Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

walk in the club like what up


Tóm tắt:

Mọi người cứ làm như có cung khủ là cái gì xịn lắm, mà không hề.

Hay là một bài thánh ca cho con trăn trong quần anh Tuấn.

__________________

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, tác giả mà đấm tôi thì tôi quỳ.

Hãy vào link gốc thả tim ủng hộ cho tác giả nhớ!!!

https://archiveofourown.org/works/35779690?view_adult=true&fbclid=IwAR3MCzTRNEZdhq0EPZMBj0PzssEF3jNjPvi6ZhpmgHRa8honDRfpZPPoAUk#main

__________________

Mọi người cứ làm như có cung khủ là cái gì xịn lắm, mà không hề.

Thứ nhất là thế thì vướng vào mọi nơi. Cái cảnh mà ngồi xuống thôi là ngồi thẳng vào bi nó xảy ra quá thường xuyên rồi, nhưng mà giờ ngồi xuống thôi mà họa mi cũng chết theo? Chạm đáy nỗi đau. Đau thương đến chết. Xấu hổ muốn lìa đời. Cung Tuấn đã học được cách quản lí biểu cảm luôn ở mức nhạt nhẽo vừa thản nhiên điều chỉnh tư thế, bởi vì dù hắn có cẩn thận thế nào đi nữa, nhét vào đâu hay mặc đồ lót dáng nào, thỉnh thoảng thì chuyện đấy vẫn diễn ra thôi.

Thứ tiếp là đấy, vướng mọi điều. Mọi người cứ nhìn vào là thấy hết cả còn gì nữa! Cung Tuấn thì cũng không phải loại người văn minh lịch sự quá thể gì, nhưng mà hắn coi trọng tính riêng tư, và hắn cũng không có đam mê khoe khoang chỗ ở đũng quần mình cho thiên hạ dòm. Nhưng mà lại phải nói lại, thỉnh thoảng thì... chuyện đấy vẫn diễn ra thôi. Hắn có muốn đâu, nhưng mà con cá chà bặc của hắn thì cứ tự vẫy tay chào thế giới thế đấy. Tệ vl.

Và xong thì có một sự thật là nếu con chim bạn thực sự siêu to khổng lồ thì làm sao mà đụ. Cái cảnh mà bạn tình vừa mở quần mình xong rụt lại đằng sau đầy sợ hãi như vừa thấy một con quái vật trồi lên từ đầm lầy, nghĩ nó chán. Ờ thì chuyện này mới xảy ra có hai lần thôi, nhưng mà cái cảnh này thì nó hằn vào tâm trí luôn ấy chứ. Hầu như những người bạn trai cũ của Cung Tuấn đều rất là nỗ lực che dấu sự e ngại của mình và rất là nỗ lực thử ngậm vào hoặc là cưỡi cậu em không bé của hắn, nhưng mà sự e dè ngần ngại ấy làm hắn tắt nắng kinh khủng. Cứ kiểu sỉ nhục nhau thế nào ấy, mà Cung Tuấn thì không phải loại lên giường là chỉ biết đến mỗi mình mình thôi. Hắn muốn cả hai đều thỏa mãn. Mà yêu cầu đấy thì có gì mà quá đáng đâu, lẽ là thế.

Thành ra hắn chủ yếu nằm dưới luôn, như một phương thức tự phòng vệ, thực ra thì không hề tệ nhé! Tuyến tiền liệt của hắn hoạt động trơn tru, cái bộ phận hắn có cảm giác được tận hưởng và không hề phản bội hắn tí nào. Hắn cũng thích được ôm, được ghì xuống rồi nhấp. Thành ra đấy cũng chả phải là sự hi sinh lớn lao gì.

Nhưng mà hắn gần như là từ bỏ chuyện có những đêm tình tuyệt vời như cái cách mà nhiều người nghĩ cu càng to thì đụ càng thích. Làm tình lúc được thì cũng... được. Hắn không thấy mình cần một bờ mông thần kì trời ban, một quả đào thay đổi thế giới để có thể làm một người đàn ông hạnh phúc đủ đầy.

Đấy xong rồi hắn gặp Trương Triết Hạn.

Nhìn một phát là biết ngay thằng cha này là một rắc rối rồi – chính là cái kiểu "giời ơi bạn diễn của mình hấp dẫn đúng cái kiểu mình mê, chứ không phải kiểu diễn viên thì tất nhiên là phải đẹp" – nhưng mà thế thì cũng chẳng phải chuyện gì quá ngạc nhiên.

Nhưng một lúc nào đó khi họ mới bắt đầu quay cùng nhau, Triết Hạn ngước lên nhìn hắn và đôi môi cong thành một nụ cười tinh ranh, hắn biết là anh rất nguy hiểm, từng hồi chuông reo trong đầu như báo cháy.

Anh nhợt nhạt theo cái cách hắn không thích tí nào, xanh xao cái kiểu khiến hắn thấy lo lắng và muốn bảo vệ anh, nhưng mà xanh xao này cũng hết sức mĩ lệ yểu điệu. Nó làm Cung Tuấn muốn ấp người đàn ông trưởng thành này, chăm sóc anh, cẩn thận nhốt anh vào đâu đấy an toàn và đảm bảo anh luôn uống nước đầy đủ, chống nắng hoàn chỉnh và ăn ngoan. Toàn các loại suy nghĩ chả chuyên nghiệp với bạn diễn tẹo nào.

Thêm vào quả Triết Hạn có một tuyển tập các loại áo trung y trong trong mờ mờ, cái loại mà mờ mờ ảo ảo giết chết người nhìn ấy, anh cởi áo ngoài mà vẫn giữ thắt lưng vắt qua cái eo gầy, rồi đường cong miên man trên tấm lưng tròn, những đường cong nhễ nhại cắn chặn vào lớp vải nhễu mồ hôi.

Cung Tuấn đang nỗ hết cả lực để không xun xoe cầm quạt cầm nước quanh anh, và đồng thời kìm hết cả chế để không nghĩ cái cách tay hắn có thể một ôm là trọn vòng eo thon, và không nghĩ... aduma, khi Triết Hạn làm cái biểu cảm đấy. Nó là cái biểu cảm mà khêu gợi thèm chịch muốn bị dồn vào góc tường và nhấp điên cuồng cho bớt bớt đi, thế là Cung Tuấn còn phải xua cái ý nghĩa đó luôn, trừ lúc tự nhiên anh búng vào bi hắn.

"Đệt," Cung Tuấn tru tréo rồi giật nảy về đằng sau, vừa đau vừa tức. Hắn tung một ánh nhìn "em là cún con bị anh bội bạc" về phía Triết Hạn. "Hạn ca, anh làm sao đấy?"

"Anh không thể tin được là chú mày có con cu khủng hơn cả anh," Triết Hạn tố, anh hất tóc ra đằng sau vai và thở dài hết sức giả trân. Cung Tuấn thậm chí không thể nào tải nổi anh đang nói cái gì, hắn còn đang bận sao nhãng vì những tia nắng nhảy trên gò má, và cả cái cách mà từng sợi tóc uốn theo cần cổ thon dài như thiên nga kia. Rồi hắn nhận ra và mém tí thì rớt cái hàm xuống đất, kịch y chang diễn trên phim. Phim về cuộc đời Cung Tuấn. "Anh lúc nào mà chả là người cu to nhất đoàn," Triết Hạn nói tiếp một cách hào hừng. "Xong mày xuất hiện một phát thế là hết. Sao chú mày dám? Cầm con cá chà bặc trong đũng quần thế thì sống sao hả em?"

"Rồi anh nhìn cu em làm gì?" Cung Tuấn í éo phản đối, hắn phải cố gắng lắm để không đỏ mặt trước mặt nhân viên trang điểm đang trợn mặt khinh thường mấy tên diễn viên khoe khoang nhắng nhít. Quả này là phải được tăng lương. Kèm thêm mấy miếng bông bịt tai. Cung Tuấn cũng cần mấy miếng bông bịt tai. "Khoan, anh nhìn cu em lúc nào?"

"Thì nhìn đi đâu mà tránh được bây giờ?" Triết Hạn bĩu môi. Lại còn dám bĩu môi! Thằng cha này còn dám thế cơ. Anh làm sao mà biết nội tâm của hắn bây giờ phải có những đoạn độc thoại dài như một chương trình radio rồi, nội dung là "Cu to thì lo chết đói, thật đấy, đờ mờ", nhưng mà hắn chắc chắn là không dám hé ra một từ nào rồi, tại nói ra thì người ta lại nghĩ là khoe khoang. Nhưng hắn đặc biệt là không thể nói lúc này, tại vì đang ở chỗ công cộng, Triết Hạn! Tha em.

Mà Triết Hạn thì có lòng thương người không. Làm gì có.

"Kể cả khi em mặc bao nhiêu là lớp áo luôn! Nó kiểu, lồ lộ ở đấy," Triết Hạn nghe như thể anh đang phân vân xem nên phẫn nộ hay là sùng bái, cứ như thế cậu em của hắn là một cái thử thách cá nhân gì đấy mà anh nhất định phải chinh phục. Cung Tuấn cũng không thể trách anh được. Hắn quy anh vào loại đàn ông mà vừa tuốt cậu em của người khác vừa nghĩ mình vẫn (gần như) là trai thẳng, tuốt kia là tuốt xã giao, anh lúc nào cũng tự đưa ra cho mình mấy cái thử thách khó đỡ lắm. Cung Tuấn không muốn tham gia vào vụ này tí nào.

Tuyệt đối không. Kể cả khi đây là một giấc mơ ướt át nóng bỏng, Cung Tuấn rất là có tự tôn nhé, và hắn đang đi làm, và hắn không hề nghĩ đến chuyện đấy tí nào hết. Mà nói chung đấy là giấc mơ không có thật, hắn biết mọi chuyện sẽ như nào rồi, thế nào cũng sẽ kết thúc bằng việc đụ nhau trong vất vả và đớn đau xong rồi Cung Tuấn sẽ phải xoắn xuýt đi xin lỗi. Mà Cung Tuấn thực sự rất là quý Triết Hạn, cho nên là không nhé! Không một tí nào hết!

Nhưng Triết Hạn thì không có nhận được tín hiệu đấy tí nào. Như con cá mập ngửi thấy mùi máu trong nước, anh tìm thấy đối tượng để trêu và tất nhiên là đời nào anh nhả ra. Kiểu bị lậm luôn hay gì đấy.

Thế là hắn bị anh trêu liền mấy ngày, trong khi hắn chỉ biết lắp bắp và đỏ mặt mỗi lần bị trêu, nhân viên trang điểm thì mắng cả hai một trận vì làm hỏng hết cả lớp trang điểm cho cảnh quay, rồi Triết Hạn phá lên cười rồi biến tất cả gì hình trụ thành hình cu. Cung Tuấn thì nỗ lực chuyển đổi sự bực dọc thành Ôn Khách Hành, một Cung Tuấn hết hồn đóng một Ôn Khách Hành tán trai hết mình. Ôn Khách Hành muốn đụ bay luôn quả lạnh lùng cao quý thành khuôn mặt ngây dại vì sung sướng, để được nghe tên hắn từ miệng tri kỉ, và nếu Cung Tuấn có lỡ áp bản thân quá nhiều vào mấy cảnh này, ừ thì ừ. Hi vọng nó không quá rõ ràng trong mắt người khác.

Mà có khi là có rõ ràng. Đẹt. Quay phim mà như dây chuyển sản xuất giày ấy, mọi người cuống cả cuồng lên lắp ghép mọi thứ, chạy điên cuồng để làm nhiều việc nhất trong thời gian ngắn nhất có thể, và thế nên cũng chẳng có nhiều thời gian để hắn sống quằn quại mấy.

Nhưng rồi chuyện gì đến thì nó cũng phải đến. Lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, một khoảng nghỉ ngắn giữa lúc chuyển cảnh, không có ai đến chỉnh trang, khi nhân viên trường quay và đạo diễn đang bận bịu thảo luận với nhau. Họ đang mải bàn về chuyển biến trong động lực của nhân vật ở những phân cảnh tiếp. Cung Tuấn đang di chuyển trên cái thân cây mà hắn đang ngồi - ừm, chim ơi dạt sang một bên – rồi Triết Hạn thở dài và nói gì đấy nữa, về việc Cung Tuấn lên phim trường cầm theo cung khủ của hắn, bất công vl, chắc kiểu thế. Nói chung là mấy cái câu ngu ngốc đại loại thế.

Và vì lí do nào đấy, chắc là tại trời nóng, hoặc là cả hai ngồi gần nhau quá trên cái thân cây dở người này, cũng có thể vì đùi họ dính sát vào nhau hay trước đấy Cung Tuấn có cảnh đặt môi lên vai Triết Hạn, chỉ một khoảnh khắc thôi, được nếm thử điều mà hắn chẳng bao giờ có cơ hội nữa – Cung Tuấn rồ lên luôn.

"Anh có thế... ngậm miệng được không?" Hắn rít qua kẽ răng, một sự giận dữ mà hắn không tính thể hiện. Họ ngồi siêu gần, gần đến độ hắn cảm nhận được sự giật mình của anh. Cung Tuấn gù lưng xuống và lầm bẩm mấy câu xin lỗi, hắn cảm thấy vừa oi bức lại vừa ngượng ngùng, quá lớn, quá dễ thấy. "Thực ra như em thì rất là khó chịu đấy, oke?"

Có quá nhiều xúc cảm tràn ra trong giọng hắn, một sự bực dọc và tổn thương thật sự mà hắn không định cho ai biết. Nhưng mà Triết Hạn cứ... làm thế với hắn, anh bóc mở được từng lớp vỏ hắn đang giấu mình, cứ như thể hắn là bé hàu dễ dãi nhất đại dương này vậy, nhấc cổ tay một cái là lớp thịt mềm mại của Cung Tuấn lộ ra cho hắn mặc sức trêu đùa.

Nhưng Triết Hạn không phản ứng gì. Một sự im lặng kéo dài, một sự im lặng làm Cung Tuấn không dám ngừng đầu lên, nín thở.

"Hả," Triết Hạn cuối cùng cũng nói gì đó, rồi anh cạ bên đầu gối không bị thương của mình và đầu gối hắn. Rồi thay vì lại ra tay búng bi thì anh chuyển hẳn sang chủ đề đọc thơ, rồi về Ôn Khách Hành và cái cách mà hắn có lẽ sẽ phun văn nhả thơ ở một đoạn mà anh nhắc trước đấy. Liệu ở Quỷ Cốc có thư phòng không, có văn thư chứ? Nó là cái kiểu xây dựng hình tượng nhân vật mà cả hai đều rất thích làm, cả hai đều dễ đắm chìm trong đó, và Cung Tuấn túm lấy đoạn hội thoại một cách đầy biết ơn.

Trong vài ngày kế, Triết Hạn không có trêu hắn kiểu đó nữa, tất nhiên là Cung Tuấn rất mừng rồi. Tất nhiên, Triết Hạn cũng không ngừng lén lút nhíu mày và liếc trộm vùng háng của hắn, cái này thì rất là không mừng nhé.

Tuy vậy. Khi Cung Tuấn thật sự bực mình vì trò đùa của Triết Hạn, bằng cách nào đó, anh luôn nhận ra. Hầu hết thời gian anh cứ hành xử như một con chó Terrier ấy, cắn nhằng nhằng không nhả một cách nghịch ngợm, và thế cũng vui, và Cung Tuấn cũng thích bị trêu như thế - nó đến một cách giản đơn và chân thành hơn những xã giao thông thường, vui vẻ và như thể - như thể là anh muốn thu hút sự chú ý của hắn. Rất là dễ chịu.

Nhưng đôi khi anh đụng vào chỗ không nên chạm, và nếu anh có lỡ làm thế, bất kể Cung Tuấn cẩn thận che dấu thế nào đi nữa, Triết Hạn luôn luôn nhận ra và dừng lại. Trông anh nhiều lúc cảm giác rất ngốc nghếch, vui đùa ầm ĩ, vừa táo bạo lại ngu ngơ, nhưng thực ra anh lại cực kì quan tâm, Cung Tuấn nghĩ trong đau khổ. Triết Hạn chú ý quá nhiều, anh cố gắng chăm sóc cho tất cả mọi người. Và anh thực sự là một người tốt. Người tốt nhất thế gian.

Cho nên anh nhận ra Cung Tuấn thật sự không thích mấy trò đùa liên quan đến cậu em của hắn, anh dừng hẳn. Tốt thôi. Và Cung Tuấn cũng rất hài lòng là anh dừng nói về chỗ đó của hắn. Thật đấy! Hắn thực sự không có nghĩ về chuyện rằng trước đây hắn chắc phải trông như kiểu một người rất thích khoe cung khủ đâu, vì anh thoải mái trêu hắn thế cơ mà, hoặc là nghĩ về tại sao anh mê mẩn trêu hắn chuyện đấy thế. Nghĩ nữa thì có mà điên đầu.

Nhưng một cái cảm giác thảm họa sẽ đến cứ lơ lửng trước mặt hắn. Những cái nhìn xuống rồi vội vàng nhìn lên cứ nhiều dần theo thời gian. Triết Hạn cứ định bắt đầu nói gì đấy rồi lại tự dừng lại. Nó cứ như một cơn bão đang lớn dần.

Quả thảm họa này ập đến bằng một cũ gõ cửa dồn dập khi một đêm họ quay xong sớm. Nó là cái điệu vặn nắm cửa ầm ầm quen thuộc, nhưng mà không như một số người, Cung Tuấn lúc nào cũng cẩn thận và khóa cửa. Nhưng Trương Triết Hạn thì chưa bao giờ ngừng thử vặn xem có tông vào luôn được không, kiểu tông vào thế là được chào đón luôn, cố tình quên là Cung Tuấn đưa cmn chìa khóa dự phòng cho anh rồi.

Cung Tuấn hít một hơi thật sâu và mở cửa. Triết Hạn nhào vào trong phòng, anh di chuyển rất là cẩn thận, sải những bước dài quanh cái bàn rồi cái giường và kế đến là hắn.

"Ừm này, có phải là bạn trai cũ của em không người nào con cu của em không dợ? Mấy người đấy làm em ngại hay là như nào đấy?" Anh nói với cái giọng rất là bực mình. Không chào em, không ừ hữ gì vào cái là nói luôn chuyện cu với chim, cứ như thế điều đấy là rất bình thường vậy. Anh bắt chéo tay với một biểu tình khó đăm đăm, ưỡn hết cả ngực như con mèo xù lông. Anh hiển nhiên là nghĩ mãi về điều này và không thể chịu được nữa.Và ngực Cung Tuấn nhói đau. Sao mà Triết Hạn cứ như này nhỉ? Sao mà anh làm cho ngực hắn nhói lên vì trìu mến thế này? Sao mà anh làm hắn muốn hôn cái cau có ra khỏi mặt anh thay vì trốn tịt vào trong phòng tắm luôn?

"Sao điều này cứ xảy ra với em nhỉ?" Cung Tuấn ngước lên hỏi trần nhà, thế còn hơn là phải nhìn thêm lúc nào nữa vào cái cách mà chiếc áo phông đang giãn hết cả ra bó lấy bộ ngực không may là rất hoàn hảo của anh. Trần nhà thì dĩ nhiên là chả có câu trả lời nào hết – chỉ có vài vệt nước mờ mờ thôi.

"Anh nghiêm túc đấy nhé!" Triết Hạn nói, và hiển nhiên là anh không hài lòng vì không có được sự tập trung tuyệt đối từ hắn, anh giậm chân tiến đến gần hơn và kéo vai hắn. Anh có mùi dầu gội đầu. Chắc là anh vừa tắm xong, rồi đi luôn đến phòng hắn, ngay khi vừa có suy nghĩ về con cu của hắn khi đang trần truồng trong phòng tắm.

"Tại sao?" Cung Tuấn lại tiếp tục hỏi trần nhà, rồi tự cho mình được cúi xuống nhìn Triết Hạn. Sai lầm vl. Triết Hạn bây giờ còn đẹp hơn bình thường, mặt hây hây đỏ với những lọn tóc xoăn dài ôm mặt.

"Mọi người làm em thấy em không phải là người tuyệt vời thì mọi người tệ vl," Triết Hạn nằng nặc thế, anh ngước lên nhìn hắn chằm chằm, chân thành và mĩ miều. "Mọi thứ về em đều tuyệt vời, và em đáng được trân trọng. Anh sẵn sàng đánh nhau với tất cả mấy thằng em từng hẹn hò trước đây luôn." Anh nói giọng nom rất là giận dữ.

Và thế này thì tệ quá thể rồi. Đây không phải là cách mà Cung Tuấn muốn mình nhận ra hắn đã lỡ thích người đồng nghiệp vừa ngọt ngào hoàn hảo lại nghịch ngợm tinh quái này.

Mà đờ mờ cái này thì là lỗi tại ai được bây giờ. Cung Tuấn không hề muốn Triết Hạn đánh nhau với bạn trai cũ của hắn trên thảm đỏ, mà hắn biết là anh nhất định có khả năng làm thế thật.

"Có phải lỗi tại mấy người đấy đâu," Cung Tuấn thở dài, nỗ lực không mấy hiệu quả trong việc đẩy Triết Hạn ra. "Nó thật sự là – giời ạ, được rồi, ừm, nếu mà anh thật sự rất rất muốn biết."

"Tất nhiên là thế rồi," Triết Hạn ưng thuận ngay, anh để mình bị Cung Tuấn đẩy ra xa một tí vì giờ hắn chịu nói chuyện rồi, Cung Tuấn kéo cả hai ngồi xuống mép giường trong khách sạn, này là để hắn có thể nói chuyện trong khi túm lấy một chiếc gối đặt lên đùi mình, vừa là để cho dễ chịu vừa là để che đi cội nguồn của nỗi xấu hổ của mình.

"Mọi người đều nghĩ mình thích được một con cu khủng đụ," và quào, hắn thế mà dám nói ra mồm luôn, không cần phải say, và nghe thì hơi dị nhưng mà cũng không quá khó để nói ra khi đối diện với sự chân thành và ánh mắt cổ vũ của Triết Hạn. Ờ thì tất nhiên là Cung Tuấn có đỏ hết cả mặt mũi lên, nhưng mà hắn vẫn còn đang nói được đây này. "Nhưng mà xong thực tế là mọi người cũng không thích lắm, oke? Kiểu- kiểu hơi mất công."

Bằng cách nào đấy thì- hắn cứ thế mà nói về chuyện đấy? Về chuyện chọn quần áo để mặc thì rất phiền phức, hoặc là lúc tuổi thanh xuân tự nhiên nắng chiếu bốn phương, rồi quả kí ức kinh hoàng của tuổi trẻ khi thử làm lần đầu thì bạn trai khóc luôn. Hắn chưa từng kể chuyện này cho ai. Mọi chuyển cứ tuôn ra như vỡ đê ấy.

"Và chờ em bắn thì chờ đến tận thế!" Cung Tuấn kết bài. "Mà chả ai thích thế cả. Tệ vl. Em tệ vl." Sao hắn lại tự nhiên đi kể cho người đàn ông hắn thầm thích tất cả mấy cái này nhỉ? Chắc phải là một loại khổ dâm mới chưa được khám phá. Nhưng mà nó cũng cho hắn cảm giác được giải thoát, có lẽ thế nên là hắn mới ở trong mức độ khủng hoảng tầm tận thế như bây giờ.

"Không hề," Triết Hạn nói, lại cau có nữa rồi, rồi giật lấy cái gối Cung Tuấn đang kẹp để lấy nó đập vào đầu hắn. Quá đáng! Thế sao Cung Tuấn cười khúc khích thế này, anh không biết lúc này hắn hẳn là nên buồn bã ủ dột à? "Tuấn Tuấn ơi không hề nhé. Có rất là nhiều người thích những người đụ một lần chơi cả đêm đấy."

"Đấy là người ta nói thế thôi!" Cung Tuấn phản đối và nỗ lực giật lại cái gối. Hắn đi đến giới hạn của mình rồi. Nói chuyện về chú chim họa mi mà không có cái gối che thân là không được. Nhưng mà Triết Hạn lại lên cơn bướng bỉnh rồi, tức là giờ muốn lấy cái gối về thì phải vật nhau luôn, mà tầm này thì đấy có mà giới hạn của giới hạn. Hắn không thể nào vật vị bạn diễn xinh đẹp còn ướt hơi nước vì vừa tắm xong này ra khi cả hai người nói về con cá chà bặc của hắn được, mà ờm dù sao thì Cung Tuấn vừa nhớ ra phòng hắn có mấy cái gối lận, nên là không sao hết.

Xong Triết Hạn cướp lấy cái gối mới kia luôn, rồi anh cong người lại giấu luôn cái gối kia đi.

"Dừng lại đi," Cung Tuấn ỉ eo và cố gắng rướn người qua anh để lấy cái gối mà vẫn tránh cho hai người bọn họ đè lên nhau.

"Đừng có giấu chim trước mặt anh làm gì," Triết Hạn ra lệnh, bĩu môi rồi ném cái gối ra xa. Cung Tuấn không hề nhìn theo. Hắn làm sao mà nhìn ra chỗ nào khác được. Triết Hạn liếm môi, và thế Cung Tuấn không rời mắt đi chỗ khác được.

"Ờm, thành thật thì, anh không thể ngừng về (con cu của) em," Triết Hạn thú nhận.

"Hở?" Cung Tuấn cố nói trong khi kìm cái giọng mình không nghe í a í éo. Hắn có nhiều giấc mộng bắt đầu như này lắm, mà hắn khá là chắc tất cả chúng đều phi thực tế theo cái cách hắn không ngờ tới. Chẳng phải là hắn không nghĩ Triết Hạn sẽ nói ra được lời ấy, mà là hắn không ngờ mình sẽ ghì anh xuống giường hay lên tường ngay sau ấy, vì nghe mấy lời đấy là hắn chết luôn rồi còn đâu, cả con tim và con chim nổ tung cùng lúc.

"Thì đầu tiên là vì, ờ, anh thực sự rất thích em, và anh rất tò mò ước lượng xem cái tầm chúng mình sẽ hoạt động trong lí thuyết nó là như nào, mà sau đấy, ối mẹ ơi Cung Tuấn em là quái vật cmnl - quái vật kiểu tích cực ấy, đừng có mà nhìn anh thế, Tuấn Tuấn. Nghiêm túc luôn, anh nhất định sẽ đánh nhau với thằng nào làm em-"

"Đừng có mà đánh ai hết," Cung Tuấn nói khi vẫn đang đè trên người anh, hắn cố gắng xóa tan cái nhìn lo lắng của anh. "Giờ mình quay lại cái đoạn mà anh bảo anh là rất thích em và nghĩ đến viễn cảnh chúng mình lăn giường í."

Ái chà, giờ thì đến phiên Triết Hạn đỏ mặt. Tai anh hồng hồng, và Cung Tuấn thì sắp gồng hết nổi mà chết cả ra đây vì nhiều cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Hắn nhận ra mình vẫn đang ngả về phía anh, và bằng cách nào đó thì hắn còn thò một tay ra đỡ lưng dưới của anh để giữ thăng bằng, và ừm, lúc này mà không hôn thì chờ lúc nào nữa, lúc này là hợp nhất rồi, kìm lòng không nổi.

Triết Hạn rướn mình về phía hắn, vòng tay quanh cổ hắn rồi kéo hắn xuống, anh đòi hỏi thêm thật nhiều nụ hôn với một mắt ha háu và đôi môi khẽ mở gọi mời.

"Anh thích em, rất nhiều luôn," Triết Hạn nói rồi lại kéo đôi môi ướt át sưng tấy của cả hai cạ vào nhau trước khi hôn sâu thêm lần nữa. "Tuấn Tuấn, anh thích em."

Giời ơi là giời.

"Anh chắc phải nói điều này với tất cả bạn diễn của anh rồi ấy nhờ," Cung Tuấn đùa, giờ này mà vẫn còn ghen được, vì rằng thì là ờ hắn đã lên mạng tìm tất cả phim anh đóng trước đây, thấy cái cách trước đây anh thân thiết và thân mật thật dễ dàng với bạn diễn ở mọi lúc mọi nơi, rồi rên một tiếng khi Triết Hạn cắn hắn, anh cười tinh nghịch.

"Hong," Triết Hạn nói, sao mà anh thành ra thế này nhỉ, nằm duỗi mình trên giường ngay dưới Cung Tuấn, mái tóc đen rối bời xõa ra trên ga giường trắng tinh? Anh đang cười với hắn, đôi môi bị hôn cắn đến đỏ mọng, và trong hắn là những cảm xúc vừa đen tối vừa cuồng loạn mà hắn không thể nào, tuyệt đối không thể nào lộ ra. "Anh chỉ nói với họ là họ rất nóng bỏng, và đôi khi là bọn anh lên giường để giải quyết cái sự nóng bỏng ấy. Nhưng mà Tuấn Tuấn ơi," Anh lại ửng hồng lên, đỏ mặt một cách thật ngọt ngào. "Anh thích em."

"Hạn ca," Cung Tuấn đầu hàng, hắn vòng ôm lấy đầu anh trong tay mình và cuối xuống nhìn thẳng vào anh. "Em cũng thích anh, thích anh lắm luôn."

Triết Hạn cười rạng rỡ vui tươi, và Cung Tuấn phải được nếm cái sự vui vẻ ấy, cảm nhận nụ cười ấy chạm bằng răng của hắn, và cả hai thật sự đã làm thế vài phút trước khi tách nhau ra, thở hổn hển, bởi vì Triết Hạn cuốn chân của anh quanh eo hẳn, cạ nhẹ dọc người hắn, dương vật chồng lên nhau, cương cứng, nóng bỏng, thật là ngột ngạt.

"Con cá chà bặc này là của anh, và chắc chắn là nó tuyệt dời," Triết Hạn tuyên bố trong từng hơi thở gấp, Cung Tuấn vùi đầu vào vai anh rên rỉ.

"Cậu em của em không phải là hành tinh Nga cho anh băng qua đâu," Hắn than thở, nhưng hắn thực sự - thành thật đấy, cảm thấy tốt hơn về chuyện này rồi. Cứ như thế là – là dù cậu em của hắn không đi vào được bé đào hoàn hảo của Triết Hạn, thì nó cũng chẳng sao hết. Họ có thể làm cái khác, hắn có thể cắm vào cặp đùi căng tràn của anh hoặc anh có thể dùng cậu em có kích thước khả quan của mình cho vào cái mông có kích thước không khả quan của hắn, và thế là mọi chuyện sẽ... không ổn. Bởi vì thế sẽ là tuyệt. Hoàn hảo, tuyệt vời.

Bởi vì đấy là hắn, cùng Triết Hạn. Cung Tuấn thở gấp không thì tí nữa treo máy luôn.

Triết Hạn chọc vào hắn cho đến khi Cung Tuấn cắn vào bờ vai vẫn còn giấu kín trong áo quần, rồi hắn ngước lên xem anh muốn gì.

"Anh nghiêm túc chứ bộ," Triết Hạn nói rồi nhẹ nhàng đẩy hắn lùi lại, hiển nhiên là để anh có không gian mà cởi áo, và thế là nước miếng em rơi trò chơi tí thì bắt đầu, khuôn ngực xinh đẹp ấy, núm vú màu nâu hoàn hảo mà hắn chỉ muốn nhào lên cắn một miếng để đánh dấu chủ quyền, nhưng mà Triết Hạn vẫn còn đang nói tiếp. "Anh chưa nằm dưới bao giờ, nhưng mà em làm anh muốn-"

"Anh không thể vừa lần đầu tiên đã đòi thử với em," Cung Tuấn hoảng hồn, và con cu bội bạc của hắn thì từ hơi khom lưng sang chào cờ đầu tuần trong một nốt nhạc khiến hắn váng hết cả đầu. "Mình phải để anh, ờm chuẩn bị với cái gì khác, thử đồ giả hay gì đấy, anh phải-"

"Đừng có mà ngắt lời anh, Tuấn Tuấn," Triết Hạn chen ngang trong lúc ném luôn cái quần bóng rổ của anh. Cởi hết, anh thế mà không mặc gì ở dưới, mà anh thì lúc nào cũng thế - "Anh đang kể lại cho em cả quá trình cơ mà."

Cung Tuấn làm động tác kéo khóa bịt mỏ và mò theo anh trên giường.

Triết Hạn, người đang nằm duỗi người trên giường tự chạm vào người mình, tự thủ dâm trước mặt hắn, người đang chùm lên phía trên hắn, quần áo vẫn còn nguyên nhưng hơi thở thì nặng nề.

"Rồi anh nghĩ đến chúng mình, ừ thì, tại lúc đấy anh cũng đang yêu thầm mà, anh chẳng biết nữa." Giờ người đạp xe băng qua Nga phải là Cung Tuấn, hắn sắp không thở nổi, thở làm sao nổi trước cái tưởng tượng là anh thế mà thầm yêu hắn. "Anh luôn nghĩ thế với suy nghĩ anh phải nằm trên cơ. Anh chưa nằm dưới bao giờ, tại vì anh thấy là, sao mà lại lãng phí hết cả chỗ tài nguyên này cơ chứ?" Anh cười nghịch ngợm nhìn xuống cậu em của mình. Nhưng mà công nhận thì thằng cu đẹp thiệt. Cung Tuấn vừa nghĩ vừa ghen tị, kích cỡ vừa đúng. Đủ to, xinh đẹp, cong đúng chỗ. Cung Tuấn lỡ đễnh mà tự cởi áo của mình trước khi bò đến gần anh hơn, tay cuốn lấy chỗ tay đang lên xuống.

"A, nhưng. A, Tuấn Tuấn ơi, tuyệt," Triết Hạn ậm ừ, anh khép hờ đôi mi ngắm nhìn đôi tay họ chồng lên nhau trước khi buông tay để một mình tay hắn bao trọn lấy mình. Bằng cách nào đấy mà anh vẫn có thể duỗi người ra hơn nữa, anh vòng tay qua đầu để mặc Cung Tuấn chạm vào anh, chỉ nhìn hắn thôi. "Giời ạ, tay em nóng quá."

Cái này thì hắn rất có tự tin, hắn nhếch mép cười với anh. "Em biết mà," nói đoạn hắn xoay nhẹ cổ tay và mê mẩn ngắm anh thở hắt một hơi vì kinh ngạc rồi thúc hông về phía trước.

"Đừng có làm anh bắn luôn chứ," Anh vừa nói những vẫn không ngừng đưa đẩy trong tay hắn. "Đệt, anh t-thích như này, nhưng anh muốn em đụ anh cơ. Em phải làm- Anh nói rồi, anh không ngừng nghĩ về chuyện đấy được."

"Hạn ca, anh biết là chúng mình không nhất định phải  làm mà," Cung Tuấn rất có kiên nhẫn trêu anh, thật lạ là lúc này hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Chỉ là... hạnh phúc, hứng tình và không hề lo nghĩ vẩn vơ nhiều như hắn tưởng. Ở cùng anh mới dễ dàng và dễ chịu làm sao. Dễ dàng để cảm thấy tuyệt vời, để chạm vào anh, để nói chuyện cùng anh. "Mình làm nhiều cái khác nữa cũng được."

"Không, anh nói với em rồi, anh muốn cơ, anh muốn thế," Triết Hạn mất hết cả kiên nhẫn, mắt anh tối lại. "Anh cứ liên tục để ý, em to cao như nào và em- a, em đôi khi làm anh thấy bé nhỏ. Anh chưa bao- bao giờ thấy, thấy thế hết."

"Và anh thích thế," Cung Tuấn nói với một giọng trầm khàn, hắn giam anh lại trên giường, trói anh lại bằng chính cơ thể mình. Triết Hạn thì cơ múi đầy đủ, xinh đẹp tuyệt vời, nhưng anh cũng có lúc nhỏ bé khi đứng cạnh hắn, đôi khi thôi. Và một phần mà Cung Tuấn cố giấu đi trong con người hắn có để ý đến điều ấy. Và có lẽ- chỉ là có lẽ thôi, hắn khao khát thể hiện cái phần giấu đi ấy, để đóng phim cho chuẩn thôi nhé! Và cũng có lẽ là vì cái cách Triết Hạn thở dài rồi ngả vào người hắn, cái nhìn vừa ngạc nhiên vừa ngọt ngào của anh khi hắn ôm anh, che nắng cho anh, kéo anh núp dưới cánh tay mình.

"Ừ anh thích thế," Triết Hạn khe khẽ thừa nhận, tiếng nói nho nhỏ vang lên giữa vùng ấm chật hẹp bao lấy họ.

Cung Tuấn lại phải hôn anh thôi, và giữa những cái hôn là một lời thú nhận của chính hắn. "Em cũng vậy."

"Tất nhiên là anh biết," Triết Hạn nói với một vẻ hơi tự mãn. "Em toàn thích bắt nạt anh thôi."

"Giữa hai ta chắc chắn em không phải người đi bắt nạt người khác," Cung Tuấn phản đối, tai hắn vừa đỏ vừa nóng và nụ cười của Triết Hạn thì chỉ có càng rộng hơn thôi.

"Và rồi thì anh càng nghĩ càng nghĩ tới cảnh như này, em đè lên anh, thế là từ đấy anh bắt đầu quan tâm đến chú họa mi của em đọ. Mà nghĩ rồi thì không dừng được."

Thế nào mà Triết Hạn đã luồn tay anh vào giữa hai người họ trong khi cả hai đang hôn môi. Khi anh luồn tay tóm lại cậu em của hắn thì cả hai cũng rên rỉ một lúc.

"Em cương rồi nè," Anh nói nghe rất là thảng thốt, và thế là Cung Tuấn lại nhăn nhó.

"À thì, ừm," Hắn thở hổn hển, vì hắn muốn thử xem người nào trên cái quả đất này nhìn thấy Trương Triết Hạn ướt át nằm dưới người mình mà không cương đấy. Nhưng giờ thì anh đang run rẩy đưa tay vuốt ve dọc cả chiều dài miên man của thằng nhỏ vẫn bỏ trong quần luôn. Và đờ mờ cảm giác cứ phải gọi là lên tiên, với người mới tập thì thế này là xịn lắm rồi.

"Xong lại còn to hơn nè," Triết Hạn tròn mắt liếm môi thảng thốt.

"Em xin lỗi," Cung Tuấn bật ra như một phản xạ, hắn khom lưng tránh né, nhưng Triết Hạn vọc mạnh tay vào trong quần hắn, anh đang cố kéo hẳn xuống luôn.

"Không," Anh thở dốc. "Không cho em xin lỗi, anh muốn mà. Cho anh. Muốn đụ chết anh luôn không?" Bất kể Cung Tuấn làm ra biểu cảm gì lúc ấy, tóm lại là nó thành công làm cho anh vừa ranh mãnh lại thỏa mãn. "Đụ anh ngay và luôn. Tuấn Tuấn ơi, để sau này không ai thỏa mãn được anh nữa."

Má ơi, bình thường đã không thể nào nói không với anh rồi, giờ này, lúc mà anh giang chân ưỡn lưng, môi đỏ hồng thở dồn dập gọi mời, từ chối làm sao được.

"Nếu anh không thích, thực sự cực kì không thích, thì anh sẽ nói cho em, lúc đấy chúng mình thử cái khác? Nhưng mà chắc con mẹ nó chắn là anh sẽ thích," Rù quyến mà hóa thành người thì người này chính là Trương Triết Hạn.

"Không," Cung Tuấn cuối cùng lại nói thế, hắn ngồi dậy. Hắn mặc kệ cái nhìn hết sức ấm ức từ phía anh, anh lập tức ngồi dậy kéo lấy hắn. "Anh phải nói cho em ngay cả khi anh thấy không thích có một tí tẹo thôi." Chuyện này với hắn mà nói thì rất quan trọng, và hắn thấy anh cũng hiểu được điều ấy và nghiêng đầu lắng nghe hắn. "Em không muốn anh chỉ cảm thấy thường thường." Giờ mà bảo không muốn đè anh ra đụ đến khi anh thích mới thôi thì lại điêu. Có lẽ hắn đang yêu cầu hơi nhiều, nhưng chỉ nghĩ đến chuyện anh làm tình cũng hắn mà chỉ thấy cũng được thì hắn muốn khóc luôn.

"Anh hứa với em, không thích thì anh sẽ nói cho em biết," Triết Hạn nói nghiêm túc, Cung Tuấn hít một hơi sâu – được rồi, vậy thì họ sẽ làm – và ra khỏi giường đi tìm bôi trơn, phải tìm cả tấn bôi trơn. "Nhưng mà anh sẽ thích thôi," Triết Hạn gọi với theo. Cung Tuấn đang bận lục lọi đồ từ trong vali cũng phải ngước lên nhìn anh, anh đã kịp duỗi người lại trên giường rồi – anh đang tạo dáng khiêu khích hắn, mẹ kiếp – một chân thì gập lại tay thì tự chơi đùa với lỗ nhỏ luôn.

Cung Tuấn nhanh nhanh chóng chóng mà bò về, vừa đi vừa cởi quần cởi tất tí thì vấp vào luôn, hắn thở dốc và cố tình bỏ qua cái nhìn tự mãn của anh.

"Anh thử bao giờ chưa?" Cung Tuấn nói trong vội vàng. Giời ạ, cái mông đào này... ngắm đã ngon mà sợ trong tay thì ngọt luôn, đỉnh mẹ nó chóp. Hắn đưa đầu ngón tay nhấn nhẹ vào và lỗ nhỏ nuốt ngon lành luôn, hắn nhướng mày nhìn anh.

"Ờm thì lúc tắm anh có thử nhét một cây hàng giả vào," Triết Hạn húng hắng, cả ngực anh ửng hết cả lên vì ngượng ngừng. Giờ này anh mới ngượng ấy hả? Sao mà anh dễ thương thế nhỉ? "Và nó vào nuột em ơi, đệt, cho- cho tay vào đi mà."

Cung Tuấn thế mà cười sặc, kể cả khi nghĩ đến cảnh đấy là nứng vờ lờ.

"Em không định cho cả bàn tay em vào ngay buổi hẹn hò đầu tiên của tụi mình đâu," Cung Tuấn vừa trêu anh nhưng cũng ngoan ngoãn đẩy cả ngón tay vào, hắn cẩn thận theo dõi xem anh có bất kì biểu hiện không thoải mái gì không. Mà không hề, anh giờ này trông còn nôn nóng hơn nữa, anh tự nhấn hông mình xuống sâu hơn. "Thế anh có thích không, trong lúc tắm ấy? Có sướng không?"

"Không đủ to," Triết Hạn nói, và đệt, và ôi cái đệt, anh bây giờ đỏ lựng luôn, ngượng chín cả người mất rồi. "Xin em đấy, Tuấn Tuấn."

Ố ồ ô.

Nó rất dễ dàng, dễ đến bất ngờ, nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại là Cung Tuấn có quá nhiều kinh nghiệm trong việc dùng tay thỏa mãn bạn tình. Điều này không đồng nghĩa với đến lúc hắn đụ anh thật thì anh cũng sẽ thích như này, nhưng mà tự nhủ thế thật khó làm sao khi anh cứ thật nôn nóng và đòi hỏi, chưa gì mà đã đòi thêm nữa.

"Anh thật sự thích thế hả," Cung Tuấn khàn cả giọng khi hai ngón tay dễ dàng trượt vào trong, căng chặt, ẩm ướt và không hề phản kháng. Cơ thể anh thật tuyệt vời dưới thân hắn, từng mặt phẳng từng đường cong, rồi khi hắn cúi xuống liếm một đường dài trên dương vật của anh, Triết Hạn rên rỉ lấy gót chân mình đá vào vài hắn, van vỉ.

"Đừng làm anh bắn luôn, chưa được," Anh- anh van xin, chưa gì mà đã xuống giọng xin xỏ rồi. Có một cảm xúc chảy bóng từ tận trong lòng hắn, thiếu đốt cổ họng hắn. Hắn cảm thấy choáng váng vì các cách anh ham muốn nó, vì sự sung sướng khi có ai đó cần hắn như thế. Tất cả chỉ làm hắn muốn trêu đùa anh thế nữa, làm cho anh càng cuống hơn nữa.

"Nhỡ em muốn anh bắn luôn thì sao?" Hắn nói rồi hôn vào đầu khấc đang rỉ nước, ba ngón tay đã cắm vào trong, vẫn trơn tru và dễ dàng nhưng mà chặt. Hắn khóa mắt với anh, cảm nhận dương vật của mình nảy lên rộn ràng cũng với dịch nhờn bắt đầu rỉ ra khi nhìn thấy tròng mắt anh giãn hết cơ. "Nhỡ giờ này em muốn anh tan tác tơi bời rồi mới đụ anh thì sao nhỉ?"

"Cung Tuấn," Triết Hạn mở lớn miệng, kinh hãi mà vẫn xinh đẹp. "A, em-"

"Giờ em ra lệnh cho anh thì anh có bắn luôn không?" Cung Tuấn đòi hỏi, quá tuyệt vời, để anh ấy bắn như này thì cũng quá tuyệt vời. Để anh phải nhận hết, cả sự trêu chọc và từng cái đụng chậm như thế này, tuyệt. Hắn tự thỏa mãn mình bằng việc cho anh những cái mút mát lâu dài và thong thả, cảm nhận bản thân lại chảy lênh láng khi nghe anh rên rỉ, đùi anh có rút lại. Hắn ngước lên để nhìn ngửa đầu ra sau, cắn vào môi dưới và gửi hắn một anh nhìn van nài.

"Rồi rồi," Giọng hắn khản đi khi hắn thả anh ra, dịch nhờn vẫn vương trên đầu môi hắn. "Em đụ anh trước được chưa, nếu mà anh mê đến thế."

"Anh muốn, anh muốn mà. "Không, khoan đã-" Một phần bản năng trong hắn bùng lên sự hoảng loạn ngay trước khi Triết Hạn đặt tay lên vai hắn, kéo hắn vào một nụ hôn. Những nụ hôn trước đấy thì chẳng phải dạng dịu dàng ý nhị gì, nhưng nụ hôn này vừa đầy nhục dục lại hỗn loạn và ồn ào, khi mà anh cứ liên tục tạo ra những âm thanh bị nghẹn đi khi anh kéo hắn vào càng gần, càng gần hơn nữa.

"Nào, giờ được rồi," Triết Hạn nói rồi lại ngả người ra. "Như này." Anh nằm úp sấp và giây đấy là Cung Tuấn thăng thiên rồi được vớt lại trần gian, bởi vì, eo. Đùi. Mông. Rồi hắn cúi xuống cắn vào bờ mông cong ấy, rên rỉ không thể kiềm lại được. Triết Hạn đang nói gì đấy, nghe có vẻ anh nóng lòng và hờn dỗi lắm, kể khi anh tự đẩy mình về phía hắn, kể cả khi anh thốt lên những tiếng rên rỉ vụn vặt khi hắn cúi xuống.

Cung Tuấn nhướn người lên để chiêm ngưỡng vết đỏ trên bờ mông tròn lẳn, và hắn nghĩ đêm nay chắc hắn không cần quá nhiều thời gian để bắn đâu. Dương vật của hắn đã nhiễu ra từng giọt nhiệt dịch chạy dọc xuống rồi – chẳng biết sao mà lúc nào hắn cũng chảy nước lênh láng vậy hết, mà thế này thì hơi quá nhiều rồi. Nhưng có khi nào anh sẽ thích vậy không? Có lẽ anh không ngại cái nùi rối loạn này.

"Anh muốn em đụ anh hửm?" Hắn hỏi lại lần nữa, đẩy nhẹ cậu em của mình khi anh đã ướt át và rộng mở chào đón hẳn, hắn chỉ đặt nhẹ đầu nấm vào lỗ nhỏ. Bởi vì hắn vẫn chưa thể tin là hai người đã đi đến bước này rồi, đây không phải là một giấc mơ siêu chân thật. Nhưng kể cả trong những giấc mơ tràn đầy nhục dục nhất của hắn, hắn chẳng đời nào có thể tưởng tượng Triết Hạn ưỡn người trong vòng tay đang túm chặt lấy eo anh của hắn, chửi thề với hắn.

"Hay giờ anh cưỡi mày luôn? Đệt, thích thì nằm xuống anh lên liền," Triết Hạn giờ nói có phần loạn luôn rồi.

"Đanh đá," Cung Tuấn nói khẽ, nuốt nước bọt, hắn cho phép mình được quyền hi vọng. "Để lần sau."

Đẩy vào cũng không hẳn là dễ dàng. Triết Hạn cứ không ngừng phát ra những tiếng thảng thốt khi hắn từ từ đẩy vào trong, rồi lại rút ra, rồi lại đẩy tiếp chút nữa, tiếp tục, lặp lại. Anh bị nhấn sâu hơn xuống giường, quỳ bằng cả tứ chi, chống khuỷu tay để mặt dựa vào cánh tay, ngực tì sát vào giường và mông uốn cao lên. Cung Tuấn ước giá mà quay lại được cảnh này. Từ góc này nhìn quá tuyệt hảo, nhưng hắn muốn được nhìn ở mọi góc độ. Hắn muốn điều không thể, hắn muốn được thấy mặt anh, bóp lấy cằm anh và nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh khi hắn đâm sâu vào bên trong anh.

"Vẫn ổn?" Hắn hỏi mà không nhận ra nổi giọng mình.

"Nữa," Triết Hạn nói, anh xoay đầu vất vả để ngẩng lên. Má anh đỏ rực và môi anh thì hé mở và trông anh- không giống như không thích, Không giống như mọi chuyện không ổn. Không giống như anh thích nó. Anh trông-

Đến lúc Cung Tuấn cuối cùng cũng cắm toàn bộ vào trong, Triết Hạn run rẩy khẽ, một sự run rẩy mà hắn có thể cảm nhận dưới lòng bàn tay mình và ở mọi vị trí mà họ tiếp xúc với nhau.

"Vẫn ổn chứ?" Hắn lại hỏi lại, một tay xoa nhẹ đường cong ở hông anh, hắn thấy mình mơ màng và say say.

"Nữa," Triết Hạn đòi hỏi, có lẽ một lúc khác Cung Tuấn sẽ bắt anh phải cầu xin, nhưng mà lúc này thì nó như là, như là lần đầu tiên, như là lần đầu tiên hắn thật sự làm tình, và hắn chẳng biết làm gì khác ngoài cắm vào trong, cứ cắm vào thôi.

"Anh ơi anh tuyệt quá, bảo bối ơi," Hắn thấy mình nói thế, và rồi hắn không thể chịu được khoảng cách giữa hai người, góc này nhìn tuyệt đẹp, nhưng hắn phải bảo trùm lấy tấm lưng nhễ nhại của anh, ướt át và cháy bỏng, và thả những cái hôn cắn dọc cổ anh, vào đôi xương bả vai xinh đẹp như Chu Tử Thư của anh.

"Đệt, đệt."

"Ừm? Sướng hả?" Cung Tuấn khan giọng. Hắn lại nhún hông, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, từ từ cảm nhận tiếng rên của anh vang sang cả lồng ngực hắn.

"Tuấn Tuấn, ô, anh, anh không, anh không, a~"

"Anh không làm sao?" Cung Tuấn cứng đờ người rồi phá lên cười khi Triết Hạn quờ quạng túm lấy cái gối bên cạnh và ném từ sau vai anh vào mặt hắn, chuẩn đến bất ngờ.

"Không cho dừng, anh đã bảo dừng đâu," Anh giận dỗi rồi lại vùi mặt vào cánh tay tiếp, anh ưỡn người đẩy mông mình càng gần dương vật của hắn hơn, anh phát ra những âm thanh cứ như thể đau đơn lắm, một loại rên rỉ khàn khàn mà hắn có thể cảm nhận được qua đầu ngón tay. Nhưng dương vật của anh thì vẫn cương cứng và rỉ nước khi hắn luồn một tay xuống kiểm tra, và thế là Cung Tuấn cuối cùng cũng chịu- chịu để bản thân mình tin. Tin rằng anh không lừa hắn, anh sẽ không lừa hắn đâu. Và anh thực sự rất muốn.

