Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Fic 3 pháo hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Bối cảnh thời phong kiến)
Rayne : Lưu Nhâm Hoàng
Mash :Kim Mạc Dương
Finn: Lưu Nhất Phong
Car: Hạ Mạc Nhất
Lance : Cao Vĩ Vương
Dot : Nguyên khiêm Đông
-Vì đây là tình tiết phong kiến nên mik sẽ thay toàn bộ tên nhân vật cho nó hợp lý, ai ko nhớ tên thì có thế cap màn hình nhé. Tên sẽ có phần đọc cấn cấn nhưng đây là phong kiến thì nếu để tên tiếng anh thì nó khá cấn và kiểu đọc mất đi tính cổ xưa ý, tên đc ghép 100℅ Hán Việt . Fic lần này ko H+ nhưng đổi lại sự ngọt ngào nhẹ nhàng sau 2 fic bạo lực tâm lý. Giờ vô nè
___________________________
Lưu Nhâm Hoàng xuất thân là một con nhà hào phú anh học giỏi tài năng ngoài ra còn thi đỗ trạng nguyên, anh đi đến đâu con gái trong làng đều ao ước muốn cưới, nhưng anh ta lại cho rằng họ chỉ là lũ ham của thứ họ ham là cái gọi là giàu có đấy. Cho đến khi anh gặp cậu, cậu vốn chỉ là một nô lệ đang phải làm tay sai vì địa vị của cậu còn thấp hơn cả nông dân đi đến đâu cũng chỉ bị mọi người ném đá xua đuổi, cậu luôn phải làm những công việc nặng nề khó nhọc vì tên chủ áp bức và cũng chẳng còn ánh sáng nào cả, nhưng khi đấy anh đã đưa tay ra cứu cậu khỏi tên đó
- NH: này tôi có thể mua nô lệ đó không
- ??? : ngài muốn mua sao?
- NH: 15 hào
-??? : giá đó chưa đủ thưa ngài
-NH: 1 Lạng bạc ngươi chịu không đừng quên nhà ngươi cũng đang thiếu nợ nhà ta đấy
- ??? : à dạ thế là đủ rồi của ngài đây
Nói rồi tên đó đá cậu về chỗ Nhâm Hoàng , cả cơ thể dính đầy bùn đất nhưng anh không hề chê cậu còn quỳ gối xuống đưa tay ra muốn giúp cậu
- NH: về đây làm với ta
-?? : cảm ơn ngài vì đã cứu mạng thần, thần sẽ luôn ghi nhớ công ơn này
-NH: vậy nhà ngươi tên gì?
-D : thần tên là Kim Mạc Dương thưa người
-NH: ngươi chỉ cần làm việc ta giao còn tiền ăn chỗ ngủ ta sẽ lo cho
Nói rồi anh cầm tay cậu dắt về nhà bàn tay đó ấm áp lắm nó làm em đập mạnh nhanh hơn bình thường. Đến nơi Nhâm Hoàng bắt đầu giải thích cho mash hiểu về công vc chính thường ngày chỉ cho cậu chỗ ngủ thì Lưu Nhất Phong em trai của Nhâm hoàng bước từ nhà ra. Nhìn thấy Mạc Dương, thì Lưu Nhất Phong ngỡ ngàng vì sẽ có người làm việc trong nhà, Nhâm Hoàng thấy vậy thì cầm cây quạt đập cậu ta một cái vào đầu , Mạc Dương thấy thế thì cười nhẹ ,nụ cười đó đã vô tình tạo ra một ánh sáng thắp lên trong tim Nhâm Hoàng khiến anh phải mê mẩn nhưng rồi anh tự đập đầu mình tỉnh táo lại anh nhận ra rằng...sự cách biệt này rất lớn em là nô lệ anh là một trạng nguyên xã hội còn rất cổ hủ khiến ta vốn không thể ở gần nhau.
Vào mỗi tối anh luôn cãi nhau với U và Thầy về việc lấy vợ để nối dõi tông đường nhưng với anh, anh luôn tìm cách từ chối hôn ước luôn tỏ ra lạnh nhạt với các người phụ nữ được xắp đặt kết duyên với anh nhưng hết năm lần bảy lượt các cô gái đó bị từ chối. Hôm nay vẫn thế Mạc Dương luôn đi bên cạnh quý ngài trạng nguyên xách đồ vóc dáng em lúc này đầy đặn hơn so với lúc được nhận về, mash luôn thề rằng sẽ luôn ở bên cạnh chàng trai này đến khi anh ta có hạnh phúc của riêng mình.
