Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 16 ❤ XIUMIN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời chuyển thu khá lạnh, thời gian trôi qua thật nhanh, không dậy sớm đến bót cảnh sát nữa, Minseok cũng chẳng quen mỗi ngày ngủ thẳng đến khi tự tỉnh, trong nhà tủ quần áo bị những bộ thường phục của Kai chiếm gần hết âu phục, nhưng tuyệt đối không bỏ được tây trang yêu thương của cậu.

Nếu không, lại bắt đầu bày vẽ mua tây trang mới.

Mò mò dậy sớm sửa soạn xong, ở trước cửa mang giày thì quét mắt trong tủ giày cất giấu súng, dấu ngang lưng.

Không phải đi tới chổ Kim Kai.

Mà là đi gặp tổ trưởng Oh Sehun.

Thật đúng là chọn một địa điểm gặp mặt đơn sơ. Minseok ở trong hẻm nhỏ tìm thật lâu mới phát hiện nhà này có vẻ là cửa hàng từ xưa, cửa rất nhỏ, đẩy ra có chuông gió, tiếng vang thanh thúy báo hiệu chủ biết có khách ghé.

"Là Kim cảnh quan phải không, mời lên lâu." Là một ông lão có nụ cười hiền lành.

Đến ông lão còn biết cậu, đột nhiên cảm thấy danh khí tăng nhiều, khỏi cần phá án to gì, chỉ cần đẹp trai là đủ, phải không nào? Tiêu sái hất mái sang bên.

Ôi quá khen!

"A, anh Oh tới sớm thế, quả nhiên là người nghiêm cẩn cẩn thận"

Sau khi ngồi xuống đầu tiên là thấy Sehun nhìn mình chằm chằm, chột dạ, sao hôm nay mình và Sehun mặc trùng áo vậy, chỉ khác kích thước, đảm bảo cùng một nhãn hiệu. Thậm chí cà- vạt đỏ có hoa văn đen nữa.

Ông chủ nhìn hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ,

"Thế nào? Mặc đồ đôi luôn à" nhẹ nhàng nói khiến kẻ khác kinh tâm động phách.

Sehun điều chỉnh cà- vạt.

Lúng túng ho nhẹ, muốn nhìn một chút phản ứng của Minseok, haiz? Cũng không tệ lắm, khuôn mặt tươi cười đón chào cùng ông chủ đàm phán, chắc chắn còn thân với anh Oh hơn mình.

Đúng là tiểu tử thích vuốt mông ngựa.

Mục đích gặp mặt sau khi Minseok ăn uống no đủ mới bắt đầu.

Đại khái tuyến báo gần nhất có buôn bán súng ống, giao dịch ngay nam khu, nghe nói là có tổ chức ngầm có động tĩnh, tranh quyền. Khẳng định Kai có sở động, đương nhiên, đoạt mối làm ăn hắn sẽ không làm ngơ, nhưng tuyệt không dẫn theo Minseok, nguy hiểm có chút cao.

"Nhưng cậu thân là cảnh sát, nói vậy biết mình nên làm gì rồi chứ"

Ăn một miếng đầy thân sĩ, lấy giấy ăn lau khóe miệng "Dạ, cháu sẽ nghĩ biện pháp, hắn không quản được cháu đâu"

"Nhưng có chuyện ta muốn tiết lộ, khả năng có liên quan xã hội đen bắc khu"

Ngực đánh bộp, có liên quan tới lão gia nhà mình, Minseok biết lão gia mình chuyển súng ống, đâu dám nghĩ án tử sẽ do mình phụ trách.

Sehun thấy sắc mặt cậu lúc sáng lúc tối thì hỏi có cần rút khỏi nhiệm vụ không.

Cậu biết tổ trưởng quan tâm, dù sao loại án kiện có quan hệ này cảnh sát bất năng tham dự, nhưng bót cảnh sát ngoại trừ Sehun không ai biết gia đình Minseok.

"Phỏng chừng lần này phải có tôi tham gia mới ổn" lắc đầu cự tuyệt hảo ý của hắn, chính tay đâm cha cảm giác rất kích thích.

Chiếc đồng hồ ngay mặt tiền cửa hàng điểm mười một giờ, trưa rồi, Minseok đưa túi công văn giao cho tổ trưởng.

"Đoán xem ~ "

Cậu nhếch miệng chờ mong được khen ngợi, nhìn vô cùng khả ái.

"Đây là gì?"

"Này! Phải đoán chứ?"

Phối hợp hứng thú với cậu, Sehun làm bộ đoán sai hết, Minseok ngốc nghếch hào hứng nói cho hắn biết.

"Vừa tới tổ trọng án chẳng phải anh giao cho tôi nhiệm vụ chăm sóc đặc biệt sao? Đừng cho là tôi lơ là Kai, mấy tháng này tôi đều có điều tra. Chi tiết đều ở bên trong, anh trở về cục rồi xem" mắt chớp liên tục hứng khởi.

Quả nhiên, tiểu tử này không khiến hắn thất vọng, chăm sóc đặc biệt thật đáng giá.

Rời quán nhỏ, ông chủ thân thiết hoan nghênh bọn họ trở lại, còn chuẩn bị không ít thực vật cho hai người.

Vỗ lưng Minseok "Vừa nhìn là biết không biết tự chăm sóc bản thân, gầy như vậy, nhớ ăn nhiều chút"

Một lời trúng hai mục tiêu, Tạ lão bản chê cười.

Sehun bởi vì quá bận bịu, ít khi dùng cơm, hơn nữa còn bị thương, ông chủ đưa cho nhiều đồ ăn bồi bổ cơ thể.

Ra cửa liền hỏi hắn "Đây là cha anh à? Tốt quá à" cầm thực vật lên khoe khoang "Lần đầu gặp mặt cho nhiều như vậy "

"Trước đuổi bắt đánh nhau ở đây, ông chủ rất chiếu cố tôi, ông ấy không có con trai, nên nhận tôi là con nuôi"

Kỳ thực cậu không biết, bình thường ở trước mặt ông chủ hay nhắc tới cậu, lần này gặp mặt tại đây cũng là ông chủ muốn gặp người có năng lực nhưng đầu óc hơi tàn tàn từ miệng Sehun kể.

Anh Oh lái xe tới, ở góc đường hỏi cậu có muốn hắn đưa về không.

"Anh muốn chở tôi tới chổ Kim Kai bằng xe cảnh sát à? Điên rồi sao, tôi còn muốn sống hơn trăm tuổi ~ "

Minseok đứng ở một bên chờ Sehun đi, thẳng đến đại lộ, mới ở phía sau hô to "Đừng có làm mất tài liệu nha! Máu mồ hôi nước mắt của tôi đó! ! !"

A, Sehun chỉ mơ hồ nghe được "Máu tôi đó ~ "

----------- X I U M I N ❤ B A O Z I -----------

Nhìn thời gian còn sớm, khẳng định Kai đang xử lý công sự, giờ đến quấy rối hắn cũng không đúng. Liền chuẩn bị đi bộ một chút.

Vừa vặn qua một cái chợ thì có một công viên, bên trong có vài đứa bé chơi đùa. Trong nháy mắt cậu nhanh hơn cước bộ, nhìn bọn nhỏ đang sung sướng nhảy trên đệm nhún, vcó cả phụ huyng chung quanh dặn dò, khóe miệng cũng theo tiếng cười của bọn nhỏ cong lên.

Hồi ức, mẹ mất từ nhỏ nên cậu chưa từng hưởng thụ qua tình mẫu tử, lão gia vội vàng sử lý mọi chuyện, trên cơ bản cậu ở chung nhà với Jong Dae hồi năm nhất đại học, tuy rằng mẹ nuôi đối với cậu tốt, nhưng, đó không phải là tình thương của mẹ, không cùng huyết thống tình thương của mẹ luôn luôn thiếu gì đó.

Jong Dae luôn nói mẹ nuôi quan tâm Minseok hơn, thậm chí vì chuyện này mà hai người không ít lần đánh nhau, nhưng hắn không biết, mẹ nuôi rất thương hắn, Jong Dae cứ cố tỏ ra mạnh mẽ, chuyện gì cũng hiểm khi nào tâm sự với ba mẹ, vì vậy mẹ nuôi thường nhờ Minseok thử hỏi dò hắn ra sao, đôi mắt đầy lo lắng ấy chẳng thể nào giả được.

Minseok cảm thấy hâm mộ Jong Dae, hắn có một gia đình hoàn chỉnh không phải sao? Đây là mong muốn mãi không bao giờ thành của Minseok.

Nhìn bên trong công viên cha mẹ nắm tay con mình, mắt chứa đầy ấm áp.

Lẳng lặng đứng tại chỗ, tựa hồ đang tưởng tượng người mẹ qua đời đang cùng cậu chơi đùa, nhưng mọi thứ lại mờ mờ ảo ảo.

Nếu không phải mấy đứa bé ầm ĩ chạy trốn đụng phải cậu, nói vậy cậu vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ.

Cười cười rồi xoay lưng cất bước rời đi.

Chỗ đậu xe ở công viên, xuyên qua kính xe Kai nhìn nhất cử nhất động của cậu, ngay cả ánh mắt thâm trầm cô tịch cũng in rõ vào trong lòng.

