Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúng tôi lúc đi về phía Tây, đôi lúc lại ngoặt lên phía Bắc rồi lại tiếp tục theo hướng Tây. Vĩ độ càng cao, trời càng hanh và lạnh. Mấy ngày đầu tôi còn đếm hôm nay là ngày thứ mấy của cuộc hành trình, nhưng sau một tuần các con số trong đầu tôi bắt đầu nổi loạn đảo vị trí cho nhau làm tôi bối rối, rồi cuối cùng tôi phải quyết định dừng việc đếm lại, đó là lí do tôi không giỏi việc đếm. Thế mà tôi vẫn đứng trong top những đứa giỏi toán nhất trường, nghe kì lạ như việc Iole được nhận vào CIA.

Trong các bộ phim về những siêu anh hùng, phần lớn bọn họ đều trải qua ít nhất một biến cố cực lớn trong đời để quyết định hiến dâng đời tươi trẻ của mình cho sự nghiệp giải cứu và giải phóng loài người, công việc mà anh trai Zach của tôi đã tin rằng nó thuộc về lũ mèo. Anh ấy đã phát triển một giả thiết rằng những siêu anh hùng là thuộc hạ thay mặt lũ mèo làm công việc của chúng trước khi anh bỏ đi mãi mãi.

Bây giờ anh ấy ở đâu?

Khi tôi tỉnh dậy ở Khách sạn Carlifornia, lúc Scarlet bảo rằng với tôi anh ấy đã chết trong tai nạn xe với bố mẹ tôi, tôi biết mọi chuyện không ổn từ câu trả lời ấy. Scarlet chẳng biết gì về anh Zach nên cô ấy đã không lường được câu hỏi của tôi và đã trả lời cho qua. Iole không nhắc gì tới anh ấy khi còn sống.

Zach đã bỏ đi vì bố.

Tôi khuỵu người xuống bởi cơn đau đầu dữ dội đang muốn bổ đôi đầu tôi. Hai tay tôi ôm đầu, trong thoáng chốc tôi chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa, tiếng Scarlet nhỏ dần bên tai tôi dù cô ấy đang ở ngay cạnh hoảng hốt cực độ. Triệu chứng lạ lùng này chỉ kéo dài hơn một phút rồi tôi trở lại bình thường trừ nhịp tim đang rất nhanh như thể muốn xổ tung khỏi lồng ngực làm tôi cảm thấy rất khó thở. Tôi ngồi xuống tìm cách hít thở chậm đề lại để điều hòa nhịp tim. Qúa trình bình thường hóa mất mười một phút. Scarlet lặng yên nhìn tôi. Cô ấy không hỏi tôi đã ổn chưa, cô ấy chỉ ngồi đối diện quan sát, sau rốt mới cất tiếng hỏi:

"Một ký ức nào lại xuất hiện à?"

Tôi lừ mắt nhìn lại, kiểu "Đồ khốn, cô chỉ biết có vậy à?", nhưng tôi vẫn hỏi: "Chúng ta có thể tìm một khách sạn để nghỉ sớm không?"

Scarlet đồng ý: "Ừ, vậy thì tốt hơn."

_______

Scarlet đã đúng, ký ức lại xuất hiện. Tôi nằm xoay người về phía bức tường để giấu đi những giọt nước mắt của mình. Chúng xuất hiện khi tôi đang ngâm mình trong bồn tắm và suýt bị sặc nước vì đã ngủ quên. Tôi biết chắc chúng là thật chứ không phải mơ. Giấc mơ tôi đã giết bố mẹ tôi không có thật, nhưng là một hình ảnh ám chỉ rõ ràng. Tôi vùi mặt mình vào gối, bàn tay tôi hẵng còn run.