-NH: ngươi mệt sao ?
-MD: dạ thần chỉ đang suy nghĩ thôi ạ
-NH: ngươi nghĩ gì mà nhìn u buồn vậy
-MD: dạ thần..... Chỉ đang nghĩ về quá khứ thôi ạ
-NH: ừm vậy mệt ng về nghỉ ngơi đi để đồ t cầm đi tiếp
-MD: dạ thưa thần còn khỏe nên đi được ạ
Cứ vậy hai người đến nhà hôn thê của Nhâm Hoàng. Anh chẳng hứng thú vui vẻ gì cả nhưng năm nay anh đã 30 tuổi cái tuối mọi người có con cái hết rồi, còn anh thì chưa. Đến nơi cô gái từ trong nhà chạy ra ôm anh thì lại bị anh đẩy ra, cứ vậy Nhâm Hoàng lấy cái túi ném cho cô ta cầm
-NH: hãy coi đây là quà đáp lễ tôi không kí hôn ước
-? : sao ngài không đáp lại tình cảm của em chứ, rõ ràng em yêu ngài mà
-NH: nhưng tôi ko yêu cô, cô hiểu chứ tạm biệt

Nói rồi anh kéo Mạc Dương đi mặt cô ta đã bùng lên vì tức vì ghen tai sao cậu nhóc như Mạc Dương lại luôn được đi cùng Nhâm Hoàng cô ta muốn trả thù tất cả vĩnh viễn Nhâm Hoàng phải là của ả. Quay lại phía Mạc Dương , Nhâm Hoàng kéo cậu đến khu chợ đưa cậu một tờ giấy đã viết những đồ cần mua nhưng Mạc Dương thì làm gì biết đọc chữ? Cậu ta từ bé thậm chí còn chẳng được học gì ngoài chịu đựng đòn roi khủng khiếp cả. Anh nhận ra vấn đề khi cứ thấy cậu nhóc bối rối liền giải thích cho cậu từng chữ một cậu nghe rất chăm chú . Một lúc sau anh có việc bận phải lên triều đình nên để cậu ở lại chợ mua đồ, bơ vơ ở giữa khu chợ thì lại có tiếng đám đông rất to cậu đi vào xem thử thì mới biết
Tên quan mới thừa kế là
Hạ Mạc Nhất ngông cuồng chuyên đi chửi bới người khác khi không làm theo ý mình đang cãi nhau với người trạng nguyên vừa thi đỗ là Cao Vĩ Vương. Hai người cãi nhau rất sôi nổi Mạc Dương cũng hóng hớt thì Lưu Nhất Phong đến chạm vô vai khiến cậu giật mình
-NP: ô chết tôi làm cậu giật mình rồi!
-MD: Không sao hết đâu mà cậu chủ đến đây làm gì vậy
-NP: À thì tôi đi lang thang tí thôi tại ở nhà U và Thầy tôi lại cãi nhau nên cũng chán
-MD : ta ra chỗ cây đa ta cuối làng ngồi nha
-NP: Nhất trí thế đi
Sau đó hai người họ đi vụt qua đám đông đang om sòm đó đến chỗ cây đa gần 100 tuổi tâm sự
-NP : cậu chắc cũng thấy hai người trong cuộc cãi lộn rồi đúng không
-MD : vâng ạ hai người họ có xích mích gì vậy ạ
-NP: thì do vụ thuế cao ý bên kia muốn hạ thấp để dân có tiền tiết kiệm bên kia thì muốn tăng để dân chăm chỉ hơn
-MD: Thần thấy tên Mạc nhất hình như có ấn tượng với cậu chủ
-NP : sao ngươi nghĩ vậy?
-MD: tại lúc thần và cậu đi qua thì mắt tên đó cứ nhìn theo cậu chủ xuốt
-NP : à thì.....
-KD : Do hắn mê cậu đó
-NP: này Khiêm Đông ngươi không thể ngừng hù người ta à
-KD : biết rồi xin lỗi mà tên tóc đen gầy gầy này là ai Vậy
-NP : người làm nhà ta tên Mạc Dương, còn đây là Khiêm Đông bạn thân của ta
-MD: xin chào ngài
-KD: chào ta ngồi nói chuyện cùng được không
-MD: dạ được ạ
Cứ vậy ba người nói chuyện từ sáng đến trưa còn Nhâm Hoàng anh vừa từ hoàng cung đi ra, anh cảm thấy rất phiền vì tên hoàng đế hết lần này lần khác gọi vào cung để nhờ vả những cái không liên quan chính trị hay nông nghiệo gì cả mà cứ gọi là phải khịa anh một cái mới cho về. Anh đang đau đầu vì lão thì Mạc Dương xuất hiện cầm giấy tờ hộ anh, sợ ân nhân mình mệt nên Mạc Dương đã mua thử loại trái cây mọng nước cho Nhâm Hoàng ăn thử.
