Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Cuồng nhiệt (H+)

Edit | Beta: Manh

Phan Bối từng bảo Nhạc Dư: “Các đôi phải cãi nhau thì mới nên tình.”

Nhạc Dư nghe xong lập tức phản bác: “Cho dù tớ với Hoắc Tuân không cãi nhau thì vẫn mặn nồng nhé.”

Cẩn thận tính toán, Nhạc Dư và Hoắc Tuân đã yêu nhau được năm năm, số lần cãi vã có thể đếm trên đầu ngón tay, bởi trong bọn họ một không yêu gây gổ, một biết bao dung, căn bản không gì có thể khiến họ đỏ mặt tía tai.

Chính Nhạc Dư cũng không biết tại sao gần đây mình lại trở nên quái gở như vậy, hở ra  một cái là nhạy cảm, không chỉ hay suy nghĩ vẩn vơ mà còn thích trốn tránh, đè nén được một thời gian ngắn thì cảm xúc tiêu cực bùng nổ vì Trình Huân.

Tuy nhiên, khó chịu gây sự một buổi chiều, cô lại có khám phá mới, đó là thỉnh thoảng ầm ĩ một trận cũng có chỗ tốt.

Ít nhất, sau khi làm hòa, đời sống tình dục sẽ vô cùng hài hòa, mang lại trải nghiệm tuyệt nhất trong những lần hoan ái gần đây.

“A… Đừng…. Đừng vào sâu quá…” Nhạc Dư vừa tỉnh ngủ đã bị Hoắc Tuân hôn đến không biết trời đất, còn chưa tỉnh táo thì một vật nào đó đã mở môi hoa, vọt vào trong cơ thể, chuyển động từ chậm tới nhanh giúp cô dần dần nhìn rõ người đang đè mình ở phía trên. Cô làu bàu: “Em đói rồi.”

“Sẽ nhanh thôi…”

Mới là lạ.

Hai mươi phút trôi qua, gậy thịt vẫn hung mãnh ra vào, cặp mắt khép hờ của Nhạc Dư nhìn về phía Hoắc Tuân, hai tay cô sờ bầu ngực và vuốt ve núm vú mềm mại, song chẳng hề thấy rạo rực như khi được anh âu yếm.

Thân thể nghe theo con tim, cô kéo tay anh lên đôi gò bồng đào, “Anh sờ chúng đi.”

Hoắc Tuân trực tiếp nhéo cao đóa hồng mai, nửa thân dưới không ngừng vận động, anh hỏi: “Em không đau hả?”

Nhạc Dư lắc đầu: “Không đau, sướng lắm.”

“Biết hưởng thụ thật đấy.”

Anh cười hôn lên môi cô, vòng eo ra sức, quy đầu khảm sâu tới tận hoa tâm, một tiếng rên rỉ tràn ra từ môi người ở dưới thân, khóe môi anh nhếch càng cao, gậy thịt di chuyển càng mạnh bạo.

“Ưm ưm…. “

Nhạc Dư  muốn thở song Hoắc Tuân lại không chịu buông tha, mãi đến khi cô sắp không thở nổi thì mới ngừng. Cô vỗ nhẹ lên mặt anh, “Anh… Anh muốn em chết nghẹn đấy à?”

“Sao anh nỡ chứ.” Bàn tay to đang lần mò trước ngực cô chuyển về phía sau, gần như có thể phủ kín một vùng eo thon, lòng bàn tay tinh tế vuốt ve, “Có sướng không?”

Lúc này Nhạc Dư không nói sướng mà lại bảo ngứa.

Hoắc Tuân nhướng mày, rút ra hai phần ba gậy thịt, sau đó đột nhiên vọt vào, thay đổi mức độ ngứa ngáy của cô như đang đùa dai.

Nhạc Dư trừng anh nhưng không có tác dụng, anh chẳng những không ngừng mà còn lướt tay xuống bóp cặp mông căng tròn, thoáng cúi đầu ngậm lấy một bên vú, hết liếm cắn rồi lại khẽ ngậm, khiến hoa huyệt nhạy cảm siết chặt.

“Đừng liếm… Đừng bóp nữa… Ngứa lắm…” Trên dưới đều bị công kích, Nhạc Dư đáp ứng không xuể, dịch thể trong mật huyệt trào ra.

Song cô không nói, kỳ thực mình thấy sướng nhiều hơn là ngứa.

