Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Mặc đã sống trong ngôi chùa trên núi này từ khi nào chính cậu cũng không nhớ nổi. Cậu không biết bố mẹ ruột của mình là ai. Cũng không biết ngày sinh của mình. Cậu chỉ biết rằng cậu sẽ tròn 18 tuổi vào mùa đông năm nay, và sinh nhật của cậu là rơi vào giữa tháng 1 và tháng 2.

Vào một buổi sáng tháng ba, sư trụ trì nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé ở sân sau. Khi người mở cửa ra thì thấy một đứa bé được quấn trong một cái khăn được đặt bên cạnh cửa. Khuôn mặt đứa bé đỏ bừng vì lạnh. Đến khi sư trụ trì đến ôm đứa bé vào lòng thì nó dừng khóc hẳn, nói bi ba bi bô và đưa đôi bàn tay bé nhỏ của mình lên sờ vào mặt sư trụ trì .

"Họ đi rồi à?"

Lâm Mặc đã nghe chuyện này không biết bao nhiêu lần, cũng đã quen thuộc rồi, nhưng lần nào cũng không nhịn được hỏi.

Vị sư trụ trì ngồi trên tấm đệm futon, đưa tay chạm vào đầu, cầm một chuỗi hạt Phật giáo đáp

"Không, sư đã nói với con bao nhiêu lần rồi."

"Họ thực sự không để lại lời nhắn hay bất cứ thứ gì sao? Thậm chí là viết tên hay ngày sinh của con. Hay ngụ ý rằng con sẽ là người thừa kế duy nhất còn sống sót sau gia biến của cả một gia tộc võ lâm hùng mạnh trên thế giới.

"Ay da, sư trụ. Đau quá. Đau quá- "

"Lại đọc tiểu thuyết võ hiệp nhảm nhí gì vậy? Nếu rảnh rỗi thì con nên đọc thêm kinh sách đi" Sư trụ vỗ vỗ vào sau đầu nó.

Lâm Mặc đối với giọng điệu giảng đạo của sư phụ như không hề quan tâm. Nó duỗi chân xoa xoa bắp chân tê dại, đẩy futon sang một bên, trực tiếp ngồi ở trên lầu phật đường, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Hức. Con tụng kinh thì cũng có lợi ích gì đâu. Người không cho con đi tu mà."

Ngày sư trụ trì nhặt được Lâm Mặc là một ngày trời mưa. Rừng trúc ở lối vào hậu viện tươi tốt. Trong tòa kinh viện của chùa có một bức tranh vẽ bằng mực nổi tiếng về sáu quả hồng. Vì vậy, trụ trì đặt tên cho cậu bé là Lâm Mặc. Mong đứa trẻ có thể yên tĩnh như một khu rừng, tao nhã và đẹp đẽ như tranh vẽ.

Thật tiếc là Lâm Mặc gần như đã không thụ hưởng được ý nghĩa mà sư phụ mong muốn. Lâm Mặc từ nhỏ đã ồn ào, vừa biết đi đã liền chơi chạy quanh chùa, đuổi ong bắt bướm trong sân, xem giun đất chui lên sau những cơn mưa suốt một buổi chiều. Cậu đột nhập Phật đường, quấy rầy sư trụ trì, cùng sư tôn tụng kinh. Càng lớn cậu càng nghịch ngợm. Nhưng Lâm Mặc từ nhỏ đã rất dễ thương. Khi bị sư tôn mắng, cậu sẽ nháy mắt làm nũng khiến họ mềm lòng mà e ngại trách phạt.

Khi Lâm Mặc tầm năm, sáu tuổi, khi nghe sư trụ kể về bức tượng của vua nhà Minh ở trước cổng chùa đã thè lưỡi giễu cợt vua hung dữ như vậy có ích lợi gì, và sơn trên tượng đã rơi ra và không ai sửa chữa nó. Viện trưởng hiếm khi trách phạt nhưng lần này đã trịnh trọng vỗ đầu nó, ý bảo nó đừng có thất lễ như vậy và bảo nó nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi.

Lâm Mặc quỳ xuống. Trong đầu nghĩ lại phô tượng đỏ tươi của vua Minh, nó đột nhiên có chút sợ hãi, nhưng đàn hương trong phật đường lại trấn an nó một chút.

Kể từ đó, Lâm Mặc bắt chước các nhà sư khác tụng kinh hàng ngày. Nhưng sư trụ trì không cho cậu đọc sách Phật giáo. Khi Lâm Mặc lên sáu, bảy tuổi. Cậu lén lút chạy đến phòng làm việc, kiễng chân lên ghế, lén nhặt kinh sách trên giá để đọc. Tuy rằng phần lớn chữ không đọc được hoặc không hiểu nhưng cậu vẫn có thể đọc sơ được và cũng có chút hứng thú.

Khi Lâm Mặc được mười một, mười hai tuổi, có một vài đứa trẻ nhỏ hơn cậu được nhận vào chùa. Tụi nhỏ sống cùng với cậu trong một căn phòng với nhiều chiếc giường ghép liền. Chúng cùng nhau ăn sáng và đọc kinh. Sư trụ trì bắt chúng học thuộc lòng Hán văn. Trong vòng vài tháng sống trong chùa, những đứa trẻ ấy cạo đầu và thay quần áo tu sĩ màu xám. Trong khi Lâm Mặc vẫn để tóc và mặc áo phông, quần tây như những đứa trẻ bình thường khác.

Lâm Mặc đã cãi nhau với sư trụ trì về chuyện đó. Nhưng dù cậu có van xin thế nào đi chăng nữa thì sư trụ trì cũng không cho cậu cạo đầu.

Lâm Mặc ôm lấy ống tay áo cà sa của sư trụ trì, nước mắt đầm đìa và nói: "Sư phụ, không phải lúc nào ngài cũng nói rằng con thông minh và hiểu biết sao? Sẽ thật đáng tiếc nếu thầy không cho con trở thành một phật tử. Con muốn trở thành phật tử giống như thầy mà. Sau này khi trở thành trụ trì của chùa, con nhất định sẽ chăm chỉ học tập và lĩnh hội Phật pháp. Con xin thầy hãy cho con đi tu."

Viện trưởng thở dài lắc đầu, sờ sờ tóc của Lâm Mặc và nói: "Nhận thức của con về thế giới quá mạnh, không thể từ bỏ ý nghĩ của mình về những chuyện trần thế."

Lâm Mặc cảm thấy sư trụ trì xem thường mình. Cậu vừa buồn vừa tức giận. Để chứng minh mình đủ tư cách đi tu, cậu theo các nhà sư khác dậy sớm trước khi bình minh lên, ngồi trên tấm nệm lót trong góc phật đường để học. Thật không may, tiếng lẩm bẩm đọc kinh quá nhàm chán. Nó thôi miên khiến cậu dựa vào tường và ngủ gật mất. Khi nhà sư nhỏ ngồi bên cạnh cậu thì thầm với cậu: "Lâm Mặc, tỉnh dậy" thì cậu mới tỉnh dậy.

Buổi tối cậu ngồi tụng kinh một mình cũng buồn ngủ. Lúc nào cậu cũng thắp đàn hương trong Phật đường để cho tỉnh táo, nhưng hít xong cậu thậm chí còn buồn ngủ hơn. Được một lúc thì lăn ra trên nệm ngủ mất. Sau khi nến gần như cháy hết thì cậu mới tỉnh dậy.

Vào buổi chiều, Lâm Mặc phụ giúp việc dọn dẹp, hoặc đi đến chính điện để giúp tiếp đón khách hành hương và ghi sổ tài khoản để quyên góp. Thời gian dần trôi, những người sống gần đó đều biết rõ về cậu. Khi vừa bước đến cổng chính điện, một vị trưởng lão đến hỏi cậu dạo này đã cao lên và ốm đi thấy rõ và bí mật cho cậu vài viên kẹo và đồ ăn vặt để ăn. Lâm Mặc giả vờ ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi các chú, bác, anh, chị nên xin được thêm rất nhiều kẹo. Cậu giấu sôcôla và kẹo trong tay áo khoác và mang chúng trở lại để phân phát cho các bé sư nhỏ khác.

"Anh Mặc, chúng ta không thể ăn được cái này a."

Các sư tiểu vây quanh ngập ngừng hỏi Lâm Mặc sau khi cậu rút kẹo ra. Lâm Mặc bóp viên kẹo đưa vào miệng một tiểu hòa thượng.

"Ồ, có gì đâu. Cái này không phải là thịt, chỉ là một viên kẹo!"

Cậu cầm lấy đầu ngón tay, liếm sạch chút nước đường dính trên đó, nuốt nước miếng rồi phân phát hết tất cả các phần kẹo sô cô la còn lại còn tay.

Tháng bảy, khách hành hương lên núi nhiều hơn. Sư trụ trì cũng không cho cậu vào đại sảnh. Ngoài việc tụng kinh mỗi ngày, Lâm Mặc chỉ có thể phụ giúp quét dọn, không thể xin đồ ngọt nữa. Vào một buổi sáng, cậu đang lau sàn trong chánh điện. Mồ hôi nhễ nhại vì tiết trời oi bức của mùa hè trên núi. Tóc mái bết ướt đẫm trên trán. Một sư đột nhiên đi tới, gọi cậu: "Lâm Mặc, viện trưởng bảo ngươi đi sân sau."

"Để làm gì vậy?"

"Nghe nói có ai đó sẽ chơi cùng với bạn."

Nhà sư mỉm cười đáp. Lâm Mặc thả cây lau nhà chạy tới, do dự dừng lại ở góc hành lang, dựa đầu vào tường. Cậu nhìn thấy viện trưởng ở cửa đang nói chuyện với một số người mà cậu chưa từng thấy: một người đàn ông trung niên, một người phụ nữ trông rất thân thiện và bị kẹp giữa hai người ấy là một cậu bé mặc quần đùi, áo sơ mi, sau lưng đeo một chiếc túi dài màu đen. Mái tóc rối tung bay khắp nơi và bĩu môi. Lâm Mặc chắc chắn rằng khi mình len lén đi qua, đã đi rất nhẹ với đôi dép rơm dưới chân. Cậu không hề cử động mạnh, nhưng cậu bé kia lại phát hiện, liếc nhìn về phía anh. Hai người chạm mắt với nhau.

Lâm Mặc sợ hãi co người lại dựa lưng vào tường. Một lúc sau lại rón rén quay đầu ra ngoài. Cậu nhóc ấy vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, từ xa có thể nhìn thấy ánh mắt ấy lạnh lùng và không lịch sự chút nào.

Nhìn theo ánh mắt của cậu bé, viện trưởng quay đầu vẫy tay với cậu sau khi nhìn thấy Lâm Mặc: "Lâm Mặc, lại đây."

