Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù là oneshot nhưng do khá dài (khoảng 14000 từ) nên tác giả chia làm 5 phần và mình sẽ cũng chia fic theo như vậy.

Fic dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không re-up.

http://aqueerpanic.livejournal.com/2292.html#cutid1

-

Thường thì anh sẽ không dậy trễ như vậy. Không, đúng hơn là chưa bao giờ cả. Đây là Kwon Jiyong, và từ "trễ" thậm chí còn không xuất hiện trong thế giới của anh. Có lẽ là do lỗi của đồng hồ báo thức, nhưng thề là anh đã cài báo thức đúng giờ và tối qua cũng không hề đi ngủ muộn. Dẫu sao thì anh chắc chắc không đến đúng giờ được rồi.

Vội vã lao ra khỏi chiếc giường êm ái, cũng chẳng bận tâm đến việc tắm rửa. Anh mặc vào đồng phục đi làm, áo dài tay với hàng cúc trắng cùng quần bó đen và đội tạm một chiếc mũ để che đi mái tóc lộn xộn của mình - nhẽ ra nên chỉnh chu hơn nhưng chết tiệt ở chỗ anh đã trễ giờ và không có thời gian để chải tóc.

Trong lúc rời khỏi căn hộ của mình, Jiyong cũng chẳng có thì giờ để nhận ra vài sự thay đổi của căn phòng trống đối diện phòng của anh.

Sự thay đổi ấy, chà, anh đã không kịp biết rằng căn phòng không còn vắng vẻ nữa kể từ bây giờ.

-

Anh làm việc ở một cửa hàng âm nhạc, Well's Music Store, một trong số vài cửa hàng bán nhạc cụ, mà chủ yếu là đàn piano. Không thể nói là anh thích công việc này. Lí do duy nhất anh còn làm việc ở đây là bởi vì mức lương hợp lý, và nếu như may mắn là người làm ca cuối cùng, anh có thể ở lại một lúc để chơi một trong số những chiếc đàn đại dương cầm, mà chiếc anh thích nhất, là cái màu trắng khá lớn đặt ở góc phòng và cũng chưa có ai mua được nó vì giá quá cao. Nhưng dù sao anh cũng chẳng để ý.

Âm nhạc là cuộc sống của anh. Nghe có vẻ sáo rỗng nhưng chắc chắc là nó có ý nghĩa rất nhiều với anh. Âm nhạc là nơi để giải thoát khỏi thế giới thực tại này. Phải sống tự lập một mình, sinh hoạt vừa đủ với số tiền ít ỏi kiếm được mỗi tháng, cuộc đời nhạt nhẽo và tầm thường mà anh đang sống, đã biến mất khỏi anh như thể âm nhạc thật sự xóa đi bao lo âu mà thay vào đó là sự bình thản và êm đềm. Vậy nên anh tận dụng cơ hội vào những lúc cuối giờ của ca làm tối để giải phóng bản thân khỏi cuộc sống không mấy hài lòng này.

Hiện tại anh chỉ sống và tận hưởng âm nhạc của chính mình. Những nốt nhạc và các âm điệu giống như ngôn từ và cách nói chuyện của con người, và cả cuộc nói chuyện ấy cứ dịu dàng truyền vào tai anh. Nhẹ nhàng và ngắt quãng, êm dịu và buồn bã, hay vội càng và giận dữ. Anh luôn tự nhủ rằng mình chỉ cần có thế là đủ, bạn bè cũng không phải là quan trọng miễn là anh còn có âm nhạc. Khi học chơi piano anh mới chỉ còn là một đứa trẻ, cả trái tim và tâm trí đều đặt cả vào toàn bộ âm thanh xoay quanh mình, các ngón tay thì luôn ngứa ngáy mỗi khi anh thấy mẹ thanh thản ngồi chơi nhạc cụ.

Niềm vui duy nhất của anh vẫn luôn là âm nhạc. Và thực sự nếu thiếu nó, có lẽ anh sẽ không thể sống được.