-NH : người mua gì vậy?
-MD: dạ là một ít trái cây mọng nước cho ngài ạ
-NH: lần sau không cần làm vậy đâu
Vừa nói anh ta bóc một múi quýt đưa vào miệng Mạc Dương , nó có vị chua chua nhẹ khiến cậu vô cùng vui vẻ thấy vậy hắn ta cho em một quả coi như là bù đắp cho cậu vì đã chịu nắng nóng đến chỗ anh. Còn bên Mạc Nhất hắn ta đang thừa nhận tình cảm của mình dành cho Nhất Phong nhưng bị cậu từ chối
-NP: xin lỗi nhưng anh nên nhớ xã hội này đang tồn tại chế độ phong kiến, nên chúng ta làm quan cũng nên biết ý mà nói, nhỡ ta yêu nhau rồi thì ta với chàng cũng sẽ bị người đời đày xuống làm nô lệ mà thôi
-MN: vậy ta xin lỗi em, nhưng nếu có thể xin em hãy đáp lại tình cảm này
Nói rồi hắn hôn lên tay Nhất Phong. Chiều tối Mạc Dương đang nấu cơm cho mọi người thì Thầy của Nhân Hoàng vào đứng bên cạnh cậu tâm sự
-Thầy: này sao cậu được con trai ta nhận về vậy?
-MD: Dạ thưa ông con cũng không biết ạ
- Thầy: Thằng nhóc đấy cũng 30 tuổi đầu rồi không vợ, mà ta thấy nó lại có tình cảm với ngươi
- MD : chắc ông nhìn nhầm thôi ạ trai yêu trai sao được thưa ông
- Thầy: Ta chỉ cảm thấy vậy thôi ở hiền ngươi rồi, ta đi chuyện
-MD: dạ thưa ông
Sau bữa tối đó tên Nhân Hoàng kéo tay cậu đi ra chỗ đê cao vắng người gần làng, nơi đây yên tĩnh vô cùng có mùi cỏ dịu nhẹ, khiến cậu cứ mê mẩn mãi thì hắn hỏi cậu
-NH : này nếu tôi có tình cảm với cậu thì sao?
-MD: *cười nhẹ* ngài sao mà có tình cảm với nô lệ như tôi được
-NH : ta cũng chẳng rõ nữa từ khi ta nhận ngươi cũng là đc 4 tháng rồi, lần đầu ta thấy con tim rung động vì một người .
-MD: thật ra thần cũng có tình cảm với người nhưng khoảng cách giữa ta là rất xa, nên ta chỉ nên coi nhau là ng làm - quan lại
-NH: ngươi làm ta hụt hẫng đó ,nhưng ta sẽ chìm ngươi đáp lại
Nói rồi hắn hôn lên chán Mạc Dương cái hôn của sự chờ đợi này chính là bắt đầu cho tất cả về sau. Tiếng pháo hoa nổ ra trên nền trời đính thêm những ngôi sao khiến hai người phải choáng ngợp vì sự xinh đẹp đó. Mash chưa bao giờ thấy pháo hoa cả nhưng đêm nay cậu đã được thỏa mãn ước nguyện bên người mình yêu thầm. Nhưng không may cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối là bị Tiểu Nhi nghe được cô ta tức điên vì bản thâm chỉ được quà đáp lễ từ Nhâm Hoàng còn cậu ta được anh hôn. Cô ta ghét cay ghét đắng Mạc Dương quyết tâm trả thù cậu.
5/3/1960
Khiêm Đông và cả gia đình bị kết án tử hình vì cha cậu làm trái lệnh vua và Khiêm Đông kết thêm tội yêu Cao Vĩ Vương
-KD: này sao mặt anh lạnh tanh vậy?
-VV: xin cậu đừng bỏ rơi tôi, tôi xin cậu đó!!!
Hắn nắm chặt tay cậu khóc như một đứa trẻ cậu mỉm cười và ôm anh , tuy bị ngăn cách bởi chiếc lồng sắt nhưng trái tim ấm ám của họ luôn hướng về nhau
-VV: làm ơn tôi xin em , ta có thể bỏ chạy mà, hay ta và em cùng chạy đi nhé Khiêm Đông!
