Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con bé Becca này tôi còn tưởng là ai xa lạ, tôi vẫn thường thấy nó với Sarocha nhà tôi trên mạng mỗi ngày."

Bà Chankimha lần đầu nhìn thấy Becky ở trên ảnh vào 2 năm trước đã thấy ưng mắt. Bà không ngần ngại muốn con bé làm cháu dâu của mình. Nhưng thật ra đằng sau câu chuyện đó, là phải nói đến sự si tình của cháu gái bà.

Còn nhớ 10 năm trước khi bà đưa Sarocha về nhà ông bà, con bé vừa trải qua nỗi đau mất mẹ liền trở nên lầm lầm lì lì, không muốn nói chuyện với ai. Bà còn sợ đứa cháu duy nhất của mình bị bệnh tâm lí sau tổn thương tinh thần, liền mỗi ngày vào phòng cùng con bé nói chuyện.

Chính là mỗi khi vào phòng con bé, bà đều nhìn thấy cháu gái ôm tấm ảnh của một đứa con gái khác. Mặc dù con bé lúc đó đã rất nhanh giấu đi, không muốn cho bà nhìn thấy, nhưng giấu được một lần cũng không giấu được cả đời.

Bà đã mất đi đứa con trai duy nhất, đứa cháu gái này là cốt nhục của nó, bà yêu thương nó tận tâm, thay luôn cả phần của cha nó. Vì vậy khi bà hỏi về cô gái trong hình, Sarocha cũng không ngần ngại nói đó là người con bé yêu nhất.

Không muốn quá khứ lặp lại, bà Chankimha dĩ nhiên không phản đối chuyện tình yêu của cháu gái. Sau đó ông trời nhìn thấu nỗi lòng, lại để bà gặp được mẹ của cô gái đó, khi nhìn thấy ảnh của con bé, bà đã không chần chừ bắt lấy cơ hội cho cháu gái của bà.

"Thật ra lúc tôi nhìn thấy Freen cũng rất ngạc nhiên. Cũng không cần người lớn chúng ta can thiệp, hai đứa nó đã yêu nhau rồi."

Bà Armstrong cũng thích thú cười lớn. Khi bà nhìn thấy Freen ở sân bay, lại không nghĩ đến cô lại là đối tượng xem mắt của con gái bà. Trước đó bà Chankimha đã cho bà xem ảnh của cháu gái, cô gái xinh đẹp như vậy, nhìn qua một lần đã là ấn tượng khó phai.

Vì vậy đã có lần bà ẩn ý với Becky, khi nàng gặp người xem mắt, chắc chắn sẽ không phản đối.

"Đúng vậy, đúng vậy. Lần này đôi bên gặp nhau, có thể cùng nhau bàn đến chuyện tổ chức hôn lễ."

"Đúng vậy nha!!"

Một bàn 5 người, hai người phụ nữ lớn tuổi lại hăng say bàn chuyện đại sự của hai người trẻ tuổi. Ông Chankimha ngồi bên cạnh vợ cũng chỉ góp vài câu đồng tình với vợ mình. Lại nói đến hai nhân vật chính được nhắc đến, từ đầu đến cuối đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?"

Freen nghiêng người về phía Becky, thì thầm hỏi nàng.

"Em cũng định hỏi chị câu này."

Nàng nhìn qua cô, thì thầm đáp lại.

"Lúc nãy mẹ em nhắc đến chuyện xem mắt? Em chưa từng nói với chị nghe về chuyện này."

Nhận thấy cái nhíu mày của Freen, nàng âm thầm kêu cứu trong lòng. Giả vờ không nghe thấy câu hỏi của cô, nàng ngồi thẳng dậy gia nhập cuộc trò chuyện của mấy người lớn.

Bỏ qua ánh mắt muốn thiêu rụi của Freen.

.

.

.

"Freen à~~~"

Dùng bữa xong với người lớn, Becky được Freen đưa về căn hộ của mình. Chính là chủ ý của người lớn, nói rằng muốn cho hai người có không gian riêng với nhau. Dù sao chuyện cưới hỏi, cứ để người lớn chọn ngày là được.

Nhưng mà từ lúc rời khỏi nhà hàng, Freen không thèm nhìn mặt của Becky, lại cũng không nói chuyện với nàng. Mặc dù là những hành động ân cần mở cửa xe cho nàng những lúc lên xuống, hay cái nắm tay thật chặt khi đi bên cạnh nàng cô đều không quên, nhưng một cái nhìn chị ấy cũng không thèm nhìn nàng.

Becky xụ mặt, suốt quãng đường không ngừng gọi tên cô muốn dỗ ngọt.

"Chị vẫn còn giận em hả??"

Nhìn thấy Freen muốn vào phòng ngủ, Becky lập tức chạy đến chặn ngay trước mặt cô. Hai tay vòng qua ôm lấy cổ cô, gương mặt trẻ con, ngây thơ chớp mắt nhìn cô.

