Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng chỉ có Becky là mặt tối thui. Cô ngồi thẫn thờ ở ghế từ lúc trời mưa tí tách đến khi trời quang mây tạnh.

Freen chỉ biết lắc đầu "chỉ là bình minh thôi mà.. lần sau chúng ta sẽ ngắm cùng nhau"

Becky vẫn ngồi im hướng mặt ra biển. Vậy là lần thứ 2 cô bỏ lỡ nó rồi. Không hiểu sao cô lại tiếc nuối như vậy, bình minh ngày nào mà chả có. Có khi nào đây là lần cuối cùng cô cùng Freen ở đây không.

"Nào.. chúng ta về thôi" Freen tiến lại gần kéo Becky dậy.

"Dạ" Becky mặt ủ rũ đi theo Freen.

Check out xong cả hai rời khỏi khách sạn. Xe đã được đậu sẵn ở sảnh, nhân viên mở cửa xe cho hai người.

"Chúng ta đi gặp dì Mee trước nhé" Freen quay sang hỏi ý kiến của Becky.

"Dạ" Becky nhàn nhạt trả lời.

Nhận được sự đồng ý của Becky Freen mới đạp ga phóng đi. Từ đây về đến quê Freen cũng mất 30-40 phút đồng hồ.

Dừng xe trước một tiệm tạp hoá, nói là cửa tiệm chứ thật ra cũng chỉ là một ngôi nhà mái ngói nhỏ, ở cửa ra vào có đặt chiếc tủ kính bên trong bày mấy hộp bánh gói kẹo. Trước cửa có chiếc bàn gỗ cũ bên trên để hộp kính nhỏ đựng mấy bao thuốc lá, ấm trà đá và vài phong kẹo cao su.

"Dì Mee.." Freen bẽn lẽn nhìn ngó xung quanh, người đâu không thấy mà toàn thấy chăn chiếu phơi ở ngoài.
"Dì Mee có nhà không" nàng thử gọi lần nữa.

"Có.. có.. chờ chút.." dì Mee leo từ mái nhà xuống. Xuống tới nơi dì phủi phủi hai tay cho sạch.

"Dì Mee.." Freen gọi cùng với nụ cười tươi rói.

"Aaa.. Freen.." dì Mee liền chạy tới ôm chầm lấy nàng "dì Mee nhớ con quá"

"Nào.. ngồi xuống đây" dì Mee kéo Freen ngồi xuống chiếc ghế nhựa màu đỏ đã phai màu. Giờ dì mới để ý có thêm người đi theo "đây là.." dì ngờ vực, vừa thấy quen vừa thấy lạ.

"Chào dì" Becky chắp tay cúi chào "dì còn nhớ cháu không.. cháu là luật sư của bà Chankimha.. trước có tới hỏi chuyện dì đó"

"À.. đúng rồi" dì Mee giờ mới nhận ra, cũng mấy tháng rồi. Lần trước gặp Becky là mặc vest chỉn chu lịch sự, nay Becky mặc quần sooc áo croptop bên ngoài có khoác thêm chiếc áo sơ mi thảo nào dì nhận không ra.

"Nhà lại bị dột hả dì.. để con lên sửa" Freen toan đứng lên thì bị dì Mee kéo lại.

"Chỉ là mấy viên ngói nứt, dì dán lại rồi.." con bé này vẫn vậy, trước kia việc sửa mái nhà nó luôn là người xung phong.

"Mấy việc như này sao dì không gọi Saint sang"

"Saint ấy hả.." Dì Mee thở dài "từ khi con biệt vô âm tín hắn như kẻ mất hồn vậy. Mẹ hắn bắt hắn đi lấy vợ nhưng Saint không chịu. Saint cũng đã nghỉ làm ở chỗ bác hai con, giờ đi làm ở công ty nào ấy ở huyện bên cạnh. Dăm ba tháng mới về một lần" nhắc đến Saint là dì Mee lại buồn. Làng này ai không muốn Saint làm rể Freen làm dâu cơ chứ. Hai đứa chăm chỉ hiền lành, thân thiết với nhau từ nhỏ. Dì Mee chỉ chờ ngày hai đứa về chung một nhà.

"Hắn nói kiếp này chỉ lấy con thôi"

Becky nghe xong thì như sét đáng ngang tai "lại gì nữa dị"

Freen cười trừ "bọn con chỉ là bạn bè thôi"

Dì Mee biết tỏng, lúc nào Freen trả nói vậy.
"Mải hỏi chuyện mà quên mất.. hai đứa uống gì.. nước mía nha" dì Mee không đợi hai người trả lời mà đứng dậy đi róc mía quay cho hai đứa luôn.

Chỉ mất mấy phút dì Mee đã bưng ra 2 cốc nước mía mát lạnh rồi hỏi chuyện tiếp.

"Mà hai đứa hôm nay đi đâu xuống đây.."

"Dạ.. con đến gặp dì để đưa cho dì cái này" Freen lấy trong túi xách ra một phong bì rồi đưa cho dì.

Dì Mee mở ra thì thấy bên trong có một xấp tiền "đây là.."

"Dì hãy nhận lấy.. đây là tiền con và nội nợ dì" ân nghĩa của dì Mee có tiền cũng không trả hết, số tiền ít ỏi này có đáng là bao.

"Không.. không.. dì không nhận đâu" dì Mee liền từ chối, cầm phong bì đẩy về phía Freen.

"Dì à.." Freen nhẹ giọng "dì hãy nhận lấy.. bên trong còn có địa chỉ viện dưỡng lão nội con đang ở.. hiện tại công việc con đã ổn định.. chỉ là.. con không hay về thăm nội và dì thường xuyên được.. nếu dì rảnh.. dì hãy đến chơi với nội con"

"Nhưng.. nhưng.. cũng không nhiều đến như này" dì Mee áy náy, số tiền trong bì thư này cả 100 triệu chứ không ít.
(mình quy sang tiền Việt cho dễ nhé).

Freen cầm phong bì đặt vào tay dì Mee rồi nắm chặt "dì coi như đây là tấm lòng của con"

"Con thật là.." dì Mee dưng dưng nước mắt, Freen có số tiền lớn như vậy ắt hẳn đã có công việc tốt.

"Sao con tìm được bà con" dì Mee thắc mắc, ngày phiên toà diễn ra dì không có tham dự được. Vậy nên mới dẫn đến chuyện không biết bà Chankimha đi đâu. Nghĩ đến thôi là dì lại áy náy.

"Tình cờ con quen biết Becky nên Becky nói cho con biết" Freen không biết nói từ đâu đánh bịa ra một câu chuyện.

"Ông trời đúng có mắt.. bao năm vất vả cuối cùng cũng có trái ngọt.. " dì Mee lấy vạt áo lau đi những giọt nước mắt đang rơi "giờ con đã có công việc, nội cũng đã tìm được.. cảm ơn trời đất"

Freen nghe xong thì chạnh lòng. Tiền là của Armstrong, nội thì được Becky thu xếp chu đáo. Tính ra nàng như kẻ thừa thãi trên đời này vậy.

"Trời cũng đã trưa.. hai đứa ở lại ăn cơm cùng dì nhé"

"Dạ thôi.. bọn con về luôn không lại muộn"

Freen chủ động đứng lên chào tạm biệt "lần sau con lại tới thăm dì và nội"

"Hai đứa về cẩn thận.. bữa sau nhớ về ăn cơm cùng dì nhé" dì Mee mắt đỏ hoe đứng dậy tiễn hai người.

"Dạ" cả hai vẫy tay chào dì Mee.

Freen không vào xe luôn mà còn nhìn mảnh đất nhà nàng một lần nữa rồi tiếc nuối lên xe.

Dì Mee nhìn chiếc xe màu trắng từ từ đi khuất rồi mới đi vào nhà. Ánh mặt trời xuyên qua mấy viên ngói bị thủng rọi thẳng vào mấy thùng hứng nước phía dưới. Nhìn quanh căn nhà đâu đâu cũng thấy nước, dì ngồi xuống giường nhìn xấp tiền trong tay mà nước mắt chảy ra.
Dì thì trai không ra trai, gái không ra gái nên nhiều người xa lánh kỳ thị. Từ ngày dì về cái làng này chỉ có nhà bà Chankimha là đối xử với dì thật lòng như một gia đình, cùng nương tựa nhau mà sống qua ngày. Có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo. Đôi khi chỉ có củ sắn củ khoai ăn qua bữa. Nghĩ lại quãng thời gian ấy tuy khó khăn nhưng mọi người quây quần bên nhau, giờ đây vì kiếm đồng tiền mà mỗi người một nơi. Cái tuổi của dì cũng không còn trẻ, một mình quanh quẩn ở quán nước xập xệ này được đến khi nào. Sống nay chết mai ai mà biết được.
Saint là chàng trai tốt. Ba Saint và ba Freen đều là ngư dân quanh năm lênh đênh trên biển. Nhưng cả hai đã ra đi mãi mãi trong một lần ra khơi. Saint may mắn hơn khi mẹ hắn không bỏ đi. Từ khi biến cố xảy ra Saint và Freen trở nên thân thiết hơn, bữa cơm của ba người cũng có thêm con tôm con cá. Saint yêu Freen thì cả cái làng chài đều biết. Trai tài gái sắc ai ai cũng ủng hộ.

————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top