Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đêm Sinh Nhật (H+,18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Dưới 18+ không nên đọc vì có vài chi tiết không phù hợp. Còn đọc nữa thì chịu thôi.











































Vẫn muốn đọc à?
































________________________________




Trời trong xanh không có nắng nóng gay gắt cơn gió nhè nhẹ lướt qua cánh hoa,ánh nắng vàng dịu rọi lên cánh hoa hồng trong lọ thủy tinh phản chiếu lên ánh sáng cầu vồng từ tia nắng chiếu vào. Bên cạnh lọ hoa còn có bánh kẹo được bày bố trí một cách gọn gàng đẹp,thoang thoảng có mùi thức ăn bay vào trong không khí đi theo mùi hương thơm kì lạ. Hôm nay là sinh nhật lão đại Hắc Diệu Thạch nên từ sáng sớm Lăng Cửu Thời chạy đi mua đồ ăn về nấu,bình thường anh chỉ nấu đồ ăn chứ chưa làm bánh bao giờ,dạo gần đây người yêu của anh đột nhiên thèm đồ ngọt thế là anh đi học làm đồ ngọt về nấu.

Vừa hay hôm nay là sinh nhật hắn nên Lăng Cửu Thời đặt vài nguyên liệu ngon nhất,đắt về trổ tài làm bánh đặc biệt. Vì là món quà bí mật mà Lăng Cửu Thời hết hơi năn nỉ hắn,hắn mới chịu rời nhà đến chiều tối mới quay về. Mọi người cũng mua đồ trang trí về trang trí lên tường,lên ghế,lên bàn và đặc biệt là trang trí sương sương lên một chỗ.

Nguyễn Lan Chúc sao không biết hôm nay là ngày gì chứ,vì Lăng Lăng năn nỉ nên hắn mới sang Bạch Lộc chơi cho đỡ chán. Lão đại Bạch Lộc làm cha cũng đã hơn 4 tháng,từ ngày Lê Đông Nguyên trở thành cha hắn ít vào cửa như trước,ngày hắn ở nhà chơi với con đêm hắn đi tìm vợ. Ngày nào Lăng Lăng nhà ta cũng nghe câu chuyện cặp vợ chồng nhà này 7749 lần,ngay cả khi Nguyễn Lan Chúc ở nhà vợ hắn có tha đâu. Nghĩ có chán không cơ chứ.

"Ô,Bạch Khiết tới chơi đó à"

"Bạch Khiết nào"

"Con gái mà không mặc váy sao"

"Ông bị cái gì vậy Nguyên,bị sảng rồi à"

"Ây da,sao,nay lão đại oai hùng đến đây có việc gì. Nói lẹ lên"

"Mượn cửa một tí được chứ"

"Lại vào cửa à,nay sinh nhật đừng vào cửa để bị thương chứ"

"Không sao đâu,mà sao mắt ông thâm đen thế kia"

"Hay ông kêu vợ ông sinh cho ông một đứa con đi rồi chúng ta làm mai mối luôn nhể"

"Vớ vẩn. Sảng nặng rồi đó đi chữa đi"

Nguyễn Lan Chúc ngồi dậy mặc hắn ngơ ngác như con nai mà tiến tới cửa tỏa ra ánh dịu mở cửa ra bước vào không do dự.

Chẳng biết trong cửa có gì,khi Nguyễn Lan Chúc ra khỏi cửa thân không có một vết thương hay máu gì,trên vai hắn ôm một bao khổng lồ chẳng rõ bên trong có gì. Một mùi hương thơm cuốn hút đến lạ chẳng biết từ đâu bay qua.

Hoàng hôn lặn xuống bầu trời trong xanh tô lên màu đen kín mịt báo hiệu trời tối đã đến. Tối nay trăng tròn trịa tỏa sáng chói hơn ngày thường,ánh trăng dịu lọt khe qua cửa sổ chiếu lên một phần góc nhỏ trong bóng tối.

*Cạch*

Nguyễn Lan Chúc mở cửa ra bước vào điều khiến hắn thấy lạ là biệt thự tối thui vắng tanh không có một bóng ai hay ánh sáng nào. Mọi người đi đâu hết rồi.

*Tạch*

Bật đèn lên Nguyễn Lan Chúc bất ngờ cảnh trước mắt,hàng chục bóng bay trôi nổi giữa không trung,trên tường hiện chữ to cùng ngôi sao bong bóng,dải dây trang trí xoắn ốc sắc màu rực rỡ

HAPPY BIRTHDAY NGUYỄN CA

Dưới nền nhà hàng nghìn bong bóng sắc màu khác nhau di chuyển lướt nhẹ qua không một chút tiếng động nào. Bên cạnh ghế có một hộp quà to khổng lồ chờ đợi được khui ra,bước chân nhẹ từng bước đi tới,đảo mắt nhìn xung quanh một lúc thấy không có gì mới mẻ cho lắm. Ngón tay dài trắng mịn từ từ rút ruy băng nơ ra.

3....2....1

Người bên trong hộp quà bất ngờ xuất hiện trước mặt khi hộp quà được khui ra.

Tèn tén ten

"Lăng Lăng~Em bất ngờ quà a~"

"Chúc mừng sinh nhật em"

"Hức"

"Ủa ủa,sao em lại khóc"

"Bé yêu của anh cảm động quá khóc ra nước mắt luôn nè~Bắt đền anh đó~"

Gì vậy cha nội

"Mừng sinh nhật em,nào đừng khóc,phải vui lên chứ"

Lăng Cửu Thời vuốt lưng an ủi hắn nào đâu biết độ diễn xuất đạt max level cố rặn cho ra nước mắt để mè nheo với anh trong ngày sinh nhật. Cũng lâu lắm rồi mới có người nhớ đến sinh nhật hắn mà tổ chức,mọi năm cứ đến sinh nhật hắn chẳng ai nhớ chẳng ai tổ chức nên lão đại toàn vào cửa vào ngày này. Hôm nay khác,vì có Lăng Lăng nên hắn chỉ muốn dành ngày này cho Lăng Lăng của hắn mà thôi.

"Lăng Lăng của em,em yêu anh nhất"

"Anh yêu em,nào chúng ta bắt đầu bữa tiệc nhé"

"Lên giường hả?"

Nghĩ gì vậy trời

"E-E hèm. Nhắm mắt vào"

Lăng Cửu Thời đưa 2 bàn tay lên che tầm nhìn 2 con mắt tránh hắn nhìn thấy,anh từ từ bước chân kéo hắn đến chỗ cần đến. Anh bỏ tay ra khi chắc chắn hắn nhắm mặt anh từ từ ấn hắn ngồi xuống ghế.

"Mở mắt ra đi"

"Wow,bánh nhìn đẹp ghê. Anh tự làm hả?"

"Ừ,em thích không"

"Sao em không thích được chứ,đồ của anh gì em cũng thích hết á"

"Mùi thơm quá đi à~"

CHÚC MỪNG SINH NHẬT LÃO ĐẠI

Happy birthday to you 

Happy birthday to you 

Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight 

Happy birthday to you 

Happy birthday to you 

Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you 

Mọi người từ đâu xuất hiện cùng hát ca vỗ tay chúc mừng sinh nhật lão đại. Bữa tiệc sinh nhật có thêm vài vị khách quen là Đàm Tảo Tảo,Trang Như Giảo,Lê Đông Nguyên,Ngô Kỳ,Bạch Minh và Trương Dặc Khanh đến tham dự. Dưới ánh nến đỏ lung linh rọi chút ánh sáng lên bánh kem mang hương mùi thơm trái cây,bánh kem 2 tầng phủ lớp Chocolate bao quanh mang hương vị ngọt ngào ngon miệng đến lạ,dưới nến lung linh rực rỡ khi bài hát đến hồi kết Nguyễn Lan Chúc ngước mắt lên nhìn anh mỉm cười,rồi cúi xuống nhắm mắt chắp tay cầu nguyện 1 điều ước nhỏ nhoi.

Ánh trăng phản chiếu lên mặt nước trong xanh tạo nên một hình ảnh vẻ đẹp lãng mạn,tia sáng trăng chiếu rọi lên cánh hoa hồng đỏ vương vãi khắp nơi,bên cạnh đó có tiếng rên rỉ trong bầu không khí hoan ái.

"Lan Chúc.....Ư.....Dừng lại đi mà....."

"Lăng Lăng~Thả lỏng ra nào"

"Hức.....Tên khốn kiếp nhà em......Á"

Lăng Cửu Thời nằm trên cánh hoa hồng được trải ra khắp mặt nền gạch ấm áp không có chút lạnh lẽo nào,cơ thể anh giờ đây chẳng có một mảnh vải nào,bên dưới có một con hổ không ngừng cọ cọ liếm liếm ăn trong ngon lành mặc cho anh rên rỉ van xin hắn không có chút gì muốn dừng lại. Hai bàn tay hắn nắm lấy đùi anh banh ra rộng chút có ý muốn giữ chặt,không bị tụt xuống sau,anh ưỡn người lên xuống,dùng sức lực bàn tay đẩy đầu hắn ra mà chẳng thể được. Con hổ này đói khát đến thế sao.

"L-L-L......Lan.....Chúc......Đừng.....Dừng.....Đau......"

"Đừng dừng sao? Lăng Lăng anh thật biết dụ dỗ con người ta ghê a~"

"Em........Cút!"

"Lăng Lăng~Chỉ mới bắt đầu thôi mà"

"Mẹ kiếp nhà em. Bộ em không có hứng ăn bánh sinh nhật hay gì,vừa mới mở tiệc chưa gì em đã ném anh qua đây.....Ư"

Nguyễn Lan Chúc ngăn chặn miệng xinh mỏ hỗn của anh bằng cách kéo anh vào một nụ hôn sâu chẳng thể thở ra được,vì quá bất ngờ nhưng Lăng Cửu Thời nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào. Lưỡi tách hàm răng anh ra khuấy đảo trong khoang miệng,lưỡi quấn quýt lấy lưỡi anh lên xuống,nước bọt có vị ngọt từ bánh kem thêm chút vị thơm truyền ra vào. Hắn mút mát lấy môi anh thật lâu thật lâu thật lâu nữa có chút luyến tiếc mà rời khỏi môi anh.

"AHHH......Hah.....Hah......Em......Thật dâm dang mà"

"Món quà mà em luôn muốn"

"Chính là anh chứ gì"

"Hì"

Đấy,ánh mắt cười cùng nụ cười tỏ ra đắc ý chưa kìa. Thật hết nói nổi mà. Lăng Cửu Thời thầm nghĩ trong lòng,thật muốn ném hắn đi ghê. Nguyễn Lan Chúc sao không biết anh có ý định muốn trốn thoát chứ,nên hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai anh.

"Đêm nay 5 hiệp không cho anh ngủ"

"Em.....Em tính giết người thật à,cút mau cút ra khỏi người anh mau!"

"Muộn rồi anh yêu. Chúng ta tiếp tục cuộc vui đêm sinh nhật của em nhé"

"Mẹ kiếp nhà em,đáng ra tôi nên tẩm thuốc mê vào trong bánh Mousse......Ức"

Không để anh nói hết câu hắn cúi xuống cắn mạnh vào gáy cổ anh,khi vết gáy cổ đỏ ửng gần rỉ ra máu hắn mới thôi mà chuyển sang liếm cơ thể anh. Ánh sáng trăng dịu lọt qua kính trong suốt rọi lên làn da trắng nõn mềm mịn,cơ thể anh giờ đây khắp chỗ đều có dấu vết hôn hoan ái để lại. Chẳng hiểu sao hắn ngước mắt lên nhìn anh với nước mắt đỏ hoe long lanh trông như sắp khóc tới nơi vì bị ai đó nạt vậy.

"Ê,này,làm mặt đó cho ai xem thế hả,em mới là người ức hiếp anh mà"

"Anh vừa nãy nói gì anh không nhớ à"

"Nói gì là nói gì?"

"Anh muốn tẩm thuốc mê vào người em chứ gì,anh nỡ lòng nào đối xử với em như vậy~Em đau lòng lắm đó anh có biết không~Huhuhu"

"........"

"Thôi em buông tha cho anh để anh được tự do vậy~Từ nay hai ta sẽ không còn bên nhau nữa"

'? Hắn bị cái gì vậy? Bị khùng hả?'

Nguyễn Lan Chúc đứng dậy ra khỏi người anh tiến tới phòng tắm,Lăng Cửu Thời ngơ ngác nhìn hắn với nét khó hiểu,rõ ràng hắn đè anh mà khóc lóc ỉ ôi như anh đè hắn sao á. Bên dưới vừa mới thỏa mãn xong giờ đây lại cương cứng rồi,thật tình thì lúc nãy sướng thật,giờ dừng lại thấy sao sao. Lăng Cửu Thời ngó qua lại thấy chẳng gì dùng che thân ngoài hàng nghìn bông hoa hồng đủ màu sắc bày ra khắp nơi,trước mặt xung quanh là lớp kính trong suốt từ bên ngoài chẳng thể nhìn thấy gì được bên trong. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo rọi lên tấm kính thoạt nhìn trông thật đẹp huyền ảo làm sao. Nằm dưới lớp cánh hoa hồng có thể nhìn thấy hàng vạn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời qua lớp kính trên trần,nếu nhìn kỹ có thể thấy cả dải ngân hà tỏa sáng rực rỡ ở xa xôi.

*Cốc ! Cốc ! Cốc !*

"Lan Chúc à em đang làm gì ở trong thế"

"......"

"Lan Chúc! Em sao vậy Lan Chúc,sao không nói gì vậy"

*Cốc ! Cốc ! Cốc !*

"Chúc Manh à,Dư Lăng Lăng của em nè mở cửa cho anh đi nào"

*Cạch*

"Á"

Anh đứng gõ cửa mãi hắn mới chịu mở cửa ra,chưa kịp nói thêm câu nào hắn kéo anh vào đóng cửa thật mạnh,Nguyễn Lan Chúc không thương tiếc ghì chặt anh lên cánh cửa,hai tay anh bị hắn trói lại đặt lên đỉnh đầu,bên dưới đã cương cứng giờ lại cứng thêm,hắn không ngừng cho thứ kia cọ cọ vào bên dưới của anh.

"Để em xem anh còn thoát được không"

"Bé yêu. Ngoan nào"

"Anh mới.....mới vừa nói gì cơ?"

"Anh nói là,bé yêu của anh ngoan nào"

'Anh ấy vừa gọi mình là bé yêu sao,lần đầu tiên anh ấy gọi mình như vậy. Ôi phải làm sao đây,không thưởng thức đúng là phí mà'

Nguyễn Lan Chúc ngơ ngác nhìn anh một hồi lâu mới dời ánh mắt xuống phía dưới. Hắn nở ra một nụ cười ranh ma khi thấy 2 cây cọ cọ chạm chạm gây ngứa tê người làm sao,ngẩng lên nhìn anh với nụ cười ngây thơ mà thì thầm vào tai anh.

"Em sẽ phục vụ anh nhiệt tình"

Nguyễn Lan Chúc mở cửa bế anh ra khỏi phòng tắm đặt anh nằm xuống chỗ ban nãy,dụng cụ hắn chuẩn bị kỹ được cất trong một hộp để ngay trên đầu anh,hắn mở ra lấy tuýp bôi trơn dạng xịn bôi đều ra lòng bàn tay. Nhìn ngón tay dài trắng xoa vào nhau yết hầu anh lên xuống mà nuốt bọt một cái. Thứ của hắn đã to bự rồi ngón tay còn dài hơn liệu anh có sống sót nổi trong đêm nay không đây.

Hah

Từng tiếng hơi thở hòa cùng rên rỉ ra vào trong không khí ấm áp kia,Lăng Cửu Thời siết chặt hai bàn tay lại chịu những cú đâm rút ra vào liên tiếp từ ngón tay trắng dài hư hỏng kia. Một ngón tiếp hai ba bốn ngón lần lượt đâm vào hậu huyệt trêu trọc,hắn rút ra lại đâm vào mạnh hơn sâu hơn.

"Á.....Anh đau......."

"Thả lỏng ra sẽ không đau,phải làm vậy lát anh mới không thấy đau. Ngoan nào anh yêu"

"Hah.....Hah.....Nhẹ thôi....."

"Anh yêu~Ráng lên nào"

Lần lượt ngón tay bên trong rút ra một lúc,hắn thấy anh mất cảnh giác mà đâm 3 ngón liên tiếp thật mạnh vào trong hậu huyệt.

"Á ! .....Con mẹ nó nhà em.....Đau"

"Gọi bé yêu đi em nhẹ cho"

"Lan Chúc.....Anh sắp....."

Bị làm đau anh có chút choáng váng mà la hét,hắn thấy thú vị thầm cười mà trêu đùa anh một chút. Bên dưới có lẽ cũng sắp rồi,không chần chừ quá lâu hắn đặt dương vật sớm cương cứng to bự vào bên trong,ban đầu rút ra đâm vào nhẹ về sau đâm vào mạnh hơn sâu hơn,bên dưới cứ vậy rút ra đâm vào bắn hết mọi thứ vào bên trong chỉ một ít chất dịch bắn ra.

Cảm giác chút đau sung sướng Lăng Cửu Thời ưỡng người lên xuống rên rỉ,bên dưới cứ tiếp tục thúc ra vào thật mạnh,nắm cánh hoa hồng vào lòng bàn tay bóp thật chặt. Cảm giác bên dưới trống vắng nghĩ có khi nào đã xong hay hắn dừng lại rồi không. Suy nghĩ vừa nảy ra tan biến trong không khí,hắn không thương tiếc đâm thật mạnh vào bên trong. Chất dịch bên trong chảy hết ra ngoài bắn ra khắp nơi,Lăng Cửu Thời ngửa cổ ra hít chút không khí vừa mất vì rên rỉ thở ra vào quá nhiều.

Nguyễn Lan Chúc cúi xuống cọ cọ vào hõm cổ anh,vì nằm trên người anh mà cơ ngực săn chắc cọ qua lại làn da trắng nõn mềm mịn,Lăng Cửu Thời có cảm giác ngứa ngứa trong người mà có cảm giác khác như có dòng điện vô hình sượt qua làn da có chút lạnh. Đúng thật,hắn đứng lên bế anh vào phòng tắm nồng nặc mùi hoa hồng gây cảm giác kích thích,bồn tắm nước nóng trải dày dặc cánh hoa trên mặt nước. Nhìn mà Lăng Cửu Thời hít thật sâu,chẳng lẽ lại làm trên đây nữa sao.

