thế nhưng cái cách cô nhìn anh lúc đó, tia hy vọng trong mắt cô-

“Em vẫn luôn có anh,” Draco nói, thận trọng nhìn cô. "Nếu đó là những gì em muốn."

Cô lại đi về phía anh, đôi giày bệt tiếp đất nhẹ nhàng, chậm rãi trên lớp sàn thô cứng. Khi không gian giữa họ thu hẹp lại, niềm hy vọng của anh lan rộng ra cho đến khi nó tràn ngập căn phòng tạm bợ.

Cô dừng lại trước mặt anh và chạm vào tay anh, những ngón tay cô sượt qua ngón tay anh rồi luồn vào giữa họ.  Một cảm giác hân hoan truyền vào cánh tay anh. “Hôm đó ở Hẻm Xéo,” cô nói khẽ, “Em vốn muốn nói với anh rằng em cũng rất nhớ anh. Rằng em đã phạm sai lầm.”

Anh đưa tay cô lên môi hôn nhẹ. Khi anh bắt gặp mắt cô, chúng long lanh một màu nâu sẫm đáng yêu. "Em đã đưa ra sự lựa chọn đúng đắn."

Đôi mắt cô vẫn mang vẻ tiếc nuối, hệt như lần anh từng thấy ở nhà hát hay trong hẻm xéo trước thềm Giáng sinh, thế nhưng khi hiểu rõ chuyện đã xảy ra anh không thể không nghĩ rằng nó đã đặt nhầm chỗ. Draco nghiên người, lướt tay qua gò má cô, tự hỏi liệu cơ hội thứ hai họ đang cố nắm bắt liệu có cho họ kết quả tốt đẹp hơn cơ hội đầu tiên hay không.

“Em nhớ anh lắm,” cô nói khẽ. Đầy hy vọng.

Draco từ từ áp người xuống, khẽ hôn lên môi cô. Anh vốn muốn nó là một nụ hôn đơn thuần chừng mực, anh ước gì máu mình không dồn về thân dưới chỉ vì cái động chạm nhỏ bé của cô, thế nhưng tình cảm của anh dành cho cô lại quá mức mạnh mẽ. Anh có thể ví cảm giác ấy như khi đứng ở một vách đá - một vài giác quan mờ đi, trong khi những thứ khác trở nên sắc nét hơn. Cái cách những lọn tóc của cô mềm mại dưới ngón tay anh, bàn tay cô cách lớp áo chùng lướt lên bên hông anh, nhẹ nhàng nghịch lớp vải. Cách cô nghiêng đầu, đôi môi hé mở, mềm mại và êm ái đón nhận anh. Trái tim anh rộn lên trong lồng ngực, cảm giác dâng trào khi lưỡi anh chạm vào lưỡi cô.

Nụ hôn của cô vẫn hệt như trong ký ức, lẫn chút trêu chọc gợi cảm, bàn tay cô mân mê khám phá trong khi bàn tay anh vẫn lịch thiệp đan trong những lọn tóc cô.

Anh lùi lại vài inch, hơi thở gấp gáp. "Anh cũng nhớ em."

Ngón tay cái của anh sượt qua đường cong trên cổ cô, mắt dõi theo nó một lúc trước khi anh ngước nhìn lên bắt gặp ánh mắt cô.

Cô lùi lại, bước lên bậc cầu thang đầu tiên. "Anh sống ở đây mà đúng không? Trong tòa nhà này?” cô hỏi.

Mặc dù câu hỏi này có vẻ vô cùng trong sáng, nhưng tâm trí của anh xoay vần.

"Ginny nói với em à?" anh hỏi, bước lên cầu thang trước mặt cô với một nụ cười ẩn ý. “Hẳn là đáng tin cậy.”

“Biết đâu em đã đoán ra từ đầu,” cô trả lời, đôi giày chạm vào sàn gỗ. Rồi cô lặng lẽ nói thêm, "Biết đâu em thường đi ngang qua nhà xuất bản này mỗi tối và luôn thấy ánh đèn từ bàn làm việc của anh."

Anh sững sờ tại chỗ, nhìn cô đi qua anh. Anh tưởng tượng cô đang đứng trong Hẻm xéo, qua ô cửa kính tròn lặng lẽ nhìn ngắm ngọn đèn đơn độc trong tòa nhà cách mặt đất ba tầng của anh. Nếu anh nhìn xuống và thấy cô, liệu anh sẽ làm gì?

