Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 13 ❤ XIUMIN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ ảnh hưởng từ lần đầu, Sehun vừa hôn môi cậu thì ngay tức khắc cậu rút súng từ sau lưng ra, nhắm ngay mi tâm Sehun.

"Ôi chao" đây là lần đầu tiên Minseo nghe hắn cảm than như vậy, biểu tình cũng lập tứcchuyển trấn định, "Tôi không phải con gái, muốn ve vãn để tôi giúp anh tìm người khác" đây là động tác cậu xuất ra tốt hơn là giải thích.

Nhìn cây súng này, thập phần quen mắt, là lần trước lúc thi hành nhiệm vụ lấy ra, vốn muốn trách tội sau khi xong việc, nhưng người bị thương lại quên mất, điều này cũng tốt, trực tiếp nhắm ngay mi tâm của hắn.

Tay trái bắt lại cổ tay, hạ súng của cậu xuống.

"Cẩn thận cướp cò" biết rất rõ cậu không lên đạn.

Nhưng Sehun không biết, cậu chưa bao giờ nạp đạn vô súng.

Có lẽ quá bất ngờ nên, sau nửa tiếng đồng hồ Minseok vẫn nhấn mạnh cậu thực sự có thể giúp Sehun tìm bạn gái, thậm chí chất lượng tuyệt đối có bảo đảm.

Huyên thuyên một hồi bị Sehun nhốt ở ngoài cửa phòng.

"Sao lại không tán thưởng?" khổ não bị lãnh đạm, vẻ mặt buồn rười rượi quay về phòng khách xem ti vi, có lẽ nhiều ngày nay công tác coi như dễ dàng, thói quen ngủ trễ đã trở về.

Nhưng cậu chẳng thiết tha thưởng thức tiết mục nào nữa.

Trong nháy mắt lại nhớ tới hai lần cường hôn.

Quả nhiên, người cậu quen biết đều bất bình thường.

Minseok lại thích đào bới để tra tấn mình thêm, suy nghĩ nãy giờ vẫn chưa có kết quả, thì điện thoại vang lên.

Là Kai gọi, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

"Kim Sir, gần đây thế nào? Có nhớ tôi không? Tôi đi gặp cậu nhá"

Quả nhiên vẫn mồm mép, "Anh nên đàng hoàng một chút đi, cảnh sát bắt rất gắt" kéo màn cửa sổ ra, đối diện là công ty của Kai, mà cả con đường đều là sản nghiệp của hắn, tụ tập về đêm.

"Nếu mà bị chộp được, cũng sẽ không dễ dàng thoát thân, lần trước là vận khí anh tốt, taôi không có chạy theo bắt thôi" hình như mỗi lần Kai thoát đi trừng trị của luật pháp đều xuất phát từ cậu.

Cảm giác là ân nhân ghê.

Đương nhiên Kai nói huỵch toẹt những gì cậu nghĩ.

"Ân nhân, tiểu sinh có may mắn mời ngài dùng bữa cơm không?" ngữ điệu là nhẹ nhàng.

Chuyển đài tới ba lần, vẫn không tìm được tiết mục vừa lòng, nghĩ đi ra ngoài một chuyến thì thoải mái hơn, nhưng lo lắng Sehun một mình ở nhà, "Đợi tôi chút"

Để điện thoại xuống đến phòng Sehun, nhẹ gõ cửa.

Không ai đáp lại, "Anh Ohu ngủ rồi hả?"

Vẫn không có người đáp lại, chắc đang ngủ, vậy là cậu có thể an tâm ra cửa. Đi về phòng thay tây trang, lại cảm thấy, mặc như vậy có khiến người ta chú ý quá không, phải biết rằng, cảnh sát và xã hội đen gặp gỡ thân thiết thực sự sẽ bị bãi chức.

Trước tủ quần áo bắt đầu do dự, khoác áo lông được rồi, dù giờ ngoài trời cũng đang lạnh.

Áo lông màu đỏ rượu, hài lòng xuất môn.

Mới đến dưới lầu, chưa ra tiểu khu, thì có xe tới đón người.

Quay cửa kính xe xuống, Kai chống cằm nháy mặt với Minseok. "Tsk tsk, nhìn xem, quần áo tỉ mỉ? Màu đỏ rượu rất hợp với cậu" trêu ghẹo.

Quả nhiên, Kai lựa chọn quán mà mình kinh doanh, hai người tới một gian ưu nhã, bên trong quả thật có nến, rượu và vài món.

Ngọn nến phát lên ánh sáng nhạt, đong đưa bên gò má Minseok rất là nhu hòa.

"Thế nào, khá chứ?" tự mình rót rượu đỏ cho Minseok.

Lắc lắc ly rượu, nhấp miệng, ừm, rượu ngon đây, "Chẳng giống báo ân gì cả, anh đang ve vãn à?" khóe miệng hơi nâng lên, rất là thỏa mãn hưởng dụng tảng thịt bò.

Nhìn cậu không ngừng nhấm nuốt, chỉ cảm thấy Minseok ăn thật là ngon.

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa hưởng mỹ thực, đều không đề cập tới sự kiện lần trước ở phòng thẩm vấn.

Thời gian trôi qua, sắc trời cực kỳ thích hợp ngắm sao, Kai vậy mà lại là người có khiếu thưởng thức, trực tiếp dẫn Minseok tới tháp cao để ngắm sao.

Trên đài thiên văn đầy đủ mọi thứ.

