Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 47+48

"Em................"

"Được rồi! Đừng xem chị là người ngoài nữa có được ko?! Hơn nữa...........tương lai chúng ta nhất định sẽ là người một nhà, trừ phi em ko thích chị!" Tiểu Huân nhìn cô, tin rằng sau khi nói ra mấy lời này chắc cô ấy ko từ chối mình nữa đi?!

"Ko có! Em rất thích chị Tiểu Huân, chị vừa xinh đẹp lại thiện lương..............." Cảm nhận của Ngô Ánh Khiết về Tiểu Huân quả thật như vậy, chỉ có điều là...............ko biết tại sao, mỗi lần nói chuyện với Tiểu Huân, cô lại nhớ đến Ngô Á Luân, hơn nữa mỗi khi nhớ đến khuôn mặt ma quỷ đó, đột nhiên cô lại có cảm giác rất áy náy đối với người phụ nữ này

Hay là, cô đem tất cả mọi chuyện về Á Luân , toàn bộ đều kể hết cho Tiểu Huân biết, nếu ko, chị ấy cũng có thể bị tên ma quỷ đó lừa gạt cả đời, như vậy thì quá tội nghiệp rồi!

"Chị Tiểu Huân...............em có chuyện............." Ánh Khiết do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong cho của Tiểu Huân thì cô lại lặng người, chuyện tàn nhẫn như thế này làm sao có thể nói cho chị ấy biết đây?!

Hơn nữa nếu như đã nói ra rồi vậy thì mình sẽ là loại người gì?! Nếu như nói Ngô Á Luân là ma quỷ, vậy........kẻ cùng ma quỷ tư thông, sẽ là thứ gì?! (Leo: kẻ bán linh hồn cho quỷ ^^)

Đột ngột, cô có chút hận mình! So với Tiểu Huân, cô cảm thấy mình thật bẩn thỉu

"Chuyện gì?" Tiêu Huân nhìn cô, quan tâm như một người chị, ko phải là nó muốn nói với nó thích Thắng Dực, hay là muốn nói ko thích Thắng Dực đây?! Chuyện trong lòng con gái, đơn giản cũng chỉ có mỗi chuyện này

"Ách..............ko có, ko có!" Ngô Ánh Khiết lúng túng uống ngụm nước, ko dám nhìn thẳng Tiểu Huân, lúc này, cô lại ko có dũng khí để nói chuyện này!!

Nhìn người phụ nữ lương thiện lại yêu Ngô Á Luân trước mắt, điều cô có thể làm được chỉ là tránh xa Ngô Á Luân , khiến hắn ko cách nào gặp mặt mình

"Được rồi! Đợi khi em muốn nói, chị tùy thời sẽ rửa tai nghe, có được ko?! Hiện tại, em đừng suy nghĩ chuyện gì nữa, đi tắm trước, sau đó nghỉ ngơi một chút, vậy đí!" Tiểu Huân nhận lấy ly nước, sau đó đẩy Ánh Khiết đến phòng tắm, sau khi đóng cửa lại, cô cầm điện thoại, nhìn qua bóng lưng đang thay đồ trong nhà tắm, nhẹ nhàng bấm số máy quen thuộc

Thời gian tắm lâu như một thế kỉ trôi qua, ko phải là cô rất bẩn mà ko phải là cô rất muốn tắm mà là cô muốn để nước cứ như vậy xả xuống người mình, để giúp cô quên đi bi thương, mệt mỏi, cũng như quên đi tất cả kí ức muốn quen

Nhưng mà, kí ức càng muốn quên lại càng ăn sâu vào trí nhớ, ngoại trừ Á Luân, trong đầu cô ko còn đọng lại thứ gì ca,anh thật sự đã trở thành ác ma trong cuộc sống của Ánh Khiết, là khắc tinh đời này của mình

Cô ko muốn đi ra ngoài, cũng là có lý do, là vì cô ko biết nên đối mặt với Tiểu Huân như thế nào, cũng ko biết làm cách nào để có thể sống cùng với Tiểu Huân, cô sợ mình sẽ có lúc ko cẩn thận nói ra những chuyện kia , càng sợ mình ko cẩn thận lỡ miệng

Bởi vì, trong mắt Tiểu Huân, cô chính là em gái của Á Luân, cho nên..............nếu để cho Tiểu Huân nghe được mình nói thật ra Ngô Á Luân là ma quỷ, là ác ma.................thì ko biết cô ấy sẽ kinh ngạc đến mức nào


Tránh nhưng ko thể tránh được, cô thật ko muốn đi ra khỏi cái phòng tắm này, nhưng ngoại trừ việc chết ở trong đây thì cô ko còn cách nào khác

Nhưng mà , cô...............cô ko muốn chết

Ngô Ánh Khiết nhìn mình trong gương,sắc mặt ko có chút máu , mà trong lòng lại tự động viên mình: ko có gì ko làm được! Lát nữa , chỉ cần kiên nhẫn một chút là mình có thể được giải thoát khỏi hai người họ

Sau khi mặc quần áo tử tế vào, cảm giác ko có gì khác thường, Ngô Ánh Khiết đi ra khỏi phòng tắm, ngoại trừ nước đọng trên tóc vẫn ko ngừng rơi thì cô cũng ko có gì khác biệt so với lúc trước

"Như thế nào? Tắm xong thoải mái hơn nhiều đúng ko?" Tiểu Huân đi đến, thấy tóc dài của cô đọng nước, cầm khăn giúp cô lau

Ngô Ánh Khiết ngượng ngùng nhận lấy khăn lông, máy móc lau, trong lòng thầm nghĩ cách nên cùng người chị họ nhiệt tình này nói lời tạm biệt như thế nào thì đột nhiên lại phát hiện sau cô còn có thêm một người, mà người đó lại bị bao phủ trong góc tối, ko có chút ánh sáng nào, trên mặt anh ko có chút nào tình cảm, lạnh lùng tựa như một pho tượng điêu khắc cao ngạo

"A................" Ngô Ánh Khiết la lên một tiếng, đây là phản ứng theo bản năng của cô,hoảng sợ tựa như ban ngày cô gặp quỷ. Ngô Á Luân?! Tại sao hắn lại ở đây?!

Tiểu Huân cảm nhận sự khác của cô, theo ánh mắt cô, nhìn vào Ngô Á Luân đứng yên ko nhúc nhích, sau lại nhìn Ngô Ánh Khiết hỏi "Không hoan nghênh anh trai?!"

"Ách...............ko có!" Ngô Ánh Khiết thu hồi ánh mắt hoảng sợ của mình, ko hoan nghênh? Dĩ nhiên là cô ko hoan nghênh rồi, chỉ có điều là cô có quyền này sao?!

Ko được! Phải rời đi, trước khi mình nổi điên, trước khi Ngô Á Luân phát giận, phải rời đi

"Hắn vừa nghe chị nói em ở đây, liền chạy đến, xem ra hai anh em các người đúng là huynh muội tình thâm! Thật hâm mộ" Tiểu Huân nhìn cô, sau đó lôi kéo tay của ÁNh Khiết, đi ra phòng khách phía trước, cũng chính là đến gần chỗ ngồi của Á Luân (Leo: huynh muội tình thâm?? Ô hô, rất "thâm", rất "thâm" a haha *cười đểu*"

"Cô tính cho nó ngủ lại ở đây sao?" Ngô Á Luân đi ra khỏi góc tối, khuôn mặt như cũ vẫn một mảng lạnh như băng, ánh mắt âm lãnh nhìn Ngô Ánh Khiết, tựa hồ như những lời này đang nói với cô

"Nếu ko thì làm sao bây giờ? Em ấy lại ko muốn về nhà với anh!" Tiểu Huân làm khó nhìn Á Luân, xem ra, hắn ko muốn để cho cô em gái này ở đây, có điều, trong lòng lại có chút vui mừng, hắn sợ cô ấy quấy rầy đến thế giới của hai người sao?

"Khách sạn Giai Long, phòng 308 là chỗ ở của cô, cô có chìa khóa của nó đó, hơn nữa! Tôi ko muốn nói nhảm với cô! Nếu như cô để cho tôi phát hiện cô lại rời nhà trốn đi thì coi chừng! Tôi ko biết mình sẽ làm gì với cô đâu!" Ngô Á Luân đến gần Ngô Ánh Khiết, giọng nói lạnh như băng đủ để cho người nghe có thể bị đông cứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: