Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 3

Matt nhìn chằm chằm vào người bạn thân của mình với vẻ lo lắng. Emma trông rất bối rối trong khi ngồi trên chiếc ghế đó, đến nỗi anh muốn quay lại tìm Tom và kéo thằng ngu ấy ra khỏi sự tranh đấu đần độn của mình. Nhưng vị hôn thê của anh lại lặng lẽ lắc đầu.

Đây không phải là vấn đề họ có thể giải quyết.

Và Matt hiểu.

Chỉ là anh thất vọng với những gì đang xảy ra. Ngay khi họ cuối cùng cũng đến được với nhau, một vấn đề khác lại nảy sinh. Đó là một câu chuyện cũ rích với những người theo nghề diễn viên như họ. Và là lý do tại sao anh biết ơn vì mình đã yêu một cô gái bình thường.

Trường hợp của Tom và Emma vốn có thể có cách giải quyết tốt hơn, thế nhưng nhóm quản lý của cô lại quyết định giải quyết bằng phương pháp khác. Và phương pháp đó không tốt cho trái tim của Tom chút nào.

Thằng bạn của anh cuối cùng cũng có được hạnh phúc thực sự của mình và rào cản này quả là vô cùng ngu xuẩn.

Emma thở dài loay hoay với bông hồng giả trên thắt lưng. Cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại. Có lẽ đang cố gọi cho một tên ngoan cố.

Matt gửi một tin nhắn đi.

Ngay sau đó, điện thoại của Emma bắt đầu đổ chuông. Cô vội vàng trả lời.

Matt mỉm cười khi nhìn cô đi vào nhà vệ sinh. Anh ngồi trên chiếc ghế dài cùng vị hôn thê của mình và cầu nguyện rằng Thomas sẽ tỉnh lại.

---

Tom rất cố gắng để không nhăn mặt trước những lời kêu gọi anh dừng lại để chụp ảnh.

Thông thường, anh sẽ không quan tâm. Anh yêu người hâm mộ của mình, đặc biệt là những người hâm mộ Harry Potter, những người vẫn đang ủng hộ tất cả bọn họ.

Nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp gì cả.

Anh tinh tế liếc nhìn đồng hồ trước khi mỉm cười với ống kính đang chĩa vào mặt mình. Anh chàng phóng viên đội mũ này thực sự thân thiện và lịch sự, trong những trường hợp bình thường, anh thậm chí sẽ trò chuyện vài câu với anh ta. Nhưng hôm nay, anh đang cần đến gặp Emma.

"Cảm ơn, Tom," người đàn ông đội mũ nói.

Tom cố gắng hết sức để trao cho anh ấy một nụ cười chân thành. "Không có gì, anh bạn," anh nói và vỗ nhẹ vào lưng anh chàng.

Từ khóe mắt, anh có thể nhìn thấy một nhóm các cô gái thì thầm với nhau rồi liếc nhìn về hướng này. Bây giờ hoặc không bao giờ.

Cố gắng tỏ ra như không nhìn thấy họ, anh vội vã rảo bước về hướng phòng nghỉ của Emma.

Anh giả vờ không nhận thấy các phương tiện truyền thông đang chụp lại từng bước chân mình, cố gắng giấu đoá hồng đi, nhưng đã quá muộn.

Mà anh sẽ giấu nó ở đâu cơ chứ, nhét sau tai chắc?

Mẹ nó.

Anh duy trì một nụ cười nhỏ trên mặt khi bước đi. Đằng nào thì anh cũng sẽ lên bản tin ngày mai. Anh không quan tâm cái quái gì nữa hết.

Và rồi cuối cùng anh cũng nhìn thấy nó- hành lang dẫn đến phòng nghỉ của các diễn viên. Một anh chàng vệ sĩ nhìn thấy anh. Anh ta ngay lập tức di chuyển về phía Tom, chặn nhóm người truyền thông đang không ngừng theo đuổi.

Tom thở phào nhẹ nhõm. Người bảo vệ gật đầu ra chiều thấu hiểu. Không nói lời nào, anh ta dẫn Tom đến phòng thay đồ của Emma.

Tom gõ nhẹ trước khi mở cửa vào trong. Anh ngay lập tức nhìn thấy Matt đang ngồi thoải mái với vị hôn thê của mình. Mắt anh nhìn quanh căn phòng.

Emma đã không thấy đâu.

---

"Và rồi tên Slytherin ngu ngốc đã xuất hiện," Matt nói, rõ ràng không hề ngạc nhiên. Nhưng bạn của anh có vẻ hài lòng và điều đó khiến Tom cảm thấy dễ chịu hơn.

Anh đóng cửa lại sau lưng rồi ngồi xuống cạnh Matt, khẽ ném cho vị hôn thê của bạn mình một nụ cười lịch sự.

"Cô ấy đâu rồi?" anh hỏi.

Matt thở dài hất cằm về phía cánh cửa nhỏ mà anh không nhận ra khi bước vào.

"Nhà vệ sinh. Tao đã nhắn tin bảo Daniel gọi cho cô ấy."

Tom thở dài dựa vào chiếc ghế bành. "Nó sẽ giết tao cho xem."

Matt thở hắt ra. "Cha mày trước sau gì cũng nghe về vụ này, yên tâm."

"Câm miệng." Tom rít lên, nhưng anh đang mỉm cười.

---

"Được rồi, được rồi. Bình tĩnh nào, Em. Em chuẩn bị bước xuống thảm đỏ đó. Đừng làm lem nhem hết lớp trang điểm."

Emma muốn cười. Cô đang hoảng sợ về Tom, còn Dan thì chỉ lo lắng về việc lớp trang điểm của cô lem nhem và trông thật kinh khủng trên thảm đỏ.

Chà, đội trang điểm của cô sẽ giết cô nếu chuyện đó xảy ra. Họ đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị cho cô. Thông thường, cô không mất nhiều thời gian trang điểm. Nhưng cô đã khóc suốt đêm hôm qua và họ phải bỏ ra cả tá thời gian với đôi mắt sưng húp.

"Em, tất cả chúng ta đều biết rằng Tom đôi khi suy nghĩ hơi nhiều. Thằng đó sẽ tỉnh táo trở lại và ở đó với em ngay thôi. Nó làm gì dám nói không với em chớ hả. Em đã là điểm yếu của nó từ cái hồi em đấm gãy mũi nó rồi còn gì!"

"Dan," Emma rên rỉ ngồi xuống trên bệ vệ sinh. "Anh làm ơn nghiêm túc chút được không?"

"Anh đang xem xét chuyện này một cách nghiêm túc. Chắc chắn Tom sẽ đến đó ngay lập tức. Chỉ cần ...mấy người quản lý của em có ở đó không?"

Emma nhắm mắt lại. "Em đã bảo họ đi trước. Em thực sự ... Em đã cãi nhau với họ đêm qua, Dan. Em không thể--

"Dan im lặng ở đầu dây bên kia.

"Em sợ."

"Ôi thôi mà. Thằng đó sẽ không chia tay em, đây đâu phải lỗi của em."

"Em biết. Tom không nhỏ mọn như vậy. Nhưng em sẽ không trách anh ấy nếu ảnh thực sự ..."

"THẰNG ĐÓ SẼ KHÔNG."

"Nhưng Dan--"

"Vì Chúa, Emma. Thằng ngốc ấy đã yêu em cả nửa cuộc đời. Chỉ một mình em. Nó sẽ không để mất em đâu. Anh cá luôn trận đấu cricket tiếp theo của mình, nó sẽ có mặt bên cạnh em trước khi buổi công chiếu kết thúc. Anh đã chứng kiến cảnh hai người rượt đuổi nhau suốt từng ấy năm, làm tổn thương biết bao nhiêu người khác trong quá trình đó. Trong khi thực tế, tất cả những gì hai người muốn chính là đối phương."

Và Emma vẫn im lặng. Dan biết. Anh ấy biết chuyện gì đã xảy ra. Cô là người đã chia tay Tom, làm tổn thương bản thân và Tom suốt quá trình này. Họ luôn là hai thái cực đối lập nhau, đấu tranh cho những điều đơn giản nhất để những thứ lớn lao không bị ảnh hưởng.

Một trong số đó là kế hoạch học đại học của cô.

Ngay từ lúc khởi quay Hội Phượng Hoàng, cô đã lên kế hoạch học Đại học ở Mỹ. Tom đã ủng hộ cô bằng mọi cách, thậm chí còn định chuyển đến Mỹ để có thể ở bên cô.

Nhưng cô không muốn.

Và cô đã nói với anh điều đó.

Vào thời điểm ấy, cô đã rất lo sợ. Đó là một động thái quá lớn. Mọi thứ sẽ nổ tung. Mọi người sẽ tìm hiểu đào bới mọi thứ về họ và cô không biết mình có muốn thêm căng thẳng vì công khai mối quan hệ này hay không.

Cô yêu anh. Cô không ngừng yêu anh. Nhưng những năm tháng trẻ dại ấy, mọi ưu tiên trong cuộc sống của cô đều bị xáo trộn.

Trong khi đó, ưu tiên của anh luôn là tình yêu. Tom có thể vì cô dời núi lấp bể. Nhưng rồi thay vào đó, cô cắt đi một chiếc cánh của anh trong khi anh không chú ý, để anh rơi xuống vực sâu.

Và rồi cũng một cô gái khác đến bên anh. Thế nhưng Jade và Tom có lẽ không thuộc về nhau. Cô đã nghe Dan nói về điều đó vì quá thất vọng về tình hình giữa hai người.

Tom đã cố gắng toàn tâm với Jade. Và Jade, người quen biết tất cả mọi người hồi đó, đã đồng ý trở thành người chữa lành vết thương của anh.

Cô từng nghĩ, đó có thể cũng là một cách để Tom đáp trả lại cô, bởi vì anh quá tức giận. Anh đã rất tức giận và cay đắng đến mức cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc. Anh đổi số, chuyển đến ở cùng Jade, thậm chí đổi luôn căn hộ.

Anh muốn xoá đi mọi dấu vết thuộc về cô.

Và tất cả là lỗi của chính cô.

Gậy ông đập lưng ông.

Mọi thứ phản tác dụng.

Cô hẹn hò đây đó, cố gắng tìm ra một mối tình khiến mình hết lòng như Tom. Nhưng cô không thể quên anh. Không bao giờ. Và cô biết điều đó. Những người bạn trai của cô cũng biết điều đó. Họ có lẽ vẫn muốn yêu cô và thay đổi cô, nhưng rồi chính cô không thể nào tự lừa gạt chính mình.

Bởi vì trái tim cô chưa bao giờ được hoàn trả.

Nó vẫn ở bên Tom.

Anh vẫn luôn mang nó bên mình, từ chối trả lại.

Và Chúa trời cũng tàn nhẫn với cô, cô phải tự nhận lấy quả đắng của mình. Cô đã chứng kiến cảnh Tom yêu Jade. Đã chứng kiến Jade phải lòng Tom. Phim trường Harry Potter từng là thiên đường của cô đã trở thành địa ngục vì cô phải nhìn thấy anh mỗi ngày. Nhìn thấy họ mỗi ngày.

Nhìn anh mỉm cười, đùa giỡn và chạm vào một cô gái khác.

Tất cả những điều đó - chúng đã từng thuộc về cô. Và cô không còn một cơ hội nào để giành lại. Nhưng chết tiệt, cô không thể không cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi khi anh đến gần.

Trong cảnh quay tại Thái Ấp, khi cô bị tra tấn bởi nhân vật tàn ác của Helena Bonham Carter, cô biết tình cảm của mình dành cho anh chỉ ngày càng mạnh mẽ.

Anh đứng quan sát từ bên ngoài khi họ đang quay cảnh đó. Mỗi lần cô hét lên, cô thấy anh siết chặt tay như thể anh rất muốn đến chỗ cô và cứu lấy cô.

Emma đã nhắm mắt lại, giả vờ bị thương trong cảnh này. Nhưng thực tế, đó mới là lúc trái tim cô chính thức tan vỡ. Cô cảm thấy mình thật bất lực. Cô đã sai và cô mới thật ngu xuẩn làm sao. Khi cô mở mắt ra, Tom đã không còn ở đó nữa. Sau khi quay xong, cô thấy anh đang nói chuyện với ai đó trên điện thoại của mình.

Anh đang cười. Và ngay trước khi kết thúc cuộc điện thoại, cô đã nghe thấy những lời khiến trái tim cô tan nát: Anh yêu em.

Những lời yêu ngọt ngào đến vậy. Nhưng nó đã không còn là của cô.

"-Ma. EMMA!"

Emma nhảy dựng lên, giọng nói của Dan đưa cô trở lại hiện tại.

"D-dan."

"Em ngủ mớ à?"

"K-không! Tất nhiên là không!"

"Thật sao? Vậy anh vừa nói cái gì?"Emma không thể trả lời.

''Tin anh đi. Dù sao thì, Matthew vừa gửi cho anh một tin nhắn. Nó đang tìm em đấy. Hãy sửa sang lại bản thân và ra ngoài đó ngay. Chúng ta sẽ tiếp tục vụ này sau. Và anh thề rằng thằng Tom đần đó sẽ nhận được thư sấm từ anh."

Emma cuối cùng cũng bật cười.

"Cảm ơn Dan," cô thì thầm."May mà có anh."

"Anh biết. Em chỉ không yêu anh. Nhưng anh ổn lắm, anh không phải là người thích loạn luân. Em gái ạ."

"Ôi anh m đi," Emma quát lên, nhưng cô mỉm cười. "Được rồi, em sẽ ... sửa soạn và ra ngoài đó ngay bây giờ."

"Đó mới là em gái của anh! Đi đi Mione! Dũng cảm lên nhé, Yêu em. Bye bye!"

"Tạm biệt," Emma nói và kết thúc cuộc gọi.

Cô hít một hơi thật sâu và đứng dậy khỏi để soi gương. Cô trông vẫn ổn. Buồn nhưng vẫn ổn. Cô gượng cười và quay người ra mở cửa.

Điện thoại của cô rung lên. Mắt cô mở to khi nhìn thấy tên anh và tin nhắn đã đến khi cô đang mải nói chuyện với Dan.

Đợi anh nhé, Em.

Và Emma không biết mình muốn cười hay muốn khóc. Tất cả những gì cô biết là cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc vô bờ. Lần này, nụ cười trên môi cô cũng chân thật như tình cảm của cô dành cho anh.

Emma mở cửa để báo tin vui cho Matt.

"Matt! Anh ấy trả lời em rồi. Anh ấy nói anh ấy ... anh ấy nói anh ấy ..."

Giọng cô nhỏ dần. Bởi vì ''anh ấy'' mà cô đang nói đến cũng đang ngồi bên cạnh một Matthew cười nhếch mép, trông không chắc chắn và ngại ngùng.

Và ôi, anh trông thật đẹp trai.

Emma đứng đó rất lâu, nhìn anh chằm chằm. Anh đang đeo cặp kính cận mà cô luôn thấy thật đáng yêu.

Ôi, chết tiệt, anh ấy trông tuyệt quá.

Và tiếng cười của Matt chợt vang vọng trong không khí.

Mẹ kiếp, cô vừa nói câu đó ra miệng phải không?

Tom bất ngờ đỏ mặt. Và cô cứ vậy có được câu trả lời.

Trái tim của Emma bay bổng trước nụ cười nhỏ trên khuôn mặt ngại ngùng của anh, mặc dù anh đang tránh ánh mắt của cô.

Một khoảng lặng ngắn ngủi tràn trong căn phòng trước khi Matt đứng dậy, kéo theo vị hôn thê đang cười khúc khích của mình.

Anh ấy nhìn từ cô sang Tom, và rồi quay lại về phía cô.

"Em, tụi anh sẽ ra ngoài trước. Em và thằng đần này nói chuyện rõ ràng đi, được chứ?"

Emma chỉ có thể gật đầu.

Nhưng rồi cô nhìn thấy Tom của mình, đúng vậy, Tom của cô, anh ném một cái nhìn khó chịu về phía Matt.

"Hẹn gặp lại mày lát nữa, Felton. Tao sẽ dành một chỗ cho cặp mông trắng của mày."

"Mẹ kiếp."

Và Emma chỉ mỉm cười trước cuộc trao đổi.

Matt chào lần cuối cùng rồi kéo vị hôn thê của mình ra khỏi cửa, để lại Tom và Emma một mình. Trước khi Emma kịp cất lời, Tom đã đứng dậy, vòng tay qua eo cô và kéo cô về phía anh.

"Anh xin lỗi," anh thầm thì trước khi lao vào cướp lấy đôi môi cô trong một nụ hôn cháy bỏng. Và Emma chỉ có thể đầu hàng tan vào lòng anh. Tay cô tự động vòng qua cổ anh, anh hôn sâu hơn.

Chúa ơi. Cô nhớ nụ hôn này quá đỗi.

Và cô không nghĩ nổi điều gì nữa khi anh mút mát lưỡi cô, quấn lấy hơi thở cô. Cả hai đều hổn hển thở khi môi họ cuối cùng cũng tách rời. Hơi thở của họ hòa quyện ngọt ngào và họ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhau. Vòng tay anh không hề rời khỏi eo cô. Hai tay cô vẫn ôm lấy cổ anh.

"Chào em yêu." Tom cuối cùng cũng nói, đặt một nụ hôn lên quai hàm xinh xắn của cô.

Emma bật cười cắn nhẹ lên môi anh, kéo anh lại gần cô hơn.

"Chào, Barry."

Tom khịt mũi.

"Anh là Julian."

"Không, anh là Barry."

"Em yêu, Anh liên tục nhầm thoại là bởi vì em. Anh đã phải quay di quay lại một cảnh 15 lần chỉ vì anh quên cmn mất nhân vật anh đóng tên là Julian!"

Emma cười to và đặt lên cổ anh một nụ hôn.

"Nhưng anh là Barry của em."

Tom đảo mắt, nhưng vẫn mỉm cười với cô. Đôi mắt anh đầy hối lỗi nhưng Emma không thực sự muốn nói về những lỗi lầm của họ trong quá khứ thêm nữa.

"Chúng ta sẽ nói về nó sau, có được không anh?" Cô khẽ hỏi.

Tom gật đầu nhẹ nhõm. Anh tựa trán mình vào trán cô.

"Được rồi, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà. Nhưng bây giờ..."

Anh thả cô ra để với lấy một cái gì đó trên bàn. Và Emma mỉm cười khi nhận ra thứ anh cầm trong tay.

Tay anh ngay lập tức trở lại eo cô khi anh trao đoá hồng cho cô.

"Tặng em, Người đẹp của anh. Tình yêu duy nhất của anh. Cô phù thủy đầu xù suốt ngày phải tìm cách xử lý mái tóc xù bông - OW!"

Emma đỏ mặt, nhưng cô cười khúc khích.

"Đừng có mà chọc em. Em chuẩn bị lên thảm đỏ rồi, đồ bẩn tính."

"Được rồi được rồi."

"Anh không muốn đi thảm đỏ?"

Tom lắc đầu.

"Dù sao thì chúng ta cũng sẽ bị đưa tin. Không cần màu mè thêm."

Emma gật đầu.

"Chờ em ở đây sau buổi công chiếu nhé? Em sẽ nói với vệ sĩ để mình anh vào thôi."

Tom gật đầu và kéo cô lại gần để ôm lấy cô lần nữa. Emma ngả đầu vào ngực anh, không quan tâm đến mái tóc kỳ công của mình.

"Anh yêu em, Watson."

Emma vùi mình vào ngực anh.

"Em yêu anh nhiều hơn, Felton."

Và khi họ gác lại mọi sai lầm trong quá khứ để nhìn vào tương lai họ cùng nhau đối mặt. Emma chưa bao giờ nghe thấy trái tim mình rộn ràng hân hoan đến thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top