Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Tại sao cô ở đây?"

Double Trouble 10 giờ tối. Chúng tôi đang ngồi trong phòng khách lảng vảng mùi chết chóc, hiểu rằng chỉ một sơ suất nhỏ chúng, tức bọn lâu la ở đây, sẽ có hai cái xác. Gã Florida thả chúng tôi xuống cách đây 5 dặm, có lẽ gã không tự nguyện dừng xe nếu Scarlet không rút dây giày xiết cổ gã từ đằng sau.

"Để tìm sự giúp đỡ." - Scarlet tự châm cho mình một điếu thuốc lá. - "Chúng tôi cần tiền, tầm vài triệu đô cho một cuộc chạy trốn sẽ kéo dài suốt đời."

"Chị nên bỏ thuốc trước khi nó làm đen phổi chị."

Scarlet nhả khói thuốc, làn khói trắng bay lơ lửng giữa cô ấy và Selene Silvester.

Làm sao mình biết tên cô ta?

Selene ngồi đối diện với chúng tôi, bên cạnh lò sưởi, đang lau khẩu Nagant M1895 bóng loáng, chả buồn ngước lên nhìn chúng tôi. Tôi chỉ nhìn thấy mái tóc vàng và nghe giọng nói khinh khỉnh lạnh lẽo của cô.

"Cô nghĩ cái gì trong đầu khi đi xin tiền sự giúp đỡ từ kẻ mà nhờ sự nhúng mũi của cô và dàn FBI chết tiệt của cô đã khiến kẻ đó mất năm triệu đô la?" - Selene lắp từng viên đạn vào trong ổ đạn. Có 7 lỗ, tương đương với 7 viên đạn, nhưng cô ta chỉ lắp 2 viên vào. Rõ ràng là đây không phải trò may rủi "Russian Roulette" khi cô ta căn chỉnh ổ đạn sao cho khi bóp cò 2 viên ấy sẽ được bắn ra liên tục.

"Nghe này, nhóc! Đầu tiên tôi ở bên CIA, FBI không phải của tôi. Thứ hai, tôi không đến để xin tiền mà là đề nghị sự giúp đỡ từ cô. Thứ ba, một giảng viên đề nghị sự giúp đỡ từ sinh viên cũ giàu có đâu có gì quá đáng lắm!" - Scarlet rít thêm một hơi thuốc.

"Chứ cái lệnh cấm tàu xuất cảnh không phải do cô kí à?" - Selene lắp ổ đạn vào, ngắm nghía khẩu súng.

"Chỉ là nghĩa vụ công việc."

Selene lúc này mới ngẩng đầu lên, lúc này tôi nhận thấy mắt cô ta rất xanh và thoáng rùng mình bởi cái sắc xanh ấy, thốt một tiếng "Oh!" đầy ngạc nhiên theo kiểu mỉa mai. - "Tôi không bao giờ coi cô là giảng viên của tôi đâu!"

"Tôi đã dạy trò 5 buổi "Tâm lý học tội phạm", đừng tuyệt tình như thế!"

"Đối với tôi, người đã ném bài tiểu luận tốn của tôi hai tháng trời vào thùng rác thì người đó không bao giờ là thầy tôi!" - Selene lên đạn bật "tách" một tiếng khô khốc. - "Cô nên biết là tôi đã tốn rất nhiều sức cho nó."

Scarlet dí điếu thuốc vào gạt tàn, lưng ngả về phía trước, bằng một giọng hết sức chân thành, cô nói:

"Nghe này, tôi xin lỗi, được chưa? Lệnh của cấp trên là tôi phải kìm cô lại."

"Cô làm trò mèo gì tôi không quan tâm nhưng vứt bài tiểu luận của tôi mà không liếc qua một cái là quá lắm đấy!" - Selene đang tức giận dù giọng cô ta vẫn thản nhiên. Cô chống khuỷu tay lên thành ghế, dựa đầu vào bàn tay đang cầm khẩu súng với nòng súng hướng lên trên. Tôi lùi lại nửa bước. Kí ức của Iole cũ chứa đầy sự dè chừng và cảnh giác với người này.



"Selene và tôi đang ở trong phòng vệ sinh nữ. Chúng tôi đang nói chuyện với nhau. Tôi khóa cửa lại và đảm bảo trong này chỉ có hai chúng tôi.

"Cô nên rời khỏi đây. Ngôi trường này không hợp với cô." - tôi nói. Tôi chỉ biết cô gái này trong ba tháng nhưng cũng đủ cho tôi đánh giá rằng nếu Scarlet có kẻ thù thì cô gái này sẽ là kẻ thù nguy hiểm nhất.

"Scarlet muốn giết tôi, đúng không?"- Selene lau tay bằng tờ giấy. - "Tôi có thể thấy điều đó trong ánh mắt của cô ta chiều nay, khi ném bài của tôi vào sọt rác."

"CIA muốn giết gia đình cô."

Nghe đến đây Selene ngừng việc lau tay nhìn tôi qua tấm gương. Đôi mắt xanh ánh thép là điều tôi nhớ nhất về cô ta.

"Tại sao cô nói với tôi điều này? Cô chẳng phải cũng là CIA sao?"

"Nhưng không có nghĩa là tôi tán đồng với tất cả ý định của họ." - Sau đó tôi rời đi."



"Cô bỏ học rồi trở nên giàu có còn gì?"

"Hoặc tôi có thể trở thành một luật sư và FBI các người có thể bớt đi một con buôn ma túy?" - Selene ngưng một lát. - "Trong nhiều năm qua, tôi vẫn băn khoăn một chuyện. Tôi hi vọng cô có thể giải đáp cho tôi: tại sao CIA quan tâm đến gia đình tôi? Nhiệm vụ của CIA là bảo đảm an ninh quốc gia chứ đâu phải mấy tay buôn bán bất hợp pháp này?"

Scarlet ngồi ngả người ra sau lưng dựa ghế: "Cô nên hỏi cha cô thì tốt hơn."

Selene chĩa thẳng khẩu súng vào đầu Scarlet: "Tốt nhất là hãy nói ngay bây giờ!" Khoảng cách từ nòng súng đến đầu Scarlet quá gần để có thể bắn trượt.

Chuyện sẽ thế nào nếu Selene bóp cò?

"Đây là bí mật quốc gia. Tôi không thể nói, xin lỗi. Tôi chỉ có thể nói rằng CIA ở Stanford không phải vì mỗi mình cô."

"Giữ bí mật tới cùng dù bị thất sủng trên chính trường?" - Selene bất ngờ rút khẩu súng lại. - "Đất nước này nên tuyên dương cô chứ không phải đang lục đục kiện cô ra tòa án nhân quyền quốc tế về tội phạm chiến tranh hay tội vi phạm nhân quyền trầm trọng. Và cô ta..." - lúc này Selene mới chú ý đến tôi đang đứng phía sau Scarlet đang trùm mũ áo khoác. Trong phòng không bật điện, thứ ánh sáng duy nhất là từ đống lửa trong lò sưởi. Selene nhìn kĩ gương mặt tôi để chắc mình không nhìn nhầm, sửng sốt tột độ. "Đây là họ hàng với cô ta à?"

"Là cô ta đấy, Selene."

"Họ viết rằng cô ta đã tự sát tại nhà riêng khi CIA xông vào..."

"Họ đã không cập nhật thêm thông tin, mà cũng không thể làm được. Bí mật quốc gia. Chúc mừng cô là một trong số những người đầu tiên chứng kiến thành tựu của giới sinh học hiện đại và là nguyên nhân để họ quyết tâm lôi tôi ra tòa án nhân quyền quốc tế. Tôi cần nói chuyện riêng với cô." - Selene ra hiệu cho những người ở trong phòng này ra ngoài. Scarlet quay sang tôi: "Cả cô nên ra ngoài đi. Tôi sẽ gặp cô trong nửa tiếng nữa."



Chúng tôi rời đi với một số tiền lớn. Scarlet không nói rõ là bao nhiêu nhưng cô đảm bảo chúng tôi có thể chạy trốn suốt đời.

"Cô đã nói gì để ả chịu chi cho chúng ta thế?"

"Bí mật của ông bố cô ta."

Scarlet là con người của bí mật.

Scarlet bất ngờ quay lưng lại, ngước lên nhìn. Tôi theo ánh mắt của cô để nhín thấy điều cô đang nhìn: một cô gái tóc đen ở bên cửa sổ, cô ấy cũng đang quan sát lại chúng tôi.

"Lạy Chúa, con bé trẻ quá!" - Scarlet lầm bầm. Đúng thế, cô gái nhìn không quá 17.

"Ai vậy?" - tôi nheo mắt để nhìn rõ hơn.

Cô gái đặt bàn tay lên của kính, tôi không biết cô ấy nói gì, khẩu hình miệng như là: "Giúp tôi!"

"Xin lỗi, chúng tôi không thể!" - Scarlet đáp rồi kéo tay tôi rời đi. - "FBI đang tìm con bé, Evangeline Lancester."

"Tại sao chúng ta không cứu nó?"

"Chúng ta không thể để bị giết ở đây. Đây không phải đất của chúng ta, Iole!"



___

Chú thích: Russian Roulette: trò dành cho kẻ chán đời, lắp một viên vào ổ đạn, xoay ổ đạn rồi đưa lên đầu bóp cò, xác xuất trúng đạn là 1/số lỗ của ổ đạn, có thể là 6 hoặc 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top