Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37 : Hợp Đồng Của Họ Đã Bị Hủy Hoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 5 tháng 12, M thị đã đi vào mùa đông, đã bước vào mùa thu, ban ngày thời tiết trong xanh, nắng ấm, ban đêm nhiệt độ giảm xuống, không khô nóng khá thoải mái. Buổi tối 8 giờ, đón làn gió đêm đang từ từ thổi qua, khách sạn khách sạn Cực Quang quy mô nhất trong Mai thị đúng hẹn tổ chức tiệc sinh nhật long trọng cho đại tiểu thư nhà họ Armstrong, khách mời như mây, hầu hết đều là những nhân vật nổi tiếng, còn có các cậu ấm cô chiêu từ các gia đình khác.

Bạn cùng lớp kiêm bạn thân nhất của Razor Armstrong - Akira Schmidt đi qua giữa nhóm người, mặc một bộ vest màu xanh được ủi phẳng phiu, tóc trên đầu được chải tỉ mỉ, so với bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường như hai người khác nhau.

Cậu ấy cáo biệt cha mẹ, định đi tìm Razor Armstrong, cậu ấy dành nhiều thời gian hơn cho những dịp nghiêm túc như thế này, như vậy rất dễ dàng làm linh hồn tự do của cậu ấy bị nghẹn đến hư -- cậu ấy tình nguyện viết thêm một phần bài tập về nhà, cũng không muốn ở lại chỗ này. Đương nhiên, tiền đề là không cần cậu ấy phải tự động não.

Cậu ấy đi ngang qua vài vị con gái nhà giàu, họ mặc váy sang quý cao định, trong tay cầm champagne, đầy mặt tươi cười tụ bên nhau nói chuyện phiếm, cậu ấy lại không cẩn thận đã nghe đầy lỗ tai như này.

"Ai, các cô có nghe nói không, đại tiểu thư nhà Armstrong là giả."

"Đương nhiên có nghe nói, nhà Armstrong mở tiệc sinh nhật này còn không phải là muốn mượn cơ hội tuyên bố con gái thật sao? Làm đến thần bí như vậy mà."

"Người con gái thật kia, không phải là đồ nhà quê chứ?"

Akira Schmidt sau khi nghe thấy ba chữ "Đồ nhà quê" này, thân hình vô cùng tự nhiên mà xoay một cái, ở trước bàn ăn với khoảng cách rất gần họ dừng lại, giả vờ lấy đồ tráng miệng, vừa ăn vừa quang minh chính đại mà nghe lén.

Quan hệ giữa cậu ấy và Razor Armstrong thân thiết như vậy, Razor Armstrong cũng đặc biệt thích Becky Armstrong, làm anh em tốt đương nhiên cậu ấy muốn ở lại nghe họ sẽ "Nghị luận" chị gái của anh em tốt thế nào, lúc cần thì cậu ấy còn muốn xuất chiêu ra mặt, bênh vực lẽ phải!

Mấy người này không có khác thường, thần sắc tự nhiên bàn tán về Becky Armstrong.

"Tôi đoán hơn phân nửa là đồ nhà quê nha, thật không biết nhà Armstrong vì sao còn muốn nhận về. Nếu là tôi thì đã từ bỏ, tiếp tục xem Navia Armstrong là hàng thật."

"Nhà Armstrong có vẻ hòa nhã, nhưng tôi nghe người khác nói tính tình của cô ấy kỳ thật không tốt lắm nha, lần này con gái thật đã trở lại, có thể cô ấy sẽ xé người kia hay không đây?"

Cuối cùng, thêm hai tiếng cười vui sướng khi người gặp họa.

"Ha ha ha, có cảm giác có cảm giác này. Tôi nghĩ lại, mà nói không chừng người thật còn là con bé thúi quê kinh khủng, sợ rằng đây là lần đầu tiên gặp trường hợp lớn như này, lát nữa khẳng định sẽ xấu mặt, ha ha."

"Đồ nhà quê chưa hiểu việc đời, nói không chừng còn bụng dạ hẹp hòi. Ngày nào cũng cãi nhau để đuổi Navia Armstrong đi đây. Bất quá nói đến, tôi đã thật lâu không thấy qua con gái với con trai nhà ai xấu mặt ở mấy dịp này, ngẫm lại tôi cũng rất chờ mong."