"Lần này không nhẹ đâu a~"

"Lan Chúc à,đừng đùa anh nữa em tính làm thật đấy à"

"Anh yêu quên rồi sao,trong từ điển của em không có chữ đùa"

Nói là làm hắn đặt anh xuống bồn tắm,dòng nước trào hết xuống sàn nhà cùng cánh hoa hồng. Chẳng biết từ đâu làn khí trắng sương mù mờ ảo kéo đến dày dặc che khuất đi tầm nhìn. Nguyễn Lan Chúc ngồi xuống bồn kéo hai chân anh đặt qua hông mình,hắn ôm anh vào lòng mà cúc nhỏ hồng xinh cọ chạm vào của anh,hắn đặt cằm anh lên vai,hai bàn tay anh quàng vào cổ hắn. Nguyễn Lan Chúc không nhẹ không chậm mà đâm vào mạnh hơn ban nãy,dương vật to lớn rút ra đâm mạnh vào trong hậu huyệt của anh,sợ anh đau mà rên rỉ Nguyễn Lan Chúc mút mát lấy đôi môi anh để anh cuốn sâu vào nụ hôn quên đi cơn đau. Khuấy đảo hết bên trong miệng anh lưỡi hư hỏng lần mò liên tục bên trong mà nghịch hoài không thôi. Bàn tay hắn ôm chặt tấm lưng anh mà đâm ra rút vào thật mạnh.

Bị đâm quá nhiều mà Lăng Cửu Thời có chút chóng mặt mù mịt,mặc anh năn nỉ khóc lóc hắn vẫn đâm mạnh nữa đè lên dương vật anh mạnh nữa. Dục vọng bao trùm lấy đầu óc của anh,cơn khoái cảm đến làm anh chẳng còn đau nữa mà xin hắn tiếp tục nữa,làm mạnh nữa sâu nữa sâu nữa. Tiếng bạch bạch bạch bạch rõ to vang khắp nơi trong phòng,Nguyễn Lan Chúc đặt cằm lên vai anh rên rỉ,từng tiếng thở tiếng rên phà vào tai anh.

"Anh à......Hah.....Hah.....Sướng quá anh ơi......"

Bị làm đến u mê đầu óc không để ý gì lời hắn nói,Lăng Cửu Thời lên xuống tiếp nhận cú thúc mạnh ra vào không ngừng,bàn tay anh bấu chặt tấm lưng hắn gần như sắp rỉ ra máu. Đến khi tiếp nhận cú thúc ra vào đủ anh bắn toàn bộ hết ra ngoài,Lăng Cửu Thời có chút mể mỏi mã ngã xuống mặt nước mặc dù hắn vẫn ôm lấy eo anh thật chặt.

"Đã xong đâu mà anh nghỉ"

"Hả? Đừng nói là em....."

"Em còn chưa ra mà"

"Đ....Để khi khác nhé"

"Không ! Được !"

"Chúng ta đổi chỗ nhé anh yêu"

Lăng Cửu Thời khóc ra nước mắt năn nỉ hắn mãi chẳng được,lần này hắn đặt anh lên bệ cửa sổ kính trong suốt,chỉ là hắn ngồi để anh ngồi lên người mình,dương vật bên dưới lại gặp nhau lần này còn đâm sâu hơn nữa. Nguyễn Lan Chúc yêu cầu anh làm anh lắc đầu không chịu vì quá mệt,thế là hắn ôm chặt eo anh nhún lên xuống. Cú thúc mạnh liên tiếp mà bên dưới căng trướng lên,tinh dịch từ bên kia truyền hết vào bụng anh. Bị làm lên xuống trong mơ hồ không tỉnh táo anh nói mớ một câu muốn rút lại chẳng được.

"Muốn mang thai quá. Muốn có con quá. Con của mình và em ấy~Con ơi~"

Hai mắt hắn sáng rực lên như sao khi nghe thấy anh nói câu đó,thế là hắn lại làm thêm phát mạnh nữa đến 7 giờ sáng hôm sau.

Vài hôm sau Lăng Cửu Thời khi khỏe lại việc trước tiên anh làm là đạp hắn ra ngoài đường tự sinh tự diệt vì làm anh chết lên xuống.

"Lăng Lăng~Em biết lỗi rồi,em xin lỗi mà anh mở cửa cho em đi Lăng Lăng~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top