-KD: chúng ta đi họ sẽ kuôn săn lùng ta lúc đó cả ngài và em chết thì sao, ngài trạng nguyên tài năng của vua, ngài đi cùng ta thì ai làm vc cho nhà vua
-VV: kệ ông ta, ta chỉ cần em
- Cai ngục : ngươi đi ra được rồi
Chàng trạng nguyên trẻ tuổi năm đấy đôi mắt đỏ bừng tiếc nuối nhìn người mình thương sắp rời xa anh. Nhưng địa vỉ chẳng cao bằng vua nên anh đã từ bỏ hi vọng, nhìn e rời xa hắn
Ngày hôm sau em lên bậc đài nước mắt em vẫn rơi tuy nhiên em lại nở nụ cười, khiến chàng ta lại rơi lệ rồi. Cứ vậy em nhắm mắt mặc kệ hắn đau đớn day dứt ở lại. Vĩ Vương thấy vậy hắn chạy đến ôm đầu khiêm Đông đã rơi, quần áo chàng trạng nguyên giờ đây đã thay bằng màu máu người mình yêu.
27/4/1963
Thầy và U của Nhâm Hoàng và Nhâm Phong bị người làng thiêu sống vì họ nghe đồn con trai trưởng của hạ có quan hệ bất chính với nô lệ còn trai thứ có quan hệ mờ ám với Mạc Đông.
28/4/1963
Nhất Phong vì không muốn bị chà đạp của dân làng nên cậu đã chọn đi đến nơi khác làm ăn. Mạc Hạ Nhất nghe vậy thì hắn cũng chẳng nói gì vì tất cả đã đi quá xa rồi, có cứu cũng không hết ồn ào. Hạ nhất quyết định sẽ thôi làm quan nhường em trai mình lên làm còn hắn sẽ đi lên núi sống.
14/12/1965
Nhân Hoàng mới trở về nhà để xem Mạc Dương ra sao thì thấy ngôi nhà cháy lớn dân làng thì cầm đuốc lửa cứ ném vào nhà anh vì muốn thiêu đốt sự ghê tởm của anh dành cho Mạc Dương. Hắn hối hả chạy vụt vào trong nhà, thấy Mạc Dương bất đôngg vì chân bị bỏng nặng nề, anh cố gắng bế cậu thoát thì mũi tên từ đâu lao đến bắn vào tim anh khiến cả anh và cậu ngã xuống máu đẫm sàn. Tình hình dần đi đến đường cùng đám lửa cũng ngày một to lên anh ôm cậu chặt trong lòng không buông . Thì nghe thấy giọng yếu ớt của Mạc Dương
-MD :
Cũng là yêu
"Sao chàng chỉ yêu nửa vời
Còn tôi yêu chàng cả đời
Một người đi tiếp một
người quẩn quanh
Cớ sao duyên phận đày ta vào đây
Đau đớn ấp đầy ruột gan xé toạc
Địa vị thấp hèn kém duyên
Gặp chàng trạng nguyên khiến ta đổi đời
Nay bị ngọn lửa tình yêu thiêu đốt
Ta yêu chàng muôn đời
Kiếp sau gặp lại thì là cái duyên"
Anh nghe vậy thì ôm cậu chặt hơn lửa đang dần thiêu đốt tất cả, cơ thể cả hai sắp bắt đầu tàn
-NH:
" Ai đã ở trên đời này
Tức là người đó được sinh ra
Ta và cậu gặp nhau
Tức là có duyên trời định
Em đã đi qua bốn mùa
Xin em hãy một lần bên tôi
Hương hoa tỏa hương dịu nhẹ
Như nụ cười em mà tôi luôn thấy
Em dành cho tôi tất cả
Chỉ thiếu mất chữ "thương" mà thôi
Mạc Dương lúc này khóc to hơn cậu vừa đau đớn vừa chua sót cho số phận tình yêu của cậu. Anh lấy tay gạt giọt lệ trên má cậu hai người thổ lộ tình cảm chất chứa bấy lâu nay được tỏa ra hết, họ cười rồi trao nhau nụ hôn như lần sau sẽ gặp lại ở một nơi tốt đẹp hơn
"Hẹn gặp lại kiếp sau
Ngủ ngon nhé
Cậu nhóc tôi yêu"
Rồi cả hai cùng nhắm mắt đi xuôi dưới đêm pháo hoa lộng lẫy
END
____________________________
:_) có lẽ đây là fic mà tui tâm đắc nhất rồi đó mấy bà nghe vừa ngọt vừa dát á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top