Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em sẽ hỏi để tới cùng có phải không? Liệu có phải tôi đã nhen nhóm gì đó với câu hỏi đầu tiên rồi khiến em nghĩ chúng tôi có thể suồng sã thoải mái như vậy?

''Cứ dăm sáu tuần chúng tôi lại gặp .Thằng bé đã ổn định ở Rome nhưng sẽ sớm chuyển tới Paris.Chưa gì tôi đã thấy nhớ nó rồi. Tôi chỉ muốn dành thời gian với nó ,chẳng làm gì,thật đấy,chủ yếu là đi dạo loanh quanh,dù cuối cùng vẫn chỉ có một lộ trình: Rome của thằng bé,nghĩa là quanh nhạc viện,Rome của tôi,khi mà tôi vẫn còn là một thầy giáo trẻ. Cuối cùng thì ăn trưa ở Armando. Thằng bé chịu đựng hay tận hưởng khoảng thời gian ấy,tôi vẫn không biết được,hoặc có lẽ là cả hai? Nhưng tất cả đã thành nghi thức khi dạo qua những nơi này: Via Vittoria,Via Belsiana,Via del Babuino. Thỉnh thoảng chúng tôi lang thang đến tận Nghĩa trang Tin lành. Tất cả như những điểm mốc trong cuộc đời hai cha con. Chúng tôi gọi đó là những lễ vọng,cũng như dân ngoan đạo dừng chân ở những madonnnelle – ban thờ trên phố - để tỏ lòng thành kính với Nàng Madonna của đường phố, Chúng tôi đều không quên: ăn trưa,đi dạo,lễ vọng. Tôi thấy mình may mắn. Chỉ riêng chuyện đi dạo thành Rome với thằng bé chính là một nghi lễ rồi. Ở bất kì chỗ rẽ nào cũng có thể vấp vào ký ức được – ký ức riêng mình,hoặc của ai đó khác ,hoặc của thành phố này. Tôi thích Rome lúc rạng đông,thằng bé thì thích lúc chiều tà,và đã có những khi chúng tôi cũng uống trà chiều đâu đó chỉ để kéo dài thời gian một chút cho đến đêm rồi lại cùng nhau đi làm vài ly nữa.''

''Chỉ vậy thôi ư? ''

''Chỉ vậy thôi. Chúng tôi sẽ đi qua phố Via Margutta,vì tôi,rồi phố Via Belsiana,vì thằng bé – với hai cha con thì đó đều là tình xưa nghĩa cũ. ''

'' Lễ vọng của những lễ vọng xưa cũ nhỉ? '' Em đùa. '' Cậu ấy kết hôn chưa? ''

'' Chưa. ''

'' Đang có ai không? ''

''Tôi không rõ. Mà chắc là phải có chứ. Nhưng tôi thấy lo. Xưa thằng bé có quen một người,cũng lâu rồi,và bây giờ khi tôi hỏi thăm,thằng bé chỉ lắc đầu và bảo ''Đừng hỏi,cha ạ,đừng...''(TT_TT).Nghĩa là không có ai hoặc có rất nhiều,tôi chẳng biết điều nào thì tệ hơn. Thằng bé từng chia sẻ với tôi mọi chuyện.''

''Tôi nghĩ cậu ấy đang thành thật với ông đấy chứ. ''

''Ừ,theo một cách nào đó. ''

''Tôi thích cậu ta'' cô gái ngồi chéo góc với tôi bảo. ''Có lẽ vì tính tôi cũng giống vậy. Nhiều khi tôi bị trách cứ vì quá cởi mở,quá thẳng thừng,và rồi lại có lúc quá phòng thủ và xa lánh.''

''Tôi không nghĩ thằng bé xa lánh người khác. Nhưng tôi nghĩ nó không thực sự hạnh phúc.''

''Tôi biết cảm giác đó.''

''Vậy không phải là cô cũng có ai đó rồi ư? ''

''Gía mà ông biết.''

''Sao?''- tôi hỏi

Câu từ bật ra từ tôi nghe như một tiếng thở dài ngạc nhiên ai oán. Ý em là gì? Chẳng có ai cả,hay là quá nhiều,hay người tình của cuộc đời em đã rời đi và bỏ em lại suy sụp (nghe cứ na ná OliEli ý huhu),chẳng còn gì ngoài nỗi thôi thúc muốn trút mọi căm hận lên chính mình hoặc người nhân tình kế tiếp? Hay chỉ đơn giản là người ta cứ đến rồi đi,đến rồi đi,như điều tôi luôn sợ cũng sẽ xảy ra với con trai mình – hay em chính là kiểu người sẽ lướt qua đời kẻ khác mà chẳng màng để lại để lại gì dù là một dấu vết hay kỉ niệm?

''Tôi không chắc tôi có thích được ai không,chứ chưa nói đến yêu đương ngườ ta.''

Tôi thấy điểm chung nơi con trai tôi và cô gái này: Trái tim cay đắng,dửng dưng và thương tổn.

''Là cô không thích họ,hay cô dần thấy mệt mỏi và chẳng thể nhớ được tại sao lúc đầu lại thấy họ thú vị nữa?''

Em chợt im bặt,có vẻ rúng động và không đáp lời. Em nhìn thẳng vào tôi. Tôi lại làm em mất lòng ư?

''Sao ông lại biết điều này?''- cuối cùng em lên tiếng.

Lần đầu tiên tôi thấy em chợt nghiêm túc và giận dữ như vậy. Có vẻ em đang mài giũa những từ ngữ sắc lẻm để cắt phăng sự can thiệp quá trớn của tôi vào đời tư mình. Đáng lẽ tôi nên im lặng.

''Chúng ta gặp nhau chưa đầy 15 phút,vậy mà ông đã nhìn thấu tôi rồi! Sao ông lại biết điều này chứ? ''- rồi em tiếp ''Một giờ ông lấy giá thế nào? ''

''Miễn phí cho cô. Nhưng thực sự nếu tôi nói đúng chuyện gì, thì là vì tôi nghĩ chúng ta đều vậy cả. Còn nữa,cô còn tre vad đẹp,hẳn là đàn ông xúm quanh cô suốt ngày,nên hẳn là cô không thiếu người hò hẹn.''

Liệu có phải tôi lại vừa nói điều không nên và đi quá giới hạn không?

Để quay lại với lời khen,tôi nói thêm,'' Chỉ là sự hấp dẫn của một người ,ới mẻ không bao giờ kéo dài đủ lâu. Ta chỉ muốn người mình không có được thôi. Người mà ta đánh mất hoặc chẳng hề biết là ta tồn tại mới khắc dấu ghi lòng. Những người khác mấy khi được tưởng vọng đâu.''

''Qúy cô ở đường Margutta cũng vậy sao?''- em hỏi.

Cô gái này chẳng để lỡ cái gì bao giờ,tôi nghĩ. Tôi thích cái cách gọi quý cô Margutta. Nó cô đúc tất cả những gì tồn tại nhiều năm về trước giữa chúng tôi vào một trạng thái dịu dàng,dễ nắm bắt,gần như là tức cười.

_Hết chương 3_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top