Lâm Mặc chắp tay sau lưng, ưỡn ngực bước tới. Khi đến bên viện trưởng, cậu lễ phép gọi và chào chú, cô, sau đó khẽ ngước mắt lên nhìn cậu bé. Người phụ nữ có vẻ như mẹ của cậu bé mỉm cười với cậu một cách ân cần, hỏi cậu:" Con là Lâm Mặc à". Sau đó sờ đầu cậu bé kia và nói: "Đây là con trai của cô, Trương Gia Nguyên. Hai con có thể hòa thuận với nhau trong khoảng một tháng tới, Nguyên Nguyên"

Trương Gia Nguyên im lặng, không đáp lại, mím môi liếc nhìn Lâm Mặc. Ánh mắt so với từ nãy càng thêm ngao ngán, lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

"Cô à, cuối năm là con tròn mười tám tuổi." Lâm Mặc nheo mắt cười nói.

"Ồ. Vậy thì con lớn hơn Nguyên Nguyên nhà cô rồi. Nó sẽ tròn mười bảy tuổi vào tháng Giêng năm sau. Nguyên, con phải nghe lời anh Lâm Mặc biết không hả"

Mẹ xoa đầu Trương Gia Nguyên, nhưng Trương Gia Nguyên không nói.

Vị sư trụ trì giới thiệu với Lâm Mặc rằng đây là một người họ hàng phía bắc của một trong những người hành hương cũ của họ. Mẹ của Trương Gia Nguyên đã nói chuyện rất nhiều với Lâm Mặc và sư trụ trì. Bà ấy kể Trương Gia Nguyên sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau, và họ muốn anh tham gia kỳ thi nghệ thuật âm nhạc và đăng ký học chuyên ngành violin. Nhưng vì Trương Gia Nguyên đã học guitar cách đây một thời gian nên anh ấy đã hét lên rằng anh ấy chỉ muốn chơi guitar và thành lập một ban nhạc trong tương lai. Hàng ngày anh ấy luôn cầm điện thoại di động và nghịch các nền tảng xã hội. Anh ấy nói rằng anh ấy có nhiều người hâm mộ ở trên đó. Đó là những người muốn xem anh ấy chơi guitar chứ sẽ không phải violin. Gia đình sợ tính anh ấy nóng nảy, quen biết những người nổi tiếng trên Internet và học những điều không hay. Nên họ định đưa anh vào chùa nghỉ hè, để anh ta ngắt kết nối Internet và weixin. Để tham gia kỳ kiểm tra âm nhạc và đăng ký chuyên ngành violin. 

"Tình cờ là gần cùng tuổi với Lâm Mặc, vì vậy sẽ tốt hơn để trở thành bạn đồng hành."

Khi viện trưởng chạm vào tóc Lâm Mặc, Lâm Mặc mỉm cười với họ, và ngoan ngoãn nói: "Cô chú đừng lo lắng, con sẽ đưa em trai Trương Gia Nguyên đi cùng."

Lâm Mặc vừa nói xong thì Trương Gia Nguyên trợn mắt nói "Thằng ngốc, ai là em trai của mày chứ".

Mẹ Gia Nguyên vỗ đầu nhắc nhở chú ý lời anh nói, yêu cầu anh xin lỗi Lâm Mặc. Trương Gia Nguyên nắm lấy dây đeo của ba lô, cúi đầu không nói gì.

Lâm Mặc mỉm cười nắm tay Trương Gia Nguyên để giảm bớt bầu không khí khó xử: "Vậy thì để con đưa Trương Gia Nguyên đi xếp hành lý trước."

Sau khi cha mẹ của Trương Gia Nguyên rời đi, Lâm Mặc đưa anh về phòng, buông tay Gia Nguyên ra ngay khi họ rẽ vào góc hành lang, giữ khoảng cách rồi đi về phía trước. Lâm Mặc lần lượt giới thiệu cho Trương Gia Nguyên, mặc kệ Trương Gia Nguyên có nghe hay không: "Phòng của ta khá lớn, sư phụ yêu cầu ngươi ở cùng là đủ rồi. Dù sao ta thường sống một mình, sau này nhất định sẽ có đủ chỗ để kê thêm giường - - "

Trương Gia Nguyên ngắt lời anh: "Sao ngươi lại có tóc?"

"..."

Lâm Mặc không muốn cùng hắn nói chuyện, Trương Gia Nguyên bất đắc dĩ hỏi: "Không phải sư thầy thường không có tóc sao? Hình như tóc của ngươi còn dài hơn tóc của ta."

Mồ hôi của Lâm Mặc khi nãy làm việc gần như đã khô, xoa xoa tóc, nhanh nhẹn bước đi. Trương Gia Nguyên đẩy vali bước nhanh theo sau: "Ngươi còn xịt nước hoa sao? Thầy tu có thể xức nước hoa à?"

"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Lâm Mặc cất giọng. Cậu tức giận, bực mình trước lời nói và việc làm của Trương Gia Nguyên.

"Người thơm quá." Trương Gia Nguyên cúi đầu ngửi sau gáy anh. Lâm Mặc sợ tới mức rụt cổ, đẩy anh ra, không đủ sức đánh vào ngực Trương Gia Nguyên. Lâm Mặc khó khăn rút khăn về. Cậu hơi ngạc nhiên khi thấy Trương Gia Nguyên trông gầy, nhưng lại có vẻ khá khỏe khi chạm vào.

Trương Gia Nguyên không hề tức giận, đẩy nhẹ cậu một cái, nhún vai nói: "Được rồi, có lẽ là mùi đàn hương. Sư tôn ngươi cũng có mùi này sao?"

Lâm Mặc cũng lười để ý tới hắn, liền xoay người rời đi, không thèm giới thiệu nữa.

Vào đến phòng, Lâm Mặc dựa vào cửa nhìn Trương Gia Nguyên một mình thu dọn hành lý. Một lúc sau, Trương Gia Nguyên lấy điện thoại di động ra, loay hoay một hồi, mới hỏi Lâm Mộ: "Ở đây không có mạng hả? "

"Không có."

"Ở đây có Wi-Fi không?"

"Wifi là gì?"

"... Luôn luôn có một cái máy tính."

"Không."

Trương Gia Nguyên gục xuống giường của Lâm Mặc,xoa xoa mái tóc vốn đã bù xù của mình: "Trời ạ, đây là chỗ quái quỷ gì vậy!"

Giọng điệu kinh tởm của anh khiến Lâm Mặc khó chịu. "Không thích thì cút đi!"

"Tôi cũng muốn đi lắm chứ." Trương Gia Nghê ngồi dậy nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt vẫn lạnh lùng: "Này, ngươi thường làm gì?"

"Này, làm sao vậy, ta có tên,ok ?"

"Ồ, Lâm Mặc."

"..."

"Ngươi thường làm gì?"

"Ta lớn tuổi hơn ngươi đấy, ngươi lịch sự một chút được không?"

"... Được rồi, Lâm Mặc ca ca" Trương Gia Nguyên vươn vai và đá Lâm Mặc một cách lười biếng. "Anh thường làm gì?"

Lâm Mặc thô lỗ đá lại. "Đọc sách, tụng kinh, niệm Phật!"

Trương Gia Nguyên nhìn anh đầy hoài nghi, và Lâm Mặc càng tức giận hơn khi nhìn thấy anh. "Nhìn cái gì?"

"Không có gì."

Trương Gia Nguyên ngồi dậy với một tiếng thở dài và tiếp tục sắp xếp hành lý. Anh mở một cái bao dài màu đen và nhận ra đó là hộp đàn violin .

"Cái này là cái gì?"

Lâm Mặc nghiêng người, ngồi xổm trước mặt Trương Gia Nguyên.

"Đàn violin"

Trương Gia Nguyên ném cây đàn cho Lâm Mặc. Lâm Mặc bất ngờ, ôm nó chặt nó.Cậu cẩn thận chạm vào nó để đảm bảo nó không bị hư hại. Cậu vô tình đàn một số nốt nhạc lỏng lẻo khi tay cậu ấy chạm vào dây đàn. Lâm Mặc dừng lại ngay lập tức. Sau một hồi do dự, cậu lại tiếp tục gảy các sợi dây.

"Bạn phải kéo nó với cái này."

Trương Gia Nguyên đưa cho cậu một cây vĩ kéo đàn. Khi Lâm Mặc cầm lấy nó, cậu vô tình nhìn thấy một bức ảnh của Trương Gia Nguyên và cha mẹ anh trong vali của Trương Gia Nguyên. Trong ảnh, Trương Gia Nguyên trông còn rất trẻ, nhiều nhất là năm sáu tuổi, còn mũm mĩm, tay ôm đàn và cười hạnh phúc, dễ chịu hơn bây giờ rất nhiều.

Cha mẹ anh ấy dường như yêu anh ấy rất nhiều.

Lâm Mặc lấy cây vĩ kéo đàn, nhưng cậu chỉ có thể làm phát ra một loạt âm thanh hỗn loạn.

"Trương Gia Nguyên nhi, ngươi kéo cái này như thế nào?"

"Cứ kéo như vậy." Trương Gia Nguyên không ngẩng đầu, đang thu dọn quần áo vào hành lý. "Ngươi thích ta sẽ cho ngươi."

Lâm Mặc nhanh chóng lắc đầu, "Không cái này hẳn rất là đắt! Ngươi cho ta làm cái gì?"

"Dù sao tôi cũng không thích, ta cùng sẽ vứt nó nếu ngươi không muốn."

Lâm Mặc nhớ rằng mẹ của Trương Gia Nguyên vừa nói rằng anh ấy không chơi violin nữa kể từ khi anh học guitar.

"Cây đàn guitar trông như thế nào?"

Trương Gia Nguyên ngạc nhiên ngước nhìn anh. "Bạn không biết cây đàn trông như thế nào?"

Lâm Mặc bị anh ta làm cho có chút khó chịu, vừa định trả lời, Trương Gia Nguyên đã mở miệng trước: "Thực xin lỗi, suýt chút nữa đã quên anh không có kết nối Internet. Chờ một chút. " Trương Gia Nguyên lấy điện thoại di động ra, lật xem bộ sưu tập, mở một đoạn video cho Lâm Mộ xem. Trong video, Trương Gia Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một cây đàn dây to hơn đàn violin, tạo ra một giai điệu nhẹ nhàng với lực gẫy của những ngón tay. Các ngón tay của anh di chuyển trên các sợi dây rất linh hoạt. Lâm Mặc bị cuốn hút ngay lập tức. Sau khi video kết thúc, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào đó, rồi ngẩng đầu cười với Trương Gia Nguyên, quên hết khó chịu vừa rồi.

"Trương Gia Nguyên nhi, ngươi chơi đàn hay quá."

"Ồ, cám ơn." Trương Gia Nguyên sờ sờ đầu. "Vậy để ta sẽ cho ngươi xem một cái khác. Chờ một chút. Có cái ta chơi còn tốt hơn cái clip đó. Clip đó ta chỉ chơi ngẫu hứng thôi."

Trương Gia Nguyên đã cho Lâm Mặc xem một số đoạn video quay cảnh anh ấy chơi guitar và trả lời chi tiết các câu hỏi của Lâm Mặc về guitar. Anh ấy không dừng lại cho đến khi một nhà sư đến và gọi họ đi ăn trưa. Hành lý của anh ấy vẫn sắp xếp kịp và nằm rải rác trên mặt đất.

***

Ấn tượng đầu tiên của Lâm Mặc về Trương Gia Nguyên rất tệ, Cậu cảm thấy anh ấy tệ đến chết người, không tôn trọng mọi người và hay chửi thề.

Cậu thay đổi suy nghĩ sau vài ngày và cảm thấy Trương Gia Nguyên không chỉ có thể chơi đàn mà còn rất hài hước.

Khi Trương Gia Nguyên bị Lâm Mặc đánh thức vào buổi sáng, khuôn mặt anh luôn sưng vù sau khi ngủ, đầu tóc rối tung thành chuồng gà, không mở mắt ra được. Anh mơ hồ xin Lâm Mặc cho anh ngủ thêm năm phút nữa. Lâm Mặc kéo mặt anh quát: "Trương Gia Nguyên, đừng ngủ nữa, dậy ngay!"

Trương Gia Nguyên cũng không tức giận, xoa xoa tóc và ngẩn người nhìn anh. Buổi sáng, Lâm Mặc đưa anh ra ngồi ở phía sau Phật đường để cùng nhau đọc kinh, Trương Gia Nguyên không phản kháng, và có lẽ nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng anh bị mắc kẹt trong chùa, không có sóng và không có wifi. Anh liền đi theo Lâm Mặc đọc kinh đàng hoàng, đọc xong mấy chữ cũng không có phát ra âm thanh. Lâm Mặc quay đầu vừa nhìn, Trương Gia Nguyên hai mắt nhắm nghiền, có chút ngủ gật đầu. Hắn dựa vào vai Lâm Mặc ngủ mà chảy nước miếng. Lâm Mộ giúp Trương Gia Nguyên lau nước miếng. Các tiểu sư đệ bên cạnh thấy bèn nhìn nhau, mím môi lắc đầu khó chịu, sau đó cúi đầu cười khẩy.

Vào một buổi sáng nọ, Trương Gia Nguyên không hề ngủ gật trong khi tụng kinh mà ngồi xếp bằng trên tấm nệm và nhích từng chút đến bên cạnh Lâm Mặc thì thầm: ""Lâm Mặc, ngươi còn chưa nói cho ta, ngươi tại sao lại đi tu?"

Lâm Mặc che lỗ tai bị thổi nóng, dùng cùi chỏ đẩy Trương Gia Nghê ra: "Anh đi đi, đừng quấy rầy tôi tụng kinh!". Buổi trưa, Trương Gia Nghê luôn bưng đầy một bát cơm, thở dài khi nhìn đĩa cơm không có thịt băm: "Tôi thật sự không ăn được thịt? Nhiêu đây ăn không đủ no. "

"không thể!"

Lâm Mặc đánh mạnh vào vai anh ta, Trương Gia Nghê hét lên: "Đau chết mất! Sao ngươi lại nỡ đánh một người lẻ loi đang phải rời xa gia đình a"

Lâm Mặc sau không ăn hết, liền để lại một chút đồ ăn thừa cho Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên không khách sáo, ăn sạch hết, không còn lại gì, ngay cả quả táo của cậu.

Giường của Trương Gia Nguyên được đặt dựa vào tường phòng của Lâm Mặc, đối diện với đầu giường của Lâm Mặc. Lâm Mặc không ngủ được trong giờ nghỉ trưa. Thường khi ở một mình, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến vài cuốn tiểu thuyết võ hiệp đã đọc vô số lần. Cậu tưởng tượng mình là hậu duệ của môn phái giang hồ, và sẽ có người đến chùa sớm đón cậu, quỳ trên mặt đất và gọi cậu là Thiếu gia.

Nhưng khi ở với Trương Gia Nguyên, cậu dường như đột nhiên có rất nhiều lựa chọn.

"Trương Gia Nguyên, em ngủ chưa?"

Tay anh kéo chăn bông ra và nhẹ nhàng kéo tóc của Trương Gia Nguyên.

"... Gì?"

Giọng của Trương Gia Nguyên khàn khàn.

"Ta không ngủ được"

"Ồ..."

"Chúng ta trò chuyện một lúc."

"Ngươi đang nói cái gì..."

Lâm Mặc quay lại và nhìn mái tóc đen nhánh của Trương Gia Nguyên một cách thích thú. Trương Gia Nguyên mở mắt ra sau, ngẩng đầu nhìn hắn, Lâm Mặc che miệng, híp mắt cười.

"Kể cho ta nghe về ngôi trường của bạn."

"Có gì để nói chuyện?"

"Ồ, nói cái gì cũng được, ta còn chưa bao giờ đi học."

"Ồ."

Trương Gia Nguyên nói với Lâm Mặc rằng anh ấy đến lớp học vào buổi sáng để làm bài tập về nhà và bị giáo viên bắt quả tang. Anh ấy còn vô tình đá bóng vào đầu giáo viên khi đang chơi bóng trong sân chơi. Vào cuối câu chuyện, Trương Gia Nguyên có rất nhiều người hâm mộ trên các nền tảng xã hội, và họ đều nói rằng anh ấy chơi guitar tốt và trông đẹp trai.

Trương Gia Nguyên kể xong liền nhìn lên tóc của Lâm Mặc và mỉm cười tự mãn.

đôi mắt của Trương Gia Nguyên khi không cười trông có vẻ thờ ơ, lạnh đạm. Còn khi cười, mắt của anh uốn cong thành hình vòng cung rất đẹp. Bất kể là kiểu gì thì anh ấy cũng đều trông đẹp trai.