"Em xin lỗi. Uhm…chuyện có ai đó theo dõi anh qua cửa sổ nghe có vẻ hơi đáng sợ nhỉ,” cô nói với một khoảng dừng khó chịu. Anh nhanh chóng bắt kịp cô và vòng tay ôm cô từ phía sau, bàn tay khẽ áp lên vùng bụng phẳng. Anh cúi người hôn lên vai cô.

“Có lẽ do anh thường làm việc đến khuya,” anh nói khẽ.

“Phải nói là rất khuya mới đúng,” cô trả lời. "Thôi được rồi, em chính thức xin lỗi vì đã theo dõi anh."

Anh cười nhẹ và xoay người cô lại trên bậc thang, hai tay hạ xuống nhẹ nhàng trên hông cô. Cảm giác ấy thật kì lạ, khi chạm vào cô một cách thân mật, cảm nhận được hình dáng của cô, những đường cong mềm mại bên dưới lớp vải lanh, một mảnh vải mỏng ẩn hiện bên dưới, vắt ngang qua xương hông cô. Tâm trí anh ngay lập tức tưởng tượng đến hình ảnh cô trong một bộ đồ lót, nó khiến anh quay cuồng, hơi thở của anh hòa quyện với hơi thở cô.

“Anh không nghĩ đó gọi là theo dõi nếu anh cũng muốn em ở đó,” anh trả lời.

Cô đưa tay vuốt tóc anh và nhìn nó rơi trở lại vị trí cũ. "Vậy thì tốt quá. Cảm giác tội lỗi sắp gặm nhấm em rồi.”

Anh chồm tới, định cướp lấy một nụ hôn lướt qua vội vàng, nhưng khi tay cô vòng qua cổ anh, anh liền dìm chết ý định trong sáng của mình. Bờ môi cô mềm mại như thiên đường và sự chênh lệch khi cô đứng trên anh một bậc cầu thang khiến nụ hôn và cơ thể họ vừa khít với nhau theo một vị thế mới mẻ, anh hoàn toàn rơi vào mê hoặc. Một nụ hôn chậm rãi, nóng bỏng, lồng ngực cô ưỡn lên cao hơn, bụng cô sượt qua tay anh… bàn tay anh chu du từ bả vai xuống hai bên hông cô, lần theo vòng eo thon nhỏ khi cô áp sát vào anh hơn. Đùi cô chạm vào đùi anh và anh phải đưa tay bám lấy lan can để giữ thăng bằng.

Anh sắp vượt qua ranh giới. Thật tồi tệ. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là hình dáng của cô - những đường cong uyển chuyển và làn da mịn màng, đôi môi căng mọng …

Anh lùi lại nhìn cô, lắp bắp hỏi, "Em đã ăn tối chưa...?"

Móng tay cô vuốt qua tai anh và cầu thang dưới chân anh dường như đang run lên, khiến anh chao đảo. “Em chưa. Nhưng—“ cô lo lắng thì thầm, “—có lẽ ta có thể ăn sau?”

Cô bắt gặp ánh mắt mơ hồ của anh, đôi mắt mở to và đôi môi hé mở như chờ đợi điều gì… anh không dám đoán định.

Đầu ngón tay cô lướt từ những sợi tóc mềm sau gáy anh đến cà vạt.

Anh nuốt nước bọt khi cô cẩn thận nới lỏng nút thắt. Kinh ngạc quan sát khi cô cởi cúc áo choàng khoác ngoài của anh, cảm nhận được đầu ngón tay cô chơi đùa dần lướt xuống eo, càng lúc càng thấp, khiến thân dưới anh căng lên chờ đợi.

Cô đẩy chiếc áo choàng khỏi vai anh và anh vẩy đũa phép để nó bay vút lên cầu thang quay lại tủ áo. Họ ngập ngừng nhìn nhau, cả hai đều không chắc người kia đang nghĩ gì.

Bàn tay anh yên vị ngập ngừng bên xương sườn cô, muốn chạm vào cô nhiều hơn nữa nhưng quá mức lịch thiệp không dám thực sự ra tay.

Anh nên hỏi. Đúng. Tránh để mình hiểu lầm ý cô.