Đầu vú bị cái lưỡi ướt mềm hôn đến sáng loáng lồ lộ trong không khí lành lạnh, tê ngứa như bị lông chim lướt qua, khiến hoa huyệt cũng rạo rực theo.

“Chặt quá đấy, thả lỏng ra nào.” Hoắc Tuân phát lên mông cô mấy cái vang dội. Nhạc Dư rướn eo vì đau, hoa huyệt co thắt, cô nỉ non: “A… Trướng quá!”

Gậy thịt bị siết chặt, ham muốn lên đỉnh cuồn cuộn ập đến, Hoắc Tuân cắn răng tạm nhịn xuống.

“Chụt” một tiếng, anh buông đóa hồng mai trong miệng ra, sau đó đứng dậy, ấn hai đầu gối của cô xuống rồi cuồng nhiệt ra vào, nơi tư mật của cả hai dính lấy nhau, dịch thể tung tóe khắp nơi.

Nhạc Dư không chịu nổi, túm tay anh cao giọng rên: “A… A… Nhanh quá! Đừng…”

“Khẩu thị tâm phi, rõ ràng em thích thế cơ mà.”

Hoắc Tuân không đeo bao, ra vào khoảng trăm lần thì cảm thấy bản thân muốn tước vũ khí, rút ra ngay tại thời khắc mấu chốt, tùy ý xóc gậy thịt vài cái rồi đưa đến bên miệng cô, “Ăn đi em.”

Nhạc Dư không ngừng run rẩy giữa cơn cực khoái, cô hé miệng theo bản năng, một chất lỏng đặc sệt bắn ra từ mắt ngựa, hơn phân nửa bắn lên má cô, chỉ có một chút lọt vào họng.

Sau khi lại sức, Hoắc Tuân lau tinh dịch dinh dính trên mặt giúp Nhạc Dư, “Lát nữa ăn xong đi ngâm suối nước nóng nhé.”

Cô vừa đói vừa mệt, nâng tay che mặt, vô cùng ngoan ngoãn đáp: “Được.”

Tối đến ngâm suối, tinh thần Nhạc Dư sảng khoái, hơi nóng trong phòng cũng không thể che lấp đôi mắt sáng lấp lánh của cô. Hoắc Tuân ôm cô từ phía sau, hôn lên bờ vai trần, “Em thích đi chơi lắm hả?”

“Em thích đi chơi với anh.”

Ban ngày hai người còn mặc đồ bơi, lúc này lại không một mảnh vải che thân. Hai cơ thể dán sát vào nhau, đối phương mềm hay cứng đều rõ mồn một.

Nhạc Dư huých huých anh, “Đừng có xằng bậy ở chỗ này.”

“Anh biết mà.”

Hoắc Tuân rất kén chỗ khi làm chuyện đó, cho dù lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ cũng không được, đây cũng lý do vì sao cô bằng lòng ngâm trần cùng anh.

Ngâm đến khi miệng khô lưỡi nóng, Nhạc Dư tì lên bờ nhấp một ngụm trà, thấy Hoắc Tuân cũng muốn, cô lại ngậm một ngụm rồi xoay người truyền cho anh chẳng chút đắn đo, người nào đó ngoan ngoãn uống hết. Cô nhìn anh, “Thỉnh thoảng em không biết anh có mắc bệnh sạch sẽ thật hay không.”

“Em là trường hợp đặc biệt.”

Nghe được lời mình muốn nghe, Nhạc Dư hồ hởi ngồi vào lòng anh: “Mới nãy sao anh lại hỏi em như vậy?”

Câu chuyện lại trở về điểm xuất phát, Hoắc Tuân vừa đùa nghịch bầu ngực cô vừa nói: “Bao giờ rảnh rỗi chúng ta tới Tây Thành chơi đi.”

Đầu vú cương lên vì bị trêu đùa, Nhạc Dư sợ nếu cứ tiếp tục thì sẽ không thể cứu vãn. Cô ngồi thẳng dậy, quay người về phía Hoắc Tuân: “Đang yên đang lành tới đó làm gì?”

“Không phải em hay bảo là thích thời tiết ở đó sao?”

Nghe anh nói thế, Nhạc Dư đột nhiên trở nên dè dặt, “Vậy anh có thể đi cùng em bao lâu?”

Hoắc Tuân lại vòng tay ôm cô, nói: “Em thích thế nào thì là thế nấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngontinh