Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7 [Fic-Mpreg] (ma quá khứ) (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Asami ngồi ở phòng chờ tại bệnh viện riêng, điếu Dunhill quen thuộc cháy trên môi, anh cần hút thuốc lúc này để bình tĩnh cũng như chấm dứt mối lo âu có thể khiến anh mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày.

Bà đầu bếp ngồi cạnh anh, gõ gõ chân xuống sàn đầy lo lắng khi bà nhìn đi nhìn lại ông chủ cũng như cửa phòng cấp cứu. Asami có thể thề nhưng sao ông chủ lại làm như vậy? Nhìn quanh quất một cách lo lắng nhưng qua cách thể hiện thì bà lo lắng cho Akihito và đứa trẻ hơn là Asami. "Sao vậy?" - mắt vẫn nhắm và tay khoanh trước ngực Asami hỏi khi cảm nhận một cái nhìn nữa hướng về phía mình. Người phụ nữ lớn tuổi cúi đầu rồi im lặng chờ đợi ông chủ cho phép mình lên tiếng. Bà quá hiểu người trước mặt mình là ai và hy vọng tuổi già có thể giúp mình phần nào. "Nói đi" - anh ra lệnh còn bà thì nhìn nhanh anh một lần nữa, thở dài trước khi bắt đầu:

- Tôi xin lỗi, Asami - sama nhưng tôi thực sự lo lắng cho Takaba - kun và bọn trẻ

- Và?

- Nhưng ngài?

- Bà hãy nói những gì mình nghĩ đi.

Một lần nữa bà đầu bếp lại thở dài.

- Bà cũng nghĩ tôi lừa dối cậu ấy đúng không? - Asami cất lời hỏi khi bà còn đang nhìn anh.

Bà đầu bếp khẽ gật đầu khẳng định và tiếp tục cúi đầu thấp.

- Tôi đã và sẽ không lừa dối cậu ấy - dừng một chút, anh tiếp tục - không hề.

Bà đầu bếp biết rõ tại sao ông chủ của mình lại nói vậy. Dẫu sao bà cũng làm việc cho gia đình Asami từ khi anh còn nhỏ và hiểu rõ người đàn ông trước mắt mình có thể làm những gì. Thỉnh thoảng bà nghe thấy tiếng la hét đầy đau đớn hoặc khoái lạc phát ra từ phía phòng ngủ của anh hay một vài nơi khác trong ngôi nhà. Bà là người duy nhất được phép nấu ăn cho Asami, do đó vài lần bà đã cùng anh đi đến vài nơi. Tay yakuza này tin tưởng bà sẽ không đầu độc hắn.

Bà nhớ lần đầu tiên Asami đưa cậu ta về nhà. Chưa bao giờ bà thấy ông chủ dành nhiều thời gian cho một người tình đến thế và tiếng hét đau đớn của cậu khiến bà nghĩ cậu đang bị cưỡng bức. Asami không chú ý đến điều này nhưng khi anh bỏ mặc cậu ta trong phòng ngủ, bà mang thức ăn, nước uống, thêm cả một, hai viên aspirin giúp giảm đau cho cậu. Và khi bước vào, bà thực sự kinh ngạc đến độ không thốt nổi lên lời trước hình ảnh một chàng trai nằm trần trụi trên giường, mặt xanh xao và từ đầu đến chân phủ đầy các vết thâm tím. Khi bà lại gần, cậu vẫn tiếp tục van vỉ: " Không, không, làm ơn dừng lại..". Có lẽ cậu nhầm bà với Asami. Bà luôn muốn giúp cậu nhưng sau mỗi "cuộc vật lộn" với Asami, cậu luôn chìm vào giấc ngủ say để có thể nhận biết sự hiện diện của bà.

****************************

Asami biết bà đầu bếp đang nghĩ gì. Anh có thể thấy những cảm xúc khác nhau vẽ ra trên khuôn mặt già nua ấy nhưng chí ít lúc này bà không phải mối quan tâm hàng đầu của anh. Sao Akihito có thể quá khích đến thế? Chưa bao giờ anh thấy cậu như vậy, chưa bao giờ anh nghĩ cậu có thể căm ghét anh đến thế nhưng những lời của Takaba cứ văng vẳng bên tai anh. "Cậu chẳng có chút giá trị nào cả" - anh đã nói như vậy với cậu ngay sau khi đưa cậu đến khách sạn Sheraton Bay và có thể chắc rằng nó đã góp phần không nhỏ vào việc mất bình tĩnh của cậu.

Lúc sau, bác sĩ bước ra. Cả Asami và bà đầu bếp đều đứng dậy đi về phía ông. "Tôi là bác sĩ Singh, hai người đều là người nhà của Takaba - san" - bác sĩ hỏi khi ông bắt tay Asami. "Đúng vậy, là tôi". Bác sĩ tiếp tục: "Asami - sama, huyết áp của Takaba - san quá cao, chúng tôi buộc phải giữ cậu ấy ở lại đây qua đêm để theo dõi. Thêm vào đó, cậu ấy bị kiệt sức. Chúng tôi đã kiểm tra nhanh và nhận thấy cả hai đứa trẻ đều ổn. Xin đừng để cậu ấy chịu thêm bất cứ thương tổn tinh thần nào như hôm nay nữa, bởi điều đó có thể khiến cậu ấy mắc chứng "trầm cảm trước khi sinh". Tuy nhiên chứng này có thể chữa trị được.". Sau câu kết luận của bác sĩ, bà đầu bếp hỏi: "Chúng tôi có thể vào thăm cậu ấy không?". Bác sĩ gật đầu đồng ý: "nhưng chỉ vài phút thôi, cậu ấy cần nghỉ ngơi.".

Cả hai bước nhanh dọc hành lang đến phòng bệnh của Akihito. Khi họ bước vào, Akihito đang ngồi trên giường, tay ôm bụng, mắt nhìn về phía cửa sổ. "Takaba - san" - bà đầu bếp cất tiếng gọi, không giấu nổi vui mừng đồng thời bước nhanh đến bên giường cậu. "Tôi xin lỗi" - Akihito nói và gần như bật khóc khi nắm tay người phụ nữ tận tụy. Cả hai sau đó đều nở nụ cười ấm áp cho đến khi đôi mắt xanh bắt gặp ánh nhìn từ đôi mắt vàng, các tia nhìn lại nhanh chóng hướng về phía bà bếp. "Takaba - san, tôi muốn chắc chắn rằng cậu đã ổn. Đừng làm tôi sợ như vậy nữa nhé?" - bà nói rồi nhìn xuống bụng cậu. "Tôi hứa" - cậu trả lời còn bà thì cười tươi rồi rời khỏi phòng. Akihito thấy lòng mình nặng trĩu khi nhớ đến việc cậu đã chĩa dao vào bà nhưng trước thái độ nhiệt thành vừa qua cậu nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.

Đôi mắt xanh của Akihito nhìn trừng trừng vào đôi mắt vàng của Asami. "Akihito, anh không lừa dối em" - Asami nói khi với tay lấy chiếc ghế đặt gần giường người tình. Một cái nhìn nghi hoặc ánh lên trong mắt Akihito. "Anh luôn làm thế, Ryuuichi. Sao tôi có thể tin anh được?" . "Vì điều này" - Asami nói, đặt một tay lên bụng Akihito, "Và cả cái này nữa" - tay kia đặt lên tim mình. "Chính em đã tìm ra con đường vào trái tim giá lạnh này và anh sẽ không bao giờ để mất em" - anh tiếp tục trong khi gương mặt Takaba đỏ bừng. Lắng nghe những lời ngọt ngào của Asami, Akihito thấy trái tim mình như đang tan chảy. Nhưng đâu đó vẫn còn thoáng chút nghi ngờ khiến cậu không kiềm được mà lên tiếng hỏi: "Cô ta là ai?". Asami thở dài. "Anh không biết. Một kẻ đã chết." . "Thật vậy sao?" - Akihito hỏi với giọng châm biếm. "Đúng vậy, cô ta chỉ là một fan hâm mộ điên cuồng ngoại hình tuyệt mỹ của anh thôi" - Asami trả lời, vẻ vui đùa ánh lên trong mắt. "Ý anh muốn nói em phải tống cổ hết bọn fan nữ của anh trước khi anh ra khỏi nhà đúng không?". Asami nén cười: "Có lẽ em nên bắt đầu làm vậy". Họ nhìn vào mắt nhau rồi dần dần hai khuôn mặt sáp lại gần cho đến khi hai bờ môi chỉ cách có một chút.

Họ bắt chặt môi trong một cái hôn nồng nàn. Akihito khẽ rùng mình. Cái hôn nồng nhiệt kia đã khiến cơ thể cậu bừng lên kích thích và cậu khẽ cười khi nhận thấy bọn trẻ quẫy đạp trong bụng mình. "Ryuuichi..." - Akihito rên rỉ, đầu dần nghiêng đi khi Asami hôn dọc từ bờ môi xuống đến cổ. Tiếp tục "công việc", Asami tiến dần xuống hai đầu nhũ hồng hồng, vặn xoắn và kéo nó không thương tiếc khiến cậu bé của anh bật ra tiếng kêu đau đớn. "Đồ chết tiệt" - Akihito bật khóc khi người tình của cậu liếm vết thương. Nheo mắt nhìn anh, cậu hỏi: "Vì cái quái gì mà anh làm vậy?". "Con dao" - trả lời rồi Asami tiếp tục liếm lên làn da trần nóng bỏng. Đang thư giãn trong "sự chăm sóc" của Asami thì bất thình lình bác sĩ bước vào. "Eh, elm" - ông hắng giọng. "Tôi xin lỗi, Asami - sama nhưng Takaba - san CẦN nghỉ ngơi". Akihito khịt mũi trong khi Asami đứng lên: "Mai anh sẽ quay lại với hình phạt thích đáng cho em" - nói rồi anh bước ra cửa.

****************************

Chiếc limo của Asami lúc này đang tiến về tòa nhà sang trọng của anh. Anh đã để hai vệ sĩ ở lại bệnh viện và quyết định sẽ gọi cho Kirishima để nghe báo cáo. Trả lời ngay tiếng reng thứ hai, Kirishima cho biết anh sắp tìm ra kẻ đã gửi bức ảnh đồng thời cho biết có nguồn tin về một người phụ nữ đang dò hỏi khắp nơi về người tình của Asami nhưng những miêu tả về ngoại hình của cô ta thì khá mơ hồ.

- Asami - sama, còn một điều nữa về cô ta

- Điều gì

- Cô ta có một hình săm bên cạnh cổ

- Hình xăm trông như thế nào? - Asami giật mình.

- Hình con rồng thưa ngài

Nghe vậy, Asami nở nụ cười nguy hiểm. Và ngay khi Kirishima gác máy, một cái tên xuất hiện trong đầu anh. Nén bao đau đớn anh cất giọng: "YUKI".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top