Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu là cái gì? Tình yêu là gặp hay không gặp đều bồi hồi.

Thời điểm không gặp mặt, hai người tưởng niệm, một khi có thể gặp mặt, cố tình lại khủng hoảng, ngược lại lúchoài niệm không thể gặp mặt.

Nhưng Kai thề, theo ngày đó thành công đánh bại thành trì của Minseok, lại mất tung tích cậu.

Đình tịch gặp nhau, không biết Sehun rơi xuống từ đâu, thẩm vấn Jong Dae, chỉ nghe mỗi câu trả lời.

"Tự mình đi tìm thì có thành ý hơn."

Kai vận dụng người của mình, suy nghĩ xem cậu đang ở đâu?

Nếu người yêu biến mất, toàn bộ thế giới đều muốn tìm một người, vì cái gì lại tìm không thấy?

Kai chưa từng thất vọng như vậy, mỗi ngày hắn cứ đứng dưới nhà Minseok, nhìn cửa sổtối đen, mờ mịt ngẩn người.

"Lại dám trốn" hắn như thế nào cũng không tin, Minseok là cái người nhát gan. Chỉ vì một đêm xuân đó? Cậu bắt đầu hối hận.

Kỳ thật Jong Dae thật sự không biết cậu đi đâu, ngày đó lái xe cậu lòng vòng ra nội thành, theo cảm xúc của cậu.

"Jong Dae, dừng xe đi, để tao tự đi"

Hắn nghe giọng Minseok vô cùng bình tĩnh, không có lo âu hay luống cuống, hỏi cậu đi đâu, cậu nói mình cũng không biết, tới đâu hay tới đó.

Jong Dae thấy cậu không mang theo tiền, liền đưa bóp cho cậu.

Nghĩ thầm,người còn sờ sờ ra đó có bị mất không nhỉ? Không để ý, trở về nhà. Kết quả ngày hôm sau bị Kai thẩm vấn .

Hắn cảm thấy buồn bực thì chạy đến giải sầu, quá vài ngày sẽ trở lại .

Người nhỏ nhoi, chính là như vậy, chuyện gì không rõ cũng lười nghĩ, nhìn không thấu thì cứ thuận theo tự nhiên.

#

Sehun một người ở đêm khuya còn bận rộn, đáng tiếc không phải bận rộn công việc, mà là nội tâm.

Hắn biết ngày đó Minseok cùng kia tiểu tử đã xảy ra chuyện gì, Sehun đúng lý hợp tình phán định uống rượu vào loạn tính, thậm chí muốn bắt Kai về cục phạt riêng.

Nhưng cuối cùng buông tha cho,

Bởi vì Minseok đột nhiên mất tích , điện thoại ngay từ đầu vẫn tắt máy, không ai nhận nghe, sau lại đơn giản tắt điện thoại. Tiểu tử này muốn ra đi?

Làm cảnh sát, tối thiểu là phải đăng báo, nhưng hắn lại coi rẻ quy củ.

Nếu hắn tìm được, nhất định hung hăng dạy dỗ, nhưng hắn làm được sao?

"Kim Minseok. . . Kim Minseok. . . Minseok. . ." Một mình yên lặng  gọi tên của cậu, vang vọng trong đêm vắng.

Đột ngột tiếng chuông  di động reo khắp văn phòng. Sehun chẳng quan tâm lắm, dù sao vẫn là dãy số xa lạ.

Nhưng điện thoại vẫn reo.

Phiền muộn nhận điện,

"Alo, anh Oh sao giờ mới nghe!"

Sehun ngây ngẩn cả người, thanh âm nàyrất quen thuộc , đánh chết hắn cũng không nhận lầm.

"Min. . . Seok . . ?" Hắn thực hoảng hốt, cũng không dám tin, "Cậu ở đâu?"

Người bên kai nói rất thấp, như trộm nói chuyện, đề phòng cái gì, "Tôi ở bến tàuLong Sơn, đây là chổ chúng ta điều tra giao dịch súng ống, anh mau tới, tôi gởi cái địa chỉ."

"Cậu chạy tới đó làm cái gì?" Sehun thật sự không hiểu tiểu tử này , độc thân lẻn vào địch doanh, vẫn là đại bản doanh.

"Tôi điều tra mà"

Sau đó mới biết được, mấy ngày nay vô cớ mất tích là cậu một mình chạy tớiđiều tra nơi giao dịch súng ống. Vì sao không về nhà, là bởi vì vi có người theo dõi cậu, đã biết địa chỉ, rơi vào đường cùng mới không liên hệ, di động không mang, dãy số này là mới mua.

Minseok không phải vì trốn tránh, mà là đem chính mình dấn thân vào sự nghiệp cảnh sát, thật đúng là kỳ lạ.

"Tôi tới liền."

#

Tới chổ theo địa chỉ Minseok gởi, liếc mắt một cái liền ngắm tới cách đó không xa một bàn tay nhỏ đang vẫy vẫy trong góc tối.

Không đầu không đuôi đích ôm lấy người, cảm giác tốt lắm, đó là thân thể an ủi, trần thế tưởng thưởng.

"Làm tôi sợ gần chết." Hắn sợ Minseok nghe ra chút cái gì, lại bỏ thêm một câu, "Làm cảnh sát chơi đùa mất tích trở về viết báo cáo!"

"Anh Oh đừng vậy nữa, anh xem tôi cố hắng thế nào nè, tìm được đại bản doanh mà các anh chưa lần ra, hiện tại thời điểm vừa vặn, năm phút nữa bắt đầu một giao dịch, xem ~" quơ quơ camerastrong tay , "Tôi còn chụp chứng cớ ~"

Kỳ thật Minseok có tư tâm, cậu nghĩ muốn bắt thương vụ giao dịch này của lão gia, lão gia sẽ không phải đối tượng , sẽ không đầu cơ trục lợi súng ống đạn được , cũng sẽ không phạm tội .

"Anh Oh bị sao vậy?" không biết vì cái gì cậu cảm thấy ánh mắt Sehun là lạ.

"Quên đi, chờ án tử xong tôi hỏi tội cậu." Sehun vòng vo tâm tư ở vụ súng ống.

"Biết đối tượng giao dịch không?"

"Nam khu, định làm vài động tác, liên hệ bọn họ" chỉ chỉ phía trước, "Bọn họ liền theo bên kia đến, không có súng, sẽ không nháo, có mang theo không?"

Huých hạ bên hông, Sehun lấy ra hai thanh, để ngừa vạn nhất sợ Minseok không có, "Một cây của cậu"

"Hắc hắc, anh Oh thật cơ trí." quả thật mình không mang.

Liên hệ cảnh cục đồng sự, bọn họ dẫn người chạy đến.

Nhìn đồng hồ đeo tay, thời điểm gần tới, hai người ẩn vào đại bản doanh, trốn nơi hôn ám.

Minseok bắt đầu mở cameras, "Anh Oh biết sử dụng không?" Thật gà mờ mà.

Bó tay, cái tên ngốc này.

"Suỵt, bọn họ đến" cách đó không xa đại cửa sắt mở, kéo vang cả kho. Chỉ thấy vài tên mặc đồ đen tiến vào. Thùng trong tay chắc chắn là tiền mặt.

Đầu tiên là tiến hành rà soát người, không mang vũ khí, mới đem mở kho hàng, bên trong quả thật là súng ống, đều là đồ mới, ngay cả cảnh sát cũng chưa từng dùng, cư nhiên tới trước trong tay xã hội đen.

Di động rung rung, là tin nhắn, Baekhyun mang theo người đang chờ bên ngoài.

Còn kém một tay giao tiền, một tay giao hàng .

"Anh Oh xem, kia không phải tiền." Minseok chỉ vào đám người kia, trong rương không phải tiền mặt, là một hàng bạch phiến.

"Cừ thật, bọn họ cư nhiên một tay thuốc phiện một tay súng ống. Tội này bọn họ có chịu được." Minseok bắt đầu cảm thán.

"Cảnh sát! Đứng im không được động!" Sau khi xem hình ảnh Minseok chụp được, bắt đầu hành động , đám người kia nghi hoặc, nhìn bọn họ chằm chằm hai người, cửa lớn lại mở, là một cả đội cảnh sát đột kích.

Toàn bộ bị tóm.

Nhiệm vụ thành công.

"Anh Oh, công lao này miễn viết báo cáo được không?"

Tiểu tử này, thật đúng là thích phạt.

#

Kéo thân mìnhmỏi mệt, xụi lơ ở sô pha văn phòng của Sehun, mồm to uống nước.

"Mấy ngày nay mệt chết "

"Đừng bao giờ ... mất tích vô cớ nữa." Sehun nhìn cậu, uống nước còn trộm thè lưỡi.

"Không phải tình huống đặc biệt sao, a đúng rồi, anh Oh tôi về nhà được không?" cậu muốn tắm một cái rồi ngủ thật ngon.

Sehun hạ cửa chớp, xuyên thấu qua bóng đêm nhìn thành thị như trước đèn đuốc sáng trưng .

"Trước đừng trở về, để ngừa vạn nhất còn có người theo dõi." Kỳ thật hắn là có tư tâm, không muốn cho cậu trở về, không muốn Kai tìm được. Chỉ có mình mới được giữ lấy cậu.

Minseok mất tích mấy ngày, liên hệduy nhất là mình, cho dù có công tác, hắn cũng đủ may mắn, trong lòng Minseok vẫn nhớ đến điện thoại của tổ trưởng.

Có điểm ngoài ý muốn cậu vẫn nhớ kỹ.

"Vậy ở nhà anh Oh nhé! ?" Cậu nhớ mùi thức ăn thơm ngon của Sehun .

Không nói hai lời, đầu tiên Sehun đưa cậu về nhà mình, mệnh lệnh cậu ngốc ở nhà, đừng tùy tiện xuất môn, cũng không cho tùy tiện mở cửa.

Cho dù là thu được súng ống, ai biết còn có dư đảng , nếu tìm được Minseok thì vô cùng nguy hiểm. Huống chi thân phận cậu lại đặc thù, cảnh sátnằm vùng, coi như là dưới tay của lão gia.

Phải đế ý nhiều mới tốt.

Sehun tranh thủ đi siêu thị, dù sao từ lúc Minseok mất tích, hắn chưa về nhà, tủ lạnh đã sớm là rỗng tuếch .

Quét sạch một phen, hắn chuẩn bị làm gà, thêm cái lẩu, thời tiết lạnh, ăn chút ấm áp.

Quả nhiên cũng hợp Minseok ăn uống, ăn một miếng khen một câu rồi lại ăn.

"Không liên hệ với bắc khu à?" Lão gia cũng thực yên tâm đứa con.

"Tôi chết ông ấy cũng không thở dài đâu." Cảnh đêm và vân vân, ở trong mắt cậu luôn bình thản vô kì, đến chỗ nào đều là nghìn bài một điệu, dối trá phồn hoa, buồn tẻ sống về đêm.

"Anh Oh tôi no rồi, đi tắm một cái ~" chạy tới phòng tắm, đại khái nửa giờ sau kêu người.

"Anh Oh! Tôi không có quần áotắm rửa!"

Tìm tòi trong tủ hồi lâu, mới kiếm được cái áo sơmi trắng.

Đẩy cửa vào, Minseok cũng chưa khóa cửa, lỡ. . . không khóa cửa thì như thế nào? Còn muốn xông vào xem trần truồng?

Lắc lắc đầu, bảo trì thanh tỉnh, còn cái người trong bồn tắm lớn đang híp mắt hưởng thụ tựa hồ không để ý mình bị thấy hay không, thị lực của Sehun không tồi, liếc mắt một cái liền phát hiện dấu hôn nhợt nhạt.

Nhíu mày, lòng chua xót.

"Anh Oh, quần lót mới hả" Minseok tắm rửa xong xuôi, mặc quần áo Sehun đưa, uống sữa đi tới.

Quả thật là mới. Hắn làm sao cho cậu mặc quần lót của mình được. Nhưng. . . Cái áo sơmi trắng kia thật sự là. . . Hấp dẫn. . .

Có điểm bạc đích áo sơmi, như ẩn như hiện lộ ra mặc quần áo người trước ngực đích hai điểm, vốn là vừa người đích quần áo, ở kim mân tích trên người liền có vẻ có chút dài quá.

Cậu vừa người, có chút thịt thịt, quả thật là khiến kẻ khác mơ màng.

"Nhưng cũng phải cho tôi cái quần mặc chứ."Cậu cố ý chỉ chỉ dưới thân, còn run rẩy, thật sự không quen, này đâu phải ở nhà mình. Nhà tổ trưởng vẫn phải ý tứ.

"quên mất, để tìm cho" ngắm đến thỏa mãn, vẫn thành thành thật thật đi tìm quần.

Tiết mục trên TV có điểm buồn tẻ, thấy Minseok gật gù, hơn nữa mới vừa rồi uống sữa, ợ nãy giờ.

Sehun vẫn còn tỉnh, hắn muốn hỏi, hỏi Minseok chuyệnlần trước, hỏi cậu ngày đó phát sinh với Kai. Nhưng không biết mở đầu thế nào, trực tiếp thì sợ Minseok mất mặt mũi, gián tiếp lại sợ tiểu tử này đáp gà đáp vịt.

Suy nghĩ vụt bay khi thấy Minseok đem chai sữa trống không vứt cho hắn, ý là anh vứt dùm, còn tui thì lười động.

Không biết vì sao, mới ở chungnửa năm, càng phát ra thân cận với Sehun. Tuy rằng phần lớn thời gian anh ấy đều trưng ra khuôn mặt lạnh như tiền, nhưng ngẫu nhiên cũng vui đùa làm cho cậu thật bất ngờ.

Nhìn Sehun bất đắc dĩ đứng dậy, cũng không răn dạy cậu.

Ngây ngô cười gọi hắn một tiếng, "Sehun" rất nhẹ, thực êm.

Sehun quay đầu lại, không biết cậu muốn làm cái gì,

"Ngày đó là ngoài ý muốn, tôi cũng không biết sao lại làm việc đó, có lẽ là cồn kích thích, hơn nữa hormonegiống đực, ừm. . . Anh  hiểu không?"

Minseok nói với hắn, hoặc là giải thích, mặc kệ là cái gì, Sehun có điểm vui mừng.

Hắn gật gật đầu, cầm chút đồ ăn vặt đi hướng phòng khách.

"Tôi hiểu" như là trưởng bối vỗ vỗ đầu vai cậu lấy an ủi, còn muốn nói cái gì, đầu óc cũng không bình thường .

Nếu hắn cũng uống rượu, hormone dị thường, có phải hay không lần đó chính là bọn họ, thật sự là nghĩ muốn, nhưng Minseok không phải người tùy tiện, hắn phải thay đổi loại ý tưởngkỳ quái này.

"Nghỉ ngơi đi."

Ước chừng mười hai giờ, rốt cục Minseok mới cuộn trên giường, mấy ngày nay giấc ngủ chập chờn, cậu cũng thề không làm người đào vong, thời khắc cảnh giác , căn bản là không thể đi vào giấc ngủ, rất thống khổ .

Nhưng lúc này, ngoài cửa chính là Sehun. Cậu thực an tâm ngủ sâu.

Ngay cả Sehunđẩy cửa mà vào cũng không biết, nhón chân đi đến bên giường, mắt nhìn chằm chằm vào cổ Minseok, nơi đó dấu vết quá chói mắt, khiến tâm hắn chẳng chút bình yên.

Hắn cũng không bắt buộc, không ép Minseok cùng tâm tư với hắn, trúng mục tiêu nhất định vân vân, hắn không tin, nhưng Minseok có loại ma lực gọi hắn không thể dứt bỏ, chưa bao giờ dám tuyên thệ hắn tình yêu, tựa như đứa ngốc, yên lặng quan tâm cậu.

Vậy là đủ rồi không phải sao? Có anh bảo hộ em, có anh trông coi em, em nghĩ muốn cái gì trong cuộc sống, anh đều cho.

Cho dù, em không lựa chọn anh.