Đó là vào một buổi sáng đẹp trời năm tôi 17 tuổi, sau khi tôi trúng tuyển vào CIA được 3 tháng, Josh Jefferson, cấp trên chỉ huy trực tiếp của tôi, một người đàn ông vừa tròn 30 ở thời điểm đó, mắt sâu, râu rậm quai nón sẽ làm người đối diễn tưởng nhầm rằng anh ta đến từ vùng Trung Đông, mà kì thực anh ta đã ở vùng tự trị nào đó ở châu Âu gần nước Ý trước khi cả gia đình anh nhập cư vào Mỹ để chạy trốn sự truy sát của băng đảng mafia, tôi nhớ anh ta khá kĩ vì anh đã gọi tôi đến phòng làm việc để bàn luận riêng với tôi về "chỉ số sinh tồn của tôi nếu còn ở lại CIA", nói huỵch toẹt ra là tôi không thích hợp với CIA một chút nào, chỉ vì trong vài lần luyện tập với súng giả, tôi không chịu bắn đối phương trước khi có cơ hội quá tuyệt hảo để tiêu diệt chúng.

"Cô có một trí óc tuyệt vời, cô Alexandre, nhưng cô sẽ bị bắn chết ngay lập tức nếu cô không chịu nổ súng trước!"

"Nhưng thưa chỉ huy, có nhất thiết phải bắn khi đối thủ còn chưa làm tổn hại đến mình?"

"Nói tôi nghe, thiên tài, xác xuất để chúng không bắn mình là bao nhiêu? Là số không!" - Josh đưa tay làm kí kiệu "ok" hay phải gọi là "số 0" trong trường hợp này. - "Đây không phải là lần đầu tiên cô chọn cách hành động ngu nhất này! Tại sao cái điều cơ bản nhất là nếu không bắn nó trước thì nó sẽ bắn mình trước cô lại không thể tiếp thu tí nào?"

Mấy cái đấy tôi biết chứ, trên phim thiếu gì! Tôi bực mình nghĩ, nhất là khi Josh chửi tôi là đồ ngu. Nhưng đây là đời thật, kết liễu mạng sống của ai đó là cả một quyết định khó khăn, dù đạn chúng tôi dùng là giả, chẳng ảnh hưởng đến sinh mệnh ai. Josh phải thấy rằng dù tôi không bắn trước nhưng tôi sau rốt vẫn là kẻ sống sót, mà thực ra tôi chưa bao giờ nổ súng trước và hạn chế tối đa việc sử dụng thứ vũ khí có tính sát thương quá cao này. Với tôi nổ súng trước hay sau không quan trọng, quan trọng bạn phải là kẻ sống sót ở phút cuối. Josh cũng đã ngầm phê bình tôi là kẻ nhát gan nhưng tôi không lấy đó là xúc phạm. Khi bạn chết, mọi thắng thua là vô nghĩa. Và nếu có thể, thì hãy để những kẻ khác tiếp tục sống sót và tránh xa khu giao tranh chết chóc này. Ngay từ hồi 10 tuổi, tôi đã ý thức được rằng tất cả chúng ta đều chiến đấu và có thể sống chết với lý tưởng mình bảo vệ. Tôi cũng thế và họ cũng vậy, khác một điều là tôi thấy thật vô lý khi phải tước đoạt mạng sống của ai đó để lý tưởng của mình tiếp tục nảy nở. Zach là người có ảnh hưởng lớn nhất đến lối suy nghĩ ấy của tôi. Chính suy nghĩ này đã giúp Iole Alexandre nhìn thấu rõ những kế hoạch và dự định của CIA và cũng chính nó đã giằng xé cô ấy nhiều nhất khi phải lựa chọn giữa giết chóc và bảo vệ. Vụ của Selene Silvester và vụ ở Libya là hai ví dụ điển hình. Bản thân tôi cũng không thể nào hiểu rạch ròi được vì sao cô ấy lại làm như thế, vì lòng trắc ẩn sao?

Nhưng rồi đến một ngày tôi phải nổ súng trước, và phát súng đó đã thay đổi tất cả. Đó cũng là phát súng đau đớn nhất trong đời tôi.

Tối đó tôi nhận được một tin báo khủng bố ở khu tàu điện ngầm và được lệnh bằng mọi giá phải ngăn chặn nó. Lúc đó là 7 giờ tối, giờ cao điểm. Khi tôi đến nơi được cấp báo, cảnh sát và FBI đã phong tỏa khu vực để truy tìm bom và kẻ khủng bố. Linh tính mách bảo tôi rằng có gì đó không ổn, họ đã phát hiện vụ khủng bố có quá nhanh không? Một bàn tay đặt trên vai tôi, tôi giật mình quay lại thì nhận ra là Scarlet. "Đi theo chị.", cô nói. Chúng tôi đi lên mặt đất rồi chui vào một chiếc xe tải đứng đỗ chờ sẵn ở ven đường, trong xe là một dàn thiết bị công nghệ cao chuyên dùng để lần tìm những thứ liên quan đến khủng bố cùng với hai đặc vụ khác đang ngồi đeo tai nghe.

"Đã tìm ra tổ chức nào chưa?", tôi hỏi nhỏ khi chúng tôi đã ngồi xuống.

"Tìm thì ra rồi nhưng mà...", Scarlet bỏ lửng câu nói.

"Nhưng mà sao?", tôi sốt ruột.

"CIA đang nghi ngờ lòng trung thành của em."

"Sao cơ?", tôi bối rối, nó thì có liên quan gì tới vụ này và tại sao CIA nghi ngờ tôi? Vì tôi không chịu nổ súng trước? "Chị biết em luôn trung thành và làm tất cả những gì có thể để bảo vệ đất nước này mà!" Mục đích vào CIA của Iole, chỉ đơn thuần là một lý tưởng cao đẹp gần như viển vông nhưng đó lại là thứ đảm bảo cho lòng trung thành của cô ấy là thật. Tôi đoan chắc Zach cũng phần nào đó ảnh hưởng tới quyết định vào CIA của tôi. Anh ấy và tôi đều có mong ước bảo vệ con người.

"Chị không biết trong đầu em nghĩ gì nhưng đây là cơ hội tốt để em chứng minh lòng trung thành của em với CIA và với đất nước này." Scarlet đưa cho tôi một tập hồ sơ. Khi mới lật ra trang đầu, một cảm giác ớn lạnh và kinh hãi chạy khắp người tôi nhưng tôi vẫn giữ được tập hồ sơ không bị rơi khỏi tay mình. Đó là biên bản ghi lại quá trình lấy cung của CIA, những lời khai có được từ những tay khủng bố khác sau khi chúng đầu hàng trước những đòn tra tấn tâm lý của CIA. Dòng kết luận cuối cùng đã giải thích lý do CIA nghi ngờ tôi.

Tôi gấp hồ sơ trả lại cho Scarlet: "Tôi biết mình phải làm gì." Tôi mở khóa di động làm một cuộc gọi, cuộc gọi đó được kết nối với máy định vị dò tìm trong xe. Tôi nửa muốn người đó trả lời, nửa mong người đó đừng nhấc điện thoại. Xin Chúa hãy để ai đó khác thay con làm việc này.

Đầu dây bên kia không trả lời, cuộc gọi bị chuyển vào hộp thư thoại. Tôi cắn môi, phải làm sao cho đầu bên kia nhấc máy. Tôi bèn gửi đi một tin nhắn:

"Bố ơi, con xin lỗi, nhưng con nghĩ con cần phải nói với bố trước khi con rời bỏ cuộc đời này mãi mãi. Con yêu bố."

Tôi ấn "gửi", hai phút sau đã có cuộc gọi đến, nhiệm vụ của tôi là phải kéo dài cuộc gọi 30 giây để nhân viên kỹ thuật có đủ thời gian định vị vị trí của ông, tôi nhấc máy, giọng hoảng hốt ở đầu dây bên kia làm tôi bật khóc thật sự: "Con yêu, con đang ở đâu. Đừng làm gì ngu ngốc, hãy đợi đến khi bố đến!"

"Con đang ở bờ sông gần đại lộ." - tôi trả lời, lưng dựa vào thành xe chưa bao giờ trong đời tôi cả thấy nặng nề đến thế, tiếp tục khóc để kéo dài thời gian - "Chỗ mà ngày xưa bố dẫn con đi chơi í."

"Ừ rồi. Nghe này con yêu, về nhà đi, tối bố con mình sẽ nói chuyện..."

Tôi nghĩ liệu còn buổi tối nay nữa ư, khi mà kế hoạch của bố là đánh bom tự sát để kéo theo nhiều người dân vô tội khác chết cùng? Trong một khoảnh khắc, ông đã làm tôi cảm động khi đã nhấc máy bất chấp nguy cơ bị lần ra.

Giây thứ 18 trôi qua, còn 12 giây nữa.

"Bố ơi, con đã làm một việc rất khủng khiếp..."

"Ôi, con yêu, có gì hãy để đến tối bố con mình cùng nói chuyện. Giờ ngoan nào, về nhà và ngủ một giấc, bố hứa khi con tỉnh dậy bố đã ở cạnh con. Bây giờ bố phải đi."

Cuộc gọi kết thúc ở giây thứ 27, còn thiếu đúng 3 giây. Trước khi Scarlet kịp mở miệng nói gì đó thì chúng tôi nhận được tin có một vụ xả súng ở một trường trung học cách chỗ chúng tôi 8 dặm về phía bắc. Cậu hỏi đầu tiên bật ra trong đầu chúng tôi: "Vụ nổ súng có liên quan gì tới vụ khủng bố này không?"

Tôi nhắm mắt suy nghĩ. Tôi phải tìm ra ông ấy. Ông ấy có thể ở đâu? Scarlet nói đó là âm mưu đánh bom tự sát, thì chắc chắn ông ấy phải ở gần chỗ đông người. Bấy giờ là gần 8 giờ tối, khu vực tàu điện ngầm bị phong tỏa, người dân được khuyến cáo không nên ra khỏi nhà và tránh xa chỗ đông người, hôm nay mọi người sẽ tập trung đông nhất ở đâu?

Quảng trường Thời Đại.

New York có nhiều chỗ tập trung đông người, nhưng Quảng trường Thời Đại là địa điểm đầu tiên tôi nghĩ tới và tôi có linh cảm mạnh mẽ ông đang ở đó. Tôi bèn gửi ba tôi tin nhắn: "Con sẽ tới Quảng trường Thời Đại. Bố có rảnh không? Bố con mình gặp nhau?"

Lập tức có tin nhắn lại: "Về ngay, đừng tới đó."

Scarlet liền ra lệnh qua bộ đàm đề nghị đưa đội đặc nhiệm tới đó, lập tức phong tỏa và bao vây Quảng trường Thời Đại. Chiếc xe lao đi trên đường. 

"Chị nghĩ họ có thể bắt sống ông ấy không?" - Tôi thẫn thờ hỏi Scarlet dù biết cô sẽ không trả lời.  Xe đậu cách Quảng trường 300m. Nhiệm vụ tiếp theo của chúng tôi bây giờ là phải lần ra ông ấy. "Em sẽ tìm ông ấy. Đưa em khẩu súng." - Tôi đề nghị, Scarlet nhìn tôi nghi ngại, cô ấy sợ tôi sẽ giúp ông ấy chạy trốn. "Chị phải tin em. Chỉ có mình em giải quyết được chuyện này. Dù nếu em giúp ông ấy trốn, thì vẫn còn hơn để ông ấy kích bom và giết thêm nhiều người." Lúc đó Scarlet mới miễn cưỡng giao súng cho tôi:

"Iole, em được quyền bắn chết ông ấy trong trường hợp cần thiết."

Tôi giấu khẩu súng vào trong áo khoác rồi cẩn thận xuống xe và đeo bộ đàm để giữ liên lạc. Tôi vừa đi vừa nghĩ ông ấy có thể ở đâu. Cảnh sát đang phong tỏa khu này, ông ấy có kịp chạy ra ngoài không? Nếu không, ông ấy đang trốn ở đâu? Vừa nãy khi bắt máy, tôi không nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở đấu dây bên kia, kể cả tiếng động cơ xe, như vậy ông ấy phải trú trong một tòa nhà hoặc ở dưới hầm. Tôi loại trừ khả năng dưới hấm bởi lẽ trước đó cảnh sát đã phong tỏa khu tàu điện ngầm, cứ thế loanh quanh với mớ suy luận rút ra từ những thông tin ít ỏi mình thu thập được. Tôi dừng lại đứng trước dải băng vàng của cảnh sát. Ông ấy có khả năng nào thoát ra để lẫn vào dòng người dân không? Tôi đã đọc qua về tổ chức ông ấy tham gia, các thành viên phải đảm bảo nhiệm vụ của mình hoàn thành đúng từng chi tiết một cách máy móc, bằng không họ và gia đình họ sẽ không yên. Như vậy chắc chắn ông ấy còn ở bên trong. Tôi phải dụ ông ta xuất hiện.