Akira Schmidt nuốt một ngụm tráng miệng cuối cùng, liếc mắt nhìn bọn họ, nhàn nhạt lau ngón tay, chậm rãi nói:

"Mấy người chị gái ơi, tôi biết đại tiểu thư nhà Armstrong trông như thế nào."

Mấy người kia bị hoảng sợ, kinh hoảng mà tụ ánh mắt ở trên người cậu ấy. Sau khi thấy cậu ấy là một cậu thanh niên đẹp trai thì không khỏi trở nên khoan dung hơn, trong đó có một người còn rất có hứng thú mở miệng trả lời cậu ấu:

"Vậy cậu nói cho chị biết đi, cô ấy trông như thế nào."

"Chị ấy trông rất xinh đẹp,"

Akira Schmidt vừa nói vừa nhớ lại, rồi nở một nụ cười thật tươi với họ.

"Đều đẹp hơn mấy chị."

"So với chị ấy thì..... A, cũng không thể để chị ấy so với mọi người, như này đối với mọi người mà nói quả thật là tra tấn, cũng rất tàn nhẫn."

Mấy cô cậu kia tức khắc tức muốn hộc máu, miệng cũng méo xệch.

Nhưng Akira Schmidt lại không quan tâm, lại nở một nụ cười hồn nhiên, lễ phép nói:

"Vậy các chị hãy từ từ trò chuyện, tôi đi trước."

Sau đó thoải mái hào phóng đi thoáng qua họ, dường như không có việc gì tiếp tục đi tìm Razor Armstrong.

Người khua môi múa mép sau lưng người khác thì không xứng được cậu ấy tôn trọng.

Akira Schmidt lại đi đến phía trước thì thấy có tốp năm tốp ba con gái nhà giàu tụ tập ở bên cạnh Navia Armstrong, lâu lâu sẽ vỗ vỗ bả vai người kia, tựa hồ như là đang an ủi.

Chờ cậu ấy đến gần mới biết được họ đang nói cái gì, sau khi nghe được nội dung cậu ấy còn cố tình chậm bước chân lại, may mắn họ đều chuyên chú nói chuyện nên không ai chú ý tới cậu ấy.

"Navia cô đừng buồn, dù sao cũng là người con nhà Armstrong dưỡng hơn hai mươi năm, ai kia mới trở về khẳng định không bằng cô, tôi tin tưởng chủ tịch Armstrong họ vẫn thương cô nhất."

Họ cũng không biết tình hình thực tế trong đó, chỉ biết đại tiểu thư nhà Armstrong đã trở lại, nhưng nhìn thấy Navia Armstrong còn ở nhà Armstrong không bị đuổi đi thì đã cho rằng vợ chồng Arlan Armstrong vẫn là thương yêu người này nhất, vì thế sôi nổi lại đây an ủi, nhân cơ hội để cho quen mắt.

Navia Armstrong im lặng không nói gì.

Một người khác phụ họa nói:

"Đúng vậy đúng vậy, dù tôi chưa gặp ai kia, nhưng tôi cảm thấy người kia là đồ nhà quê khẳng sẽ kém hơn cô, không có giáo dưỡng, về sau vẫn sẽ xấu mặt bị người chê cười. Chờ người kia làm xấu mặt ba mẹ cô, rất nhanh sẽ không còn được họ thích nữa, cô vẫn là tiểu thư được sủng ái nhất nhà Armstrong."

Liên tục có người phụ họa:

"Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy khí chất cùng giáo dưỡng của người kia cũng kém hơn cô, con gái nhà giàu nào có dễ làm như vậy."

Tâm tình Navia Armstrong cuối cùng cũng tốt lên, ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiện và tốt bụng:

"Được rồi, đừng nói lung tung, cô ấy cũng là con của ba mẹ tôi."

Có người thấy thế, nói:

"Cô a, tốt bụng cũng đừng để người ta bắt nạt nha, đồ nhà quê không kiến thức còn nhỏ mọn."

Akira Schmidt nghe được thì không nói nên lời, cảm thấy lỗ tai bản thân cũng đã chịu ô nhiễm, nhanh chóng vội vàng tiếp tục đi tìm Razor Armstrong, tìm một hồi lâu cuối cùng cũng tìm thấy Razor Armstrong ở phòng chờ -- cùng với Becky Armstrong.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy người thật Becky Armstrong, ánh mắt đầu tiên đã ngây ngẩn cả người.