Sự đáng yêu của Becky là điều mà Freen không thể phủ nhận, và cô không bao giờ có thể cưỡng lại nó. Đưa tay ôm lấy eo nàng tránh việc nàng có thể bị mất đà mà ngã, nhưng giọng điệu vẫn có phần giận dỗi.

"Tại sao em lại giấu chị việc đi xem mắt?"

"Em..." Becky mím môi, đảo mắt tìm cách chống chế: "Em cũng không biết, là mẹ sắp xếp. Em đã nói với mẹ về việc của chúng ta. Mẹ cũng nói dù có từ chối thì cũng phải đi gặp người ta nói chuyện cho phải phép. Em là bất đắc dĩ..."

Nàng cụp mắt, nét đáng thương khiến Freen không thể nào giận nàng thêm nữa.

"Nhưng em cũng phải nói cho chị biết. Khi mẹ liên lạc với em thì em có hẳn 1 tháng để nói cho chị nghe. Lúc nãy ở bàn ăn chị ngượng biết bao nhiêu. Nếu lúc đó người xem mắt không phải là chị thì sao hả?"

"Thì tất nhiên em sẽ không đồng ý. Ngoài chị ra thì em sẽ không cưới ai cả!"

Ngay lập tức nụ cười Freen nở rộ trên môi, kế hoạch thành công dễ dàng như vậy. Cô siết chặt vòng tay hơn, cúi đầu thấp gần với nàng thì thầm: "Em vừa nói gì cơ? Em chỉ cưới ai?"

Becky biết mình đã trúng kế của Freen, nàng tức thời xấu hổ đỏ cả mặt, muốn đẩy cô ra.

"Chị đáng ghét, em không nói chuyện với chị!"

Dĩ nhiên là cô sẽ không dễ dàng để nàng đi như vậy.

Vòng tay siết chặt hơn như muốn hòa nàng vào cơ thể của mình, lại ép nàng vào cánh cửa sau lưng, không cho nàng cơ hội thoái lui.

"Em đã nói dối chị, vì vậy phải làm cái gì để bù đắp chứ bé con!"

Nụ cười của cô càng lúc càng gian xảo. Nhìn gương mặt càng gần sát lại, Becky thầm than trong lòng lần này không thể nào thoát khỏi cô được.

"Chị... em.. muốn đi tắm..." Nàng tìm kiếm lí do, muốn tìm đường thoát thân.

Freen hơi đảo mắt nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn nắng, nụ cười càng thêm đậm.

"Đúng vậy. Chị cũng thấy nóng, chúng ta cùng đi tắm."

"Không.. không phải.."

Becky la lên muốn từ chối. Nhưng ngoài việc la hét thì nàng không thể làm gì khác. Freen bỏ ngoài tai những lời kháng cự của nàng, bế nàng lên nhanh chóng đã hướng về phía nhà tắm mà đi tới.

Becky, kiếp nạn này nàng muốn tránh cũng không tránh nổi.

.

.

.

Khoảng thời gian bình đạm trôi qua tương đối nhanh, bà Armstrong ở Thái Lan một tháng xử lý xong công việc cùng chuyện tình cảm của nàng, cũng đã lên máy bay trở về Anh. Trước khi đi không quên căn dặn Becky có thời gian rảnh về thăm bà cùng chồng, đặc biệt nhắc nhở dẫn theo Freen về cho cha nàng gặp mặt.

Tất nhiên Becky không phản đối, đợi đến cuối năm nhất định dẫn cô về.

Bên cạnh đó bộ phim của cả hai quay suốt gần ba tháng, cũng đã sắp đi đến hồi kết.

"Bec, ngày mai cậu sẽ cùng Freen và Giám đốc đến dự lễ kỷ niệm công ty của Nita!"

Becky ngồi ở phim trường, miệng không ngừng hoạt động thưởng thức món sushi yêu thích của mình, song chân mày nhíu lại khi nghe Irin thông báo lịch trình ngày mai.

"Nita? Chẳng phải công ty của mình và cô ta là đối thủ sao? Tại sao lại phải tham dự?"

"Thực tế thì là vậy, nhưng mà trên lí thuyết cũng không thể nào thể hiện ra mặt. Thương trường vốn phức tạp, nếu chúng ta không đi lại có cơ hội cho báo chí viết bậy bạ. Đích thân Nita gửi thiệp đến, lại ghi rõ tên cậu và Freen. Không đi không được."

Becky bĩu môi chán ghét. Ác cảm đối với Nita ngày càng tăng sau rất nhiều chuyện cô ta đã làm với nàng và Freen. Mặc dù cô ta là chủ cũ của cô, nhưng rõ ràng là không nể mặt đồng nghiệp cũ, cứ luôn chơi xấu sau lưng hai người. Thêm cả mối quan hệ mập mờ trước kia, Becky không muốn nhìn mặt con người xấu xa đó chút nào.

"Đừng có rầu rĩ. Tớ sẽ chuẩn bị trang phục cho cậu. Đến lúc đó cậu sẽ là người xinh đẹp nhất, còn nổi hơn người kia chịu không?"