-

Hôm nay thực sự đúng là không may. Thông thường anh không hề hậu đậu như thế này. Thành thực mà nói đây chỉ là tai nạn thôi, anh không cố ý đâm vào cậu nhóc kia, mà cậu ta từ đâu chui ra vậy?

Jiyong đang trên đường trở về nhà từ chỗ làm, sớm hơn mọi ngày vì không phải làm ca tối, khi cánh cửa thang máy chầm chậm mở thì anh đang cắm tai nghe và nghe vài bài nhạc của Lullatone. Chỉ là bản năng tự nhiên cho một chàng trai 22 tuổi háo hức được về nhà là căn hộ ấm áp của anh ta sau một ngày làm việc. Vậy nên anh chạy hết sức về phía phòng của mình với khuôn mặt hết sức vui vẻ. Nhưng khi chỉ còn cách một bước tới cách cửa thì có cái gì đó xuất hiện, trực tiếp lao thẳng về phía anh hoàn toàn bất ngờ và đây đúng kiểu trường hợp "chẳng kịp trở tay". Điều tiếp theo anh biết, là anh đã nằm đo ván trên đất trong một đống hỗn độn với một cái chân đập vào mặt, hoặc có lẽ đó là cái khuỷu tay. Thề rằng mặt anh sau đó hẳn đã cắm xuống sàn gạch cứng hay cái gì đấy bởi vì đầu anh quay vù vù với mấy ngôi sao trên đầu.

Cậu trai kia, trông có vẻ nhỏ hơn anh mấy tuổi, đã tự gỡ mình khỏi Jiyong đang nằm trên sàn rên rỉ. Cậu nhanh chóng đứng dậy và phủi bụi bẩn trên người. Những người đi ngang qua sẽ nghĩ rằng có khi tuổi của cả hai bị đảo ngược nếu họ nhìn thấy những gì đã xảy ra tiếp theo. Jiyong lật người lại và nhìn chằm chằm lên trần nhà, thở một tiếng thở dài thất vọng. Anh thậm chí không biết tại sao mình lại tức giận, vì thực tế anh là người đã chạy vào cậu ta. Cậu bé gấu trúc - Jiyong đột nhiên quyết định sẽ là tên của cậu như vậy cho đến khi tìm ra tên thật của cậu, hoặc có lẽ không - đã cuống cuồng cúi xuống xin lỗi anh. Khuôn mặt cậu đầy lo lắng và cậu chìa tay tỏ ý muốn bắt tay Jiyong, và anh nắm lấy nó, làm bộ càu nhàu.

"Này, để ý đường cậu đang đi đâu chứ! Mà cậu từ chỗ quái quỷ nào chui ra thế hả?"

Cậu bé gấu trúc chỉ biết cúi đầu một lần lại một lần nữa, lo sợ hệt như một đứa trẻ hai tuổi bị bắt quả tang vẽ tranh lên tường vậy. Cậu bước vào căn phòng bên phải đối diện phòng Jiyong, phòng 190 và khóa cửa lại. Cậu cứ thế vội vã chạy mất, để lại Jiyong đang choáng váng và bối rối đứng giữa hành lang tự hỏi anh ta có hàng xóm mới khi nào.

-

Sau ngày hôm đó, mọi thứ vẫn giữ nguyên, ngoại trừ việc Jiyong có thêm một người hàng xóm mới. Bây giờ họ đi chung đường với nhau mỗi ngày nhưng chẳng ai nói với ai câu nào cả. Có lẽ cậu bé gấu trúc sẽ mỉm cười một chút khi hướng về phía Jiyong, và Jiyong sẽ đáp lại bằng cái nhìn chòng chọc, đó là thứ tương tác nhiều nhất mà họ có.