Nhìn thấy Becky Armstrong đang ngồi trên chiếc ghế đơn bọc da kiểu châu Âu, khuỷu tay chống cằm lười biếng, hai chân trùng xuống, mắt cá chân trắng như tuyết mảnh mai lặng lẽ dưới chiếc váy vải tuyn cao cấp lộng lẫy, mang theo quyến rũ ẩn dụ.

Lần đầu tiên Akira Schmidt cảm thấy có người mặc màu đỏ thích hợp như vậy-- chị ấy thực sự thích hợp mặc màu đỏ, giống như một đóa hồng kiêu hãnh đang nở rộ, và như ngọn lửa hừng hực, khí thế mãnh liệt không thể đỡ được mà cắn nuốt trái tim tất cả mọi người, làm người cam nguyện cúi đầu trước nàng.

Con người ai cũng thích cái đẹp, thích bản thân đẹp, cũng thích nhìn người khác đẹp, bởi vì cảnh đẹp ý vui.

Cậu ấy cảm thấy lời vừa rồi mình nói quá đúng -- chị ấy không nên so sánh với ai, bởi vì chuyện này đối với người đó mà nói thật ra quá mức tàn nhẫn, chị ấy đẹp không thể bác bỏ hay nghi ngờ.

Đúng lúc này, cậu ấy nhìn thấy cặp mắt đào hoa của Becky bỗng nhiên nhìn về phía mình, trong mắt mang theo ánh sáng sáng ngời lại đẹp mắt. Cậu ấy thấy nàng nhẹ nhàng mà mở môi đỏ ra hỏi một câu:

"Vị này là?"

Razor Armstrong quay đầu nhìn cậu ấy một cái, đứng dậy đi đến chỗ cậu ấy nói:

"Nga cậu ấy là bạn em, chị, em giới thiệu một chút, cậu ấy ah..."

Akira Schmidt lập tức bưng kín miệng cậu ấy, nghiêm trang nói:

"Chào chị, xin cho phép em tự giới thiệu. Em là Akira Schmidt, học chung lớp với Razor, năm nay mười bảy tuổi, độc thân chưa lập gia đình, không có sở thích xấu, là một thiếu niên năm tốt."

Tiếp theo nghiêm túc nói.

"Nếu chị bằng lòng, vì chị mà làm anh rể của Razor, thì em cũng OK."

Razor Armstrong ngửa mặt nói:

"Cút."

Becky ngẩng đầu nhìn hai người họ, cười tủm tỉm nói:

"Vậy chỉ sợ không được."

"Bởi vì chị đây thích phụ nữ."

Akira Schmidt dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Razor Armstrong, vẻ mặt đau kịch liệt mà nói:

"Thật xin lỗi Razor, chúng ta chỉ sợ...... không còn là anh em nữa."

Qua mấy ngày nữa cậu ấy sẽ chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật chuyển đổi giới tính, dũng cảm theo đuổi tình yêu!

Razor Armstrong nở một nụ cười "thất lễ" với chị mình, sau đó che miệng Tống Văn, mỉm cười nói:

"Cậu lại không đứng đắn với chị tôi thử xem, tin tôi chặt đầu chó của cậu xuống hay không?"

"Dừng dừng dừng, anh hai anh hai, cậu là anh hai rồi, tôi đi, đừng làm loạn kiểu tóc của tôi, lát nữa bị mẹ tôi thấy kiểu tóc tôi bị rối, bà sẽ mắng tôi!"

Becky thể thấy rằng hai người họ có một mối quan hệ tốt, cười tủm tỉm, không nói lời nào. Razor Armstrong buông cậu ấy ra, hỏi cậu ấy tới làm cái gì, cậu ấy đúng sự thật bẩm báo:

"Bên ngoài quá nhàm chán, đề tài nói chuyện cũng không thích hợp với linh hồn tự do này của tôi."

"Bọn họ nói về chị đúng không?"

Akira Schmidt sửng sốt một chút.

Becky rất có hứng thú mà nhìn cậu ấy:

"Bọn họ nói chị cái gì, có thể nói cho chị nghe một chút không?"

"Ha, không có gì, thật sự không có gì, chị ơi chị không cần nghe mấy cái này."

Lời của những người đó đều không dễ nghe, người bình thường nghe xong cũng sẽ không thoải mái. Mỗi người đều có lòng tự trọng, cậu ấy không hy vọng những lời này sẽ thương tổn đến Becky Armstrong.

Chị ấy không làm gì sai, tại sao lại phải chịu những lời vu khống này?

Becky cười nói:

"Đừng lo lắng, trong loại chuyện này vốn dĩ chị cũng không mong có thể nghe được lời hay, cậu chỉ cần nói là được, vừa lúc chị cũng nhàm chán, coi như làm là giúp chị đây giải buồn."

Akira Schmidt cuối cùng không lay chuyển được Becky, cũn chỉ nói chung chung mấy lời khó nghe cũng uyển chuyển đổi từ. Trong lòng Becky biết rõ, đơn giản chính là có người cảm thấy nàng không ra ánh sáng được, sẽ làm nhà Armstrong mất mặt, so với người ở nhà Armstrong 24 năm đại tiểu thư Navia Armstrong không bằng, nàng không hợp với Navia Armstrong vân vân.

Sau khi Akira Schmidt nói, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định nói mấy lời nhóm người kia nói với Navia Armstrong thuật lại cho nàng, sau đó thật cẩn thận mà nhìn nàng.

Becky rất có hứng thú mà giơ giơ lên mi:

"Ah? Họ nói như vậy? Cảm thấy chị không bằng Navia Kaslana?"

Razor Armstrong sợ nàng không cao hứng, nhanh đổi đề tài:

"Đúng rồi chị, chị muốn mời ai đi khiêu vũ trước?"

Điệu nhảy đầu tiên trong bữa tiệc có ý nghĩa vô cùng, nhân vật chính của bữa tiệc mời bạn nhảy cũng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, cũng sẽ trở thành tâm điểm của mọi người, điều đó có nghĩa là nhân vật chính rất coi trọng người này. Mà ở lúc giới thương mại tụ ở bên nhau, hàm nghĩa của bữa tiệc cũng sẽ được gia tăng, nhân vật chính mời ai, khách khứa cũng sẽ tự nhiên mà giải đọc hành vi này thành bọn họ muốn hợp tác cùng người đó.

Nhóm cậu ấm cô chiêu lớn lên trong môi trường này, đều biết luật bất thành văn này, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho đứng cha mẹ đứng phía sau bọn họ cùng gia nghiệp chống đỡ bọn họ tiêu dao sung sướng.

Đương nhiên, vợ chồng Arlan Armstrong cũng không ép nàng một hai phải lựa chọn đối tác của nhà Armstrong thành bạn nhảy của mình, nàng được tự do, nàng muốn chọn ai khiêu vũ thù chọn người đó.

Những ngón tay thon dài của Becky nhẹ nhàng mà lướt qua khuôn mặt mình, không nói một lời, dường như tiến vào trầm tư.

Akira Schmidt nhất thời đứng dậy, tư thế làm như một kỵ sĩ, trầm giọng nói:

"Quý cô xinh đẹp này, trước mặt ngài có một vị thiếu niên ưu tú nói cậu ấy nguyện ý."

Razor Armstrong ghét bỏ liếc nhìn cậu ấy một cái:

"Cậu? còn không bằng chị ấy chọn tôi."

Becky vừa động mày, nhìn về phía cậu:

"Còn có thể chọn người trong nhà?"

"Có thể."

"Chỉ cần chị thấy được, ai cũng có thể."

Becky nhẹ nhàng mà "A" một tiếng, thầm lặp lại lời cậu nói:

"Ai cũng có thể a......"

Ánh mắt nàng chậm rãi rơi xuống ở bên chân Razor Armstrong, lẳng lặng bắt đầu phát ngốc tới, trong đầu cũng chỉ dư lại một câu hỏi.

-- Freen Sarocha cô có tới không?

......

Heng mặc một bộ vest rộng và đeo kính gọng mỏng, ít khi nói cười đi theo sau Freen, trong tay cầm một túi quà nhỏ màu đen.

Freen mặc lễ phục váy dài màu trắng bao mông, mái tóc đen xõa sau đầu, dung mạo thanh lệ động lòng người, đi phía trước không ngoái đầu nhìn lại, cúc áo hoa hồng thêu hoa văn tinh xảo màu vàng ánh lên ánh trắng vàng, im lặng buộc chặt vào váy. Chiếc váy này không chỉ tôn dáng mà còn tạo cảm giác quý phái như nữ hoàng khi bước đi.

"Cậu vốn dĩ có thể không cần tới."

Heng bình tĩnh đẩy mắt kính một chút:

"Chủ tịch Fazuran có lệnh, không dám không tới."

Fazuran Chankimha vốn là muốn đích thân tham dự tiệc sinh nhật này, kết quả ngày hôm qua cảm lạnh, chỉ có thể ở nhà tiếc nuối, nhưng ông lại thật sự muốn nhìn con gái vợ chồng Arlan Armstrong sinh ra ở như vậy dịp như vậy sẽ biểu hiện như thế nào, vì thế phái thư ký của Freen, để anh tới giúp ông nhìn một cái, sau khi trở lại thì miêu tả cho ông một phen.

Phát sinh chuyện như vậy, không ai sẽ không tò mò con gái thật, cho dù là bạn bè nhiều năm của vợ chồng Arlan Armstrong cũng không ngoại lệ.

Heng: Bị bắt tăng ca.

Freen đồng tình nói:

"Khi nào về nhớ rõ dỗ bạn gái cậu cho tốt."

Heng là thư ký cô, mà cô là chủ tịch nhỏ tập đoàn C thị, như này ý nghĩa Heng làm việc không chỉ có tiền lương cao, còn tràn ngập tính đột ngột, không biết khi nào đã có nhiệm vụ mới nện xuống, điều này thật sự trở ngại quan hệ tình nhân thân mật.

"Này không sao."

"Cô ấy nói cô ấy cũng muốn nhìn, khi về tôi miêu tả cho cô ấy một chút."

Freen : "......"

"Tôi thấy cậu là tự nguyện tăng ca."

"Chủ tịch Freen ngài thì sao?"

"Trước kia ngài rất ít tham gia loại tiệc sinh nhật này."

Freen nghe vậy, đưa mắt về phía trước, nhìn về phía nơi tổ chức tiệc đông đúc, cũng không trả lời ngay.

Vì sao?

Đương nhiên là vì hợp đồng.

Lại hoặc là...... Là vì không để người kia thất vọng.

-- Vậy cứ như lời nói đã định, ngày đó cô nhất định phải tới, tôi muốn gặp cô!

Họ đã nói trước.

Freen cười khúc khích.

"Thỉnh thoảng chúng ta tham gia một chút, cũng không thành vấn đề."

Sau bọn họ, Irin Malaiwong cùng Looknam Poolsak cũng đến rồi, còn có Furina Schariac, từ trước đến nay Furina đều không vắng mặt tại tiệc sinh nhật đại tiểu thư nhà Armstrong, mặc kệ là lúc trước, hay là sau này.

Rất nhanh buổi tiệc đã chính thức bắt đầu, trụ trì bữa tiệc vẫn là vợ chồng Arlan Armstrong. Becky Armstrong tạm thời không lộ mặt, Navia Armstrong cùng Razor Armstrong tâm tư không đồng nhất mà đứng ở dưới sân khấu nhìn họ, trình diện với khách khứa tỏ vẻ cảm ơn, như thường nói một đoạn mở màn, sau đó lập tức đi vào vấn đề chính.

Ánh mắt mọi người tụ tập trên người bọn họ, ăn ý liễm thanh chờ đợi, nơi sân to lại vắng lặng không chút ồn ào.

Arlan Armstrong khí độ trầm ổn đứng ở trên sân khấu, nhìn những nhân vật có danh có uy tín dưới sân khấu, trấn định mở miệng:

"Hôm nay mời quý vị bận rộn bớt thời giờ tham dự, không chỉ là vì sinh nhật con gái nhỏ, còn bởi vì chúng tôi muốn thông báo với quý vị một việc."

Arlan Armstrong trầm mặc, tiện đà một lần nữa mở miệng, thần sắc tự nhiên nói ra chuyện ôm nhầm con gái năm đó. Loại chuyện này ở trong mắt một ít người có lẽ ngu xuẩn vô cùng, nhưng bọn họ không để bụng cái nhìn của người khác, chuyện này cũng không ảnh hưởng suy nghĩ của bọn họ, cũng sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của họ. Hơn nữa đây là sự thật, chỉ có nói ra sự thật, với chuyện Becky Armstrong trở lại nhà Armstrong mà nói mới công bằng.

Cầm một ly champagne trong tay, Freen lặng lẽ đứng giữa đám đông, lặng lẽ quan sát tất cả. Bởi vì Looknam chưa công khai với Irin, cho nên không thể quang minh chính đại mà đứng cùng Irin, chỉ có thể đứng ở bên cạnh cô cùng Heng nhìn chăm chú vào trên sân khấu.

"Con bé vô tội, dưỡng nhiều năm như vậy cũng đã có cảm tình" Arlan Armstrong thẳng thắn nói.