Nhưng trong khoảng thời gian anh ngừng lại để hít vào hơi thở tiếp theo, Hermione bắt đầu cởi chiếc áo khoác ghi lê của anh.

"Sao anh có thể mặc nhiều nút như vậy được chứ?" cô nói, cúi đầu nhìn xuống, lo lắng và bực tức. Anh bắt lấy tay cô và cô bắt gặp ánh mắt anh.

“Em có chắc chắn muốn làm chuyện này không? Ở đây? Ý anh là-"

"Anh không chắc chắn ư?"

Nó giống hệt một phiên bản khác của cuộc trò chuyện  từng diễn ra dưới ánh đèn đường ngày trước. Như thể cô vẫn không rõ anh đang đứng ở đâu trong mối tình này.

Bàn tay anh ôm lấy má cô, sẵn sàng thổ lộ lòng mình. “Anh đã muốn em rất nhiều năm rồi. Anh thậm chí không thể nhớ nổi cảm giác không muốn có em là như thế nào nữa... ”

“Em đã thuộc về anh rồi,” cô thì thầm, lùi lại một bước tiếp theo.

Lần này, anh không ngần ngại mà hôn cô sâu hơn. Anh lướt tay dọc theo chiếc váy của cô rồi kéo cô áp sát vào mình. Lần cuối họ hôn nhau dưới ánh đèn đường leo lét, anh đã lùi bước, để cô rời khỏi vòng tay mình và anh đã luôn hối hận vì điều đó. Anh sẽ không phạm cùng một sai lầm hai lần, nếu cô muốn họ tiến xa hơn.

Móng tay cô luồn qua tóc anh đầy thích thú, và anh áp hai tay lên sống lưng cô, vuốt ve dần xuống đường cong của bờ mông đầy đặn, lớp váy trơn mượt di chuyển khi ngón tay anh lần theo đường may của chiếc quần lót nhỏ.

Hơi thở cô phả vào môi anh, một âm thanh tuyệt đẹp, và đầu cô ngã ra sau khi anh khám phá cổ cô bằng những nụ hôn khẽ khàng và những cái liếm ướt át.

Anh đưa tay vuốt ve thắt lưng thon nhỏ, dọc theo xương sườn cô, tiến về phía bầu ngực gợi cảm. Anh dùng mu bàn tay cọ vào làn da mềm mại, cho cô cơ hội để dừng lại nếu cô muốn, nhưng thay vào đó, cô ưỡn người về phía anh. Hermione thở hổn hển vào mái tóc anh khi anh tìm thấy đầu nhũ, đầu ngón tay anh cọ vào nó qua lớp vải mỏng.

Cả hai vụng về bước lên thêm vài bậc cầu thang, cố gắng giữ lấy tay vịn cầu thang trong khi không muốn rời nhau, môi họ hé mở và gặp lại nhau trong cơn thèm khát. Khi họ đến bậc thang cuối cùng, anh kéo cô lùi lại ba bước và ấn cô vào tường.

Anh ấn chân về phía trước, tách đùi cô ra, không khí phả vào má như một làn hơi đam mê, môi lưỡi họ hoà quyện cùng nhau. Đầu gối cô nâng lên nhường chỗ cho anh. Anh bước vào, xâm chiếm không gian cá nhân của cô, gần thật gần. Da thịt nóng bỏng chạm vào anh, đôi tay lang thang và những tiếng thở dài khẽ khàng - chúng khiến anh đặt câu hỏi về thực tại một lần nữa. Toàn bộ thế giới của anh trong một giờ qua đã hoàn toàn đảo lộn, và anh gần như thực sự tin rằng chỉ một vài giây tới anh sẽ thức dậy ở bàn làm việc của mình và nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nếu đây thật sự là mơ, anh sẽ vui vẻ đắm chìm trong nó, miễn là anh có thể sống mãi trong trạng thái hưng phấn vô thức thế này.

Anh cọ người về phía trước, chạm vào cô. Hermione ôm lấy vai anh để giữ thăng bằng, khẽ rên rỉ khi cảm giác được vật đàn ông của anh ép chặt vào cơ thể mình. "Có được không em?" anh thì thầm.

“Vâng,” cô nói, những ngón tay níu lấy áo anh, thúc giục anh tiếp tục. Lòng bàn tay anh lướt lên vùng đùi mịn màng của cô, đẩy váy cô lên.

Chiếc váy mềm mại của cô bị kéo lên giữa họ và anh luồn tay dọc theo hông cô… mơn trớn da thịt mịn màng trong khi lần nữa thúc người về phía trước. Cách cô thở dài đầy đam mê và chờ đợi. Anh bắt đầu tin vào điều đó - Hermione là thật và cô không có ý định ngăn cản anh. Họ sẽ thực sự có nhau đêm nay. Họ sẽ cởi quần áo cho nhau và nằm cùng nhau trên chiếc giường của anh - nếu họ thực sự kiên nhẫn đến được đó - và anh sẽ tìm hiểu tất cả những mọi điều ẩn giấu trong tâm trí cô khiến anh vẫn luôn thắc mắc. Anh hôn cô thật sâu, vẫn không thể tin được chuyện này cuối cùng đã xảy ra.

Chống khuỷu tay vào tường, anh lại thúc hông về phía trước và họ rên nhẹ vào môi nhau.

Cô hôn anh gợi tình một cách độc ác và anh để cô kiểm soát nụ hôn trong một phút, chỉ để xem cô sẽ làm gì. Đôi môi hé mở của cô sượt qua môi anh, lưỡi cô lướt đi khiêu khích, đôi bàn tay ấm áp trượt xuống áo sơ mi của anh ve vuốt.

Da thịt anh bừng lên hưng phấn, những dây thần kinh của anh kêu gào ham muốn, khao khát đến được chiếc giường nơi họ có thể khám phá nhau trọn vẹn hơn.

Anh ôm lấy mông cô và bế cô lên - hai chân cô kẹp lấy hông anh ngay lập tức, giữ mình thăng bằng trong khi anh đưa cô đi qua văn phòng tiến về phía cánh cửa đôi màu đen dẫn đến phòng riêng của anh. Trong lúc ấy, cô kéo lấy chiếc áo của anh, lẩm bẩm khó chịu về mười ngàn chiếc cúc, khiến anh mỉm cười.

Phòng anh khá tối, nhưng ánh trăng tràn vào qua cửa sổ phía sau vừa đủ khiến nó trở nên hoàn hảo.

Anh đặt cô xuống giường, và cô quỳ xuống trước mặt anh, cởi bỏ những chiếc cúc trên áo sơ mi. Khi đến chiếc cúc cuối cùng, cô mỉm cười trong nụ hôn dang dở.

“Cuối cùng cũng xong,” cô lẩm bẩm vui vẻ trong hơi thở gấp.

Anh nhìn vào mắt cô, bàn tay vuốt ve gò má. “Merlin ơi, anh mê mẩn em quá rồi."

Những đầu ngón tay ấm áp chạm vào vùng bụng trần của anh và đôi mắt anh nhắm nghiền lại, trán hai người áp vào nhau, anh kéo khoá của chiếc váy xuống, vuốt dây áo qua vai và nhìn nó trượt dần xuống. Draco khẽ rên khi nhìn thấy cô trong bộ đồ lót ren màu đen.

Hermione Granger: độc giả trung thành của tiểu thuyết lãng mạn, thích mặc đồ lót ren quyến rũ.

Draco cởi khuy măng sét, cố ngăn những ngón tay run rẩy, và khi cô kéo chiếc áo sơ mi trang trọng ra khỏi vai, anh ném nó xuống đất, kéo cô lại gần. Da thịt cận kề, họ hôn nhau say đắm, khám phá đối phương bằng những cái vuốt ve, những tiếng thở dài lặng lẽ.

Cô thật hoàn hảo. Không mang trên mình một bùa chú làm đẹp nào, chỉ là cô mà thôi, người phụ nữ yêu kiều với những lọn tóc nâu bồng bềnh và đường cong mềm mại lấm tấm những nốt tàn nhang. Như thể cô bước thẳng ra từ trí tưởng tượng sống động của anh và leo lên giường.

Anh cởi giày, một bên đầu gối chống lên giường, bàn tay khám phá, đôi môi chu du. Draco để cô nằm ngửa trên gối, bàn tay đỡ lấy đầu cô trong khi trèo lên giường. Hermione khẽ giang hai chân ra, nhường chỗ cho anh, giữa hai chân cô - một cảnh tượng khiến anh nằm mơ cũng mãn nguyện; cảm giác vô cùng choáng ngợp khó tin. Miệng anh lần xuống mép ren của chiếc áo ngực, sợi dây mảnh bị anh hạ xuống cánh tay cô để lộ ra đầu nhũ đang cương lên chờ đợi, môi anh khao khát mút lấy nó. 

“Ôi,” cô thở gấp, luồn tay qua tóc anh, giữ anh tại chỗ trong khi anh ngước lên quan sát cô. Anh cởi áo lót của cô bằng một tay, ném nó khỏi giường, rê lưỡi qua đầu nhũ còn lại. Những âm thanh trước giờ anh chỉ mơ thấy, như âm nhạc réo rắt trượt khỏi môi cô. Cô ưỡn người cọ vào người anh và anh thở dài rên rỉ phía trên cô. Anh thật sự đã cứng rắn lắm rồi. Cô luồn tay vào giữa họ, cởi khoá chiếc quần dài của anh và Draco gục đầu vào cổ cô, hít từng hơi khó nhọc khi ngón tay cô di chuyển trên vật đàn ông của mình.

Vô thức thúc về phía trước trong tay cô, một dòng dục vọng nóng bỏng chảy tràn trong anh.

Anh ngồi dậy, thô lỗ cởi bỏ chiếc quần dài của mình, sau đó quỳ giữa hai chân cô. Ánh mắt nhìn cô ham muốn như một con thú săn chỉ mong mỏi được nhấm nháp con mồi.

Những lọn tóc xõa ra xung quanh khuôn mặt cô, sợi tóc xoăn mềm mại tỏa sáng dưới ánh trăng. Làn da rạng rỡ, lấp loáng trong bóng tối khi cô ưỡn người lên chạm vào anh, hông cô uốn éo ma sát da thịt. Chiếc quần lót đen cọ vào quần đùi trắng. Nó hầu như không thể che giấu nổi vật đàn ông đang cương cứng căng thẳng của anh.

Cô nhìn vào mắt anh, tối đi và sâu thẳm vì dục vọng nhưng vẫn ấm áp tình yêu. Chúa ơi, cô đang trao bản thân mình cho anh và anh thề sẽ trân trọng cô từng giây, từng phút, từng tiếng thở dài. Anh móc những ngón tay vào quần lót của cô và kéo chúng xuống đôi chân thon, qua đầu gối và bắp chân, cho đến khi trượt nó khỏi mắt cá chân cô. Anh đẩy chiếc quần đùi của mình xuống, nhìn đôi mắt cô lướt qua mình.

Lần đầu tiên họ trút xuống mọi lớp phòng thủ, mọi ngăn cách, chỉ còn lại bản thân, trong phiên bản phàm tục nhất của mình.

Hơi thở ngày một nặng nhọc hơn khi cả hai yên lặng nhìn nhau, âm thanh duy nhất vang lên trong phòng là hơi thở của họ và tiếng sột soạt của ga trải giường khi anh lùi lại trên giường và hôn vào bên trong đầu gối cô. Anh nâng gối cô lên và ấn nó xuống nệm, ngước nhìn lên cô tìm kiếm sự đồng ý. Cô cắn môi, như thể không hoàn toàn chắc chắn về ý định của anh, vì vậy anh di chuyển thật chậm, đầu tiên chạm một đầu ngón tay vào cô, đôi mắt vẫn chăm chú vào khuôn mặt cô.

"Mmmm ..."

Anh nhẹ nhàng di chuyển trên những nếp gấp ẩm ướt mềm mại, vòng qua nhóm dây thần kinh nhạy cảm nhất của cô trong khi anh cúi xuống hôn lên bụng. Cảm nhận sự rung động của cô. Ngón tay trượt xuống lối vào ẩm ướt, anh chậm rãi ấn một ngón tay vào. Cô rên rỉ thành tiếng khi anh kéo nó ra, trơn trượt và ướt đẫm, ngón tay anh lướt lên da thịt cô, như muốn vẽ ra một bức tranh thiên hà xoay chuyển.

Anh quan sát khuôn mặt cô và hôn dần xuống dưới.

