Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Zach?

"Cô theo phe ai vậy?" – Zach chĩa súng nhắm vào Scarlet hỏi trong lúc ả nháy đèn pin liên tục.

Tín hiệu Morse?

"Tránh xa hắn ra. Chạy về hướng Bắc."

------------

"Học thuộc bảng tính hiệu Morse đi, chúng ta sẽ phải dùng cái này nhiều đấy." – Scarlet đưa cho tôi một tờ giấy A4 ghi một bảng chữ cái và những ký hiệu gạch và chấm tương ứng với từng chữ cái. Đó là bài học đầu tiên của tôi khi mới được nhận làm thực tập sinh cho họ.

"Không biết sao chứ chị có cảm giác chúng ta sẽ rất ăn ý với nhau." – Scarlet cười với tôi trong khi tôi đang nhăn nhó tự hỏi bao giờ mình mới thuộc được hết đống ký tự này. Thế mạnh của tôi là suy đoán chứ không phải ghi nhớ.

---------------

"Ban đầu chính cô là người bày cho tôi cách đưa Iole đi trốn, nhưng một hồi sau chính cô lại dẫn cả một nhóm quân đuổi bắt chúng tôi. Rồi sau đó cô lại thả tôi đi..."

Zach có thể mò được vào tận bên trong "Khách sạn California", chọn thời điểm hoàn hảo để mang tôi ra ngoài, những hai lần. Phải có người mách nước thì anh mới có thể thực hiện được.

"Tôi không biết nữa. Nhưng Iole biết rõ đấy." – Scar hất cằm về phía tôi rồi cất đèn pin đi. - "Đèn pin vẫn xài được. Iole này, cô nghĩ mình nên chọn CIA hay chọn kẻ khủng bố?"

"Cô thôi nói dối đi!" – Zach quát rồi quay sang tôi thì thào: "Chạy đi Iole, anh sẽ cầm chân họ."

Nhưng những câu nói tiếp theo của Scarlet đã buộc tôi ở lại.

"Anh đừng tưởng chúng tôi không biết anh là ai, Zach Alexandre. Gia đình anh cũng đáng để dựng thành phim đấy. Nhà bốn người thì hết ba người trong nhà theo chủ nghĩa khủng bố, chỉ có một người theo chủ nghĩa yêu nước."

Ba người. Tôi trân trân nhìn Zach: "Cô biết Zach ngay từ đầu à?" và ả giả vờ như không biết gì về anh.

"Tôi biết tất cả về cô." – Scarlet nhấn mạnh từ "tất cả".

Nhưng tính thêm Zach mới là hai. Ba người, còn một người nữa... 

Zach hét lên:

"Chính bố cô đã ép mẹ chúng tôi tự sát."

Scarlet vẫn điềm đạm trả lời chúng tôi:

"Bố tôi chỉ tới nói chuyện với bà ấy, thuyết phục với bà ấy rằng Iole sẽ có tương lai tươi sáng hơn rất nhiều nếu bà ấy chịu từ bỏ hận thù. Việc bà ấy treo cổ tự vẫn không nằm trong kế hoạch của chúng tôi. Có lẽ bà ấy nghĩ làm vậy thì có thể bảo vệ được Iole. Chúng tôi rất tiếc. "

"Chúng tôi cũng rất tiếc khi đã gửi anh tới Trung Đông khi anh còn trong quân ngũ. Sai lầm lớn nhất của chúng tôi. Chúng tôi tưởng anh đã hi sinh ngoài mặt trận cho tới khi một năm sau anh quay về với một gương mặt bị tàn phá. Chúng tôi đã chữa trị cho anh, mang cho anh một bộ mặt mới, và với bộ mặt mới đó anh được nhận vào làm trong CIA, sau khi Iole được nhận. Chúng tôi đánh giá anh là người nguy hiểm vì những gì anh khai với chúng tôi về một năm mất tích của anh có quá nhiều điểm đáng ngờ.  Vì anh nên chúng tôi càng phải giữ Iole lại, để ngăn anh."

"Họ cũng cần Iole đúng không? Iole là một thiên tài, CIA chúng tôi không bao giờ muốn tài năng của cô bé rơi vào tay những kẻ như anh. Nhất là khi nó đang nắm bí mật ấy."