***

Trương Gia Nguyên thỉnh thoảng ngồi với tâm trạng thấp thỏm trên bệ gỗ ngoài hành lang, dựa vào cột để nghịch điện thoại di động không kết nối Internet. Trong khi Lâm Mặc ngồi bên cạnh và nhìn anh chơi với điện thoại di động, xem lần lượt những đoạn video đang phát đã được ghi trước đó và những đoạn video ngắn hài hước. Nhưng dù Trương Gia Nguyên đã xem bao nhiêu lần, trông anh vẫn rất không vui.

Lâm Mặc biết anh có lẽ nhớ nhà, mím môi suy nghĩ hồi lâu làm sao để anh vui lên, cuối cùng vỗ tay khiến Trương Gia Nguyên vô cùng ngạc nhiên.

"Lâm Mặc, ngươi làm sao vậy?"

"Chờ chút, ta sẽ trở lại ngay!"

Cậu chạy về phòng, lôi mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp rách nát căn bản giấu dưới đệm ra, chạy lại, tự hào đưa cho Trương Gia Nguyên.

"Cái này là cái gì?"

"Cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi, ta sẽ cho ngươi mượn, nhưng đừng nói với chủ nhân của ta, nếu ông ấy biết nhất định sẽ mắng ta nha."

"Ồ ..." Trương Gia Nguyên mở một cuốn sách và lật qua nó. "Cái này, nó khá retro, cảm giác như thời của bố mẹ ta vậy."

Lâm Mặc biết Trương Gia Nguyên đang trong tâm trạng tồi tệ, bỏ qua sự mỉa mai trong lời nói của mình, ngồi bên cạnh để giải thích âm mưu, và do dự khi giải thích chi tiết quan trọng.

"Thật sự, ta không hiểu tại sao nam chính của cuốn sách này lại phải từ bỏ những kỹ năng mà anh ấy đã trau dồi trong vài năm cho một người chỉ mới biết anh ấy vài ngày."

"Nam hay nữ đó mới quen nhau được vài ngày?"

"Nữ nhân, có vấn đề gì không?"

"Hẳn là bởi vì yêu thích."

Vẻ mặt tự nhiên của Trương Gia Nguyên khiến Lâm Mặc càng thêm choáng váng.

"Gì?"

"Vì tình yêu, nếu không thì tại sao anh hùng này lại từ bỏ những kỹ năng mà anh ta đã trau dồi trong nhiều năm như vậy."

"Tại sao? Ta vẫn không hiểu."

"Ngươi thật là... Thực xin lỗi, ta lại quên mất, ngươi là một hòa thượng." Trương Gia Nguyên ho đến hắng giọng, nhìn Lâm Mặc nghiêm mặt nói. "Để ta nói cho ngươi biết, Lâm Mặc, người này đã đến một độ tuổi nhất định. Ngoài việc theo đuổi sự nghiệp của chính mình, anh ấy cũng sẽ muốn theo đuổi tình yêu."

Lâm Mặc có chút không phản ứng kịp.

"Ồ, giống như anh hùng trong tiểu thuyết, anh ta không muốn trở thành số một thế giới sao?"

"Vâng."

"Nhưng khi gặp người phụ nữ đó, không phải anh ấy kiên quyết từ bỏ những kỹ năng mà anh ấy trau dồi bao năm qua sao?"

"Vâng, nhưng tôi không hiểu."

"Nếu kỹ năng không còn, có thể luyện tập lại, nếu bỏ lỡ người mà mình thích thì sẽ không còn cơ hội nữa."

"Ồ."

Lâm Mặc không biết gì, Trương Gia Nguyên lại giải thích với anh ta từ một góc độ khác: "Ở tuổi của ta, ta nên học hành chăm chỉ để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, không phải sao?"

Trên thực tế, Lâm Mặc không hiểu Trương Gia Nguyên nên chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học ở độ tuổi của mình như thế nào.

"Nhưng ở trường ta lại có rất nhiều cặp đôi. Sau giờ học hàng ngày, họ đến góc sân chơi để hôn lén, và làm một số việc khác, ...

Rất tiếc, ta sẽ không nói cho ngươi biết thêm. Ngươi không cần biết, dù sao họ đã bị giáo viên bắt được rồi đuổi theo, nhưng họ vẫn làm lại trong những lần sau "

"Trương Gia Nguyên'er, có phải các cặp vợ chồng chỉ làm điều này?"

"Làm gì?"

Lâm Mặc suy nghĩ một chút cũng không hiểu muốn hỏi cái gì, đành phải lắc đầu.

***

Trương Gia Nguyên ở trong chùa nửa tháng và chưa một lần chạm vào cây vĩ cầm.

Vào buổi trưa một ngày nọ, Lâm Mặc đã bí mật mở hộp đàn khi Trương Gia Nguyên đi vắng. Anh ấy lấy ảnh của Trương Gia Nguyên và bố mẹ ra xem một lúc rồi cẩn thận vuốt ve cây đàn mà Trương Gia Nguyên không thích. Cậu không hiểu tại sao Trương Gia Nguyên lại không thích nó.

Trong hộp đàn có một cái túi vải nhỏ, Lâm Mặc chơi với nó trong tay và lấy ra một vật màu vàng vàng, nó có hình dạng giống như viên kẹo sữa do những người đến lễ Phật ở chính điện trước, và nó có mùi thơm. Lâm Mặc đưa nó lên miệng và định liếm thì Trương Gia Nguyên đột nhiên lên tiếng.

"Đó là nhựa thông, trên mũi tàu."

Lâm Mộ giật mình quay đầu lại, Trương Gia Nghê đang dựa vào cửa gặm một quả táo.

"Nếu ngươi thích cây đàn này đến vậy, ta sẽ tặng nó cho ."

"Ta không muốn cây vĩ cầm của anh."

"Được rồi."

Trương Gia Nguyên nhún vai và cắn quả táo.

Lâm Mộ cất túi vải và đàn lại vào trong túi, suy nghĩ một chút rồi trầm giọng hỏi: "Có thể chơi cho tôi xem được không?"

"Ta không thích chơi vĩ cầm."

"Ồ, xin lỗi, ta quên mất."

Lâm Mặc đẩy thùng đàn trở lại dưới giường của Trương Gia Nguyên. Cậu đứng lên và không dám nhìn Trương Gia Nguyên vì sợ rằng vẻ mặt thất vọng của cậu sẽ bị nhìn thấy.

Trương Gia Nguyên bước tới chỗ anh. "... Ta kéo nó không tốt "

Lâm Mặc cúi xuống thu dọn đồ bừa bộn trên của Trương Gia Nguyên."Ta biết nó có ổn hay không, và ta đã nói rằng ta xin lỗi, ta phải làm gì khác đây?"

"Lại gần đây"

Lâm Mộ cau mày xoay người, Trương Gia Nghê nhìn thẳng hắn, sau đó mạnh mẽ xoa xoa tóc của hắn. "Nam nhân các ngươi kiêu ngạo vậy sao?"

"Ngươi đang nói gì vậy?"

"Lát nữa kéo cho ngươi nghe được không? Hiện tại ta đang nghỉ trưa, sợ làm phiền ngươi."

***

Buổi chiều có rất nhiều khách hành hương đến chùa, các vị sư khác không biết sư trụ trì sẽ không cho Lâm Mặc vào chánh điện nên gọi cậu vào chánh điện giúp.

Cậu bí mật phân phát kẹo cho những chú tiểu khác, giữ lại một vài viên sô cô la mà anh ta thích nhất, Cậu không ăn mà vội vàng trở về phòng và hét lên: "Trương Gia Nguyêner!"

Trương Gia Nguyên dựa vào giường chợp mắt, bắt chéo chân, dụi mắt khi thấy Lâm Mặc quay lại.

"Ngươi đã ở đâu vậy? Không phải người kêu ta chơi đàn cho ngươi nghe sao? Trời tối rồi, hôm nay ta không chơi được."

"Xin lỗi, trưa nay có rất nhiều người đến."

Lâm Mặc từ trong túi lấy ra sô cô la đặt ở trên bụng Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên cầm một miếng: "Đây là cái gì?"

"Sô cô la "

Trương Gia Nguyên mở gói kẹo ra và liếm nó, cau mày tỏ vẻ chán ghét. "Cái quái gì thế này?"

"Không muốn ăn thì trả lại cho ta!"

"Không cho, không cho! Ngươi đưa cho ta là của ta!"

Lâm Mặc đi tới cầm lấy viên sô cô la, Trương Gia Nguyên lật người giấu socola hết xuống dưới, thời tiết nóng nực, sô cô la ở trạng thái nóng chảy một nửa, lại bị Trương Gia Nguyên bóp nát, dính vào áo phông trắng của anh ta.

"Trương Gia Nguyên, ngươi thật phiền phức!"

Lâm Mặc tức giận đến mức lôi sô cô la nghiền nát trong quần áo ra nhét vào tay anh, đẩy cửa rời đi. Trương Gia Nguyên chạy ra đuổi theo gọi tên anh nhưng Lâm Mộ lờ đi. Anh nắm lấy tay Lâm Mặc nhưng bị cậu giật ra.

"Lâm Mặc, đừng đi - Ta sẽ chơi vĩ cầm cho bạn sau, được không? Tìm một nơi không có ai khác, và ta sẽ chơi nó cho ngươi bất cứ điều gì ngươi muốn."

Lâm Mặc dừng lại, nhưng không nhìn lại.

"Đừng tức giận, em xin lỗi, lần sau em sẽ cho anh một miếng sô cô la ... Không, em sẽ cho anh cả hộp luôn."

Trương Gia Nguyên bắt chước giọng điệu của Lâm Mặc và lắc nhẹ cổ tay anh ấy. Lâm Mặc nắm chặt tay, sô cô la nóng chảy dính trong lòng bàn tay.

"Ngươi đã nói cái gì, đêm nay đừng trở về cho ta nghe!"

"Thành công, ta sẽ không bao giờ hối tiếc."

Lâm Mặc hất tay Trương Gia Nguyên ra và nuốt viên sô cô la vào miệng, mãi đến khi họ bước về phòng, Lâm Mặc mới nuốt nốt chút nước đường tan chảy cuối cùng.

***

Sau bữa tối, bọn họ trở về phòng, sau khi tắt đèn liền nằm ở trên giường nói chuyện phiếm một hồi, Trương Gia Nguyên đột nhiên đứng dậy ngồi xổm trên mặt đất.

"Đi thôi, Lâm Mặc."

"Em đi đâu vậy?"

Trương Gia Nguyên lấy hộp đàn dưới giường ra. "Đi vào núi trong sân sau, hay là ngươi muốn ta chơi ở đây. Toàn bộ thái dương của mọi người đều sẽ bị ta đánh thức."

Cửa sân sau bị khóa và họ không có chìa khóa. Trương Gia Nguyên bước đến góc sân sau và nhìn lên tường.

"Lâm Mặc, chúng ta từ đây trèo ra ngoài."