Và thể là hắn thả lỏng bản thân, hắn gập anh lại, lắng nghe tiếng anh thở hổn hển, nhìn anh bò lên níu lấy giường. Hắn muốn tới một lần nữa, rồi lần này sẽ để anh bấu víu lấy lưng hắn, để ngực hai người tựa vào nhau. Hắn muốn thấy mặt anh, hắn có thể thấy đường cong khuôn mặt anh lúc này khi anh vùng vẫy và hồn hển từng hơi nhọc nhằn. Và mọi thứ thật quá tuyệt vời, tuyệt vời, cái cách mà anh muốn đến nhường nào, cách mà anh đòi hỏi được thêm nữa, và cho phép Cung Tuấn nhồi đầy anh thêm nữa.

"Sướng không?" Cung Tuấn vừa nói vừa vân vê xoa hõm eo của anh, ngắm nhìn từng thớ cơ thắt lại khi anh ưỡn người về phía hắn. Ngắm nhìn, mê mẩn. Mông của anh run lên từng đợt sóng khi hắn đâm mạn vào, nữa, tiếp nữa. "Anh thích không?"

"Anh thích sắp chết luôn, đệt," Triết Hạn nói giữa những đợt thở hổn hển cố đớp lấy thêm không khí, anh cứ tiếp túc nhún người về phía hắn bất chấp hắn cố giữ chặt eo của anh. "A đệt, đờ mờ, anh vào sâu quá, anh sẽ- Tuấn Tuấn, xin em, anh không-"

"Anh thích hả?"

"Thích," Và anh đang khóc nức nở, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, thấm ướt gối đầu, nhưng lần này thì Cung Tuấn biết nó không phải giọt nước mắt khổ đau. "Tuấn Tuấn, xin em, cho anh bắn, anh không thể-"

"Được, bắn đi," Và rồi hắn thấy quay cuồng đến độ sắp ngất đi được, vì hắn nòi thì anh lập tức bắn ra luôn. Co bóp và run rẩy, rồi anh từ từ rớt trở lại giường, trông anh mơ màng và sung sướng khi hắn lật anh lại, bế anh lên và hôn lên xương quai hàm, má cùng môi anh.

"Tiếp túc," Anh nói khi đang chớp mắt chậm chậm như chìm vào đê mê, "Lại đây, đừng- đừng có ngừng, anh muốn cảm nhận hết."

"Suỵt," Cung Tuấn nói, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình quá chật chội trong chính thân xác của mình, rồi trong lòng lại mềm mại hết mức. Cậu em hãy còn đứng thẳng của hắn bỗng như một sự tồn tại xa vời không quan trọng, bởi vì hắn có anh ở đây, thỏa mãn và thuộc về hắn, để hắn có thể vuốt ve yêu chiều. Hắn hôn cần cổ anh, kiểm tra chân và đầu gối của anh, "Vẫn ổn chứ anh?"

Triết Hạn cuối cùng cũng hoàn hồn, ít nhất là đủ để ném cho Cung Tuấn một anh nhìn mà hắn biết là hắn xong rồi. "Không. Em nói em đụ anh đã đời luôn, nhanh lên. Cho anh, anh muốn em bắn trong anh, anh muốn thế đấy."

"Em không biết anh có đủ ngoan để được thế không," Cung Tuấn nói thế nhưng hắn đã trượt lại vào bên trong anh, cắt ngang lời phản đổi hết sức dữ dội của anh, biến chúng thành những tiếng rên rỉ cao vút.

"Em đùa thôi," Hắn nói khi anh lại bắn lần nữa, hắn hôn tất cả những chỗ mà hắn có thể chạm tới. "Anh đáng được hết, em cho anh hết."

"Nữa đi," Triết Hạn thở dài rồi níu lấy hắn, anh di chuyển thân thể như những đợt sóng đánh vào hắn, dâng lên khoái cảm cuồn cuộn trong hắn. "Chỉ như này thôi. Đẹt, con cu của em quá là tuyệt. Anh yêu nó nhất." Anh cười, một nụ cười ngọt ngào và có phần đắm say, nhưng cái đêm anh ra ngoài chơi sau khi đi hát karaoke. "Em thích không? Tuấn Tuấn, buồi em quá xịn, mà em cũng xịn. Không ai đụ anh được như này hết."

Cung Tuấn cảm thấy mình phát ra một âm thanh trầm đục dữ tợn trước viễn cảnh một ai đấy có thể làm như thế này, và thế là không kiềm được mà thúc nhanh hơn nữa, không kiềm được dù biết là làm thế giờ này thì anh sẽ đau. Nhưng mà Triết Hạn thì rên như được cho tiền để rên, mà anh không có, anh muốn thế-

Cung Tuấn bắn ra, hắn cảm giác mình bắn nhưng một quả chuông đồng, đụng một cái nảy lửa và run rẩy dữ dội khắp nơi, cứ tiếp tục bắn nữa sau đợt đầu tiên. Triết Hạn đang mơn trớn tóc hắn và phát ra những tiếng trầm thấp thỏa mãn, như một tiếng thở hắt hạnh phúc anh phát ra khi được mát xa vậy. Như là anh cảm thấy rất tuyệt. Người anh mềm rũ rồi, hoàn toàn thả lỏng, và anh rúc vào người hắn, áp thật gần hắn, mọi nơi mọi chỗ, hai cơ thể nhớp nhúa quyện vào nhau.

"Anh thích thế," Cung Tuấn nói, giờ này thì hắn mới là người nói chuyện như say xỉn. "Anh thế mà thích."

"Và anh sẽ cưỡi con cu này bất kì lúc nào anh có cơ hội," Triết Hạn nói dịu dàng. "Và chúng mình sẽ kết hôn. Anh yêu em."

"Ôi mẹ ơi," Cung Tuấn nói, và lần đầu tiên sau khi làm tình, hắn cười phá lên.

***

Nó không xảy ra ngay tức thì, nhưng rồi trong mấy tháng tới, trong năm sau đó, hắn nhận ra hắn bắt đầu đi đứng với phong thái khác. Trên thảm đỏ, trên đài runway. Mọi chỗ và mọi nơi. Mọi người có nói về chuyện ấy, về sự tự tin mới trong hắn.

"Em chịu, chắc tại em thấy vui? Tại em thấy hài lòng với chính bản thân em ấy."

"Tất nhiên là em phải thấy thế chứ," Triết Hạn ngáp nom y hệt một chú mèo, rúc trong ổ chăn. Anh vừa mới làm xong một hiếp, trên người ngoài một chiếc nhẫn và rất nhiều dấu vết ái tình thì không còn gì che thân, và lúc này trông anh quá tuyệt vời. Nhìn anh thế này khiến hắn cảm thấy một niềm tự hào dâng lên, hắn đắm chìm trong hormone hạnh phúc và cả nắng sáng muộn. "Em có một cá chà bặc và kĩ thuật siêu phàm."

"Hở," Cung Tuấn duỗi người lười biếng trước khi uốn Triết Hạn vào lòng hắn, ghì anh vào ngực, tận hướng tiếng í éo của anh. Hắn lồng tay mình vào tay anh và giữ anh thật chặt, phả hơi thở vào anh. "Ừm, em mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tuantriet