Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi giật mình tỉnh dậy. 2 giờ 45 phút sáng, với vầng trán ướt nhẹp mồ hôi. Tôi chống tay ngồi dậy, chỗ tôi nằm cũng bị ướt do thấm mồ hôi của tôi. Đầu tôi ong lên, hai tay tôi ép đầu lại cho chúng đỡ nhức hơn.

Tôi mơ thấy mình giết mẹ, sau đó bố cũng ngã xuống trong phòng ăn ngào ngạt mùi thức ăn mới dọn, có cả món gà quay tôi rất thích. Sàn nhà lênh láng máu. Tôi đánh rơi khẩu súng, quỳ xuống thất thần, âm thanh kim loại vọng trong phòng ăn đến đinh tai.

"Scarlet!" - Scarlet nằm cạnh tôi, chúng tôi nằm chung một giường. Tôi chỉ mới chạm vào Scarlet cô ấy đã bật dậy rút khẩu súng dưới gối ra. - "Bình tĩnh, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu thôi." - nghe thế Scarlet mới hạ khẩu súng xuống giường. Tôi nói nhanh tới mức lưỡi tôi cứ dính các từ vào với nhau:

"Tôi có giết bố mẹ tôi không?"

"Sao cô hỏi thế?"

"Vì tôi thấy mình giết họ."

Scarlet nhíu mày suy nghĩ một lúc mới đáp: "Cô thấy hay cô mơ?"

"Tôi không biết nên tôi mới hỏi cô!" - tôi mất bình tĩnh quát lên. - "Tôi có giết họ không?"

Trái ngược với tôi, Scarlet điềm đạm trả lời:"Khi cô tự sát, bố mẹ cô đã ở đó với cô, nhìn thấy cô chết."

Tôi thở phào dù tim tôi nhói lên một khắc: "Thế họ bây giờ thế nào?"

"Tai nạn xe năm năm trước, họ chết cả rồi." - Scarlet nói sau vài giây cân nhắc. Những chuyện chết chóc đều khó nói.

"Vẫn tốt hơn là chết dưới tay tôi." - tôi lầm bầm rồi nằm xuống. Scarlet cũng nằm xuống theo. Khi tôi bắt đầu lơ mơ ngủ, tôi nghe thấy giọng của Scarlet:"Có những thứ là sự thật, có những thứ là mơ, cố gắng đừng lẫn lộn." và giật mình, tôi đã kể một giấc mơ cho Scarlet. Lỡ như đó là một thông tin quantrọng?

"Hành động qúa dễ bị cảm xúc chi phối."

Lại một lần nữa, Iole có quá nhiều điểm không phù hợp để làm điệp viên cho CIA, làm sao cô ta vẫn được nhận nhỉ, lại ở tuổi còn quá trẻ?

Sáng hôm sau, chúng tôi chuyển hướng đi sâu vào trong nội địa thay vì đi dọc bờ biển. May mắn là có tuyến xe buýt. Scarlet không nói chúngtôi sẽ đi đâu, chỉ đơn giản là thoát được CIA.

"Nhưng nơi nào thì mới thoát được CIA?" - tôi hỏi sau khi chúng tôi xuống xe buýt. Tuy không còn nhiều kí ức về CIA nhưng bằng kiến thức bình thường của một người dân Mỹ tôi biết độ phủ sóng của CIA là toàn thế giới.

"Nga."

À trừ nước đó ra.

Tôi khựng lại nhìn cô chằm chằm: "Cô bị điên à? Bọn người Nga sẽ róc thịt cô và cả tôi nữa!" Tôi có thể lường được nhiều điều kinh khủng nếu Scarlet rơi vào tay người Nga, họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội vàng để vắt kiệt thông tin tuyệt mật của Mỹ từ cựu giám đốc CIA. Nộp mình cho Nga có nghĩa là phản bội nước Mỹ. Còn tôi, một thành tựu tuyệt vời của nền khoa học công nghệ sinh học Mỹ, thì lí nào họ chịu tha cho tôi? Scarlet không nói gì, lặng lẽ châm cho mình một điếu thuốc. Sau ba lần rít hơi thuốc, cô mới thủng thẳng nói: "Tất nhiên là chúng ta sẽ cân nhắc cái giá."

Hồi còn nhỏ bố tôi nói với tôi rằng bản chất của những chính trị gia là những con buôn xuất thần, không thể chính xác hơn.