Jiyong đang trên đường bước đến chỗ thang máy như thường lệ, mặc đồng phục đi làm, với một chút phá cách đủ để phá vỡ giới hạn của một bộ đồng phục thông thường. Anh tựa người vào tường thang máy, đầu ngửa lên lớp kim loại, cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo khi những sợi tóc phía sau cổ dựng đứng, và anh nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng tiến về cánh cửa đang đóng lại. Anh liếc nhìn, tò mò. Cậu bé gấu trúc chạy đến để bắt lấy cánh cửa trước khi nó đóng lại. Điều đầu tiên anh nhận ra là vào buổi sáng đó cậu trông bảnh bao thế nào với chiếc áo đen đóng khuy được là lượt cẩn thận, có lẽ của một thương hiệu thiết kê riêng nào đó. Đương nhiên, chỉ có vậy thôi.

Jiyong, là 'anh chàng tốt bụng' - hay ít nhất anh tự nghĩ mình như thế - đã nhanh chóng vươn tay ra trước khi cánh cửa đóng lại. Cậu bé gấu trúc bước vào với một nụ cười trên khuôn mặt, cúi đầu như để nói cảm ơn,và lấy lại nhịp thở do vừa chạy hết tốc lực.

"Lần tới đừng có mà hy vọng mọi người có khả năng đọc ý nghĩ người khác. Nếu cậu không muốn lỡ thang máy thì phải nói gì đi chứ." Anh nói, thẳng thừng, câu chữ không có chút ấp úng. Sau lời phàn nàn đó chỉ là sự im lặng, và anh cảm thấy mình như đang ở trong phòng chờ nha sĩ, ngồi bên cạnh một người anh thậm chí không biết, không có âm nhạc để thay thế âm thanh trò chuyện xung quanh.

Đây là lý do tại sao âm nhạc lại tuyệt như vậy.

Chàng trai nhỏ tuổi hơn chỉ cúi đầu nhìn xuống chân, như là có điều gì thú vị ở đó, ngoại trừ tất cả chỉ là đôi giày Converses của cậu và sàn gạch trắng. Không có gì đáng ngạc nhiên đến mức thú vị cả. Sau vài giây, Jiyong thấy không thể chịu nổi sự im lặng, như thể nó có một đôi bàn tay và chúng đang bóp cổ anh, và anh đành chủ động phá vỡ sự im lặng lần thứ hai.

"Dù sao, xin lỗi về hôm trước. Không cố ý chạy vào cậu như thế."

Im lặng.

"Tôi là Jiyong, nếu cậu không biết, tôi sống ngay đối diện cậu."

Còn im lặng hơn. Và lúng túng.

"Tên cậu là gì?"

Bing.

Họ đã xuống đến sảnh, và cậu nhóc cứ thế bước đi như vậy, không chào hỏi, không trả lời.

"Wow, cái đ*o gì thế" Anh chửi thề, "mình đang cố gắng hết sức thân thiện rồi" Jiyong rời khỏi thang máy và vội vàng đi tới cửa hàng nhạc cụ.

"Thằng nhóc bị câm rồi."

-

Seungri thích dành thời gian của mình bên ngoài, hòa mình vào thời tiết yên tĩnh của mùa hè. Lúc nào cũng có những cơn gió nhè nhẹ thổi làm rối tung tóc cậu, khiến thời tiết cũng không quá nóng nhưng cũng vừa đủ, và đàn chim bay lượn trên bầu trời. Trên tay cầm cuốn sổ vẽ, cậu sẽ đi bộ xuống công viên hầu như mỗi sáng - nó khá gần với khu chung cư phức hợp cậu đang sống. Cậu vẽ bất kể thứ gì hiện lên trong tâm trí hay tầm nhìn của mình, đó là cách cậu bộc lộ bản thân. Những thứ khác đối với cậu có vẻ quá khó khăn và phức tạp, nên cậu chọn vẽ. Những đường nét, hình khối, màu sắc, cảm xúc của cậu được phơi bày qua nghệ thuật, như là câu chuyện của riêng cậu.

Cậu mới 19 tuổi, hoàn cảnh thì quá khó khăn để kiếm tiền, vì vậy họ hàng bên ngoại đã gửi tiền cho cậu hàng tháng, và cậu không thể biết ơn hơn. Cậu đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua sơn, họa cụ, giấy vẽ, những thứ có thể dùng để sáng tác, đặt suy nghĩ và cảm xúc của cậu vào đó.