Zach phản pháo lại: "Còn những kẻ như cô thì sao? Các người mang quân đội dưới danh lực lượng gìn giữ hòa bình để lật đổ những nhà lãnh đạo không theo phe các người. Các người gây ra chiến tranh tàn khốc, tước đi tự do, hòa bình, và hàng triệu tính mạng con người. Chúng tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình."

Scarlet thôi mỉm cười, đứng thẳng người lên: "Đó là những gì mà bọn chúng đã tiêm vào đầu anh trong một năm anh bị mất tích ấy sao? Cả bố anh và cả mẹ anh nữa? Rằng chúng tôi là những tên đồ tể chiến tranh còn bọn chúng là những vị anh hùng được Chúa trao trọng trách cứu rỗi lấy thế giới này?"

"Chạy ngay đi." – Zach lặp lại lần hai. Tôi đoán mình đã nghe đủ rồi.  Tôi lao ra ngoài và chạy theo hướng Bắc như lời ả dặn. Tại sao tới tận lúc này tôi vẫn tin ả? Tôi không hiểu nổi, ả đã nói dối để theo dõi tôi suốt bao ngày qua mà. Tôi cắm đầu chạy miết cho tới khi thấy mình đang ở mép vực, bên dưới là dòng sông, độ cao này chỉ tầm 10m, nếu tôi nhảy xuống tôi vẫn sống được. Có lẽ đây là ý của Scarlet.

Tôi nhảy.

Nước xộc vào khoang mũi tôi, đau rát, dù tôi đã cố nén thở lại. Tôi chìm dần xuống. Bấy giờ là giữa trưa, mặt trời chiếu thẳng đứng. Tôi có thể thấy một vùng nước lấp loáng rộng lớn phía trên tôi, chói mắt, y như vụ nổ hôm ấy.

Trong một giây ấy, tôi đã nhớ lại tất cả.

"Họ đã đạt được công trình đó rồi. Nhưng tôi không nghĩ thế giới này có thể đón nhận nó ngay bây giờ."

"Chúng ta phải ngăn họ lại, phải thủ tiêu toàn bộ. Thế giới này sẽ hỗn loạn nếu công trình đó được công bố."

"Nhưng dù vậy, sau khi thủ tiêu họ xong vẫn còn có người biết được bí mật đó. Những người kia sẽ điều tra ra được đó là ai. Họ sẽ bắt được con bé bất luận thế nào. Chưa có ai giữ được bí mật trước những công nghệ tra khảo tối tân ấy."

Tôi và ông tuy không nói ra nhưng hẳn có chung một suy nghĩ: Chúng ta cần một người thế thân.

"Tôi biết mình sẽ phải làm gì, thưa ông Wyatt. Hãy tin tôi. Tôi là người thích hợp nhất."- tôi tự tin lên tiếng, dù cơn rùng mình đang chạy dọc xương sống tôi. Nhưng tôi đã quyết định. Tôi phải làm điều này, vì Scar, vì tất cả những người khác. Thật may khi họ cử cả tôi và Scarlet đi giám sát phòng thí nghiệm. 

"Cô Alexandre, gia đình chúng tôi đã nợ cô rất nhiều."

"Không, thưa ngài. Đây chỉ là việc cần phải làm thôi. Chúng ta không được để bí mật ấy rơi vào tay bất cứ ai."

Nơi bình an nhất là mắt bão, nơi để bí mật an toàn nhất là trong CIA.

________

Tôi quơ chân tay đủ mọi cách để ngoi lên mặt nước rồi ho sù sụ vì sặc. Nước làm cổ họng tôi đau rát. Tôi bơi xuôi theo dòng nước chảy. Nước chảy chậm, đoạn sông này sẽ yên ả. Sau khi bơi được một quãng tương đối xa tôi quyết định leo lên bờ.

"Ban đầu chính cô là người bày cho tôi cách đưa Iole đi trốn, nhưng một hồi sau chính cô lại dẫn cả một nhóm quân đuổi bắt chúng tôi. Rồi sau đó cô lại thả tôi đi..."

Đó là bởi vì Scarlet biết Zach là người duy nhất có thể đảm bảo tính mạng của tôi. Cô ấy tin rằng mình có thể chặn được anh và mang tôi đi trước khi anh ấy đưa tôi tới tổ chức của anh. Cô ấy đã tính toán đúng. Có lẽ đám FBI chặn chúng tôi ở New York ấy cũng là do Scar gọi tới.

Tôi khẽ mỉm cười. Tôi là hiểu rõ Scarlet hơn cả Scarlet hiểu về tôi.

Bí mật họ đang tìm kiếm ở tôi là công nghệ nhân bản vô tính. Đó là thứ mà phòng thí nghiệm và hàng chục nhà khoa học kia đã miệt mài nghiên cứu, tất cả họ đã hóa thành tro bụi. Thật may khi tất cả, trừ hai người, tin rằng tôi là người duy nhất nắm giữ nó. Bởi chỉ có kẻ biết được bí mật đó mới đang tâm thủ tiêu tất cả. Kế hoạch của chúng tôi đã thành công.

Câu chuyện mà Scar bày ra, một câu chuyện rối rắm như mê cung có lẽ là hình thức trị liệu để giúp tôi lấy lại trí nhớ. Tôi từng đọc được ở đâu đó về một hiệu ứng tâm lý: khi con người bắt gặp một đồ vật, một điệu nhạc quen thuộc nào đó, trong đầu họ sẽ bất chợt hiện lên những kí ức có chứa chúng, dù muốn hay không. Càng nghĩ lại những tháng ngày đầu tiên khi tôi tỉnh lại, tôi càng khâm phục Scarlet, hay bất cứ ai vẽ ra một kịch bản trị liệu tuyệt vời đến thế. Họ thuyết phục rằng tôi trông như 15 tuổi và sẽ sớm già đi, tôi đã tin là thật chứ tôi không hoàn toàn nhận thức mình có thật sự già nua như họ nói không. Nếu sự lão hóa có tồn tại như họ nói, thì chỉ là tôi đang bắt kịp tuổi thật của mình sau nhiều năm trên giường bệnh. Một điều hết sức bình thường.

Nhưng thật đáng tiếc, những "sự thân quen" họ tạo ra cho tôi lại chẳng có tác dụng gì, bởi đơn giản chúng không nằm trong ký ức của tôi, nhất là "bí mật". Có lẽ Scarlet đã đánh lừa họ bằng một bài báo cáo được viết bừa ra dưới lệnh của Chính phủ, nhưng cô vẫn khéo léo lồng vào những gì có thể giúp tôi nhớ những ký ức có lợi cho tôi. 

Scarlet chọn mốc 15 vì ở tuổi 15 tôi đã được CIA chú ý đến bởi những khả năng trí óc vượt trội của mình.

Scarlet chọn hoa hồng đỏ để nhắc tôi rằng cuộc chiến vẫn còn tiếp tục, và tôi phải sớm hồi phục để sát cánh cùng cô. Vì "hoa hồng đỏ" là ám hiệu của riêng chúng tôi.

Khi Scarlet bảo cô ấy đã sinh ra tôi, cũng không hẳn là sai, cô ấy đã tạo ra tôi như bây giờ.

"Chạy về hướng Bắc."

Tôi đang đi về hướng Bắc, điều này hẳn không nằm trong cái chỉ dẫn hướng bắc của Scar nhưng bây giờ đi hướng nào cũng vậy.

Tôi đưa tay sờ vết sẹo trên thái dương mình. Tôi không phải là bản sao của ai cả. Tôi chính là Iole Alexandre. Khi Scarlet chỉ ra vết sẹo trên thái dương tôi, cô ấy đã ám chỉ điều đó. Nếu tôi là bản sao thì vết sẹo này đã không tồn tại. Tôi chỉ đơn giản là một kẻ được hồi phục trở lại sau vết thương chí mạng ấy. Ôi, Scar, chị nên để em chết đi thì kế hoạch của chúng ta đã đơn giản đi nhiều.

Năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? 30 chưa? Chắc chưa đâu.

Tôi phải trở lại, phải giúp Scarlet ra khỏi đó. Rồi chúng tôi sẽ thảo luận về Zach sau.

"Cô phải sống, Iole, phải sống và tự do như Iole đã từng."

Tôi đang sống và rất tự do. Nhưng tôi còn phải bảo vệ Scarlet và bí mật ấy. Lời hứa của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top