Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Quan nhân (H+)

Edit | Beta: Manh

Tuy lần này chưa có khúc dạo đầu, nhưng tiểu huyệt cũng đã đủ ướt át.

Nhạc Dư quỳ gối trên giường, vòng eo ép xuống, cái mông đong đưa, quanh thịt trai đỏ thắm đang hơi hé mình là dịch thể, một giọt dịch tí tách rỉ xuống. Giọng cô khàn khàn: “Quan nhân…”

Rồi lại lặng thinh.

“… Đủ ướt rồi.” Hoắc Tuân len vật nóng bỏng vào khe hở khít khao, bàn tay ngứa ngáy, không nhịn được mà vỗ đôm đốp xuống bờ mông cô.

Quan nhân cái gì? Suốt ngày chỉ xem mấy thứ linh tinh!

“A…” Không biết Nhạc Dư thấy sung sướng vì bị gậy thịt hay thấy đau vì bị vỗ vào mông mà cuối tiếng rên rỉ nom có vẻ nhẫn nhục. Khóe mắt cô đỏ ửng, “Cử động đi anh.”

“Nâng mông lên.”

Nhạc Dư vươn eo, hòa mình vào nhịp điệu của Hoắc Tuân, anh thọc vào thì cô rướn về trước, anh rút ra thì cô lùi về sau, chất lỏng văng tung tóe. Nhưng động tác này quá mỏi, vị trí của cái mông cũng thấp hơn ban đầu, cô nức nở làm nũng: “Em mệt rồi.”

“Yếu vậy sao.”

Hoắc Tuân từ từ rút vật nam tính ra, một làn sóng dịch trào ra từ cửa huyệt. Anh đỡ eo Nhạc Dư để cô nằm nghiêng rồi dán lên lưng cô, vật nam tính ngẩng cao đầu thuận thế đâm vào, lại hài hòa như cũ. Anh nhéo đóa mai hồng trước ngực Nhạc Dư, dâm đãng xoa nắn, miệng ngậm lấy vành tai nhỏ xinh, hỏi: “Như thế này có còn mệt không?”

“Không… Không mệt…” Hai chân Nhạc Dư khép lại, một cây gậy thịt thô to thọc vào từ phía sau, xuyên thẳng vào giữa mị thịt.

Bởi vì tư thế này khiến bên trong quá mức khít khao, mỗi lần Hoắc Tuân chỉ rút ra khoảng 5cm rồi lại vào càng thêm sâu, mãi cho đến khi trong huyệt mây mưa thất thường, lầy lội như gặp lũ lụt.

Hễ cứ làm tình là Nhạc Dư lại tiết rất nhiều dịch thể, thế nên Hoắc Tuân thường xuyên cảm khái rằng, “phụ nữ quả là sinh vật được làm từ nước.”

Còn không phải sao? Chỉ sờ một cái là ướt đẫm tay, món đồ sắc bén cắm vào nhục huyệt như đang đắm mình trong nước ấm, không gian khép kín tràn đầy mật dịch, chỉ thô bạo ra vào vài lần thôi mà sung sướng đến mức lỗ chân lông phải nở ra.

Không những thế, lúc cửa mình của Nhạc Dư ướt dầm dề, đầu vú cô sẽ ngứa vô cùng. Hoắc Tuân chỉ cần vặn nắn một đóa mai hồng như đang mở chai nước khoáng là quả mai sẽ chín rục, cứng rắn rồi lại mềm nhũn, khi ngậm vào miệng thì sẽ có ảo giác như thể một giây sau có thể nếm được vị sữa.

Khẩu vị bị chiều hư, đi công tác đồng nghĩa với việc phải ăn chay, phải xa cách, thực sự là chẳng hay ho gì. Hoắc Tuân thầm nghĩ, nếu bảo Nhạc Dư quấn lấy anh, còn không bằng nói là anh không muốn rời khỏi cô.

Anh ra sức thọc mấy cái, khiến tiếng rên rỉ của Nhạc Dư vỡ vụn, “Nhạc Nhạc, trong thời gian anh đi công tác, ngày nào em cũng phải nhớ anh đấy nhé.”

Hoắc Tuân rất ít khi yêu cầu như vậy, bởi vì anh cảm thấy làm thế thật ấu trĩ, nói trắng ra chính là trong ngoài bất nhất, không thích giãi bày.

Khó có khi nghe được lời này, trái tim Nhạc Dư chìm trong ngọt ngào, cô đáp lại bằng một tiếng rên dài, nhục huyệt siết chặt, lên đỉnh trước nhất.

“Ui da, siết gãy bây giờ.”

Hoắc Tuân không dám cử động nhiều, sợ bản thân sẽ “đầu hàng”. Cơ thể Nhạc Dư run rẩy, dù mồm miệng không lanh nhưng vẫn ghẹo anh cho bằng được: “Gãy thì càng tốt, đỡ phải ra ngoài tìm người khác.”

“Anh tìm người khác bao giờ?” Nói đến đây, Hoắc Tuân bất giác nghĩ đến một chuyện, anh đâm vào sâu thật sâu, buông lời cảnh cáo: “Trong lúc anh vắng nhà, em tránh xa Lục Chia Lục Nhân Lục Cộng Lục Trừ[1] gì đó ra, bằng không chờ anh về rồi xem anh trừng phạt em như thế nào!”

Nhạc Dư hơi hơi hồi sức, cảm nhận được vật trong thân thể lại bắt đầu hoạt động, cô cười thầm ở trong lòng.

Thật đúng là vại giấm!

[1] “Thương” trong “Lục Thương” có nghĩa là phép chia, câu gốc là, “Lục Thương Lục Thừa Lục Gia Lục Giảm”.

Rạng sáng hôm sau, Hoắc Tuân xuất phát.

Nhạc Dư mơ màng ngủ, lúc nghe được tiếng động còn tưởng là mình nghe nhầm, cô xoa mắt ngồi dậy: “Sao anh đã tỉnh rồi? Bây giờ là mấy giờ?”

“Năm giờ.” Hoắc Tuân cúi xuống hôn lên trán cô, “Em ngủ tiếp đi.”

Nhạc Dư vòng tay ôm eo anh, kéo anh ngồi xuống, “Anh đến công ty à?”

“… Không phải, anh ra sân bay.”

Mũi cô bỗng xon xót, ôm anh càng thêm chặt, phiền muộn hỏi: “Em tưởng anh bảo cần đợi một tuần cơ mà? Sao tự dưng lại phải đi?” Dứt lời, dường như cô lại thỏa hiệp, “Vậy lần này anh đi bao lâu?”

“Anh cũng không rõ.”

Người nửa tỉnh nửa mê rất yếu đuối, Hoắc Tuân sợ cô khóc, vội bồi thêm một câu, “Bao giờ xử lý xong anh sẽ về với em ngay.”

Nhạc Dư quả thực sắp phát khóc đến nơi. Cô cắn răng nuốt nỗi chua xót xuống họng: “Nói được thì làm được, ai gạt người thì là chó con.”

Hoắc Tuân lặp lại: “Ai gạt người thì là chó con.”

Nửa tiếng sau, âm thanh thu dọn đồ đạc trong phòng biến mất, cái tĩnh lặng của đêm đen lại ùa về. Nhạc Dư ôm chặt chăn, cảm thấy kỳ lạ vì trống rỗng. Con người quả nhiên không thể nếm quá nhiều ngọt ngào, trong ba tháng ở bên nhau, Hoắc Tuân đã cùng cô trải qua ngày kỷ niệm năm năm, qua ngày lễ Tết, thậm chí còn đến Hồi Thành chỉ vì một câu nhớ nhung của cô…

Khiến cô được cưng chiều mà sinh hư.

Họ như trở về thuở mới sống chung, khi mà Hoắc Tuân còn chưa thường xuyên đi công tác. Song dù là thế, cô vẫn trằn trọc trắng đêm bởi bên cạnh vắng bóng người.

Không biết tự bao giờ, cô đã bắt đầu quen, hay đúng hơn là buộc bản thân phải làm quen với hình thức chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Sau bao nhiêu năm thành nếp, lúc này cũng không đến mức héo hon vì nỗi nhung nhớ. Nhạc Dư thầm nghĩ mình không thể tiếp tục giả vờ. Cô an ủi bản thân, đã lâu không về phố Hạnh Kiều, chẳng bằng đổi nơi sống một thời gian để thay đổi tâm trạng.

Tiện nói đến đây, kể từ khi biến nhà mình thành chỗ lánh nạn cho Trình Hoan, cô chưa từng quay lại đó.

Cũng đến lúc nên trở về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngontinh