Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42.2 Gả Cho Chàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

FIC EDIT "ĐẾ QUÂN TÂM, THẦN NỮ LỆ"
CHƯƠNG 42.2 - GẢ CHO CHÀNG
Suốt thời gian lưu lại tại nhân gian, chọn nhà nào, biệt viện hay lâm viên nào, cho dù là tiểu xá ở nông thôn hay đại môn đại trạch. tất cả tất cả đều theo ý tứ của Phượng Cửu. Đông Hoa Đế Quân như vậy toàn tâm sủng nàng, nuông chiều nàng đến hết mực.
Duy chỉ có tại điểm đến cuối cùng, Vân Nam, do Đông Hoa làm chủ, chọn một gia trang phía bờ hồ Nhĩ Hải thay vì trong nội thành Đại Lý náo nhiệt. Lựa chọn này cũng khiến Phượng Cửu thập phần hài lòng.
Mỗi ngày từ tinh mơ nghe tiếng chim ca xướng, nhìn thái dương từ mặt hồ từ từ lên cao, chiếu trên mặt nước một mảnh sóng sánh long lanh, trông rất đẹp mắt.
Phượng Cửu tựa vào cửa sổ, cảm giác vô cùng thoải mái bình yên.
"Suy nghĩ cái gì?", Đông Hoa nhẹ nhàng bước đến từ sau lưng, ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng hỏi.
"Cửu Nhi suy nghĩ gì, đế quân cũng không biết sao?"
"Cửu Nhi, ta chưa bao giờ dùng thuật độc tâm với nàng."
Phượng Cửu mỉm cười xoay người lại, đế quân vẫn như vậy vươn tay kéo nàng vào lòng, mấy sợi tóc bạch kim phất phơ mặc cho nàng nghịch phá, cũng im lặng cùng nàng ngắm trời mây.
Một lúc sau, nghĩ đến chút chuyện, Phượng Cửu ngẩng đầu nhìn đế quân hỏi, "Sau khi hết dương thọ, cũng tiêu trừ oán nhiệm, những phàm nhân kia đều có thể thuận lợi vào luân hồi sao?"
"Phải".
"Như thế, chúng ta chính là phải về Thiên cung?"
"Cửu Nhi không muốn sao?
"Thật ra cũng không phải không muốn, chỉ là ta thực luyến tiếc sự an nhàn bình yên thế này. Một khi trở về, chàng và ta đều có trách nhiệm của mình, sợ là rất hiếm có được ngày tháng nhẹ nhàng tự tại, cảm thấy có chút đáng tiếc."
Nghĩ đến cũng không khỏi thở dài, trách nhiệm đông hoang nữ quân nàng còn đó, thiên mệnh bảo hộ chúng sinh chàng vẫn gánh trên vai, hai người bọn họ cũng không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình.
"Hiện giờ tứ hải bát hoang vẫn là thái bình, nếu Cửu Nhi thích, chúng ta sau này vẫn có thể thường lui tới thế gian dạo chơi."
Nghe đế quân nói vậy, Phượng Cửu vừa ý mỉm cười gật đầu, lại hỏi tiếp "Chúng ta khi nào sẽ trở về?"
"Cũng không vội. Nàng xem, mặt trời sắp xuống núi, nàng chính là thích nhất cảnh tượng này mà, chúng ta cùng đi dạo quanh hồ được không?"
"Được", Phượng Cửu vô cùng cao hứng, kéo tay đế quân, cùng đi đến bên hồ.
Phượng Cửu để chân trần đi dọc theo bờ hồ, chân thực cảm nhận dòng nước mát lạnh chảy dưới chân, lúc thích chí còn vung chân đá vào mặt sóng, làm nước bắn tung tóe, nàng lại thỏa mãn cười giòn tan.
Hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau, chầm chậm sải bước về phía tây, theo bóng mặt trời lặn.
"Đế quân, có một vấn đề Cửu Nhi vẫn rất muốn hỏi."
"Cái gì?"
"Cách đây hai vạn năm, khi ta đến Thái Thần Cung chất vấn chàng về hôn sự của ta và Nguyên Trinh, lại nghe nói lúc đó Ti Mệnh bị phạt đi lịch kiếp, là vì phạm phải tội tình gì?"
"Vì sao lại hỏi đến việc này?"