Cuộc đời của cậu thực tế chỉ là một khung tranh trống rỗng.

Ít nhất khi làm nghệ thuật, cậu không cảm thấy cô đơn và lạc lõng trong thế giới này.

-

Jiyong muốn phát điên. Hôm nay không phải là ngày của anh. Nó giống như một chuỗi xui xẻo hết cái này đến cái khác không bao giờ kết thúc. Trước hết, anh suýt nữa bị sa thải sau khi một tên đồng nghiệp đổ lỗi cho anh vì đã là nguyên nhân khiến khách hàng bỏ đi không hài lòng. Rõ ràng thì anh đã thô lỗ, không giúp họ tìm thấy chiếc piano phù hợp cho con gái mà thay vào đó anh lại "đang nghỉ ngơi và không làm gì cả". Tại sao họ không thể tự tìm lấy một cái phù hợp nhỉ? Ý nghĩ duy nhất trong đâu anh, tư vấn có nghĩa là toàn mấy từ giả dối để moi tiền từ túi khách hàng. Jiyong đã giận dữ đủ rồi, và sau đó có một người đàn ông bước vào cửa hàng, hỏi mua chiếc đàn piano màu trắng cho thằng con trai thậm chí còn không quan tâm đến âm nhạc của lão. Anh cũng bỏ quên ví của mình ở tủ quần áo vào buổi sáng nay, vì vậy anh đành nhịn đói sau khi không thể mua gì để ăn. Anh vấp ngã vào chiếc ghế mà một đứa trẻ con có vẻ như đã quên xếp vào chỗ cũ sau khi nó đùa nghịch với cây đàn piano, và không chỉ vậy, anh thậm chí còn không nhận được ca làm tối hôm đó để giảm bớt đống căng thẳng mà anh đang phải đối mặt.

Trên đường về nhà, anh quyết định dừng lại ở quán café để mua cà phê. Anh nhấm nháp thức uống của mình, caffeine dần dần cũng làm tan chảy sự mệt mỏi của anh. Đứng trên sàn lối hành lang dẫn tới phòng mình, anh nhìn xuống mặt đất, cố gắng bước chân đúng vào ô vuông của viên gạch, một thứ mà anh dần nhận ra đó là những gì mấy đứa trẻ con hay làm chứ không phải dành cho một người trưởng thành như anh. Anh cứ đắm mình trong trò chơi đó cho đến khi một lần nữa, anh va phải một ai đó, và cà phê nóng hổi đổ khắp lên người anh và cả chiếc áo trắng vừa được giặt sạch.

Nó bỏng rát, và cái gì đó trong tâm trí của anh lập tức nhận ra mục tiêu.

Anh đẩy mạnh người đã va vào mình vào tường, âm thanh của cơ thể đập vào một bề mặt cứng rắn vang khắp cả sảnh và vọng lại vào tai anh. Người đó không khác ai là Seungri.

Vài phút tiếp theo bao gồm chỉ một phần là tiếng la hét, còn lại có rất nhiều lời chửi thề, và chắc chắn là không thân thiện chút nào. Anh chẳng bận tâm kiềm chế những câu như có chuyện đ*o gì với mày thế khi đi ra ngoài mày đ*o nhìn xung quang à, và đ*t m* mày nên học cách cư xử đi vì khi có người nói chuyện với mày thì mày phải trả lời chứ.

Jiyong đã hét lên ầm ĩ, tất cả mọi người trong tầng 5 có lẽ sẽ nghe thấy anh ấy, chắc chắn là có thể. Không ai dám nhìn ra cửa của họ để xem những gì đã xảy ra. Các từ này là đã quá đủ rồi.

Khuôn mặt của Jiyong đỏ bừng, lông mày nhăn lại, răng nghiến chặt, khuôn mặt vặn vẹo thành cái gì đó rất độc ác. Mọi thứ đều mùi cà phê, mùi hương của caffein nặng nề lấp đầy khứu giác, anh thậm chí có thể nếm nó. Miệng anh đang chuyển động, nó chuyển động cực nhanh, còn anh trông như phát điên. Seungri nước mắt chảy giàn giụa, đầu cậu bị thương khi va vào tường, lưng cậu đau, và rất khó thở; tay của Jiyong siết cổ áo cậu chặt quá, gần như thể anh ta siết luôn cả phổi cậu, và nó đang khiến cậu nghẹt thở. Đôi môi của anh di chuyển rất nhanh, và Seungri muốn khóc, cậu sắp phát khóc rồi. Cảm giác không khí nóng phả lên mặt cậu, cái siết chặt trên áo cậu, và sức mạnh của Jiyong khi đẩy cậu vào tường, biểu hiện tức giận của Jiyong. Tất cả hình ảnh ấy bắt đầu mờ dần đi trong đôi mắt ướt nước của cậu. Những giọt nước mắt cứ liên tiếp rơi xuống, ấm áp và ẩm ướt, và cậu bắt đầu khóc trong im lặng.

Im lặng. Như tất cả mọi thứ khác.

Đôi môi ấy, di chuyển rất nhanh, nhưng cậu chẳng thể nghe thấy điều gì cả.

Sau tất cả, cậu bị điếc.

-

Jiyong đã không nhìn thấy cậu trong vài tuần kể từ sau cơn thịnh nộ của anh. Anh bắt đầu tin rằng anh đã dọa chết khiếp cậu nhóc đáng thương và cuối cùng cậu ta phải chuyển đi. Điều duy nhất anh biết rằng cậu đã không dọn đi khi thỉnh thoảng vẫn có tiếng đóng cửa vào buổi sáng khi anh vừa thức dậy để chuẩn bị đi làm và lén ra khỏi phòng ngủ như anh đã làm khi còn là một thiếu niên.

Anh ấy cảm thấy tội lỗi, tất nhiên, nhưng anh không có đủ can đảm của mình để đối mặt với cậu nhóc, và anh biết mình đang cư xử như một thằng chết nhát. Anh biết anh phải xin lỗi ngay lúc anh ngừng nói mấy lời tục tĩu, biết anh nên ngừng la lối khi nhìn thấy những giọt nước mắt chảy xuống trên mặt cậu, nhưng trước hết là, anh không nên gào thét vào mặt cậu chỉ vì vô tình va vào anh (và làm đổ cà phê lên chiếc áo của anh, nhưng đó là chuyện khác).

Anh thấy lạ rằng ngay cả sau toàn bộ chuyện này, cậu vẫn chẳng nói lời nào. Anh thậm chí còn không biết tên của cậu nữa.

-

Họ đang ngồi trong phòng khách trong căn hộ của Jiyong. Daesung ghé qua thăm, cậu ta sống chỉ cách vài căn phòng. Nằm dài trên sàn nhà, Jiyong nhắm mắt lại, thư giãn và lắng nghe những âm thanh vang lên từ TV. Daesung ngồi trên chiếc ghế dài, đang nói cái gì đó về căn hộ của anh quá ư là sạch sẽ so với bình thường, nhưng Jiyong chẳng quan tâm lắm.

"Hey, Jiyong"

"Hyung"

"Jiyong hyung"

"Gì"

"Anh biết cậu bé mới chuyển đến cách đây một tháng không? Em biết là không nên, nhưng em cảm thấy thương cho em ấy quá"

Cuối cùng Jiyong cũng có cơ hội để tìm ra tên của cậu bé gấu trúc là gì.

"Tên cậu ta là gì thế?"

"Tên của nhóc ấy là Lee Seunghyun, nhưng mọi người gọi cậu ấy là Seungri.'

Seungri. Anh thích cách cái tên này phát âm, nhấn mạnh vào âm tiết đầu tiên, phần còn lại lại rất nhẹ.

"Này, khoan đã, tại sao em cảm thấy xót thương cậu ta thế? Anh thấy nó cứ như thằng ngốc ấy." Anh cười toe toét bình luận.

"Cậu ấy bị điếc"

...Oh. Một luồng cảm xúc ập đến trong mạch máu của Jiyong và thẳng đến trái tim anh, và anh cảm thấy như đột nhiên muốn khóc. Nhưng không phải theo nghĩa đen. Tất nhiên không phải. Anh đâu có hiểu Seungri.

Tất cả mọi thứ dần trở nên rõ ràng, và giải thích tại sao cậu không trả lời khi anh hỏi, vì thậm chí cậu không thể nghe được anh, lý do tại sao mà cậu không bao giờ hét lên để giữ cửa thang máy mở, vì cậu không thể nói được, lý do tại sao cậu ấy va vào Jiyong rất nhiều, vì cậu chưa bao giờ nghe thấy anh đang bước đến.

Anh cảm thấy mình nên xuống địa ngục cho rồi sau khi nhớ lại tất cả những điều anh hét vào mặt Seungri; Anh xứng đáng mà.

Jiyong cảm thấy cay cay, vì vậy anh nhắm mắt lại, song nó chỉ trở nên tồi tệ hơn và cuối cùng cũng biến mất vào hư không.

"Hey, anh mệt rồi, tối nay dừng lại nhé, được không?

Daesung gật đầu, nói cái gì đó kiểu ừ, em sẽ gặp anh sau, chúc ngủ ngon và cậu bước ra khỏi cửa.

Anh chẳng buồn di chuyển khỏi vị trí của mình trên mặt đất, không, anh còn đang quá bận cảm thấy mình như một thằng khốn sau tất cả những điều anh đã nói.

Khiếm thính. Đồng nghĩa là không có một âm thanh nào cả. Một thanh niên như cậu ta lại đang phải sống một cuộc sống cô độc và tĩnh mịch.

Chỉ có sự im lặng. Không âm nhạc.

"Không có âm nhạc..."

Jiyong đặc biệt dậy sớm vào sáng hôm sau. Anh sẽ đi xin lỗi vì sự bộc phát của mình hôm trước và sẽ cố bình tĩnh, tự tin thôi. Anh luôn giỏi trong việc giữ điềm tĩnh, vì vậy tình huống như thế này dường như không làm anh chùn bước. Hoặc ít nhất anh hy vọng vậy.

Trước khi rời khỏi căn hộ của mình, anh liếc nhìn vào gương, điều chỉnh lại cặp kính lớn để nó không bị lệch.

Có một biển báo trên cửa căn hộ của Seungri. Đó là một số điện thoại, và bên dưới ghi: xin hãy nhắn tin vào đây. Chỉ có những người biết cậu không thể nghe thấy được hiểu thông điệp này.

Đứng trước cửa nhà Seungri làm anh lo lắng nhiều hơn anh cảm thấy trước đó. Anh sợ lời xin lỗi của anh sẽ bị từ chối. Và cứ như cả ngàn năm trôi qua, anh mới lôi điện thoại ra và ấn nút gửi.

Cộc cộc

Ngón chân anh cuộn lại bên trong đôi sneakers, lòng bàn tay ướt đẫm, và anh hy vọng mặt mình không quá bóng do đổ mồ hôi. Anh đang làm việc này căng thẳng hơn thì phải.

Có một tiếng động nhỏ và cửa đột ngột mở ra. Anh không mong đợi sẽ nghe được câu Ai đó.

Và cậu nhóc ở đó, mặc áo hoodie đỏ và áo len màu xanh hải quân, mái tóc thì lòa xòa, trông thật trẻ con và ngây thơ. Trái tim của Jiyong đau thật đấy.

"Cậu mới dậy sao" Anh khẳng định, chủ yếu là nói với bản thân mình. Anh đưa một đĩa bánh quy mình vừa mới nướng ra trước mặt, kiểu truyền thống thôi nhưng anh cũng muốn lời xin lỗi của mình đáng chấp nhận chút.