"Trương Gia Nguyên, ngươi điên rồi, làm sao có thể trèo ra ngoài!"

"Leo ra ngoài, ta có kinh nghiệm."

Trương Gia Nghê lấy thùng đàn ra để Lâm Mặc cõng trên lưng, sau đó cúi người ôm Lâm Mặc nhấc lên, Lâm Mặc sợ tới mức ôm chặt lấy cổ anh.

"Đặt tôi xuống!"

Trương Gia Nguyên bỏ ngoài tai lời nói của anh, bế anh đến góc tường nâng anh lên, Lâm Mặc nắm lấy mép tường, bị bắp chân của Trương Gia Nguyên đẩy lên.

Lâm Mặc ngồi ở trên tường nhìn xuống tường, chân có chút run lên.

"Lâm Mặc, nhảy đi."

"Không, tôi không dám nhảy."

"Không sao đâu."

Lâm Mặc nắm lấy dây đeo của hộp đàn. "Điều gì sẽ xảy ra nếu một cây đàn  bị hỏng?"

"Nó sẽ không vỡ, thật đấy, ta hứa với ngươi, ta đã ngã mấy lần rồi, nếu có vỡ cũng sẽ hỏng."

Lâm Mặc ngập ngừng nhìn bức tường.

"Mặc Mặc" Trương Gia Nguyên dỗ dành cậu. "Hãy nhảy, nhảy qua đi và ta sẽ chơi đàn cho ngươi."

Lâm Mặc bước qua chân kia, nắm chặt thùng đàn rồi nhảy xuống.

Trương Gia Nguyên lật nó lại mà không tốn nhiều sức lực, vừa tiếp đất liền nắm tay Lâm Mặc chạy lên đồi dưới ánh trăng mờ ảo, adrenaline của Lâm Mặc không ngừng tăng lên.

Sau khi họ lên đến đỉnh đồi, Lâm Mặc chạy ra bãi đất trống nhìn lên bầu trời, vầng trăng khuyết theo họ lên đỉnh đồi từng bước phát ra ánh sáng yếu ớt, có vài ngôi sao lấp lánh. Trời đêm trên núi se lạnh, cậu chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, gió lùa vào dọc cổ khiến cánh tay nổi da gà.

"Lạnh hả?"

Trương Gia Nguyên đặt hộp đàn  xuống đất, Lâm Mặc lắc đầu ngơ ngác nhìn sau khi lấy đàn vi-ô-lông ra và đặt nhựa thông lên, lúc đó mới biết là nhựa thông được đặt trên cây đàn như thế này.

Sau khi Trương Gia Nguyên dựng đàn xong, anh quay lưng lại với Lâm Mặc.

"Chờ một chút, ta sẽ chỉnh dây."

Lâm Mặc cầm hộp đàn trên tay và đứng sang một bên, lắng nghe những hợp âm thất thường do Trương Gia Nguyên rút ra khi điều chỉnh. Một lúc sau, Trương Gia Nguyên quay lại, dựng đàn và ngước nhìn anh.

"Bạn muốn nghe gì? ... Ồ, xin lỗi, ta quên mất. Ta sẽ kéo cho ngươi nghe một điệp khúc D-major."

Lâm Mặc muốn hỏi D-major là ai, nhưng Trương Gia Nguyên đã nhắm mắt lại và kéo đàn. Ánh trăng, một thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, nhắm mắt lại, chơi violin, và cả hơi thở của anh ấy cũng hòa vào giai điệu.

Lâm Mặc nhớ đến đoạn video Trương Gia Nguyên cho cậu xem khi chơi guitar, Trương Gia Nguyên chơi guitar với ánh mắt nhìn xuống. Chất lượng âm thanh của cây đàn violin hoàn toàn khác. Trương Gia Nguyên trông rất tập trung và tình cảm không kém.

Trương Gia Nguyên đột nhiên kéo ra ra âm thanh sai, cau mày thở dài một hơi, sau đó hoàn toàn bối rối. Một lúc sau mới cúi đầu tuyệt vọng: "A, không kéo nữa, chẳng hay gì cả"

"Rõ ràng là nghe rất hay mà!"

Lâm Mặc lau khóe mắt, mạnh mẽ vỗ tay. Trương Gia Nguyên vò vò tóc của hắn, đem cất cây cung đàn vào thùng đàn. "Ta vừa thay dây đàn này trước khi đến đây. Âm thanh hơi khó chịu với tai của ta. Ta xin lỗi."

Lâm Mặc đưa tay chạm nhẹ vào mặt cung, ngẩng đầu cười với Trương Gia Nguyên: "Em thật tuyệt vời, lại có thể vừa chơi guitar và violin, bố mẹ em hẳn là rất tự hào. "

"... Cũng không sao."

Trên đường trở về núi, Lâm Mặc đã không thể đứng vững vì đế giày trơn trượt. Trương Gia Nguyên khoác bao đàn trên vai cứ như vậy cầm tay cậu dẫn cậu đi hết lối về cổng hậu viện. Sau đó anh ngồi xổm xuống, ôm Lâm Mặc một cách thuần thục. Cậu cắn chặt miệng không nói nữa. Không nói được gì, anh vội nắm tường trèo lên. Trong lúc nhảy nhảy xuống thì ngã, lòng bàn tay chạm đất bị xước da, lòng bàn tay bỏng rát, đau rát.

"Ta bị ngã, ngươi không sao chứ?"

Trương Gia Nguyên quay sang hỏi anh ta, Lâm Mặc lắc đầu giấu hai tay sau lưng anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top