Chúng tôi vượt qua những ngọn núi xanh mướt và những hoang mạc cát bỏng hướng về phía mặt trời lặn suốt một tháng ròng, chỉ bằng đi bộ hoặc xe buýt, tránh xa những thành phố lớn, lén lút trong những thị trấn nhỏ bé hoang tàn. Chỉ khi đi bộ bạn mới thấy hết sự rộng lớn của nước Mỹ. Tôi sốt sắng mong thoát khỏi CIA càng sớm càng tốt, thờigian sống trên đời của tôi không còn nhiều. Đã mộtnăm kể từ ngày tôi tỉnh dậy, tôi chỉ còn 9 năm để sống nếu tuổi thọ của tôi là 65. Ở tuổi 20, tôi cao thêm nửa gang tay, gò má hóp lại, gương mặt càng lúc nhìn càng giống mẹ tôi. Tôi nghĩ đến việc thăm mộ bố mẹ mình khi mọi thứ trôi vào dĩ vãng, khi CIA bỏ cuộc tìm kiếm tôi.

"Thế tay trong nào báo cho cô biết đường chạy trốn vậy?" - tôi hỏi khi chúng tôi phải cắm trại ngoài trời, tôi nhóm lửa, Scarlet nạp  đạn vào khẩu súng săn mới mua. Vùng đất này vắng người nhưng đầy rẫy thú dữ.

"Cô chưa bao giờ chán hỏi à?"

"Thế kể tôi nghe cô đã chạy trốn như thế nào cũng được?"

Scarlet nhìn tôi suy nghĩ một lúc:"Tôi sẽ không tiết lộ người đó là ai nhưng cô sẽ đoán được. Và khi đoán được, tôi mong cô đừng nói cái tên đó ra."

Tôi gật đầu đồng ý. Scarlet bắt đầu kể:

"Tối hôm trước khi lệnh truy nã được lên ti vi, bà ấy gọi tôi tới nhà bà ấy chơi cờ vua. Tôi quân trắng, bà ấy quân đen. Ván cờ diễn ra gần hai tiếng. Khi tôi buộc phải hi sinh quân Mã để cứu quân Vua, bà ấy lấy quân Mã của tôi ra khỏi bàn cờ đặt bên cạnh, thế vào đó là chỗ của quân Hậu, đồng thời nói: "Quân Mã là quân cờ có nước đi khó lường nhất." Câu ấy được nói ra dù là vô tình hay cố tình, nó vẫn đủ làm tô ichú ý.

"Hãy tưởng tượng một chút nhé, Scar. Quân Mã –The Knight - tên hiệp sĩ cưỡi ngựa khó lường, lén tung ra những đòn bất ngờ nhất và hiệu quả nhất, đã làm rất tốt nhiệm vụ của nó. Nhưng người ta vẫn phải chọn cách hi sinh nó để cứu lấy ván cờ của mình. Chả hiểu sao quân Mã luôn làm tôi nghĩ tới quân tình báo..."

"Tôi ngẩng đầu nhìn bà. Tôi bắt đầu hiểu không phải ngẫu nhiên mà bà nói với tôi những điều đó. Quân Mã là ám chỉ tôi, quân Vua là ám chỉ chính phủ Hoa Kỳ, nói đúng hơn là cả đất nước này. Và tôi, kẻ chơi, là người không chút đắn đo đã thi hành điều đó: giết Mã để cứu Vua. Tôi cắn môi dưới. Đó là ý nghĩa của tất cả các cuộc điều trần mà tôi sẽ buộcphải đối mặt. Tôi cảm thấy mình bị phản bội bởi chính những người tôi đã bảo vệ.

"Tại sao bà báo với tôi điều đó?" - Tôi hỏi. Cô biết cái cảm giác bị phản bội nó shock và nhức nhối thế nào."

"Dĩ nhiên." - tôi thầm nghĩ - "Cô đã phản bội Iole."

"Bà ấy nói bà không tin CIA kém cỏi tới độ để Edward thoát cùng mớ thông tin tuyệt mật. Và đây không phải là kẻ đầu tiên. Tôi im lặng. Bà ấy đã biết tất cả...."

"Chờ đã, là cô giúp Edward chạy trốn à?" - lần này tôi thật sự kinh ngạc trước tính hai mặt của cô ta.

Scarlet không trả lời, tiếp tục câu chuyện của mình, và đoạn tiếp theo đó ngầm ý tôi đã đúng:

"Tôi hỏi thế sao bà còn giúp tôi. Bà hỏi ngược lại tôi tại sao tôi giúp họ. Tôi nói vì đó là việc đúng đắn cần làm.

"Ed cũng nói với tôi như thế. Và tôi cũng vậy." -bà mỉm cười ôn hòa đứng dậy. - "Hơn nữa tôi không thể để học trò xuất sắc nhất của tôi phải chết..."

"Lúc đó, khỏi phải nói tôi biết ơn bà thế nào, thiếu điều muốn bật khóc." - Scarlet đưa tay lau mắt.Thật hiếm khi thấy cô bị xúc động mạnh như vậy. -"Bà không chỉ là một cô giáo tốt, đã bảo ban tôi trong suốt quãng thời gian niên thiếu của tôi, mà còn là một ân nhân của tôi sau này. Tôi tự hỏi mình sẽ phải báo đáp người phụ nữ tuyệt vời này bao nhiêu mới đủ. Sau đó tôi ở lại chơi nốt ván cờ với bà rồi ra về. Nửa tiếng sau tôi trốn đi. Và giờ thì tôi ởđây với cô, với bọn thú dữ lảng vảng xung quanh này."

Scarlet kết thúc câu chuyện của mình bằng một nụ cười mỉm, nửa cay đắng, nửa hàm ơn.

"Câu chuyện thú vị thật." - Người báo cho Scarlet biết đường chạy trốn, bà ta chắc hẳn phải là người rất quan trọng trong chính phủ mới biết những thông tin tuyệt mật quan trọng đó. Scarlet bảo tôi có thể đoán được nhưng...

Cô đặt khẩu súng săn bên cạnh: "Chúng ta sẽ thay phiên nhau canh, cứ 3 tiếng thì đổi. Cô ngủ trước đi."

Tôi nghe theo nằm xuống ngủ. Tối đó tôi nằm mơ.

"Cô biết Scarlet rất quý giá đối với chúng tôi chứ?" - người phụ nữ da đen tầm 35 tuổi hỏi tôi khi chúng tôi đang đứng trong văn phòng làm việc của bà. Trên bàn là một tấm bảng đề tên và chức vụ của người phụ nữ ấy: "Ngoại trưởng Susan Brown".

"Qúy giá theo nghĩa nào, thưa bà?" - trên tay tôi là một tách trà đào.

"Như con gái tôi."

Tôi nhìn vào khoảng không trắng xóa bởi mưa giông trước mặt. Tất cả mọi người đều yêu quý Scarlet.

"Này, Iole, tôi không rõ bọn họ đang âm mưu điều gì nhưng... nếu có thể tôi mong cô bảo vệ được mạng sống của Scar."

Tất cả họ đều muốn bảo vệ cô ấy.

"Scarlet luôn biết cách thu hút mọi rắc rối về phía nó. Một đứa cứng đầu, tuy có sự khéo léo củamột chính trị gia nhưng lại thiếu trầm trọng khoản khéo léo của một điệp vụ. Nó nằng nặc đòi vào CIA dù bố nó, ông Wyatt, phản đối kịch liệt. Cả ông ấy và tôi sợ con bé sẽ bị giết chỉ trong một, hai năm làm điệp viên. Thật thần kỳ khi nó còn sống đến bây giờ. Tôi thật sự cảm ơn cô rất nhiều, Iole. Nhiệm vụ lần này lành ít dữ nhiều, thực sự tôi rất lo cho cả hai người, nhưng tôi lo cho Scarlet hơn vì con bé dễ bị giết hơn cô."

Tôi nhấp một ngụm trà: "Tôi vẫn luôn bảo vệ cô ấy, bà có thể tin ở tôi."

"Scarlet nên đi theo con đường chính trị như đi từ Nghị viện lên chẳng hạn. Điều đó tốt và dễ dàng cho con bé hơn rất nhiều thay vì cứ đâm đầu vào làm điệp viên. Cô nên biết là mọi thứ được chuẩn bị sẵn cho nó, nó chỉ việc bước lên và điều khiển theo ý mình. Tất cả đều được chuẩn bị cho nó, trừ việc làm điệp viên."

Tôi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng sói hú. Chắc chắn đó là người phụ nữ đã giúp Scarlet. Câu chuyện mập mờ của cô ta đã đem đến chotôi thêm một ký ức. Qủa là không ngẫu nhiên Scarlet tiết lộ. Tất cả đều được dự tính trước. 30 phút nữa mới đến ca gác của tôi. Tôi ngồi dậy bảo Scarlet đi ngủ, tôi sẽ canh bởi tôi không thể ngủ thêm được nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top