Tay cô luồn vào tóc anh khi anh liếm lên những nếp gấp nóng bỏng và… Chúa ơi, những âm thanh mà cô tạo ra. Thật nhạy cảm, thật mời gọi. Như thể cô yêu tất cả mọi điều anh đang làm, từng động tác xoa nắn mân mê, như thể bất cứ lúc nào cô cũng có thể đến được tận cùng khoái lạc miễn là anh tiếp tục di chuyển, giữ một nhịp điệu. Anh ép đầu gối cô lên trước ngực và bất kỳ sự dè dặt nào mà cô có dường như tan biến ngay lập tức.

“Ôi -” cô nắm chặt chiếc gối sau đầu và rên rỉ khi anh đưa lưỡi của mình vào bên trong cô, dò dẫm kiếm tìm. Anh chưa bao giờ có cảm giác này với bất cứ ai. Mê mẩn bởi từng âm thanh, hương vị và cảm nhận—

Anh tập trung chơi đùa âm vật của cô, tập trung đưa cô đến—

“Ôi Chúa ơi ... Đúng rồi ...” cô thì thầm, đẩy hông về phía trước.

Từng bắp cơ của cô căng ra và dần thả lỏng, hơi thở gấp gáp, và những tiếng rên dài ngày một cao hơn cho đến khi cả người cô run lên. 

Anh nghe thấy mình rên rỉ cùng cô khi ngón tay anh đâm sâu vào bên trong những thành vách da thịt chật hẹp. Anh có thể cảm nhận được cô đang sung sướng đến thế nào. Anh có thể nghe được cơn khoái lạc đầu tiên trong tiếng khóc khe khẽ của cô.

Anh cảm thấy choáng váng vì phấn khích khi nhìn chân tay cô thả lỏng dần và cuối cùng dựa vào giường.

Draco hôn một đường từ hông lên bụng cô, nán lại ngực cô một lúc lâu, vuốt ve làn da cô, thổi bùng ngọn lửa ham muốn của cô cho đến khi cô tuyệt vọng muốn anh lần nữa.

“Draco. Làm ơn ... ”cô thở dài, quằn quại bên dưới anh.

Anh chiếm lấy môi cô và hôn cô thật sâu, suy nghĩ vẩn vơ về những tháng ngày họ phải xa nhau. Cả những năm trước đó khi anh chắc chắn Hermione Granger sẽ không bao giờ để anh chạm vào cô như thế này. Và rằng anh đã khao khát được ở bên cô biết bao lâu.

Cô đưa tay vào giữa họ và vuốt ve vật đàn ông của anh, bàn tay chắc chắn kiên định di chuyển lên xuống, kéo ra từng tiếng rên rỉ từ anh. Hông anh đẩy về phía trước, chỉ muốn cảm nhận bàn tay cô tốt hơn. Cô chạm vào anh như thể cô biết rõ mình có thể làm gì - bàn tay cô, bờ môi và cơ thể cô có thể dễ dàng hủy hoại anh.

“Draco, xin anh đó,” cô thì thầm vào môi anh, đùi trượt ra thêm một chút nữa để ôm lấy anh.

Tựa trán họ vào nhau, anh để cô đặt vật đàn ông đang kêu gào vào bên trong cô. Anh từ từ chìm vào thiên đường, mắt nhắm chặt lại khi từng lớp thành vách ấm áp nhường chỗ cho anh. Thật hoàn hảo. Anh có thể cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt của cô ngay cả khi nhắm mắt lại. Anh chống cánh tay của mình lên và thúc hông về phía trước, vật đàn ông của anh hoàn toàn nhấn chìm sâu vào bên trong cô. Hermione nhìn anh chăm chú.

Môi cô hé mở, những ngón tay lướt đi trên da anh, và trong suốt thời gian ấy đôi mắt cô tìm kiếm khuôn mặt anh, như thể cô đã hỏi anh một câu hỏi quan trọng nhất và anh sắp trả lời cô. Như thể việc họ cuối cùng có thể đi được đến bước này, thật sự kì diệu biết bao nhiêu.

Và trên chiếc giường ở tầng trên cùng của Obscurus, tắm mình trong ánh trăng, anh chậm rãi đẩy hông tiến vào yêu cô. Đôi môi và bàn tay của họ lướt đi trên da của nhau, những động chạm nhẹ nhàng, như muốn tìm hiểu thêm về đối phương. Tuy vậy, kiểm soát tình huống này với Draco không dễ dàng chút nào khi cô ra sức siết chặt lấy anh, những tiếng thở dài nhường chỗ cho những tiếng rên rỉ gấp gáp, thật may anh vẫn nhớ phương pháp của mình. Anh biết làm thế nào để kéo dài thời gian cho cô.

Thách thức cô nói với anh những gì cô muốn, những gì cô thích từ sâu thẳm tâm hồn… rào cản e dè của họ cuối cùng cũng biến mất. Cô  ngồi trên hông anh, ra sức đung đưa và nhấp hông khiến cả hai điên cuồng.

Anh ngồi về phía trước, lật người cô lại và liếm môi, quyết tâm cho cô đúng những gì cô muốn. Chiếc giường kêu cót két và rung lên khi hông anh thúc về phía trước theo một nhịp điệu nhanh chóng, trao cho cô tất cả của anh. Mọi tưởng tượng viển vông, mọi giấc mơ xác thịt. Cô gật đầu vô thức, đã hoàn toàn không cách nào trả lời. Anh giữ lấy vai cô, ngón tay xoắn trong những lọn tóc nâu, và anh giữ cô vững vàng khi họ chìm đắm trong khoái lạc.

Chết tiệt, anh đến gần lắm rồi.

Draco đột ngột dừng lại, siết chặt lấy hông cô, và khi cô nằm yên chờ đợi, anh hôn lên môi cô. Thật chậm rãi, tâm trí anh trôi dạt ra biển lớn và trở lại với một sự trân trọng mới dành cho nàng phù thủy của anh. Cô thật sự không thể tin được. Thiên thần dưới ánh trăng của anh, người thích những nụ hôn dịu dàng nhưng trên giường lại vô cùng nóng bỏng.

Hermione di chuyển chân  mình vuốt ve dọc theo hai bên chân anh. Cô quan sát và kiên nhẫn chờ đợi, quay đầu lại khi anh chơi đùa với đầu nhũ và âm vật của cô, nhường chỗ cho anh hôn lên vùng da mềm mại bên dưới quai hàm.

Khi anh đâm vào bên trong lần nữa, cô đã đến gần cơn cực khoái của mình. Họ điên cuồng chạm vào nhau, âm thanh của những giọt mồ hôi nhễ nhại lướt đi trên da và những lời thì thầm vang lên khắp căn phòng.

Anh lại luồn tay vào giữa hai người, ngón tay anh vòng qua âm vật của cô, và rồi anh biết cô có thể chặt đến thế nào, tiếng rên của cô sẽ cao hơn bao nhiêu khi cô đón nhận trọn vẹn vật đàn ông của anh.

Anh vẫn giữ nguyên bên trong cô, cảm nhận từng nhịp lên xuống của thành vách bên trong và dòng chảy của cơn cực khoái. Chứng kiến sự sung sướng của cô khiến anh say sưa.

“Hermione ...” anh thì thầm.

Cô vén tóc anh ra khỏi vầng trán đẫm mồ hôi, thúc giục anh bằng tay và những tiếp thì thầm. Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực, hông thúc nhanh và đều đặn gấp gáp dần.

Anh nắm chặt đùi cô khi cơn cực khoái khiến anh bùng nổ, áp đảo mọi giác quan. Anh đưa tay xuống nắm lấy tay cô, đan những ngón tay họ vào nhau, vẫn cử động nhưng chỉ vừa đủ.

Draco cảm thấy ấm áp và run rẩy khi vùi mặt vào những lọn tóc xoăn hoang dại của cô, anh nhớ rõ cái cách nó tung bay trong gió khi chèo thuyền qua Hồ Đen. Đó là một quyết định trong tích tắc, ngày hôm đó tay anh đã nắm lấy tay cô. Nhưng đó là một quyết định - không phải số phận. Anh đã chọn hành động. Cô đã chọn mỉm cười với anh. Anh đã chọn tiếp cận cô trong hiệu sách và cô đã chọn trò chuyện cùng anh.

Anh hôn vào lòng bàn tay và sau đó là từng ngón tay cô.

Họ đã chọn những cái vuốt tay khi lướt qua nhau, chọn môi chạm môi dưới ánh đèn đường, và hôm nay, họ chọn điều này - đối diện với sự thật, cởi xuống mọi bí mật và phòng thủ của bản thân.

Họ đã chọn mồ hôi và tình dục.

Không đúng, họ đã chọn tình yêu.

Anh yêu cô.

