Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yêu Trong Câm Lặng - Chương Sáu


Đêm bế mạc của vở Dagworth Derelict được công bố rộng rãi. Như những gì đã làm trong đêm khai mạc, Blaise mua cả một trang báo để đăng tin, quyết tâm vắt từng xu cuối cùng để đạt được mục tiêu của mình. Draco đến nhà hát một mình và ngồi ở hậu trường, hết sức thích thú khi thấy Astoria ngồi ở hàng ghế đầu cùng với Ron Weasley.


Anh tự hỏi liệu mối quan hệ của họ có xảy ra hay không nếu các sự kiện giữa anh và Hermione diễn ra theo một chiều hướng khác. Dĩ nhiên, họ không phải là trung tâm của vũ trụ, thế nhưng mối tình chóng vánh vô vọng của anh với Hermione đã khiến quỹ đạo của Ron và Astoria giao nhau.

Giống như quyết định nảy ra chỉ trong giây lát của anh năm ấy, anh đã chọn nắm lấy bàn tay Hermione trên mặt hồ. Một sự kiện dường như vô cùng nhỏ nhặt nhưng đã thay đổi mọi thứ cả cuộc đời anh.


Cha mẹ anh đang ngồi trong một gian khán phòng đôi bên cạnh gia đình Greengrass. Anh đã dành cả nửa đêm để quan sát họ, nhìn đôi mắt của mẹ anh đảo quanh rạp hát, tìm kiếm người con trai đã không còn tồn tại.

Khi vở kịch kết thúc, cha mẹ anh và vợ chồng Greengrass đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt, như thể họ chưa bao giờ chế nhạo giễu cợt cái ý tưởng này chỉ mới sáu tháng trước đó. Khi đám đông dần tan, họ mang hoa đến cho Daphne như thể cô chưa bao giờ trở thành một điểm mờ trên cây gia phả của dòng họ.


"Ra ngoài đó đi," Blaise nói từ phía sau anh.


Draco lắc đầu, thoải mái ngồi trên chiếc ghế giám đốc ở cuối phía sau sân khấu. Anh chứng kiến gia đình bạn bè của những diễn viên và đoàn diễn ăn mừng vui vẻ. Đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu với cha mẹ mình vì đã có mặt ở đây trong một giây phút thế này.


"Thằng hèn này. Nếu tao và Daphne có thể chịu đựng được thì mày cũng vậy. Đừng có trốn tránh nữa và biến khỏi đây đi, Draco."



Sự tức giận trào dâng trong lòng, quanh quẩn trong bàn tay như những mũi kim châm thôi thúc anh đứng lên.


Khi mẹ nhìn thấy anh, vậy mà bà vẫn có đủ can đảm để mỉm cười.


"Con khỏe chứ?" Bà hỏi.


Anh nhìn cha, người không hề có ý định chào hỏi mình.


"Đáng tiếc là con rất khỏe," anh nói với đôi mắt giận dữ, "thưa Mẹ."


"Mẹ ước gì con trở về nhà," bà nói, dường như hối tiếc vì chuyện đã làm.


Anh nắm tay mẹ, nhìn vào lòng bàn tay không tì vết của bà. Không có bất kỳ một vết sẹo từ lời thề pháp thuật nào. "Cứ ước đến khi nào mẹ đẹp ý vừa lòng," anh tàn nhẫn nói, nội tâm giằng xé giữa sự kính trọng dành cho mẹ mình và nỗi đau khổ căm phẫn của chính anh.


Cha nắm lấy cánh tay anh và ghé sát vào thì thầm đe doạ. "Mẹ mày là lý do duy nhất giúp mày không bị gia tộc chối bỏ đấy."

Lucius nói, giọng trầm và nguy hiểm.


Draco nhếch mép lùi lại một bước. "Làm đi. Tôi không cần tiền của ông."


Anh bước đến chỗ Daphne và Astoria, hôn nhanh lên má cả hai, một cách chào hỏi mà anh biết rõ sẽ khiến cha mẹ nhướng mày ghê tởm. Sau đó, anh bắt tay Ron, hy vọng người cha thân yêu của mình sẽ nhìn thấy.


Ban đầu, anh cảm thấy rất hả dạ, như những cuộc trả thù ai đó khi anh còn nhỏ, thế nhưng khi anh chìm vào giấc ngủ buổi tối hôm ấy bên cánh cửa sổ của Obscurus - nơi Silas đã từng trèo qua mái nhà để trốn thoát khỏi một nhóm Tử thần Thực tử mà rất có thể bao gồm cha anh - anh nhận ra vết thương lòng đã ngấm vào xương anh như một liều thuốc độc có tác dụng chậm.


Anh đã xử lý sai tất cả mọi tình huống. Anh chưa sẵn sàng đối mặt với cha mẹ mình.


Phải mất rất nhiều ngày sau đó, Draco mới xác định được chính xác những gì anh muốn truyền đạt vào buổi tối hôm ấy, những gì anh có thể nói hoặc làm khác đi để khiến cha mẹ hiểu rằng cuộc sống của anh tốt đẹp thế nào, mặc dù anh đã mất rất nhiều thứ trong tay cha mẹ.

Anh dỡ bỏ những bùa chú bảo vệ cẩn thận ngăn cha mẹ mình bước vào Obscurus và tự hỏi mình rằng liệu một trong hai người họ có bao giờ dám bước vào gặp anh không.



Khi mẹ anh cuối cùng cũng bước chân qua ngưỡng cửa, ngay bên dưới hình mặt trăng lưỡi liềm được chạm khắc trên lớp gỗ. Đó là ngày training thứ ba của Dennis Creevy. Bà kiên nhẫn ngồi trong phòng khách phía sau khu vực lễ tân, đợi buổi training của anh kết thúc.


"Đây không phải là con đường mẹ hình dung con sẽ đi," bà nói khi anh bước vào phòng khách, đầu ngón tay lướt qua những cuốn sách đã được đóng gáy từ rất lâu trước cả khi bà được sinh ra. "Nhưng con đã làm rất tốt."

Bà quay sang anh, mắt rơi vào chiếc áo gilê màu xám và cà vạt xanh, không nghi ngờ gì nữa, mẹ đang đánh giá anh vì đã cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài bỏ trên lầu. Anh cố gắng hết sức mình, không khó chịu trước sự săm soi của mẹ.

"Mọi thứ đều vừa vặn. Con sống rất thoải mái. Và học cách tận hưởng từng ngày trôi qua."


"Vậy thì trong chúng ta, con sống tốt hơn rất nhiều rồi."


Draco nhướng mày. "Mẹ đã mệt mỏi với vai trò một người vợ giao tế rộng rãi tinh tường chưa?"


"Ta chưa bao giờ muốn vai trò ấy," bà nói, với vẻ lạnh lùng anh chưa từng thấy qua. Anh cho rằng mình cũng xứng đáng bị vậy vì đã nói chuyện thiếu suy nghĩ với mẹ. "Ta từng muốn trở thành một lương y."


Anh không cần phải hỏi điều gì đã xảy ra với giấc mơ đó. Mẹ kết hôn năm mười chín tuổi và người cha theo đuổi chủ nghĩa quyền lực sai lầm của anh sẽ không bao giờ chấp nhận việc vợ mình có một sự nghiệp riêng. Merlin thương tình - một phụ nữ có sự nghiệp! Thật là bê bối.


Vẻ mặt anh dịu đi, nhớ lại cái cách mẹ thường chăm sóc mình khi bị ốm.


Và cả khi anh bị thương.

"Con nghĩ mẹ rất có tố chất của một lương y," anh nói.


Bà mỉm cười và cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc nhung đỏ đậm, chiếc ghế luôn khiến anh nhớ về Hermione, và bà với lấy tách trà được chuẩn bị sẵn cho mình. "Mấy ngày lễ năm nay khác hẳn khi không có con."


Anh nuốt nước bọt và cố nén cảm giác tội lỗi của mình. Đó là Giáng sinh đầu tiên anh không ở bên gia đình.

"Con đã đến Thụy Sĩ."


"Đáng ra con có thể đi với chúng ta," bà trả lời.

Anh ngồi xuống chiếc ghế tựa lưng đối diện mẹ. "Con thấy một mình thoải mái hơn."


"Chúng ta vẫn là gia đình của con," bà nói đầy nghiêm khắc, nhưng anh có thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt bà. Anh có thể thấy rõ, anh đã làm tan nát trái tim bà như thế nào.


Anh đặt tay lên đầu gối, nghĩ đến từng câu từng chữ anh muốn nói với mẹ rất nhiều lần trong đầu. "Con không nói điều đó chỉ để tổn thương mẹ đâu, thưa mẹ. Mẹ đã làm những điều con không cách nào tha thứ được, và con không định gạt nó sang một bên, giả vờ rằng mọi thứ giữa chúng ta vẫn ổn."

Bà dường như buồn bã và hoang mang y hệt như buổi sáng bà nhìn thấy tờ báo có anh và Hermione trên trang nhất. "Mẹ biết con tức giận, nhưng mẹ thực sự không biết phải làm cách nào để sửa chữa sai lầm của con khi ấy."


"Con đã rất hạnh phúc, mẹ à. Con không cần mẹ phải sửa chữa gì cả," anh nói, giọng bực tức cay đắng. Anh đã đoán được cha mình sẽ ra tay làm gì đó, thế nhưng khi biết mọi chuyện xảy ra là do bà, cảm giác bị phản bội còn nặng nề tồi tệ hơn. Anh hít một hơi, những từ ngữ tiếp theo mắc kẹt trong cổ họng một lúc trước khi chúng phát triển thành âm thanh. "Con muốn biết...rốt cuộc mẹ đã làm gì."


Tay bà khẽ siết lại. Anh tưởng tượng đến hình ảnh bà và Hermione đang đứng đối diện nhau với, máu cô chảy trên tay họ.



"Đó là lý do tại sao ta đến đây," bà khẽ đáp. Narcissa đút tay vào túi và rút ra một phong bì giao nó cho anh.



Anh lật phong bì một vòng, cuối cùng mới mở nó ra.



Draco,


Hôm nay khi em đến văn phòng, mẹ anh đã ở đó đợi em rồi. Bà nói rằng cha anh sẽ có những biện pháp quyết liệt nếu anh tiếp tục gặp gỡ em. Và rằng anh sẽ bị gia đình chối bỏ cũng như bị tước quyền thừa kế. Theo sự đau khổ của bà và những gì em biết về cha anh, thì em biết những gì mẹ anh nói hoàn toàn là sự thật.

Em chưa bao giờ muốn anh phải từ bỏ mọi thứ để theo đuổi mối quan hệ này với mình, và em không chắc mình có thể tiếp tục mối quan hệ này không khi em biết anh có thể phải hy sinh những gì vì em. Em chắc chắn anh sẽ rất giận dữ với quyết định này của mình.

Mẹ anh đã cho em một giao kèo, để em cắt đứt mọi liên lạc với anh. Em có thời gian đến trưa hôm nay để trả lời. Bà đã hứa sẽ giúp em tìm những lương y giỏi nhất trên thế giới để khôi phục lại ký ức của cha mẹ em. Bi kịch của gia đình em kỳ thực không phải là lý do để em viết bức thư này, thế nhưng trên thế giới này không có gì khiến em khao khát hơn là được ở bên cha mẹ một lần nữa. Cho đến hôm nay, em vốn đã hết hy vọng giúp cha mẹ hồi phục rồi, mẹ anh đang cho em một điều kiện em không biết bản thân liệu có đủ can đảm từ chối không. Trừ khi anh khuyên em nên đưa ra một sự lựa chọn khác, em tin rằng điều tốt nhất cho cả hai chúng ta là chấp nhận giao kèo này.


Em có rất nhiều điều muốn nói với anh và em thực sự sợ rằng em sẽ không có thời gian để nói bất kỳ điều gì với anh nữa, chính vì vậy sau tất cả, em mong anh biết một điều: Anh thật sự đã trở thành một người đàn ông vô cùng tuyệt vời. Thời gian chúng ta bên nhau thật sự quá ngắn ngủi, em nghĩ bản em vốn không có quyền đau đớn đến vậy trước cuộc chia ly này, thế nhưng em không thể ngăn lại cảm giác như thể một thứ gì đó quý giá vô cùng đã bị đánh cắp khỏi tay chúng ta.


Em sẽ nhớ anh lắm,

Hermione




Draco khép lá thư lại và đưa tay xoa trán, trái tim anh tan nát, đầu óc quay cuồng để hấp thụ thông tin trong tay. Giá như buổi sáng hôm ấy anh tìm cô sớm hơn-

Chỉ là mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa. Cô đang cố gắng cứu cha mẹ mình, và anh không thể ngăn mình có cảm giác giống như cô, rằng họ đang mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá. Cho dẫu anh hiểu rằng dù chuỗi sự kiện giữa họ có diễn ra khác đến thế nào thì có lẽ cũng sẽ dẫn đến kết cục tương tự. Tuy vẫn rất tức giận với giao kèo của mẹ mình, thì Draco phải thừa nhận anh đã tưởng tượng ra một điều gì đó tồi tệ hơn rất nhiều giao kèo này. Tống tiền hay đe dọa chẳng hạn. Thế nhưng ít nhất thì mẹ anh cũng đã cho Hermione một điều gì đó quan trọng với cô.