Nhớ lại lão gia của Minseok nói "Thằng bé Minseok này từ nhỏ cô đơn, như bây giờ không tim không phổi thật ra là tự thôi miên bản thân."

Tìm cách làm cậu bớt đi cô đơn giờ đây tràn ngập trong đầu Kai, nhấn chân gas vòng qua công viên chắn đường Minseok đang buồn bã ỉu xìu.

"Lên xe"

Ai cũng cô đơn cả, nhưng khi hai người cùng chung một chổ. Thì sinh ra ấm áp, tham luyến hơi ấm này.

Cậu chưa từng nghĩ tới Kai sẽ dẫn cậu đến khu vui chơi, một nơi đầy trẻ em và tình nhân, còn mua vé nói chơi cho đã cả ngày hôm nay luôn.

A, đau đầu. . .

Đừng xem Kai lòng tràn đầy vui mừng dẫn cậu tới sân chơi, khi gặp những trò mạo hiểm lại chẳng dám tới gần, nhưng không thể để Minseok ngồi một mình được, đành thắt dây an toàn vô cùng chặt.

Khẩn trương đến đổ cả mồ hôi nắm chắt song sắt, trong miệng lầm bầm "Xong đời, chết tới nơi rồi" các kiểu vv...vv,

Minseok cười không ngừng "Là đại ca mà sợ mấy cái này hả, nhất định tôi phải nói cho thủ hạ biết, để bọn họ cười nhạo anh! Ha ha ha"

Đếm ngược 3•2•1, phi thuyền xoay 180 độ, 360 độ, tốc độ tuần hoàn khiến Kai sợ mật xanh mật vàng, nhắm chặc hai mắt nghiến răng nghiến lợi,

Mà phía bên phải Minseok dòm hắn, ha ha ha, buồn cười quá đi!

Cuối cùng cũng kết thúc, kỳ thực chỉ ngắn ngủn mấy phút, mà cả người như lạc vào cảnh giới, Kai loạng choạng thoát ra, tới chỗ ngồi liền vội vàng ngồi xuống, chớp mắt phát hiện Minseok đâu mất.

"Tiểu tử kia cư nhiên vứt bỏ mình" Thật thương tâm.

Một phút đồng hồ sau, Minseok đang cầm đồ ăn trở về, đều giao cho hắn. "Ăn chút đi, nếu không khó chịu lắm"

Quan tâm mình hả? Thật là cảm động, còn kém rơi nước mắt, nhưng Minseok cứ chọc quê hắn "Ha ha ha ha, thật không thể coi thường lão đại được đâu nha ~".

"Hừ, lần sau không bao giờ dẫn cậu đi chơi nữa"

"Tôi rất thích nơi này, lần đầu tiên mới tới đó" cắn miếng bánh, ngồi ở trên ghế dài duỗi thẳng chân, nhìn ngựa gỗ xoay tròn ngay phía trước, quả nhiên ở đây nếu màn đêm buông xuống, ngựa gỗ xoay tròn sáng đèn, nhất định rất đẹp.

Đáng tiếc bây giờ mới buổi trưa,

Quả nhiên Kai muốn về, hừ, tên dở hơi.

Nhưng cậu vẫn rất cảm tạ hắn, dù sao lần bất ngờ này là độc nhất vô nhị, có thể nhìn thấy mặt khác của Kai cũng là độc nhất vô nhị, ha ha ha ha!

Nhưng cậu không có hỏi, vì sao đột nhiên tới, vì sao đột nhiên khi cậu thương tâm cô đơn thì xuất hiện, rất thần kỳ đúng không, tựa như thần giao cách cảm, đột nhiên cảm thấy, mình đã bớt tủi thân phần nào.

Kết thúc cuộc dạo chơi, đi ô-tô chuẩn bị trở về.

"Hai ngày nữa anh có hoạt động gì không?"

"Hửm?"

"Là giao dịch, hay đi cảm thụ phương thức làm việc băng đảng"

"Từ nhỏ không phải cậu ở xã hội đen sao, cảm thụ còn chưa đủ à?"

"Này, tuy rằng ở trong đại viện, đều là mấy bang hội có tuổi, nhưng bọn họ ở trước mặt tôi luôn biểu thị là người hiền lành, tôi không cảm giác được, chờ lớn một chút, thì đi học rồi, lão gia có cho tôi tiếp xúc đâu, dù sao, ông ấy cũng không muốn tôi kế thừa, vân vân. "

"Ừm, không kế thừa mới tốt, cậu cứ sống như vầy là ổn rồi"

Từ từ, hai người thảo luận ưu khuyết điểm của băng đảng hoàn toàn đã quên ý đồ ban đầu, quả nhiên, Minseok người này, óc đậu hủ mà.

Anh Oh rất là phiền muộn.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top