Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hold me tight


* Câu chuyện bình thường về đêm đầu tiên

"Trương Gia Nguyên, đụng vào người anh rồi."

Lâm Mặc bất động thanh sắc chuẩn bị tránh thoát, bị người đằng sau quấn lấy ôm trở lại, chỉ có thể bất đắc dĩ cảnh cáo người nào đó.

"Aiz, Mặc Mặc, nhưng mà khó chịu lắm."

Bị một em trai cao hơn 1m85 đè lên người, phía sau mông còn bị thứ gì kia chọc vào, nếu khó chịu vẫn phải là anh đây khó chịu ấy, Lâm Mặc đau đầu.

"Anh mặc kệ, tự em đi mà giải quyết đi!"

"Tại anh mà thành ra vậy, sao mà bảo mặc kệ là mặc kệ được......"

"A ——"

Lâm Mặc hét lên một tiếng, bị bạn trai nhỏ đè bẹp xuống giường. Trương Gia Nguyên cẩn thận đem mấy cái gối trên giường lót xuống bên dưới xong xuôi, Lâm Mặc đã nhân cơ hội bò được nửa người ra ngoài.

Lâm Mặc một khi sốt ruột đầu thường không nhảy số kịp, căn bản không đoán trước nổi cậu sẽ vì nỗ lực lâm trận bỏ chạy mà ngược lại trở thành cho người nào đó hưởng lợi. Quần dài túm lại tuột đến đầu gối, cặp chân thon dài ngượng ngùng khép chặt, bị người đằng sau ôm lấy tóm về chỗ cũ.

Lâm Mặc tóm lấy gối dựa quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Trương Gia Nguyên, dường như còn rất tủi thân, cơ mà động tác thật ra chả thấy nổi tý đau khổ nào. Mắt nhìn thấy cậu cầm một tuýp kem bôi đến —— có thể là kem dưỡng da tay hay vài thứ linh tinh kiểu vậy —— đổ một vốc đầy lòng bàn tay, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm rồi sẽ bôi lên phía sau.

Ngón tay dính lớp kem trắng trượt trên làn da xung quanh một hồi, đột nhiên đâm một đốt ngón tay vào, Lâm Mặc đang căng như dây đàn bị chút kích thích như vậy khiến toàn thân căng thẳng co rúm lại như một quả bóng.

Lâm Mặc ở loại thời điểm như thế này ngược lại sẽ không kêu gào ầm ĩ, cậu nín thở chờ khoảnh khắc đau đớn nhất kia qua đi, sau đó sẽ lặng lẽ không một tiếng động mà  thở dốc.

"Thả lỏng." Trương Gia Nguyên nhỏ giọng an ủi, một cái tay khác duỗi đến đằng trước vỗ về giúp Lâm Mặc phân tâm sang chỗ khác. Ngón tay nhanh nhẹn ra vào dần dần trở nên trơn tru, ngón tay linh hoạt không cam lòng chỉ có vận động trước sau như vậy, kiên nhẫn tột cùng thám hiểm mỗi một phân tấc trên con đường này.

Lâm Mặc bắt được đến cơ hội bắt đầu thất thần, khớp xương thon dài trên ngón tay của Trương Gia Nguyên, ngón tay khi chơi guitar vô cùng khiến người ta chú ý, hiện tại rõ ràng một phần đôi bàn tay đó đang cơ thể mình nuốt lấy, khiến linh hồn đến cơ thể đều sung sướng đến run rẩy. Ngón tay phía sau không biết đã ấn đến nơi nào, bờ eo Lâm Mặc chìm xuống, toàn thân căng chặt rung lên —— chỉ là lần này không phải bởi vì đau đớn mà là bởi vì khoái cảm. Bản thân Lâm Mặc cũng không ý thức được âm thanh cậu  trong lúc lơ đãng phát ra ngọt ngào đến mức nào, phảng phất dường như mang theo thứ gì khiến lòng người ngứa ngáy.

Trương Gia Nguyên cười nhẹ một tiếng, lùi ra ngoài, cởi xuống áo chemise lẫn quần. Lần đầu tiên lộ ra cơ thể trước mặt người yêu, Trương Gia Nguyên cũng có chút ngượng ngùng, vành tai nóng bừng.

Lâm Mặc vốn bị dạo đầu dài dòng trêu đến dục vọng tràn đầy, lúc này không có gì kích thích, mang theo chút khó chịu nho nhỏ xoay người lại, không nghĩ tới cơ thể Trương Gia Nguyên một thân cơ bắp cuồn cuộn, hơn nữa kích cỡ bên dưới ghê gớm, khác biệt quá lớn với gương mặt trắng nõn khiến người ta ấn tượng.

Lâm Mặc nhìn đến trái tim kinh hoàng, Trương Gia Nguyên cười tủm tỉm đè lên, đỡ lấy cặp chân thon dài của Lâm Mặc quấn lên thắt lưng, cây gậy đã cứng rắn hồi lâu kia thẳng tắp nhắm xuống phía dưới.

Lâm Mặc lông mi rung nhẹ, hai cánh tay không kiếm được nơi phù hợp, cuối cùng làm bộ làm tịch đặt lên vai Trương Gia Nguyên.

Ánh mắt Trương Gia Nguyên mang theo ý cười ánh mắt khiến người sợ hãi, Lâm Mặc ở trận đấu mắt này cuối cùng nhận lấy thất bại, dường như chột dạ đưa tầm mắt đến yết hầu phía trước. Giây tiếp theo ngón tay mảnh khảnh vốn đang đặt hờ đột nhiên nắm chặt bờ vai rắn chắc, Lâm Mặc phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, eo chợt nâng lên, run rẩy không ngừng dưới cảm giác vật lạ đâm vào chưa thể thích ứng kịp.

Trương Gia Nguyên sau khi đi vào liền ngừng di chuyển, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán dọc xuống mũi Lâm Mặc, cuối cùng còn trêu chọc hỏi Lâm Mặc muốn tiếp tục không. Lâm Mặc vừa xấu hổ vừa bực mình đập vào vai cậu, đổi lại được một tràng đâm vào rút ra cuồng phong bão tố như mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top