"Cha mẹ cô ấy đã hồi phục chưa?" Draco hỏi Narcissa.

Và biểu cảm của bà đau đớn như đang bị ếm một lời nguyền tra tấn. "Vẫn chưa."

"Đã tám tháng rồi," anh cao giọng. "Chả nhẽ họ vẫn chưa có sự cải thiện nào ư?"

Khuôn mặt bà lại ánh lên một nỗi buồn vô vọng. "Mẹ thật sự không nghĩ nó lại khó đến thế này. Thật tàn nhẫn khi khiến cô ấy hy vọng. "



"Tàn nhẫn thật là một cách nói nhẹ nhàng." Tay anh nắm chặt thành ghế, tức giận đến mức anh ngứa ngáy muốn xé toạc thứ gì đó.



"Mẹ thật sự nghĩ mẹ đã tìm ra cách để giúp cả hai. Mẹ chưa bao giờ muốn tổn thương- "

"Mẹ chưa thật sự giúp được ai cả. Con và cô ấy phải xa nhau vì mẹ và giờ đây cô ấy chắc hẳn còn suy sụp hơn vì cha mẹ mình. Con thật sự hận cha mẹ vì thói quen thao túng can thiệp này của hai người- "anh đứng dậy, máu sôi sùng sục. Lòng anh chùng xuống khi nghĩ đến những lần anh gặp Hermione. Anh đã làm cho lời thề tồi tệ hơn. Mỗi một lần anh đến gần, trò chuyện với cô, anh chắc chắn đã khiến cô phải đau đớn tự hỏi liệu cô đã đưa ra quyết định đúng hay chưa. "Hãy giúp cha mẹ cô ấy khôi phục lại ký ức đi, thưa mẹ. Hãy làm điều đó bằng mọi giá."



Narcissa đứng dậy, thần kinh căng ra đau đớn. "Ta không nghĩ rằng ta có thể làm thêm bất cứ điều gì nữa."

Draco quay mặt về phía bà. Mẹ anh đứng thẳng người đầy kiêu hãnh, thế nhưng trông bà như thể bị nổi tuyệt vọng nghiền nát.

"Cô ấy là một cô gái tuyệt vời. Thông minh. Đa tài. Mạnh mẽ. Tất cả những gì con từng kể với ta và hơn như thế nữa," mẹ anh thì thầm. Anh chợt giật thót mình trước giọng điệu của mẹ, như thể suốt thời gian qua bà đã dần yêu mến Hermione. "Việc điều trị đã gây ra rất nhiều khó khăn. Vậy nên Hermione cho rằng nếu tiếp tục sẽ khiến cuộc sống hiện tại của cha mẹ cô ấy lần nữa xảy ra những xáo trộn không cách nào sắp xếp được."


Narcissa mở bàn tay ra và Draco quan sát chiếc lọ nhỏ màu đỏ như máu trong lòng bàn tay bà. Bên trong là máu của Hermione ư? Hay là của cả hai người họ?



"Nó hoạt động như thế nào?" anh hỏi, mắt vẫn dán vào chiếc lọ.


"Chúng ta buộc phải hoàn thành giao kèo của mình hết khả năng. Nếu ta hoặc cô ấy cố gắng phá vỡ thỏa thuận... hình phạt sẽ vô cùng hà khắc."

Draco lo lắng bắt gặp đôi mắt xanh của mẹ mình.


"Có cách nào phá hủy nó không?" anh hỏi. Cái ý nghĩ mất đi một trong hai người vì lời thề bị phá vỡ khiến anh rùng mình đau đớn. Anh thật sự quá mức ngu xuẩn, anh đã đặt cô vào một tình huống nguy hiểm khi cố đến gần cô.


"Hermione đã tìm ra cách để giải bỏ nó," Bà trả lời. "Và cô ấy sẵn sàng giải phóng ta khỏi nghĩa vụ của lời thề mặc dù ta đã nói với cô ấy ... Ta không sẵn lòng làm điều tương tự."


Draco trừng mắt nhìn mẹ mình và bà quay lưng lại với anh.


"Ta đã tài trợ cho một nghiên cứu về tình trạng trí nhớ của cha mẹ cô ấy. Năm mươi nghìn galleon. Ta sẽ tiếp tục làm những gì có thể để cải thiện tình trạng của họ," bà nói, nhét lọ máu trở lại trong túi. "Thế nhưng nếu ta giải phóng cô ấy khỏi lời thề, thì số phận của con sẽ không cách nào thay đổi được nữa."