Trong khi đưa chiếc đĩa lên, anh mỉm cười, một nụ cười chân thật, và anh nhìn thấy môi của Seungri giật giật trong vài giây. Seungri đứng đó một lúc, như thể cậu đang quyết định có nên mời anh vào hay không. Cuối cùng, cậu dịch người sang một bên và ra hiệu cho Jiyong đi vào.

Khi vào căn hộ, anh nhận thấy toàn bộ nơi này thơm mùi sơn, bút marker, bút chì màu, làm anh nhớ về lớp mĩ thuật đã từng tham gia khi anh còn học trung học. Nơi này khá sáng sủa, một tia nắng màu trắng-vàng chiếu qua khung cửa sổ và khiến mọi thứ trở nên thật ấm áp. Anh đặt đĩa bánh quy lên bàn cà phê trong phòng khách và ngồi xuống băng ghế. Seungri cứ lúng túng ngồi ở đầu kia của ghế sofa và cúi mặt nhìn đầu gối, mắt hướng tới bất cứ đâu ngoại trừ Jiyong.

Anh không biết phải nói gì hay làm gì cả, vì vậy anh cầm lấy một chiếc bánh quy ra khỏi đĩa, và anh đưa nó cho dongsaeng của mình. Seungri từ từ giơ tay lên và nhận lấy cái bánh. Cậu nhún vai và Jiyong thấy cậu bé hoàn toàn đáng yêu.

Không mất nhiều thời gian cho Seungri để ăn hết chiếc bánh, vì vậy họ trở lại ngồi trong im lặng, một cách không thoải mái. Jiyong vẫn đang nghĩ đến cách để xin lỗi, và anh nhìn quanh để tìm một cái gì đó để viết. Có một chiếc bút đánh dấu màu đen trên bàn, do đó anh sử dụng tay để thay thế giấy. Anh vẫy tay ra hiệu cho tay của của Seungri, khiến cậu miễn cưỡng đưa tay ra. Jiyong quàng tay quanh cổ tay mỏng manh và nhợt nhạt của cậu và bắt đầu viết lên lòng bàn tay. Sự ấm áp từ cổ tay cậu làm anh cảm thấy lạ lùng, vì đã lâu rồi anh không có tiếp xúc trực tiếp với thân thể ai khác. Còn cậu nhận ra làn da tay của Jiyong rất mềm dại và dễ chịu. Lòng bàn tay cậu thấy nhột khi chiếc bút di chuyển, và cậu cũng có thể cảm thấy lớp mực lạnh lẽo và ẩm ướt đang khô lại trên da mình. Khi cậu bắt đầu thích thú cảm giác này thì những ngón tay nắm lấy cổ tay cậu và cây bút đang chuyển động đã biến mất rồi. Cậu cúi xuống để đọc những gì người kia viết.

Xin chào, tôi tên là Kwon Jiyong, và tôi thực sự xin lỗi về chuyện hôm trước.

Các chữ viết tay có hơi lộn xộn do không đủ không gian. Seungri tự hỏi điều này có nghĩa là Jiyong đã biết cậu bị điếc. Cậu khép tay lại và nắm chặt lấy nó, liếc về phía Jiyong. Một nụ cười buồn trên khuôn mặt cậu.

"Tôi... uhm... Tôi biết cậu... bị điếc." Anh vừa nói vừa ra hiệu bằng tay để diễn đạt ý của mình mà không cần phải viết bất cứ điều gì. Seung Ri nhìn sang chỗ khác rồi lại nhìn xuống tay mình, khuôn mặt có hơi xấu hổ.

Họ ngồi như thế trong một lúc, nhưng sau vài phút, anh không muốn làm phiền Seungri nữa. Một chút do dự, anh vươn tay xoa mái tóc cậu và mỉm cười, và thề rằng anh thấy hai má của Seungri đỏ lên. Anh vẫy chào tạm biệt, và trước khi rời đi, anh chỉ vào chỗ bánh quy.

"Ăn những thứ này nhé, được không? Tôi đã làm chúng cho cậu đấy"

Việc xin lỗi đúng là không bao giờ làm bạn cảm thấy tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top