Minseok như đứa bé vậy, hứng thú nhìn kính viễn vọng, bắt đầu quan sát những ngôi sao ở xa. Có khi thấy những mưa sao băng xinh đẹp.

Vội vàng nhắm mắt hứa nguyện.

Mà Kai đứng một bên nhìn chăm chú vào hai tay chắp lại của cậu. Nghĩ người này, thật hiếm thấy.

Cậu sẽ không biết, ước hội đêm nay là vì Kai biết sẽ có sao băng, ngay cả dài thiên văn vốn kín người hết chỗ, nhưng dưới quyền lực của mình, hai người hưởng thụ yên tĩnh.

Tốt đẹp chính là buổi tối luôn không giữ được, sắc trời dần sáng lên.

Đưa Minseok trở về nhà.

Lên lầu còn không quên nói một câu "Những gì đơn giản rất hợp với cậu, đừng lúc nào cũng tây trang gò bó quá mức"

----------- X I U M I N ❤ B A O Z I -----------

Sáng sớm, một đêm không ngủ cậu nghỉ ngơi chút trên salon, vừa vặn Sehun ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị làm điểm tâm. "Mệt à?"

"A, không gnủ được" nỗ lực mở to hai mắt, vặn thắt lưng "Anh Oh chuẩn bị làm cái gì? Đói quá"

Nhìn xuống tủ lạnh, pha cà phê, chiên trứng, làm sandwich.

Chờ hai người ăn xong, Mnseok không tình nguyện chuẩn bị đến bót cảnh sát, lại ở nửa đường bị Jong Dae chặn lại.

"U, đã lâu không gặp, sao buồn bã ỉu xìu vậy, đêm nay có rãnh rỗi không? Mời đi chơi"

Nếu như bình thường, Minseok tuyệt không hai lời liền đồng ý, nhưng bây giờ, trong nhà còn một người. "Không được rồi, tao phải về nhà đúng giờ"

"Ui chời, tiểu tử ngươi muốn về nhà đúng giờ, giấu cái gì trong nhà phải không?"

Mặc kệ hắn, phe phẩy trên cửa sổ xe, ý bảo muộn rồi nên đi trước.

Mới đến bót cảnh sát, ra thang máy, thì nhận được điện thoại của Sehun,

"Alo"

"..."

"Anh xác định?"

Trước đây không biết, nguyên lai tổ trưởng của mình cá tính đến vậy.

Vội vã gọi cho bekhyun, xong lại vội vả về nhà.

Trở lại tiểu khu, thấy Sehun ăn mặc chỉnh tề đứng ở dưới lầu đợi, trên mặt mỉm cười nhẹ.

"Cũng vì muốn ăn cơm dã ngoại, đang làm việc mà lại bảo tôi về à? Anh là tổ trưởng thì không sợ, nhưng tôi là thuộc hạ a, bị cách chức thì sao bây giờ"

"Cậu diễn thuyết dài dòng gì ở đây vậy?" mở cửa xe ngồi vào phó lái, sau đó lnhờ Minseok nịt dây an toàn.

"Ở nhà chẳng tìm được dụng cụ dã ngoại nào hết, vậy sao cậu sống nổi hay vậy"

"A, vậy thật là xin lỗi, tôi ở đây chưa tới một tháng, đâu có tệ đến vậy" đầu tiên là đến những dụng phẩm dã ngoại, rồi mới chạy xe tới công viên, hoàn cảnh tốt, có lẽ do đang giờ làm việc nên chỉ thưa thớt vài người.

Chọn một chỗ ngồi dễ nhìn, vì chiếu cố bệnh nhân nên phải mua đồ ăn bảo đảm. Thực sự là khổ cực.

Bảo là muốn uống cà phê, cũng chuẩn bị, rót một ly đưa cho hắn.

"Cậu uống trước"

Không ngờ Sehun biết điều đến vậy.

"Tối hôm qua, cậu đi với Kai" là khẳng định, thì ra hắn không ngủ. Muốn giải thích thế nào, cũng vô dụng.

"Hắn cầm súng chỉa vào đầu tôi, không đi sẽ nổ súng, làm sao bây giờ, hết cách rồi" mạnh miệng nói dối, múc một muỗng bánh ga-to cho vào mồm xua tan đi cảm giác xạo sự.

Muốn tiếp tục vạch trần Minseok nói dối thì, miếng bánh chặn ngay miệng của hắn.

Quên đi, không cùng cậu so đo,

Từ túi áo móc ra cây bút, nâng cánh tay phải bó thạch cao lên, "Ký tên"

"Gì?"

"Ký tên" lần này là trực tiếp nhét cây bút vào tay Minseok bắt ký tên, "Lưu làm kỷ niệm"

Đang cầm thạch cao, nghiền ngẫm "Muốn ký cái gì? Kim đại thiếu gia đến thăm à? Hay là thành tích của tôi? Hay để tôi vẽ cho, tôi vẽ đẹp lắm, ai u~"

----------- X I U M I N ❤ B A O Z I -----------

Gần nhất bót cảnh sát kiểm tra đối chiếu sự thật, Minseok không bao giờ dám tranh thủ lúc rảnh rỗi trốn đi, vẫn theo Baekhyun chạy ở bên ngoài điều tra, ngày hôm nay vừa lúc đi tới hội Tam Hợp.

Cứ như vậy hảo xảo bất xảo đụng phải Kim Kai.

Quay cửa kính xe xuống làm ra một bộ ghét bỏ.

"Cậu không việc làm sao? Mỗi lần thấy đều chơi bời lêu lổng"

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top