"Chỉ là có chút tò mò, nhớ có lần Ti Mệnh tự ý đưa ta xem điển tịch của Thiên tộc, đế quân cũng chỉ là bảo hắn đến Phổ Hóa Thiên Tôn lãnh phạt. Ti Mệnh ở bên cạnh đế quân nhiều năm như vậy lại hiếm khi phạm sai lầm, cho nên rất muốn biết Ti Mệnh là vì cái gì thế nhưng bị đế quân phạt hắn hạ phàm lịch kiếp?"
Kỳ thật Phượng Cửu có tư tâm, chính là muốn biết được điểm yếu của Ti Mệnh, vừa có thể bát quái, vừa có thể dùng để sau này thuận tiện uy hiếp hắn một ít.
Nghĩ đến điểm này, Phượng Cửu trong lòng tự kinh sợ hô to: Xong rồi xong rồi, cùng đế quân ở chung lâu rồi, ta như thế nào càng ngày càng phúc hắc? Này có phải xem như là, ừm, gần mực thì đen?
"Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi."
"Đế quân, chàng đã nói sẽ không giấu ta việc gì." Phượng Cửu bĩu môi, hiển nhiên không hài lòng câu trả lời lấp lửng cho qua thế này của đế quân, giật giật tay áo chàng làm nũng.
"Thật muốn biết?"
"Phải", Phượng Cửu gật đầu vô cùng tích cực, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lại khẩn thiết chờ đợi, thật không nghĩ tới câu trả lời lại là...
"Kỳ thật Ti Mệnh hạ phàm là vì nàng".
Đế Quân hơi do dự, thở dài một chút. Bọn họ hai người hiện giờ viên mãn, việc này chàng cũng không nghĩ sẽ nhắc đến, vạn lần không nghĩ tới Phượng Cửu hôm nay sẽ hỏi đến cái này.
"Ta?"
"Không sai. Sau lễ thành niên mười vạn tuổi của nàng, ta cũng liền dự đoán được hôn sự của nàng và người tên Văn Xương kia sẽ không còn xa. Lúc ấy ta đối với người này hoàn toàn không biết gì cả, không biết hắn là ai, thần tiên phương nào, cũng không biết tính tình thế nào, bối cảnh ra sao. Ta thật sợ nàng gả đi sẽ có điều không ổn, liền nghĩ đưa Ti Mệnh đến bên cạnh nàng, làm tinh quan, tùy thời có thể giúp đỡ nàng, xem như ta tận cơ hội đi bảo hộ nàng. Nhưng mà Ti Mệnh vốn làm việc bên cạnh ta nhiều năm, cho nên ta muốn đưa hắn đi đến nhân gian học cách như thế nào hầu hạ nhất cung chi hậu."
Đế quân dùng cách như vậy yêu thương nàng, vì nàng sắp xếp chu toàn, tình thâm ý trọng, Phượng Cửu không thể tránh khỏi lại cảm động thêm một lần.
Nàng hiểu rõ, đối với đế quân, Ti Mệnh không chỉ là tinh quân hầu hạ. Chàng là bá chủ trời đất, trên cao gió lạnh, bảy mươi hai thần tướng thân thiết như thế nào cũng chỉ là chiến tướng, cũng không thể tùy thời tùy hầu. Từ trước đến nay, trong Thái Thần Cung bao nhiêu năm qua, cũng chỉ có một mình Ti Mệnh là nhất nhân thấu hiểu tâm tư đế quân.
Mất đi Phượng Cửu, đế quân vốn đã đau lòng đến tột đỉnh, nếu lại không có Ti Mệnh, đế quân từ đây thật sự một thân một mình trải qua ngày rộng tháng dài. Vì nàng, đế quân có thể như thế trao ra hết.
Đáy mắt Phượng Cửu đã long lanh nước, nàng nỗ lực chớp chớp mi ngăn lệ trào ra, lại tìm cách uyển chuyển đổi dòng cảm xúc, "Vậy Ti Mệnh ở thế gian là thân phận gì?"
"Đại nội tổng quản"
Đại nội tổng quản...... Đại nội tổng quản...... Nghe thật oai phong a, nhưng thực ra, chính là, chính là...... thái giám?
Phượng Cửu không biết nói gì, thật bình tĩnh nhìn Đông Hoa Đế Quân, hai người bốn mắt tương vọng, thời gian phảng phất yên lặng. Bỗng nhiên, Phượng Cửu chậm rãi mở miệng hỏi, "Chàng thế nhưng vì ta, đem người tín nhiệm nhất bên cạnh mình, đường đường Tư Mệnh Tinh Quân dấn thân vào phàm thế, làm một thái giám?"
"Phải. Vì nàng, ta không có lựa chọn nào khác, cũng chưa từng do dự."
"Việc này, có ai biết nữa hay không?"
"Không có, người khác chỉ biết ta lệnh cho hắn đi thế gian làm việc, mệnh số của Ti Mệnh là do ta tự mình viết, sau khi hắn trở lại Thiên cung, một trang này cũng bị tiêu hủy. Sự tình này, chỉ có hai chúng ta và Ti Mệnh tự mình biết."
Phượng Cửu thật sự thụ sủng nhược kinh. Nàng tin Đế quân yêu nàng, cùng với nàng đích thực tình sâu như biển. Nàng cũng biết Đế quân đối với nàng là vô hạn bảo hộ và thiên vị, vì nàng lo lắng trước sau, tính toán chu toàn. Nhưng sự việc của Ti Mệnh, làm Phượng Cửu lại một lần cảm nhận được đế quân yêu nàng sâu sắc đến như thế nào.
Vậy thì để bọn họ, dùng tình yêu, cả đời này trả nợ lẫn nhau, à không, là đời đời kiếp kiếp trả nợ lẫn nhau.
Phượng Cửu vui vẻ tiếp nhận phần này cảm động, nhìn đến chính mình và Đông Hoa Đế Quân mười ngón ta đan chặt vào nhau, lại nhìn bóng hai người lồng vào nhau, hài lòng mỉm cười, "Xem ra thật sự bị đế quân nói trúng rồi."
"Cái gì?" bị Phượng Cửu một câu không đầu không đuôi làm Đông Hoa Đế Quân có chút khó hiểu.
"Đế quân đích xác có tiềm chất làm hôn quân.", thực sự tuyệt đối có thể trở thành hôn quân, chỉ yêu mỹ nhân, không cần gì khác.
Phượng Cửu hiếm hoi có cơ hội trêu ghẹo một lần, chọc đế quân cũng cười thoải mái, lại rất thành thực trả lời, "Thật vậy cũng chỉ là đối với nàng, duy nhất là vì nàng".
Trong mắt cả hai đều lấp lánh ý cười đến ngọt ngào.
Bất chợt, Đông Hoa Đế Quân lại thập phần nghiêm túc, đưa tay vuốt ve gương mặt Phượng Cửu, tiếp theo nói từng lời, thanh âm ôn nhu dịu dàng, cũng vô cùng chân thành, "Nếu đã như vậy, Cửu Nhi có nguyện ý cho ta cơ hội được làm hôn quân?"
"Chuyện này?", Phượng Cửu bị ánh mắt chàng thu hút đến ngẩn ngơ, bàn tay cảm nhận được độ ấm từ tay chàng, còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong lời nói của chàng.
Nhìn Phượng Cửu bộ dáng trầm mê, Đông Hoa Đế Quân ôn nhu cười, hành động tiếp theo còn làm nàng kinh ngạc bội phần.
Không thể tin được, chàng, vị bá chủ đất trời, thế nhưng hiên ngang quỳ một chân trước mặt nàng. Chàng lấy từ trong ngực áo ra một chiếc nhẫn màu lưu ly trong suốt, được chàng sử dụng hoàng kim xích sắc máu tim của chính mình, luyện hóa cùng vạn niên phích lịch hỏa và ngân hà chi thủy, tạo nên pháp khí vô giá độc nhất vô nhị giữa tứ hải bát hoang. Nhẫn nhận chủ nhân, sẽ tận lòng vì chủ nhân bảo hộ, cũng sẽ trở thành kết nối liền tâm giữa người luyện thành nhẫn và chủ nhân chiếc nhẫn. Từ nay dù bọn họ có như thế nào cách xa nhau, vẫn có thể thông qua thần khí này tìm thấy nhau.
Phượng Cửu không có chút nào do dự, thời khắc này, chìm đắm trong hạnh phúc, khuôn miệng nhỏ mỉm cười, dịu dàng đáp lại.
"Được, gả cho chàng."
Đông Hoa Đế Quân và Bạch Phượng Cửu, duyên định Tam Sinh, từ nay, thiên trường địa cửu.
Toàn văn hoàn

Lời editor muốn nói: 42 chương thật sự trôi qua rất nhanh đến không ngờ. Vô cùng cảm ơn tất cả mọi người đã yêu mến ủng hộ. Xin hãy tiếp tục dùng tình yêu này giữ liên lạc trong Động. Rất mong một ngày lại được gặp mọi người.
Thương yêu chúc mọi người luôn vui khỏe, vạn sự an bình.

#dequantamthannule
#fanficdich

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top