Nhưng anh sẽ không nói ra điều đó trong hai tháng tới đâu. Họ sẽ ở cùng giường, cùng giờ vào mỗi tối, tất cả các ngày trong tuần, thế nhưng… khá nhiều điều sẽ xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.

Họ chắc hẳn phải lên trang nhứt ba lần, và cùng nhau họ sẽ nhận được hơn ba trăm con cú - và thư sấm. Anh sẽ chính thức bị cha mình từ mặt. Họ sẽ uống trà chiều với mẹ anh. Họ sẽ đến ăn bánh sữa trứng tại Tiệm Phú quý và Cơ hàn cùng Sarah - với những trái tim nhỏ được đính trên bánh. Anh sẽ dùng bữa với gia đình Potter và ngập ngừng bế cậu con trai mới của họ, James, và cô sẽ đến New York với anh để gặp Blaise và Daphne, hai lần.

Họ sẽ dành thời gian cho nhau mỗi đêm, nói về cả những điều lớn lao và những điều nhỏ nhặt. Họ sẽ nắm tay nhau, hôn nhau thật chậm dưới ánh trăng. Họ sẽ yêu nhau điên cuồng trên bàn làm việc của anh hay thậm chí là bức tường kia, thế nhưng dĩ nhiên họ vẫn thích sự thoải mái trên giường của mình.

Anh lướt ngón tay trên má cô, chiêm ngưỡng làn da ửng hồng. Nụ cười cô dành cho anh sẽ khiến trái tim anh run lên trong lồng ngực. Nó luôn luôn như vậy. Lần này, họ sẽ không yêu nhau trong câm lặng nữa. Họ sẽ đối mặt với mọi thứ cùng nhau.

“Anh yêu em,” rồi anh sẽ thì thầm vào tai cô.

Đôi mắt của cô sẽ sáng lên, trong veo như thủy tinh khi cô luồn những ngón tay của mình vào giữa tay anh.

"Em cũng yêu anh," cô sẽ đáp lời.

Và một cơn đau ấm áp sẽ đọng lại sau lồng ngực khi anh trân trọng hôn lên mu bàn tay cô.

---------------------------------

SAIGON 17/01/2023

25 TẾT

*

Hoàn con fic trên giường bệnh kỉ niệm một thời điểm nhớ đời. Hôm trước còn mạnh mồm nói giáng sinh sẽ hoàn bộ này, vậy mà đúng ngay hôm ấy mình được chẩn đoán ung thư tuyến giáp di căn hạch. Thế là mọi thứ kể cả con fic này trôi tuột vào quên lãng haha. Mình mổ cắt tuyến giáp lần đầu một tuần trước, và biến chứng rò dịch cổ kéo dài nên phải mổ lại lần nữa. Mổ lần 2 dò bạch huyết có khả năng dẫn đến biến chứng khác nữa thì sẽ phải mổ tiếp xuống ngực để thắt ống dẫn luôn :)
Nghe đến đây muốn bỏ cuộc thật sự mọi người ạ. Hôm qua cầm tờ giấy cam kết mà bần thần cả ngày không dám ký. Cuối cùng chồng mình hỏi, "em có muốn nhanh hết bệnh không, có muốn được về quê ăn Tết với mẹ lăn lê dịch Fic không?"

Muốn chết đi được ấy chứ.

Thế là chồng mình mới nói "Trước sau cũng phải mổ, biến chứng chưa biết có xảy ra hay không, ít nhất nếu nhìn mặt tích cực là cuộc mổ lại thành công, em sẽ được xuất viện kịp tết như em muốn. Vậy đó, để có được cái  em muốn thì em phải can đảm lạc quan lên. Hãy tin là mình sẽ không nằm trong số phần trăm biến chứng đó đâu!"

Và câu nói của chồng khiến mình nhớ lại lý do mình làm chiếc fic này, nếu không đủ can đảm để đối mặt, vậy thì mình cũng không có quyền mong muốn gì cả.

Dù cuối cùng vẫn là chồng mình ký giấy do mình run tay nhưng trộm vía là cuộc mổ lần 2 kết quả đã khả quan hơn nên mình luyên thuyên đến đây thôi rồi chuẩn bị đưa mông ra chích thuốc, chúc mỗi một người chúng ta năm mới đều can đảm hơn và hẹn mọi người một ngày gần nhất.

From Tiara with Love.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top