Irin cố làm dịu sự nóng nảy của bạn mình, cô đập vài cái lên vai nàng nói đùa. Nhưng mà Becky không có tâm trạng đùa giỡn, chỉ ậm ừ theo lời nói của cô.

Nàng đang bận nghĩ, ngày mai nhất định phải giữ chặt lấy Freen, không cho cái người xấu xa đó đến gần.

.

.

.

Trong ngành giải trí, công ty của Nita và công ty của Saint luôn là kì phùng địch thủ của nhau không ai không biết, kể từ khi thành lập, bọn họ đã luôn cạnh tranh nhau trên mọi mặt trận. Vậy mà ngày kỉ niệm 20 năm thành lập, Nita lại đích thân mời kẻ địch của mình đến dự.

Báo chí dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này thay nhau đến trước cổng để nắm bắt thêm thông tin, lấy về một ít thông tin sốt dẻo cho mình.

Xe màu đen của công ty dừng ở trước cổng khách sạn lớn của thành phố, và chỉ cần có người xuất hiện, phóng viên hai bên đã vội vã tác nghiệp.

Từ trên xe Saint bước xuống với bộ vest đen lịch lãm, vẻ ngoài điển trai thu hút mọi ánh nhìn từ các cô gái. Anh đưa tay, đỡ lấy Freen đang từ tốn bước xuống.

Hôm nay cô vận trên người bộ suit trắng hơi rộng, tuy nhiên vóc dáng cao ráo thon thả không biến mất đi mà trông cô càng thêm khí chất ngút trời, mái tóc đen được uốn xoăn luôn được xõa dài.

Sau khi được Saint đỡ xuống, cô xoay nhẹ người, đưa tay ra, đỡ lấy cô gái của mình trên xe.

Nàng mặc một chiếc váy trắng body ôm sát người, từng đường cong trên cơ thể được tôn lên trên từng cm. Xương quai xanh nổi bật trên ống kính, mái tóc được búi gọn, hiện rõ nhan sắc mà ông trời thiên vị cho mình, nàng nắm lấy tay Freen, dành tặng cho cô một nụ cười mà chỉ dành riêng cho mình cô.

Hai người khoác tay nhau, song hành bên nhau.

Saint ý tứ đi phía sau hai người.

Khách mời trong buổi tiệc hôm nay đa phần đều là nhân viên của công ty, bên cạnh đó có các nhà đầu tư, đối tác cùng với những người trong giới từng hợp tác hoạt động chung. Cùng với đó còn có vài phóng viên túc trực tứ phía của sảnh tiệc.

Sang trọng và náo nhiệt.

Chính là từ để miêu tả không khí vào lúc này.

Ba người xuất hiện trong sảnh tiệc dường như trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Bởi vì nếu không phải là quen biết thì cũng là người trong công ty của Nita xuất hiện ở bữa tiệc. Nhưng đối thủ cũng có mặt ở đây thì đúng là có thứ để bàn tán.

Chưa kể đến việc Freen từng là nghệ sĩ cũ của công ty, cuộc bàn tán lại càng thêm sôi nổi hơn.

Bọn họ đang muốn biết, Nita có ý đồ gì khi mời bọn họ đến đây.

"Xem kìa, tôi còn tưởng là ai xa lạ, thì ra là người quen cũ."

Bữa tiệc hôm nay ba người đến chỉ cho có lệ, chỉ muốn an phận dự tiệc rồi ra về. Nhưng chưa gì bọn họ chỉ vừa vào đến cửa, đã có kẻ đến muốn kiếm chuyện.

Freen nhìn cô gái có chiều cao tương đối với mình, nét đẹp sắc sảo với đường kẻ ở đuôi mắt khiến gương mặt cô ta nhìn vào rất phù hợp với vai kẻ ác, nụ cười khinh khi ngự trị trên đôi môi đỏ làm cô nhìn vào bất giác liền nhíu mày.

Cô không bao giờ quên được con người này, cô ta là nghệ sĩ của Nita.

Sadan!

Phía sau cô ta còn có cả Chinya đi cùng.

"Đúng là một đám sâu bọ đánh mãi không chết."

Chinya từ sau lưng Sadan bước lên, ánh mắt nhìn về phía Freen và Becky tràn ngập hận ý. Cô ta cùng Nita nhiều lần muốn cho hai người thân bại danh liệt, nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác đều có thể sống sót vượt qua.

"Cô cũng là một con gián quật cường, vẫn còn có thể đứng ở đây."

Freen nhìn Chinya nhếch môi. Công ty ba cô ta một phen khốn đốn, cả nhà mất hết. Nhưng bây giờ vẫn còn vênh váo đứng ở đây, xem ra Nita cũng rất chiếu cố cô ta.

"Mày..." Chinya trừng mắt lớn, muốn xông đến đánh người.

---------------------------------------

Mọi người nghĩ sao về cái này?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top