Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương IV

Nhiều ngày sau, Blaise lại tiếp tục cất bước tới những bữa tiệc. Lần này, là tại chính cơ ngơi của công tước Potter ở London.

Khỏi nói nó nô nức đến mức nào. Vì từ lớn đến bé, ai ai cũng biết rằng ngài Công tước đang cô đơn lẻ bóng, là con ngựa hoang chưa chủ, là miếng mồi ngon mà bất kỳ cô gái nào cũng khao khát được làm người thuần hóa.

Khỏi cần tả cũng biết, bữa tiệc rất là đông, và có những khoảnh khắc mà mọi thứ còn trở nên mất kiểm soát vài phần vì nhiều người có những hành động săn đón thái quá. Và tâm điểm của bữa tiệc, một người không cần kể tên cũng biết, đã khiến cho những người dẫu vẫn đơn côi như Blaise trở thành những lựa chọn không đủ tiêu chuẩn.

Vậy nên để giết thời gian trong khi chờ phu nhân Nam tước Zabini vui tiệc thì Blaise chỉ có 2 việc, uống rượu, và vén mồm lên thử vận may tán tỉnh bất kỳ ai trong tầm mắt. Rượu vào thì nhiều mà lời ong bướm chưa thốt ra được bao nhiêu đã chẳng còn cơ hội. Sau một hồi lượn vòng, Blaise nhận ra rằng tham gia tiệc của công tước có vẻ không sáng suốt lắm, dù có rất nhiều cô gái độc thân nhưng lại chẳng có mấy quý ông cắm cọc ở đây như Blaise cả. Sai lầm đầu đời giúp Blaise rút ra bài học là tránh nơi có trai hot hơn mình mà lại còn là lựa chọn gần như số một ở cái London be bé này.

Số lượng rượu vào bụng cũng đã kha khá, không thể phủ nhận là rượu của Công tước có khác, uống vào chỉ thấy càng ngon nên dừng cũng khó. Blaise nhắc chân đi từng bước hơi xiêu vẹo tìm đến một hành lang trống, kiếm cái ghế để ngồi tạm, tránh đụng mấy người quen để khỏi phải nói chuyện trong tình trạng tỉnh tỉnh mơ mơ này. Bước chân lết mãi mà chẳng tìm thấy cái ghế nào, khiến Blaise rủa thầm Shit, nhà rõ giàu mà ghế đợi ngoài hành lang cũng không sắm được nổi một cái à, giàu kiểu quần què gì vậy.

Đi qua cả tá phòng đều im ắng, nghe thấy tiếng động trong căn phòng bên cạnh, Blaise mỏi chân, thêm tình trạng mơ màng do nốc rượu hơi quá, nên bay luôn hết một nửa đống quy tắc xử xự quý ông, vừa lè nhè lầm bầm xin phép vừa mở cửa đi vào mà không đợi người phía bên kia có đồng ý không. Rồi khi ngẩng mặt lên, thu vào tầm mắt là bóng lưng đàn ông với bộ lễ phục khá quen thuộc đang áp sát người lên bàn cùng với một người còn lại tất nhiên là được đặt ngồi gọn lên bàn với đôi chân dài quấn chặt lấy eo người đang quay lưng về phía Blaise. Blaise thấy gì đó màu vàng kim và khá ngắn lấp ló đằng sau mái tóc đen tuyền và bộ lễ phục vướng víu như sắp tuột ra khỏi bóng lưng kia.

Mắt chạm mắt. Ánh bạc lấp lửng chiếu thẳng vào Blaise, ánh mắt mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, chỉ có ngu lắm Blaise mới không biết những hành động trước mắt mình là thể loại gì. Blaise câm nín nhìn theo ngón tay thanh mảnh đang túm chặt lấy lưng áo người kia chầm chậm đưa lên môi, mỉm cười ra dấu đầy bí mật. Chẳng thể làm gì khác, trong một khoảnh khắc Blaise như tỉnh cả rượu, lùi bước, đóng cửa và về thẳng phòng tiệc nơi cậu vừa tìm cách trốn đi.

Blaise thầm cho rằng, mình hơi quá chén nên nhìn gà hóa cuốc, nhưng mà thật sự thì cậu vẫn tỉnh táo ra phết, đặc biệt là khi vừa về đến dinh thự, kêu người làm mang cho một cốc nước giải rượu, uống vào, tỉnh táo hơn lại càng nhớ rõ cái khung cảnh đầy tế nhị kia. Không chấp nhận nổi sự thật mắt thấy rõ mồn một, Blaise lao lên giường đánh một giấc tới sáng. Nào ngờ, cái ký ức đó không phải là mơ, nó cứ quẩn quanh không dứt trong đầu khiến Blaise phát điên. Cậu tự hỏi chuyện quái gì vậy? Như thế cũng được à? Chẳng nhẽ nào là họ thật? Trời ơi, chuyện đấy có thể thật luôn hả? Chuyện này mà lộ ra thì? Không, không, nếu mình không giữ mồm giữ miệng thì nguy. Dù có thế nào họ cũng vẫn rất quyền lực.

Âm vang đọng mãi trong đầu Blaise, cậu không chấp nhận nổi những gì mình nhìn thấy. Giống như mọi người khác. Cậu thấy không thích.

Kể từ hôm đó, mỗi khi thấy bóng dáng Malfoy là Blaise sẽ tìm đường lảng đi chỗ khác, cậu khá chắc chuyện mình chứng kiến là thật, và người mang mái tóc vàng ngắn cùng đôi ngươi xám bạc kia chỉ có thể là Malfoy, đồng thời cậu cũng lờ mờ đoán ra được người quay lưng về phía mình bữa tiệc hôm ấy. Càng suy đoán chỉ càng khiến Blaise thêm bối rối và càng muốn tránh mặt Malfoy.

Đôi khi cậu thấy Malfoy có lia mắt về phía mình nhưng không còn tiếp cận như trước, ánh mắt Malfoy mang theo sự đề phòng. Ai cũng vậy thôi nếu bí mật của họ bị một người lạ phát hiện, sự bất an sẽ dồn dập ập tới, hiện hữu trong từng cái liếc nhìn tưởng như vô tình, trong từng cử chỉ quen thuộc mà đôi phần lộ ra sự lạ lẫm. Cậu quyết định im lặng, suốt nhiều tuần.

Nhưng cũng khó tránh được cảm giác muốn tìm bằng chứng xác thực cho khung cảnh ngày hôm ấy. Cậu đã lén nhìn hai người đó, để thấy được những điều vô cùng quen thuộc mà đến giờ cậu mới nhận thấy nó mang chứa những điều mà người khác thường không thấy. Và hành động của cậu đã triệt để bị phát hiện trong một nốt nhạc bởi cô tiểu thư kia. Tiểu thư Parkinson.

Cô ta liên tục làm phiền, ngăn cản cậu khỏi hướng ánh nhìn lén lút đến chỗ Malfoy trong các bữa tiệc, hết yêu cầu cậu nhảy cùng, rồi uống rượu, rồi nói chuyện linh tinh, vân vân, mây mây. Riết rồi, sự phiền phức mà tiểu thư Parkinson mang tới dần thế chỗ cho sự thoải mái giao tiếp mà không cần phải giấu giếm gì của cả hai, chỉ cần ở cùng Parkinson trong một buổi tiệc, Blaise cảm thấy mọi căng thẳng và giả trá được xóa nhòa đi bằng những tiếng cười giòn giã và những câu cãi vã tranh luận vô lý của cả hai ở bất kỳ nơi nào trong căn phòng. Như thế giới xung quanh trở nên dễ thở gấp vạn lần và bớt căng thẳng hàng ngàn lần như nó vẫn từng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top