Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương I

Là con thứ của một Nam tước, rõ ràng không phải một đối tượng được săn đón nhiệt tình, nhưng bù lại, nhờ vẻ quyến rũ của bản thân Blaise đã dễ dàng được chú ý từ khi mùa lễ hội bắt đầu.

Blaise cũng đã đến tuổi đó - tuổi kết hôn, cũng đã được vài năm, còn vì sao năm nay cậu mới tham dự mùa lễ hội à, đơn giản là vì cậu hết đường trốn rồi, không đi thì hình phạt cũng không to tát lắm, chỉ bị cạo đầu và đá đít ra khỏi nhà thôi, nhưng Blaise thì không muốn ngủ ngoài đường, và quan trọng hơn, mái tóc đẹp của cậu.

Mùa lễ hội thì nói trắng ra là mùa tán tỉnh, thành đôi và cùng nhau xin chứng nhận kết hôn từ nhà thờ của các cặp trai gái có địa vị, giàu có trong xã hội. Blaise chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ thấy hứng thú với sự kiện trọng đại này của các nhà quý tộc lả lướt váy áo, đầu tóc bóng lộn, tràn ngập những câu chuyện phù phiếm, cùng điệu cười giả lả lôi kéo sự chú ý từ những đối tượng khác giới. Và hiện thực đã chứng minh rõ ràng, cậu chắc chắn là không thích cái 'mùa lẽ hội' này một tí nào. Nhưng đã nói xấu rồi thì cũng phải nói tốt, vạn vật chẳng có gì là trắng đen rõ ràng, chẳng có gì là tốt hẳn và cũng chẳng có gì là xấu hẳn. Chí ít cái mùa lễ hội này cũng đã cho cậu một phát hiện mới lạ, kỳ cục, và chắc rằng nó đã lay động hết thảy tư duy của cậu. Tháo dỡ và thay đổi nó, giúp nó nhìn vào những điều mà cậu chưa từng thật để tâm quan sát và thấu hiểu. Lần đầu tiên trong đời, Blaise, người còn thứ của Nam tước Zabini, đã ướm thử chân vào đôi giày hoàn toàn xa lạ, một đôi giày chắc chắn không vừa vặn với cậu, nhưng đôi chân cậu đã tự nhào nặn lại, đã tự đem đến cho chủ nhân của nó sự thấu cảm, cái nhìn của người khác, không phải chỉ của riêng Blaise Zabini.

Lần đầu gặp một trong số người hoàn toàn xa lạ đó của cậu - Blaise Zabini, như đã trình bày ở trên thì chắc hẳn không phải rạp hát, rõ ràng không phải quán rượu, và trăm phần trăm là chẳng phải nhà thổ, chà, Blaise cũng là đàn ông mà, nơi đó thì sao lại không thử lui tới chứ, còn cả ti tỉ người tầng lớp cao lại không một lần đặt chân vào là nói láo cả thôi, chẳng mấy ai đợi được các quý cô trong trắng lượn lờ như bươm bướm trong các bữa tiệc tại các nhà quý tộc lớn mùa lễ hội đâu, thế thì chẳng có gì phải ngại khi nói rằng Blaise cũng từng qua lại chốn kia cả. Quay lại câu chuyện nào, lần đầu cậu gặp người xa lạ đó là ở bữa tiệc mở đầu mùa lễ hội tại dinh thự Hầu tước Pattinson.

Một buổi tối đẹp trời, không mây, cùng ánh đèn đường sáng rực dẫn thẳng vào sân nhà Hầu tước. Khoan. Đúng ra là ánh đèn sáng rực đoạn đường từ cổng nhà Hầu tước đến sân trước dinh thự nhà Hầu tước. Blaise bước xuống xe ngựa, một mình, không, cùng mẹ. Phu nhân xinh đẹp của nhà Zabini. Nói thì bảo điêu, đến lúc mặt đối mặt thì chỉ có ngậm mồm mà nhìn. Cũng nhờ vẻ đẹp của mẹ đã làm nâng tầm nhan sắc dòng họ Zabini. Không nói ra nhưng nhiều lúc Blaise thầm cảm ơn mẹ đã chọn cha để Blaise được đẹp trai như bây giờ. Sự xuất hiện của phu nhân Zabini cùng người con thứ đã thu hút được kha khá ánh nhìn từ khi hai người bước xuống khỏi xe ngựa. Đúng là sắc đẹp đi trước, Blaise thầm nghĩ. Nhưng chức tước thì sao. Rõ ràng là quan trọng hơn. Và sự giàu sang nữa, còn thu hút hơn gấp nhiều lần. Có tiền mua tiên cũng được. Nhà Zabini giàu, phải nói là giàu có số má ở cái London này, danh tiếng về giàu còn có trước cả khi có danh hiệu Nam tước, cái giàu ấy vẫn còn nguyên và thậm chí còn càng giàu hơn trước. Blaise nhớ rằng ngày trước khi anh cậu đến tuổi kết hôn, mùa lễ hội năm ấy cậu chỉ đi dạo chơi với anh được một lần, còn lại anh kín lịch tất tần tật, dù vẫn còn ở cùng nhà nhưng chưa bao giờ Blaise có thể thấy anh mình bận như vậy. Làm sao mà cậu quên được cái ánh mắt tia tới tia lua của các quý cô lên từng bước chân của anh cậu trong buổi dạo hôm ấy cơ chứ. Chỉ là một cái chức Nam tước nho nhỏ thôi đấy. Blaise mong rằng đời mình sẽ không phải trải qua giai đoạn khổ sở như vậy, phải rồi, con thứ thôi mà, lo gì, làm sao mà giẫm phải cái rắc rối to đùng của anh trai được, cậu cứ thoải mái thôi, tham dự tiệc và đi về, vui vẻ theo ý mình một chút. Kiếm một cô tiểu thư, làm đám cưới, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, không bị đá đít ra khỏi nhà, cũng không bị cạo đầu, kế hoạch quá ổn.

Phòng vũ hội của Hầu tước, quả không gây thất vọng, trang trí với đủ thứ đồ bắt mắt cùng đồ ăn và nước uống sẵn sàng tiếp đón các vị khách một buổi tối hết xảy. Người mẹ đã sớm rỉ tai Blaise rằng hãy đi tìm cô gái của con đi rồi lướt nhẹ đến chỗ nhóm bạn ruột của bà vui vẻ tán chuyện. Blaise nhìn mẹ mình cười hài lòng, thầm nghĩ chỉ cần mẹ thấy vui là được, cậu sẽ chăm chỉ đi tìm cô con dâu cho mẹ ngay thôi. Quét mắt một lượt cả căn phòng Blaise phát hiện phòng này đã có một trung tâm rồi. Ở kia gần sàn nhảy, một mái đầu vàng kim được vây quanh bởi các cô gái, cười nói tiếp chuyện không ngừng nghỉ. Đáng tiếc, Blaise lại không biết người đó cho đến khi cậu nghe người xa lạ ấy tự giới thiệu về bản thân. Khẽ nhún vai, tìm đường đến bàn lấy một ly rượu, nếu một ly vang Puillac thì tuyệt, Blaise thầm nghĩ, đơn giản vì cậu đang thèm thôi. Ừm, cơn thèm thì là của cậu nhưng rượu lại là do chủ nhà chọn cho bữa tiệc, xui cho Blaise, thay vì những ly Puillac cậu mong đợi thì trên bàn lại là những ly Champagne Veuve Cliquot. Blaise khẽ tặc lưỡi thầm nghĩ thôi thì có còn hơn không, dù gì thì cũng đều là vang trắng, nên cũng cầm lấy một ly.

Những tưởng một lát nữa sau khi thưởng xong ly Champagne Veuve Cliquot trong tay, Blaise sẽ tìm đại một cô nàng hợp gu mà bắt chuyện và mời nhảy, mẹ sẽ rất hài lòng. Và như đã nói ở trên, lần này cũng không khác là mấy, kế hoạch của Blaise thì là như thế, nhưng tiếc rằng Blaise lại chẳng thể điều khiển thế giới đúng chuẩn theo kế hoạch của mình. Chỉ vừa đưa ly lên miệng lần thứ hai, đã có một cô tiểu thư hơi e lệ, cùng mái tóc tạo kiểu đẹp hết cỡ trong bộ váy hồng nhạt họa tiết... bố ai mà biết được, làm cả bộ cánh bắt mắt hẳn lên tiếp cận Blaise một cách chậm rãi. Cuộc trò chuyện diễn ra khá suôn sẻ, đầy lịch sự, đậm chất tầng lớp quý tộc có giáo dục, khá là đúng với kiểu của các cuộc giao tiếp trong buổi tiệc, nói gọn trong hai chữ là đúng mẫu. Blaise biết mọi người trong phòng đều hài lòng với các cuộc nói chuyện như vậy. Và lần này, ôi trời, Blaise đã đoán đúng, nhờ cuộc nói chuyện với cô tiểu thư trẻ kia mà chẳng mấy cái mồm Blaise đã không còn được đặt đôi môi của nó lên chiếc ly thủy tinh thanh mảnh trên tay người cầm nữa, nó đã có một công việc mới, giao tiếp, làm quen, hỏi đáp và buông những lời khen không biết mệt, vô cùng đúng mẫu, y như những gì gia sư lễ nghi đã dạy cho câu suốt bao năm. Khiến cho Blaise vừa thấy tự hào, vừa rủa cái sự tài năng của mình trong cái khoản lễ nghi này.