"Cho nên từ giờ trở đi, Navia chính là tam tiểu thư của nhà Armstrong."

Freen bình tĩnh, môi nhấp rượu, Looknam thấp giọng nói:

"Ừm, tôi đoán tam tiểu thư nhà Armstrong nhất định rất không vui."

Đúng như lời cô ấy nói, Navia Armstrong xác thật không vui nổi, chén rượu trong tay cũng sắp bóp nát, nhưng trên mặt vẫn còn duy trì mỉm cười, cố gắng duy trì tính cách tốt bụng trước mặt người ngoài.

Freen khẽ cười một tiếng:

"Không sao cả."

Vật quy nguyên chủ, vốn nên như thế.

Arlan Armstrong giơ tay hướng ánh mắt của mọi người về cánh cửa đang đóng chặt bên cạnh:

"Mà con gái ruột của chúng tôi cũng sẽ trở lại vị trí vốn có của mình, xin cho phép cho tôi giới thiệu con gái của tôi với quý vị -- Becky Armstrong!"

Giọng nói rơi xuống đất, cánh cửa đang đóng lại đột nhiên bị mở ra, Freen ngước mắt lên nhìn lướt qua, hơi giật mình, xung quanh vang lên những tiếng cảm thán.

Khoảnh khắc đó cô như nhìn thấy nữ thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nữ thần xinh đẹp - nữ thần từ phía sau bước ra, trên đỉnh tóc đội một chiếc vương miện nạm kim cương, mái tóc xoăn buông xõa ra. Dáng người nàng cao gầy lả lướt tinh tế, làn da như tuyết trên núi thuần khiết nhất, trắng nõn lạnh lùng, đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp như mộng, khiến người ta liên tục cảm thán.

Nàng bình tĩnh đứng bên cạnh vợ chồng Arlan Armstrong, tựa như một vị công chúa thật sự, như thể nàng sinh ra là như thế, luôn quý khí bức người, cao quý không thể ngăn.

Akira Schmidt cố ý đi đến bên mấy quý cô nhà giàu đã trào phúng nàng khi nãy, thấy họ đều nhìn đến ngây người mới nhẹ nhàng mà bồi thêm một câu:

"Mấy chị gái, tôi nói rất đúng phải không?"

Vài người kia phục hồi tinh thần lại, lại nhìn cậu ấy, tức khắc cảm thấy trên mặt nóng rát đến đau. Khi nãy họ còn cười nhạo người ta là đồ nhà quê, kết quả người ta căn bản không quê, thậm chí đẹp hơn họ gấp trăm ngàn lần! Như, như này sao có thể không tát họ đau mặt, hận không thể tìm cái khe đất chui vào chứ!

Họ cuống quít xua đuổi cậu ấy, lấy việc này che giấu chút thẹn của bản thân.

-- So sánh cùng Becky Armstrong này thì Navia Armstrong thật sự không tính cái gì.

Furina cũng cảm thấy như vậy, Tại thời điểm này, cô ấy cuối cùng đã phát hiện ra vẻ đẹp cực độ của Becky Armstrong , vẻ đẹp của nàng năng động và có thể dễ dàng làm choáng ngợp trái tim của mọi người, khiến mọi người sẵn sàng cúi đầu dưới váy nàng, chỉ vì để có thể thành tín nhất mà chăm sóc cuộc đời này của nàng.

Nhưng khi nhớ lại mình đã ngu ngốc bỏ nàng qua một bên trong suốt 5 năm đó, trên mặt thật giống như bị người tán một bạt tai thật mạnh, làm cô vừa hổ vừa thẹn, ảo não không thôi.

Nhìn xem bộ dáng của Becky Armstrong hiện tại, 5 năm kia cô làm chuyện ngu ngốc gì? Becky Armstrong đã từng thích cô ấy như vậy, đã từng chỉ thuộc về một mình cô ấy!

Hiện tại thì sao? Hiện tại thì sao.

Cô ấy vô thức bóp mạnh ly rượu, ánh mắt tràn ngập hối hận gắt gao mà nhìn chằm chằm Becky Armstrong.

Becky đứng ở trên sân khấu, yên bình nhìn qua khuôn mặt của mọi người dưới sân khấu, cho đến khi nàng nhìn đến người nhìn thấy người mình đang nghĩ đến, và cuối cùng nàng nở ra một nụ cười cười ôn hòa và xinh đẹp đến làm người không thể chống đỡ được. Nàng cũng nhanh thu hồi ánh mắt lại, làm như không có việc gì mà nhìn vợ chồng Arlan Armstrong.

Furina nhạy bén mà bắt được lúc nàng cười, vì sao nàng lại lộ ra nụ cười động lòng người như gậy? Nàng nhìn cái gì?

Furina lòng đang ghen ghét, phần ghen ghét này càng ngày càng nghiêm trọng, khiến cô nhịn không được nhìn về phương hướng có thể làm nàng nở nụ cười, ánh mắt sắc lạnh như băng.

-- Freen Sarocha, vậy mà lại là Freen Sarocha!

Hôm nay cô ấy cũng chán ghét Freen Sarocha!

Đôi mắt Freen không chớp mắt mà nhìn bạn nhỏ ngày thường hi hi ha ha bình tĩnh ở trên sân khấu, chính mắt chứng kiến nàng xinh đẹp kinh sợ toàn trường, bắt được tâm của mọi người -- bao gồm cô.

Đúng vậy, bao gồm cô.

Lúc Becky mặc váy đỏ lên sân khấu, nàng loá mắt giống như là ánh nắng gắt trên bầu trời, làm người ta không thể không chú ý nàng -- thậm chí tim đập thình thịch, còn sinh ra ý muốn hoang đường muốn ôm nàng vào trong ngực, hôn môi lên mặt nàng, hôn lên cổ nàng, hôn lên đầu ngón tay nàng.

Đặc biệt là khi nàng đứng ở trên sân khấu lặng lẽ tìm kiếm thân ảnh của cô, đến khi tìm được thì lộ ra một tươi cười an tâm, lòng cô rất nhanh như là muốn tạo phản, trong đầu không tự giác hiện lên một ý tưởng -- cô cảm thấy nàng đáng yêu, đáng yêu đủ để cho người điên cuồng.

Cô không biết đó là loại cảm giác gì, hiếm khi lộ ra vẻ thất thố, đau đầu cụp mắt xuống, vô thức xoay ly rượu trong tay.

Chẳng lẽ đó chính là thích sao?

Cô thích...... Becky? Người bạn nhỏ có đôi khi không đứng đắn?

Rất nhanh cô đã nhận thấy được một tia thù địch, cô thong thả ung dung mà ngẩng đầu, cùng Furina nhìn nhau trong vô vọng, những người giữa bọn họ lúc này hoàn toàn biến mất, trong mắt chỉ còn lại lẫn nhau.

Không khí cứng đờ, ẩn ẩn toát ra những tia lửa nguy hiểm.

Freen trên mặt không có biểu tình gì, nhưng là không biết như thế nào, trong đầu nháy mắt nhớ tới chuyện Furina đã từng có được Becky 5 năm, trong lòng lại sinh ra một chút...... Đố kỵ.

Sau khi nhận ra điều này, cô cảm thấy bất ngờ, tâm trạng phức tạp không tả nổi, nhưng thật ra, cô thích Becky, thích đến có thể vì người khác đã từng được nàng thích mà cảm thấy đố kỵ -- cái này tốt lắm, cô bại bởi Becky.

Furina dời đi ánh mắt tràn ngập địch ý của mình trước, Freen nheo đôi mắt lại, phát ra một tiếng "Sách". Looknam nhìn về phía cô:

"Làm sao vậy?"

Freen bình tĩnh nói:

"Không có gì."

Looknam ôm cánh tay, hiếu kỳ nói:

"Tại sao tôi cảm thấy cậu có chút không vui? Làm sao vậy, nhìn đến nghệ sĩ mình tỏa sáng như vậy, cậu không thích sao?"

Freen nhướng mày một chút, cười như không cười mà nhìn cô ấy:

"Cậu thích? Có phải còn muốn hôn cô ấy, ôm cô ấy, ngủ cùng cô ấy hay không?"

"Dừng."

"Xin đừng bôi nhọ trong sạch của tớ, tớ có người, nếu như tớ bị hiểu lầm, em ấy sẽ không để yên a."

Freen lại xoay ly rượu trong tay, đạm nhiên hỏi:

"Cho nên cậu muốn hôn người bản thân thích, muốn ôm người bản thân thích, còn muốn ngủ cùng người bản thân thích, phải không?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

"Cậu chẳng lẽ sẽ hôn, sẽ ôm, sẽ ngủ với một người vốn dĩ cậu không thích?"

Freen có được đáp án, quay đầu nhìn về phía Heng:

"Cậu cũng vậy?"

Heng Ân bình tĩnh nói:

"Ai cũng thế."

Thích sẽ sinh ra tình dục, tất cả mọi người đều vậy, kể cả cô.

Đúng vậy, kể cả cô.

Freen có được đáp án, xác minh cô động lònh rồi, cô đã thích Becky, một cách bất ngờ cũng hợp lý.

Cô lẳng lặng lẽ nhấp ngụm rượu, suy nghĩ sôi nổi. Cô cũng không kháng cự thích Becky, chỉ cô chỉ cảm thấy thần kỳ, không ngờ bản thân lại thích một vua tự luyến, nhưng cô nghĩ lại thì thấy điều đó không phải không có lý.

Becky có khuynh hướng ỷ lại cô, cô thì dung túng nhường nhịn Becky, thậm chí có thể để nàng hôn mình, cô cũng không biết tính tình mình tốt như thế, hay là từ lúc bắt đầu đã chú định sẽ thua nàng rồi.

Điều duy nhất cô có thể chắc chắn bây giờ là hợp đồng của họ đã bị hủy hoại, cô tự hủy, 1 tỷ 2 baht.

1 tỷ 2 với cô mà nói không tính cái gì, nhưng cô không biết Becky nghĩ như thế nào, cũng không biết Becky hiện tại có bằng lòng yêu đương hay không, rốt cuộc nàng bị Furina tàn nhẫn thương tổn qua như vậy, miệng vết thương kia cũng không thể mau lành lại. Nhưng cô có thể cùng nàng trị vết thương này, cô có thời gian cũng có kiên nhẫn.

Chỉ là cô không muốn nghe đến Becky từ chối mình, thẳng thắn cũng khả năng bị tự chối, tỉ lệ năm năm tựa như đánh một canh bạc. Nhưng trên thế giới này không ai thích bị từ chối, đặc biệt là bị người mình thích từ chối.

Vậy rốt cuộc cô nên thành khẩn đưa 1 tỷ 2 hay không, rồi nói rõ lòng mình?

Cô nâng mắt lên nhìn hướng Becky, như thể đang tìm kiếm câu trả lời.

Trên sân khấu, vợ chồng Arlan Armstrong đang nói về điệu nhảy đầu tiên, kế tiếp là thời gian Becky mời bạn nhảy của mình nhảy điệu nhảy đầu tiên.

Freen đôi mắt híp lại, nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia, đột nhiên có một ý tưởng.

Nếu một hồi Becky chọn cô làm bạn nhảy, vậy sau khi kết thúc điệu nhảy cô dứt khoát nhận thua, chính thức bắt đầu theo đuổi nàng. Ngược lại, nếu nàng lựa chọn người khác trở thành bạn nhảy của nàng......

Ánh mắt Freen bắt đầu trở nên nguy hiểm.

Vậy 1 tỷ 2 này, cô sẽ khiến Becky bỏ ra, thế nào cũng phải làm nàng động lòng với cô, chủ động đầu hàng không thể chối!

Đây là hậu quả nàng không chọn "Bạn gái" làm bạn nhảy, chủ tịch Freen cũng không phải là bạn gái ăn chay.

Nháy mắt tầm mắt toàn trường hội tụ ở trên người Becky Armstrong, nàng nhẹ nhàng xách lên làn váy, đi xuống sân khấu, tất cả mọi người ngừng thở cũng không tự giác mà bắt đầu cầu nguyện phần may mắn kia đánh đến trên người mình.

Navia Armstrong dời ánh mắt đi, uống một cách uể oải, trong lòng dù có không hài lòng cũng không thể nói ra vào lúc này, bởi vì nói ra sẽ phá mặt mũi vợ chồng Arlan Armstrong, mình cũng không có kết cục tốt. Nhưng là nghĩ đến Becky Armstrong cực kỳ nổi bật, bản thân đã hận đến ngứa răng, hận không thể khởi động lại tất cả, cái gì cũng chưa xảy ra.

Đột nhiên, có một bàn tay duỗi đến trước mặt, giọng nói của Becky Armstrong rơi vào tai nàng ta.

"Cùng nhau nhảy một điệu không?"

Becky cười hỏi.

Navia Armstrong: "???"

Tôi thấy quỷ sao???

Freen : "......?"

-- Becky Armstrong em xong rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top