Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ có một người có thể có nó" MJ nhoài người về phía trước. "Nói sự thật đi, Parker!"

Trước khi Peter có thể nói bất cứ điều gì, hoặc bạn bè của cậu có thể tiếp tục hỏi thêm, Boris đã quay lại với vẻ mặt dữ tợn. Ông trả lại tấm thẻ khét tiếng cho cậu, và Peter đã cẩn thận đặt nó vào lại vị trí cũ. Không đời nào cậu đi làm mất thẻ tín dụng của Tony Stark.

"Cháu đang làm gì với Tony Stark vậy, nhóc?" Boris đập mạnh vào vai Peter. "Bầy kền kền sẽ bắt cháu ngay khi chúng phát hiện ra. Chúng sẽ ăn tươi nuốt sống cháu đấy."

"Đó là lý do tại sao ông sẽ không nói với bất cứ ai rằng cháu biết anh ấy, phải không?" Peter nài nỉ.

Boris mím môi, không hài lòng.

"Tuy nhiên, bạn vẫn an toàn, phải không?" Những nếp nhăn của Boris hằn sâu hơn vì lo lắng.

"Anh ấy là Người Sắt," Peter cười, không thoải mái với hàm ý trong câu hỏi của Boris. "Không thể an toàn hơn thế."

Boris dường như không hoàn toàn hài lòng với câu trả lời của cậu, nhưng ông đã chào tạm biệt họ, và bộ ba lại bất chấp vượt qua những con đường băng giá của Thành phố New York một lần nữa. Ngay khi họ bước ra khỏi quán ăn, MJ và Ned quay lại đối mặt với Peter.

Ned không lãng phí thời gian.
"Tại sao cậu lại có thẻ của ngài Stark?"

"Sáng nay tôi không có thời gian để ăn sáng, vì vậy anh ấy bảo tôi hãy kiếm cho mình thứ gì đó bỏ vào bụng khi có thể," Peter kiên nhẫn trả lời.

"Tại sao cậu lại đi cùng ông ấy sáng nay?" Lông mày của MJ nhướng lên. "Cuối cùng thì cậu cũng thành một cặp và ngủ với ông ấy à?"

"Cái gì? KHÔNG!" Peter đỏ mặt.
"Tôi ở lại qua đêm vì anh ấy muốn chắc chắn rằng tôi vẫn ổn sau khi bị ốm. Không có gì kì lạ cả"

"Và ông ấy đã cho cậu quyền sử dụng thoải mái hàng tỷ đô la của mình? Chỉ như vậy?" Ned há hốc miệng.
"Peter, hãy tưởng tượng chúng ta có thể mua bao nhiêu bộ LEGO với số tiền đó!"

MJ nói thêm, "Hoặc tất cả các tổ chức từ thiện mà chúng ta có thể quyên góp."

"Bọn mình sẽ không làm một trong hai việc đó, được chứ?"
Peter giơ tay trước sự phản đối của họ. "Đây không phải là tiền của chúng ta. Tôi sẽ không phản bội lòng tin của anh ấy như thế đâu."

"Đó là tiền máu, ai quan tâm chứ?"
MJ nhún vai."Tôi chỉ nói vậy thôi. Dù sao thì tôi chắc chắn rằng Stark sẽ đưa cho cậu từng xu ông ấy có nếu cậu yêu cầu đấy."

"Ngay cả khi anh ấy muốn, đó không phải là vấn đề," Peter dừng lại một lúc. "Và anh ấy sẽ không làm điều đó."

Trước cái nhìn không thể tin nổi của bạn mình, Peter đảo mắt và thay đổi chủ đề.
Họ đi theo con đường riêng khi lên tàu điện ngầm, mỗi người xuống ở những điểm khác nhau. Lẽ ra Peter phải đang trên đường về căn hộ của mình, nhưng câuh đã bắt đầu chuyển hướng đến Tháp Stark, bữa ăn nguội dần trong chiếc hộp mang đi của Peter nhắc nhở câuh về mục đích đến đó.

Cậu lặng lẽ leo lên căn hộ áp mái, đầu ngửa ra sau khi nhìn chằm chằm lên trần nhà. Bạn bè của cậu đã sai.
Sẽ thật vô lý nếu Tony sẵn sàng đưa cho cậu tất cả số tiền của mình. Rốt cuộc, người đàn ông thậm chí còn không coi họ là bạn cho đến ngày hôm trước. Dù bằng cách nào, Peter không muốn tiền của anh. Lẽ ra cậu không nên nghĩ đến chuyện này.

Cánh cửa mở ra với một tiếng 'ding' nhẹ, và Peter bắt gặp cảnh tượng các Avengers nằm dài trên bàn ghế trong phòng khách của Tony. Tất cả bọn họ đều ngước nhìn lên khi cậu đến, và Peter cố không sợ hãi khi bước vào trong.
Cậu không sợ họ, nhưng có quá nhiều con mắt nhìn khiến Peter căng thẳng.

"Peter!" Tony kêu lên, nhảy dựng khỏi chiếc ghế tình yêu mà anh đang nằm dài trên đó. Anh băng qua phòng khách trong vài bước dài và kéo cậu vào một cái ôm ngắn. "Tôi không biết là em sẽ đến."

Peter ôm lại anh, hầu như không cưỡng lại được thôi thúc muốn giấu mặt vào hõm cổ anh. "Tôi mang cho anh ít đồ ăn. Và tôi muốn trả lại chiếc ví."

"Em đang mang bao nhiêu túi về nhà? Và thành thật đi, poopsie." Tony nhận lấy hộp từ cậu với một nụ cười biết ơn.

#Poopsie nôm na là món đồ chơi búp bê hình kì lân có thể ăn và 'ị' được#

Khuôn mặt của Peter nhăn lại. "Poopsie?"

"Em không thích nó?"Tony ngẫm nghĩ, nhăn mặt. "Phải, chúng ta đều không thích nó."

"Cảm ơn. Và tôi không có túi nào để mang về đâu. Tôi không đi mua sắm," Peter giải thích, lấy chiếc ví ra khỏi túi và trả lại cho Tony. "Nhân tiện, cảm ơn vì đã cho tôi mượn tiền của anh."

Tony có vẻ thất vọng khi Peter nói rằng cậu đã không đi mua sắm, Peter đang tưởng tượng ra điều đó. Nhưng Tony không nên vui mừng vì cậu đã không lãng phí tiền của anh sao?

"Em không mượn. Tôi đã đưa nó cho em," Tony nói. "Và tôi không muốn em trả lại tiền cho tôi."

"Nhưng-"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top