"Ồ! Chào cậu Zabini thật may khi gặp được cậu ở đây"

Blaise, con trai thứ của Nam tước Zabini, hay chính xác là cậu đây, đóng bộ đầy đủ, lễ nghi có thừa, mọi thứ đều chuẩn, đang bị sốc óc trước lời chào thân thiện đột ngột của một người cậu còn chẳng biết tên.

"Xin thứ lỗi các vị tiểu thư, tôi không cản trở cuộc vui của các quý cô chứ?"

"Ồ! không thưa cậu Malfoy, vinh hạnh được gặp ngài"

"Tôi có chút chuyện riêng với cậu Zabini đây, liệu tôi có thể phiền các quý cô đây cho tôi mượn cậu ấy một lát được không, chỉ là một cuộc nói chuyện nho nhỏ thôi, bù lại..."

Người xa lạ với cái tên Malfoy kia nhìn sang Blaise mỉm cười ranh mãnh rồi lại trở lại với các cô gái

"...lát nữa cậu ấy sẽ tiếp các quý cô đây mỗi người một điệu nhảy."

Blaise giật thót, giờ thì cái não cậu đã vận động, người đang đứng bên cạnh cậu chính là Malfoy, Bá tước, sao cậu có thể không để ý cơ chứ, nhưng dù có là Bá tước cũng không có quyền đưa ra lời quyết định như thế thay cho cậu. Trước khi Blaise có thể mở mồm nói bất cứ chữ nào, cạnh bàn rượu chỉ còn lại cậu và Malfoy. Malfoy khẽ nhấc một ly Champagne Veuve Cliquot lên khỏi bàn

"Champagne Veuve Cliquot thật sự khá tuyệt, phải không cậu Zabini?"

Dù gì vẫn là lớp quý tộc cao hơn cậu, Blaise lại nuốt ngược ý định nói bất cứ điều gì có khả năng làm phật ý Malfoy vào trong bụng chẳng dám mở mồm trách móc

"À vâng thưa ngài Bá tước, dù thực ra tôi đang muốn một ly Puillac hơn, nhưng ly Champagne Veuve Cliquot này cũng không làm tôi thất vọng."

Và cậu nghe thấy tiếng phì cười của ngài Bá tước, xin nhắc lại cho rõ, là tiếng phì cười, tiếng phì cười cùa ngài Bá Tước. Có gì làm cậu hú hồn hơn thế này trong tối nay nữa không đây.

"Ôi xin lỗi, thật thất lễ quá, mong cậu bỏ qua cậu Zabini"

Khi vừa nhận ra tiếng cười không đúng mực của mình Malfoy đã nhanh chóng chỉnh lại dáng vẻ của bản thân

"Tôi cười không có ý gì xấu hết, nhưng có lẽ cậu đã nhầm lẫn rồi...." nhầm lẫn cái gì mới được, Blaise cố điểm lại hành động lời nói của mình từ lúc gặp Bá tước mà vẫn chẳng nghĩ ra cái gì

"...tôi không phải Bá tước, tôi là con trai của Bá tước Malfoy, tôi chưa có hiệu gì hết. Cậu có vẻ như đã nhầm lẫn rồi."

Chết tiệt, thế đấy, kết quả của việc không tập trung trong giờ học về những người trong tầng lớp quý tộc của gia sư dạy nghi lễ, không phải Blaise không nhớ được mà là cậu không muốn nhớ. Cái dây mơ rễ má của cái tầng lớp quý tộc quá lằng nhằng, nó chèo kéo, nó nối dài, xoắn xít cả vào nhau, khiến người ta nhìn vào là hoa mắt, chóng mặt, choáng váng đầu óc, chỉ muốn ngất luôn. Chả muốn ngồi mà đọc. Chưa nói gì đến chuyện nhớ.

"Thật thất lễ, tôi thành thật xin lỗi cậu Malfoy, tôi..."

"Không sao, không sao, chuyện này chẳng có gì to tát cả. Mặc dù khá chắc là nếu cha tôi mà ở đây ông ấy sẽ âm thầm mà đặt cho cậu cái biệt danh là ranh con ngu ngốc và gạch tên cậu ra khỏi danh sách giao thiệp của ông ấy ngay lập tức. Và từ đó trở đi cậu sẽ chẳng thể nói chuyện với ông ấy ở bất cứ đâu nữa, dù chỉ là một lời chào."

Blaise lại một lần nữa ngơ ra, tất tần tật lễ nghi giao tiếp bay hết sạch trước màn nói chuyện nói xấu chính cha mình vô cùng tự nhiên này của Malfoy.

"Ấy chết, tôi hơi nhiều lời mất rồi. Cha tôi mà nghe được chắc vặn cổ tôi bằng tay không luôn mất. Chỉ mong cậu Zabini có thể nào chiếu cố tôi mà thôi."

Vừa nói, Malfoy, tên gì Blaise vẫn chưa nhớ ra vừa đưa ly Champagne Veuve Cliquot thứ 2 lên miệng và liếc mắt nhìn cậu. Màu xám. Đôi mắt xám lóe lên trong ánh vàng phát ra từ những chùm đèn sáng rỡ không một vết bụi bao trùm cả căn phòng, như ngầm nhắc nhở Blaise nên biết mồm biết miệng. Blaise khẽ hắng giọng gật đầu.

"Vâng, chuyện này có gì đâu, chúng ta có thể thoải mái nói chuyện gì chẳng được"

Không nên động vào một Bá tước, hay để nói cho rõ ràng hơn là một Malfoy, tiền tài, địa vị, ngoại giao, đều thuộc hàng top trong cái giới quý tộc nho nhỏ này trên cả nước Anh. Malfoy sẽ không nhún nhường kẻ nào không vừa mắt, ít nhất đó là những gì cậu nhớ được vì chính cậu đã rút ra nguyên lý đó cho mình trong các câu chuyện.

"Phải rồi, làm con thứ, có khi lại là một phước lành nhỉ?"

Câu hỏi khẽ phát ra từ người con trai Bá tước, rất nhỏ, nhưng đủ để một người đứng kề sát bên như Blaise nghe rõ và biết rằng đó không phải là câu hỏi dành cho cậu. Blaise nhấp một ngụm vang.

"Xin thứ lỗi vì không tự giới thiệu, tôi là Zabini, Blaise Zabini, con trai Nam tước Zabini"

Draco nắm lấy bàn tay để ngỏ của Blaise lắc nhẹ

"Tôi đã sớm biết cậu Zabini đây trước cả khi chũng ta gặp mặt cơ. Nhưng dù sao cũng rất vui được gặp cậu Blaise, tôi là Draco, Draco Lucius Malfoy. Nhân tiện mẹ cậu hôm nay rất lộng lẫy, cho tôi gửi lời chào bà nhé. Hẹn sớm gặp lại."

Malfoy chào cậu rồi đi thẳng luôn như thể đã định trước được nơi mình muốn đến. Blaise lại đang ngơ một lần nữa, vì Malfoy đã để ý mẹ cậu cũng có ở bữa tiệc, trời đất ạ. Cậu gần như chẳng biết ai ở đây cả, sao Malfoy lại biết nhiều như thế. Hậu quả của những giờ trốn học để lại cho Blaise một buổi tối xấu hổ trước con trai của một Bá tước. Chết tiệt, chắc chắn sau tối nay khi về đến nhà cậu phải ngay lập tức bổ sung kiến thức cấp tốc.

Blaise mời các quý cô khi nãy tiếp chuyện với cậu trước khi Malfoy xuất hiện cho một điệu nhảy. Trong căn phòng tràn ngập ánh đèn mờ lấp lánh, hoa thơm, gái đẹp, trong trắng đang đi tìm chồng, thế giới quý tộc, Blaise nhịp nhàng uyển chuyển tiếp đãi từng quý cô cậu để mắt một điệu nhảy, rồi âm thầm kết luận rằng cũng không đến nỗi tệ, khi tiếp xúc với gái ngoan. Một lần nữa cái mái tóc vàng kim của Malfoy lại xuất hiện trong tầm mắt của Blaise ở một góc của bữa tiệc. Một góc. Không phải vị trí mà một người thu hút như Malfoy sẽ đứng. Cậu ta có vẻ như còn đang đứng cùng một người đàn ông tóc đen, với bộ lễ phục đỏ, nhìn là biết cao sang, quyền quý. Và cũng y như lần trước, Blaise bó tay, chẳng biết người đàn ông kia là ai. Mà cậu cũng không quan tâm, sao cậu phải để ý làm gì. Có phải chuyện của cậu đâu.

"Tiểu thư Davies, tôi muốn mạn phép hỏi tiểu thư một chút, mong tiểu thư tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi."

Vị tiểu thư cười khúc khích, nhìn cậu chờ đợi.

"Vâng, cậu Zabini cứ hỏi."

"Tiểu thư có biết người đang đứng nói chuyện với cậu Malfoy ở góc trái cuối phòng vũ hội là ai không?"

Vị tiểu thư hơi ngó nghiêng tìm kiếm, Blaise biết ý, liền nhắc thêm rõ hơn vị trí của Malfoy

"Ở đằng sau vai trái của tôi đó, tiểu thư."

Có vẻ cô ấy đã nhìn thấy vì vẻ mặt bất ngờ ấy khiến cho Blaise hiểu rằng chắc mình lại phạm phải cái lỗi ngu người như khi gặp Malfoy rồi.

"Có phải cậu hỏi về người có mái tóc đen với bộ lễ phục đỏ không?"

Blaise chần chừ, vì đây có thể là khoảnh khắc cứu rỗi cho sự ngu ngốc cậu sắp phạm phải một lần nữa khi lần đầu gặp Malfoy, cậu có thể trả lời là không phải rồi lấp liếm đi cho qua chuyện, và thế là xong, nhưng mà cái sự tò mò ngớ ngẩn của một thằng trai mới lớn như câu thì lại đáp trả điều ngược lại.

"Đúng thế, tiểu thư có biết không?"

Vị tiểu thư bật cười thành tiếng, và nhìn Blaise với ánh mắt là lạ, ánh mắt lóe lên sự hiếu kỳ, như đã tìm thấy môt thứ gì đó mà người ta có hứng thú. Không quay đầu được rồi, Blaise khẽ thở dài trong lòng.

"Thành thật xin lỗi, tôi có vẻ không giỏi khoản ghi nhớ thưa tiểu thư Davies" rồi trưng ra vẻ mặt sát gái thừa hưởng từ vị phu nhân lộng lẫy của nhà Zabini ra với cô gái, đổi lại Blaise nhận được thêm một tràng cười.

"Ôi thôi, cậu Zabini ạ, không sao hết, tôi biết cậu còn trẻ, nên hãy cứ học từ từ. Còn để thỏa mãn trí tò mò của cậu đây, thì đó chính là công tước Potter, Harry James Potter. Ngài James đã truyền tước hiệu của mình lại cho con trai trưởng năm ngoái. Ngài Potter cũng rất hay lui tới các buổi tiệc, tôi không rõ nhiều thứ nhưng ai cũng chắc rằng cậu trai trưởng nhà Malfoy và công tước Potter rất thân thiết, không bữa tiệc nào là không thấy họ không nói chuyện với nhau. Vì là cuộc nói chuyện của các quý ông, và cả hai người đó đều rất khéo từ chối mọi người xung quanh để nói chuyện riêng, nên mọi người hầu như chẳng biết gì, nhưng tôi đoán sự thân thiết của họ đã khiến cho gia tộc Malfoy và Potter hoàn toàn từ kẻ thù trở thành bạn hữu. Mà tôi dùng từ hơi sai một chút rồi. Ừm, họ không hẳn là kẻ thù mà chỉ là gần như trái ngược nhau về mọi ý kiến, quyết định thôi. Chưa bao giờ hai dòng họ thân thiết như bây giờ trong hàng thập kỷ trước. Nó là một điều đáng mừng đấy chứ. Vậy, câu chuyện tóm tắt của tôi đã đủ cho cậu chưa, cậu Zabini?"

Tiểu thư Davies cười khúc khích. Blaise khẽ gật đầu, cùng lúc điệu nhảy cũng kết thúc. Lịch sự cúi người đặt một nụ hôn lên tay cô tiểu thư.

"Cảm ơn tiểu thư rất nhiều. Thêm một điệu nhảy nữa chứ?"

Blaise nháy mắt tán tỉnh và nhận được sự đồng ý của cô gái, hai người lại xoay tròn trên sàn vũ hội trong một giai điệu mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top