"Con không tin vào số phận," Draco cáu kỉnh. "Chúng ta đều có sự lựa chọn và con đã lựa chọn con đường của mình."


"Vậy thì hãy xem xét hậu quả đi, con trai. Con vẫn chưa bị gia tộc chối bỏ, thế nhưng ta chắc chắn nếu ta không can thiệp thì cha con đã hành động từ lâu rồi, và nếu ta từ bỏ lời thề, con chắc chắn sẽ quay lại bên cô ấy bất chấp cha con có làm gì chăng nữa."


"Vậy thì hãy để cha từ mặt con đi, hãy trục xuất con khỏi gia tộc đi, đó là điều con chọn lựa!" Anh giật tóc, bước lùi lại để tạo khoảng cách giữa họ trước khi quay về phía mẹ mình. "Mọi thứ thật là nực cười, thưa Mẹ. Con và cô ấy chỉ mới có với nhau một buổi hẹn duy nhất. Chỉ một buổi hẹn thôi. Con không cách nào biết được liệu con và cô ấy có thể đi cùng nhau đến đâu, và con sẽ không bao giờ được biết tương lai ấy, bởi vì sự can thiệp của mẹ." Anh lùi lại vài bước. "Hãy để cha trục xuất con khỏi gia tộc đi. Con sẽ không bao giờ thay đổi ý định hay trở về nhà. Không phải bây giờ, hai mươi ba mươi năm nữa cũng không. Không bao giờ đâu, thưa mẹ. Con đã thoát khỏi sự kìm kẹp của cha mẹ và cuộc sống của con đang ngày một tươi sáng ý nghĩa hơn - cho dù con có hay không có được Hermione đi chăng nữa."


Tim anh loạn nhịp, nỗi tức giận dồn dập trong người như những cơn sóng dữ cho đến khi anh buộc mình phải bình tĩnh lại. Mẹ anh đã không kìm được nước mắt và anh cảm thấy mình bất hiếu vô cùng, bất kể bà đã làm điều kinh khủng gì đi chăng nữa.


Anh bước lại gần mẹ mình, không biết phải làm thế nào để thể hiện cảm xúc đau đớn tột cùng của mình mà không làm tổn thương mẹ nhiều thêm. Bà thu hẹp khoảng cách giữa họ và đặt tay lên má anh. Bà trông cũng đau đớn như anh vậy.


"Ta thật sự rất tự hào vì con đã trở thành một người đàn ông tuyệt vời thế này." Bà nhìn anh, như thể đang ghi nhớ từng đường nét của đứa con trai bà vất vả sinh thành, rồi bà buông tay.



Narcissa bước ra khỏi phòng tiếp khách, nhưng khối cảm xúc bà đã khuấy động vẫn ở lại.

Đêm đó anh không tài nào ngủ được. Anh lặp đi lặp lại cuộc trò chuyện với mẹ và bức thư của Hermione trong đầu, cố gắng ghép toàn bộ các sự kiện trong vài tháng qua lại với nhau theo quan điểm của họ. Liệu cha anh có biết mẹ đã làm gì không? Anh không nghĩ Lucius Malfoy sẽ dung túng để vợ mình thỏa thuận với Hermione - giúp đỡ cha mẹ muggle của cô, tài trợ cho những dự án nghiên cứu.


Và mẹ anh quen thuộc với Hermione đến mức nào? Bà có vẻ khá quý mến cô. Như thể họ biết nhau, điều này khiến anh vô cùng băn khoăn và anh tức giận trước những suy nghĩ ấy.


Draco dành toàn bộ ngày hôm sau của mình trên lầu, bắt kịp tiến độ công việc mình đã bỏ qua ngày hôm trước. Đó là một ngày thứ bảy và may mắn là văn phòng trống rỗng không còn ai. Anh không có một cuộc hẹn nào, không có tiếng chuông cửa reo hay tiếng máy in hoạt động không ngừng.


Cứ cách một lúc, anh sẽ nghĩ về Hermione và mẹ anh, và rằng liệu mẹ anh có giải phóng Hermione khỏi lời thề hay không. Hermione thật sự là một cô gái tử tế hơn nhiều khi chấp nhận giải phóng lời thề cho mẹ anh mà không cần bà làm điều ngược lại. Tử tế hơn nhiều so với cả chính bản thân Draco, nếu tình huống giữa họ đảo ngược.


Anh ngủ gật trên bàn làm việc khi đang đọc một bản thảo hết sức nhạt nhẽo và giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy âm thanh ai đó bước qua lò sưởi floo của mình. Blaise và Daphne tiến vào, long trọng như thể đang đi dự một bữa tiệc.

"Làm thế quái nào mà mày có thể ngủ như vậy được cơ chứ?" Blaise hỏi.

Draco xoa má, cau mày nhìn vết hằn nhỏ trên mặt do đống giấy anh dùng làm gối để lại.

"Và tại sao anh phải ngủ như thế?" Daphne hỏi. "Trong khi giường của anh nằm ngay bên kia," cô nói, chỉ tay sang căn phòng ngủ nhỏ của anh ở bên trái. Trước khi anh có cơ hội xua đi màn sương mờ khỏi tâm trí khi vừa thức dậy, cô đã chuyển sang chủ đề tiếp theo, hào hứng luyên thuyên về chuyến đi của họ đến New York. "Anh sẽ đến dự buổi khai mạc với tụi em chứ hả?"


Draco gãi đầu, vẫn còn bực bội vì đã ngủ gật và bỏ mất hàng giờ làm việc. Mặt trời đã lặn, sắc đỏ và cam len qua cửa kính tô điểm văn phòng anh. Anh xoa cần cổ đau nhức rồi đứng dậy vươn vai. Khi anh quay lại nhìn Blaise và Daphne, cả hai đều đang nhìn anh chờ đợi. "Tất nhiên là anh sẽ đi. Báo ngày đi, anh sẽ thu xếp."



"Chà, Nhà sản xuất nhạc kịch Zabini..." Blaise nói, duỗi tay ra như đang đón khách vào nhà hát. "Nhà xuất bản Obscurus..." anh nói, đưa tay kia lên tương tự và sau đó búng ngón tay với một nụ cười.

"Chúng ta đã có những bước tiến vô tiền khoáng hậu luôn đấy. Cuối cùng tao thật sự đã hiểu được cảm giác của thành công. Phải tới Cái Vạc Lủng say một trận ra trò thôi, thằng này."



"Tao vẫn còn việc phải-" Draco bắt đầu.


"Nếu mày có thể dành thời gian ngủ gật, thì mày hoàn toàn có thể dành thời gian cho bọn tao." Blaise nói.

"Mau thay quần áo đi!" Daphne cười lạnh, tự nhiên đến tủ quần áo gần đó và ném chiếc áo ghi lê màu đen về phía anh khi anh đến gần. Draco bắt lấy nó, nhìn chằm chằm vào nó một giây và cuối cùng khoác nó vào.


Cái cau mày của anh dịu đi khi cô dùng dáng vẻ cún con đáng yêu với anh - đôi mắt tròn xoe và cái bĩu môi như thể anh sẽ bị ảnh hưởng hệt như Blaise trông thật nực cười. "Thôi được. Xuống dưới trước đi, năm phút nữa anh sẽ gặp hai người ở tầng dưới."

Draco dành thời gian chuẩn bị, cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân rằng anh cũng muốn ra ngoài, muốn ăn mừng, muốn trở thành một người bạn tốt cho dù tâm trí anh vẫn quay cuồng vì cuộc trò chuyện với mẹ.


Anh đã dành cả ngày để chạy trốn khỏi những suy nghĩ của mình.

Draco nhìn ra cửa sổ tròn, ngạc nhiên khi thấy Daphne và Blaise trong con hẻm, đang trò chuyện sôi nổi khi họ đi về phía quán Cái Vạc Lủng dưới ánh sáng của những chiếc đèn lồng vừa thắp sáng trên phố.

Đồ bạn bè xấu tính, dám đi trước bỏ mặc anh. Thật không thể tin được.

Anh bước xuống cầu thang xoắn ốc, cảm giác muốn ăn mừng cùng hai đứa ngốc tự nhận là bạn thân của mình giảm đáng kể. Anh dừng lại ở hòm thư tầng hai và mang mấy phong thư vừa nhận được để ở lầu hai - những phong bì dày cộp mà anh chỉ muốn mở ra xem ngay.


Cuối cùng, khi anh xuống được tầng một, anh đặt hai bức thư lên bàn tiếp tân và đột ngột quay nhanh về phía có tiếng vang xáo trộn trong phòng khách.


"Em hy vọng anh không phiền," Hermione nói, "Blaise và Daphne cho em vào."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top