Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ok, đầu tiên mình xin thông báo với các bạn một tin vui: "Những kẻ trốn chạy" được các bạn lựa chọn trở thành fiction in thành sách tiếp theo sau "Người tình Mafia", điều đó có nghĩa bản trên wattpad: 1) Chưa hoàn chỉnh, 2) Ngưng lại ở chap 22.

Bản sách sẽ là bản hoàn chỉnh nhất trong khả năng của mình, dự kiến sẽ ra mắt vào khoảng tháng 4-5 năm sau, có thể trễ hơn so dự kiến tùy điều kiện và công việc của mình khi ấy thế nào. Mọi chi tiết các bạn hãy vào page https://www.facebook.com/omeocuaMai/ để cập nhật thêm

Bây giờ các bạn hãy thưởng thức chap cuối cùng trên wattpad này nhé :)) Cám ơn các bạn rất nhiều.

_______

Hôm tôi tới cầu viện Selene trùng với đợt bầu cử tổng thống Mỹ. TV được bật ở mức âm lượng vừa đủ nghe. Selene đọc một sấp giấy cầm trên tay như chẳng quan tâm TV đang nói gì. Tôi mới tắm xong, ngồi cạnh cô trên ghế sofa xem. Tôi không có hứng thú gì với chuyện bầu cử nhưng như mọi người dân Mỹ khác, tôi vẫn bị cuốn hút theo chương trình. Kinh nghiệm của tôi cho thấy những bang miền Trung hay chọn Cộng Hòa, còn những bang nằm ở Bờ Đông và Bờ Tây hay chọn Dân Chủ. Năm nay cũng không ngoại lệ.

"Rose khoái chương trình truyền hình thực tế này lắm. Cô ấy không bỏ sót bản tin nào. Cô ấy thích cái bà ứng viên." Selene còn chẳng buồn nói ra tên của ứng viên Lisa Simpson.

"Tại cô ấy là gái?" Điều đó dễ hiểu, phụ nữ ưu tiên bầu chọn cho nữ ứng viên để thể hiện quyền lực và tiếng nói của họ trong thế giới đầy tính phân biệt giới này, bầu cho Lisa là bầu cho sự bình đẳng.

"Một phần, chẳng qua là vì cô ấy tới từ tầng lớp giàu có, không bao giờ phải lo tới đói rét hay giết chóc, nên mới nghĩ tới và quan tâm tới bình đẳng. Chứ người nghèo đến an toàn còn không có thì làm sao họ rảnh nghĩ tới bình đẳng?"

"Thế cô chọn ai? Cũng Simpson như Rose?"

"Tôi sao chọn được. Tôi có phải là công dân Mỹ đâu."

Tôi tưởng cô ta nhập tịch rồi chứ nhỉ.

"Ý tôi là nếu cô là công dân Mỹ cô sẽ chọn ai?"

"Tôi sẽ chọn nằm trong phòng để ngủ hoặc làm tình với gái đẹp. Ai lên cũng như nhau cả thôi, quan tâm làm gì cho phí thời gian."

Scarlet đứng ở ban công của khách sạn nhìn ra quảng trường nơi đang một ứng cử viên tổng thống đang làm bài phát biểu của mình. Nhiệm vụ của chúng tôi là đảm bảo an toàn cho cả hai ứng viên. Hồi này tôi mới vào CIA, vẫn chưa biết tới mùi giết chóc tàn khốc. Tôi bước đến bên cạnh cô. Chúng tôi cùng nghe những lời hứa của ông mà biết quá nửa số đó sẽ không thể thực hiện được.

"Scarlet này, chị có nghĩ ông ta sẽ thắng không?"

"Có thể. Dù ông này thắng hay ông kia thắng thì cũng như nhau cả thôi." Ngưng một lúc cô nói tiếp: "Hồi còn bé bố tôi hay nói với tôi ông hi vọng khi lớn lên tôi sẽ ra tranh cử Tổng thống. Thế là tôi quyết định trở thành điệp viên tình báo xuất sắc nhất thời đại này."

Tôi sốt ruột khi Selene Silvester tới giờ vẫn chưa chịu xuống chỗ tôi để nói với tôi chuyện quan trọng như đã hẹn. Cô ta hẹn 2:30, bây giờ đã là 2:40, đi dọc hành lang máy bay đâu tốn nhiều thời gian? Tôi đứng dậy nhìn ra sau xem cô ta đang làm cái khỉ gì mà lâu quá vậy.

Selene đang hôn một cô gái tóc đen ở dưới kia.

Tôi thả mình xuống ghế lại. Thật đấy à? Cái lí do Selene trễ hẹn mà tôi mới khám phá ra vài giây trước làm tôi hậm hực. Không thể tin được cô ta mải hôn gái tới nỗi quên béng tôi!

Có vẻ cô bé được đối xử không quá tệ, tôi hi vọng thế. Selene có vẻ thích cô bé.

Khi Selene đã chịu tạm rời cô gái ấy, cô mới bước xuống chỗ tôi:

"Xin lỗi đã trễ hẹn."

"Không sao đâu, nếu cô thích hôn gái đến thế." Tôi trách.

"Đó là cách duy nhất khiến cô ấy không nói quá nhiều."

Tôi nghiêng người qua để quan sát cô gái tóc đen đang ngồi ngủ yên trên ghế: "Cô ấy nói nhiều thế à?"

Selene đảo mắt: "Rose còn là trẻ con mà. Bọn trẻ con lúc nào chả ồn ào."

Lúc ấy tôi mới biết cô bé được Selene gọi là Rose.

"Sao lại là Rose? Tôi nhớ tên thật của nó là Evangeline mà?"

"Tôi có kế hoạch riêng dành cho cô ấy."

Tôi muốn hỏi đó là kế hoạch gì nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ không trả lời.

"Cô có thích cô ấy không?"

Selene im lặng nhìn tôi, khóe môi hơi giật, cô ấy định trả lời nhưng rồi quyết định im lặng.

"Tất nhiên là cô thích cô ấy," tôi kết luận "Nếu không cô đã không giữ cô ấy lại lâu đến thế. Tôi chỉ ngạc nhiên là cô ấy không phải gu của cô nhưng rõ là cô rất thích cô ấy."

Ai hợp mắt hợp gu cô thì cô thích, bất kể họ là ai, giới tính, màu da, chủng tộc,... Gu của Selene là những người ít nói, hoặc ít ra không quá ồn ào, tinh tế và hiểu chuyện. Cô không chịu được những kẻ ngu ngốc ba hoa. Cô thích những người lớn tuổi hơn, vì họ tạo cho cô ấy sự tin tưởng và trưởng thành. Cô gái kia chẳng có điều gì đúng với gu của Selene, có chăng chỉ trừ vẻ ngoài thu hút. Vậy mà Selene lại thích cô ấy, dù hầu như chẳng để lộ biểu hiện gì mấy, nhưng tôi đủ hiểu Selene khi cô cảm mến một ai đó. Như hồi đấy cô từng cảm nắng cô bạn cùng phòng, tên Sara, nếu tôi nhớ không nhầm, học khoa Y, nhưng cơn cảm nắng nhanh chóng biến mất khi Sara vô ý cười nhạo vào câu chuyện huyền thoại bọ cạp của Selene. Selene thích nhiều người, điều đó là dễ hiểu đối mới một tâm hồn lãng mạn và nhạy cảm như thế, nhưng cũng vì nhạy cảm quá nên cái thích của Selene không kéo dài, thường chỉ một tuần là hết, là bởi trong một tuần đó đủ cho họ bộc lộ ra một điểm gì đó mà cô không ưng.

"Bố tôi gửi tin từ hôm qua." Selene chuyển đề tài nhanh như lật bàn tay "Ông ấy muốn cô tới gặp ông. Ông tiếc là cô không đưa Scarlet tới."

Mắt tôi nheo lại vẻ cảnh giác.

"Ông ấy cần Scarlet chứ không phải cô." Selene nhấn mạnh.

"Ông ấy cần gì ở Scarlet?"

"Tôi không biết." cô thừa nhận. "Lát nữa khi xuống sân bay, cô phải là người cuối cùng rời khỏi khoang này. Cô không nhất thiết phải đi cùng với chúng tôi."

Ý của Selene thật ra là: "Cô đừng đi theo chúng tôi." Tôi đồng ý. Selene đưa cho tôi một tờ giấy note vàng được gấp làm tư cùng một tờ tiền 50 EUR rồi đứng dậy quay về chỗ cũ. Tôi thấy cô cúi xuống hôn đầu Rose trước khi ngồi xuống cạnh cô bé. Lần giở tờ note, trên đó ghi: "Số 1287, Đường 12, Quận Ghetto".

Khi xuống sân bay ở Rome, tôi ngồi ở khoang cho tới khi đoàn người của Selene rời khỏi như đã được dặn. Rose có đi qua chỗ tôi và ngừng lạinhìn tôi một thoáng trước khi bị Selene kéo tay đi. Một cô bé xinh xắn. Tôi thầm tiếc cho cuộc đời của nó sẽ chẳng chóng thì chày bị hủy hoại khi phải ở cạnh nhửng kẻ như Selene, lại chợt nghĩ có khi nào vẻ ngoài của Rose đủ bắt mắt để Selene chấp nhận được việc cô bé không hợp gu tính cách của mình. Đôi khi vẻ đẹp vẫn đủ sức bù được cho tính nết.

Đi bộ chầm chậm giữa đám đông xì xà xì xồ tiếng Ý, tôi ngăn cảm giác khó chịu bởi bị vây quanh bởi toàn phương ngữ xa lạ. Đoàn của Selene chắc đã lên xe đi trước, tôi sẽ bắt taxi đi sau. Khi tôi còn cách cửa sân khoảng mươi bước chân thì nghe thấy tiếng súng nổ. Chúng phát ra từ ngoài kia. Mọi người ở sân bay nháo nhào tìm lối thoát. Tôi chạy cùng họ tìm lối ra trước khi sân bay bị phong tỏa và cảnh sát giữ tất cả mọi người ở lại để thẩm vấn.

Số 1287, Đường 12, Quận Ghetto.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top