Không cần nói cũng biết, trong lòng Minseok có Kim Kai, cậu ấy giải thích mình đều nghe lọt, nhưng, Sehun biết, đêm đó, Minseok không uống rượu, nếu chống cự, cái gì cũng sẽ khôngphát sinh, đã như vậy, thuận theo tự nhiên, làm.

Ngực đau, chua chát, khóe mắt hơi chút ẩm ướt.

Cúi đầu hôn lên đôi môi mê luyến.

Tình cảm này, đến đây lắng đọng lại .

Nhưng người, không nỡ rời xa.

Muốn cùng em cả đời.

Làm sao có em, làm sao có em được đây

#

Bình minh lên, thực hợp thời chiếu rọi ánh nắng vào gương mặt Minseok, có chút ngứa, có gì đó sờ soạng trên mặt mình.

Trở mình, không đi để ý tới,

Nhưng gì đó lại đặt sau lưng cậu, ôm chặt, còn cọ cọ, không buông tay.

Cậu mất kiên nhẫn , nhấc chân liền đá cái thứ gì đó làm phiền mình, loảng xoảng một tiếng, trọng vật rơi xuống đất,

Lúc này Minseok cũng hoàn toàn tỉnh, chỉ thấy Kai nằm dài trên mặt đất, xoa mông la đau.

"Sao anh lại ở đây?" Ủa cậu đang ở nhà Sehun mà? chắc giờ này anh Oh đi tới  cục rồi. Người nầy sao vào được! Không đúng, cậu ở nhà.

"Anh muốn chui đầu vô lưới hả! ?" Đầu óc bị nhúng nước?

"Em còn nói anh! Mất tích lâu như vậy mà cũng không chịu liên hệ! Anh chính là bạn trai của em nha! Tôn trọng chút được không!" Kai không đầu không đuôi nói một đống, đứng dậy một phác liền đè lên Minseok, ngửi ngửi mùi cậu, thật an bình dễ chịu.

"Này này, tiểu tử đứng lên!" Ghét bỏ chống đẩy người kia ra, "Mặt toàn râu không!"

Ủ rũ vài ngày, làm sao kịp cạo mặt, mới lún phún thôi mà.

Kai đột nhiên bất động , liền im lặng ôm cậu "Đừng mất tích nữa, đừng chạy ra khỏi phạm vi của anh, anh sẽ rối mất." Tay nắm thật chặt, cằm cạ cạ trên vai , thanh âm có điểm khàn khàn.

Minseok im lặng, để hắn ôm, chưa bao giờ thấy Kai xử sự như vậy, làm thủ lĩnhxã hội đen, cái gì yếu ớt đều bị từ bỏ. Nhưng hắn này giọng làn khàn khàn, mặc cho ai đều nghe ra được là nghẹn ngào .

"Nha! Đừng có lau nước mũi lên quần áo tôi! Áo sơmi của Sehun đó!"

===

Nội tâm độc thoại:

Kai: Kim Minseok, đừng có hòng mà trốn anh nha, buộc chặt em gắt gao luôn!

Xiumin: tiểu tử này, thần phiền!

Sehun: tôi sẽ không từ bỏ.

Chen: cho tôi chút đất diễn với!

ps: vì sao Kai lại đột nhiên xuất hiện, là Sehun gọi điện thoại.

"Ê, Minseok ở chổ tôi"

"Cái gì! Tiểu tử dám bắt cóc người ta hả!"

". . ."

"Nếu cậu ấy mà thiếu một cọng tóc tôi san bằng chổ các người liền!"

"Cậu ấy đang ngủ, mau tới đón đi"

". . ."  "Sao hôm nay tốt vậy, có suy nghĩ  bậy bạ với Minseok hả"

. . .

. . .

. . .

Tựa hồ là nghẹn thật lâu, Sehun mới nói.

"Cậu ấy thích anh." xong liền cúp máy, hắn vốn không thừa nhận, Minseok tối hôm qua, nằm mơ gọi tên Kim Kai.

Cứ như vậy đi, hết thảy đều theo ý cậu, đây là điều Sehun muốn làm.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top