Tôi bèn cúi người vượt qua dải phân cách của cánh sát. Mặc cho họ gào thét yêu cầu tôi quay lại. Tôi chạy sâu vào phía trong quảng trường, cảnh sát không dám đuổi theo tôi. Tôi đứng giữa quảng trường quan sát chung quanh. Chuông điện thoại của tôi đổ. Ở bên kia bố tôi đang khẩn khoản xin tôi đi ra khỏi chỗ đó. Tôi đáp con sẽ không ra chừng nào con thấy bố. 

Cuối cùng bố tôi cũng bước ra. Đội đặc nhiệm chắc đang nhắm vào ông ấy, nhưng họ chưa ra tay bởi lẽ ông ấy đang đeo trên mình một quả bom và tôi thì đang đứng gần đấy.

"Ngoài bố ra còn có ai nữa không?" - tôi hỏi. Ông ấy lắc đầu.

"Bố chỉ cần ấn nút hoặc có ai bắn vào bố, cái này sẽ phát nổ." - Ông biết cảnh sát đang nghe ông qua tôi.

"Và cả hai bố con mình cùng chết, đúng không?"

"Iole, bảo ông ta vô hiệu hóa quả bom đi." - Scarlet nói với tôi qua bộ đàm.

"Ra khỏi đây đi con."

Tôi rút khẩu súng chĩa về phía ông và bắt đầu khóc: "Bố hãy vô hiệu hóa quả bom đi, bố sẽ được sống."

"Nhưng gia đình của bố thì không."

Trong thoáng chốc, tôi nghĩ cách duy nhất để giải quyết ổn thỏa chuyện này là ông ấy ngắt bom và tôi phải bắn ông ấy, không cần phải bắn chết, chỉ cần đủ đề ông ấy không thể di chuyển được. Tôi không dám nói cách đó ra vì sợ rằng ông cũng đeo thiết bị nghe lén và tổ chức khủng bố của ông có thể biết được. Lần đầu tiên tôi rất biết ơn ngôi xưng của tiếng Anh chỉ có "I" và "you", bố tôi đã khéo léo dùng từ "của bố" để những kẻ khủng bố đang nghe lén ấy không biết tôi là con gái của ông, để tôi tránh được sự trả thù tàn độc của chúng sau này.

"Nếu bố không làm thế, cả hai chúng ta sẽ chết thật đấy. Vì con sẽ bắn bố, con sẵn sàng chết cùng bố để ngăn bố không làm tổn thương người khác."

Bố tôi ra khẩu hình miệng mà tôi đọc được là: "Bắn bố đi, bố yêu con." nhưng liền sau đó ông nói rõ rành từng tiếng: "Đây là con đường bố chọn, cái đất nước này thối nát quá rồi, nó cần phải được tẩy rửa."

"Con phải giết bố."

Câu khẩu hình miệng thứ hai của ông. Tôi vẫn cứ khóc nhìn ông trước khi viên đạn từ nòng súng của tôi bay xuyên qua đầu ông và ông gục xuống. Không có vụ nổ nào xảy ra. Tôi ngã xuống quảng trường vì bị nỗi đau đớn hạ gục. Trước khi tôi bất tỉnh, có rất nhiều người chạy tới chỗ tôi. Đó là lần đầu tiên tôi giết người, để cứu lấy hàng trăm người khác.

_____________

Tôi thì thầm nói Scarlet, không biết cô ấy đã ngủ chưa: "Cám ơn cô, vì đã nói dối về cái chết của bố mẹ tôi." Trái tim tôi đang se lại nhức nhối, vẫn đau đớn như khoảnh khắc tôi bắn ông ấy.

"Tôi rất tiếc."- Scarlet nói. Mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Sao chẳng có ký ức nào quay lại trong dễ chịu cả? Sao chúng cứ phải đau đớn về cả bản chất và cách chúng quay về trong bộ não tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top