Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60 : Gặp Mặt Người Lớn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky bình tĩnh cầm lấy những tờ giấy in màu đã cắt cẩn thận ra, nàng còn đặc biệt chọn ảnh chụp Irin Malaiwong dơ tay, đang giơ tay lên, để có thể so sánh bông tai và vòng cổ, đồng thời cũng có thể so sánh lắc tay luôn, quả thật là một mũi tên bắn ba con nhạn, phương pháp thiên tài!

Becky : Thật không hổ là tôi a!

Nàng bị cách thức của mình thuyết phục, tâm tình sung sướng mà ngâm nga giai điệu, vui vẻ thoải mái bắt đầu cầm lấy châu báu tiến hành lựa chọn so sánh. Freen ngồi ở bên cạnh nàng bị cách này của nàng làm cho ngạc nhiên rơi vào im lặng, thân thiết mà ý thức được người bản thân thích quả thực không phải một người thường, hơn nữa còn có thể mỗi ngày ở chỗ của nàng học được một chiêu thức tao nhã khác.

Freen : Thật không hổ là em.

Freen nghĩ nghĩ, không tự giác mà vươn tay đi nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng, bất đắc dĩ lại cưng chiều nói:

"Đầu chỉ nhỏ từng này, mỗi ngày đâu ra nhiều ý tưởng kỳ quái quái lạ vậy."

Becky quay đầu nhìn về phía cô, nghiêm nghị nói:

"Đây không phải 'ý tưởng quái lạ', cái này gọi là 'trí tuệ', hiểu rõ chưa? 'Trí tuệ'."

Freen nhìn vẻ mặt bộ dáng nghiêm túc, của nàng thì nhịn không được cười khẽ, biết nghe lời phải sửa miệng:

"Được, trí tuệ, chủ tịch Becky chúng ta nói gì cũng đúng."

Becky lúc này mới mở miệng cười, ôm lên cánh tay cô theo bản năng làm nũng lại lên tới:

"Tới nào, cùng em chọn."

"Trước kia em không có tiền mua cho Irin những món quà như vậy, hiện tại em có tiền cho nên em phải mua cho Irin nhà em nhiều quà một chút mới được!" Nói nói xong, nàng bắt đầu khoa tay múa chân lên.

"Tốt nhất có thể để em thuận tiện nếm thử cảm giác người có tiền một chút, giống phim truyền hình diễn ' Gói tất cả lại cho tôi', chị hiểu mà?"

Từ khi nàng trở lại nhà Armstrong tới nay cũng không có lo lắng về chuyện trả tiền này, chẳng qua có tiền hay không có tiền, nàng vẫn luôn không có cơ hội tự mình dạo cửa hàng quần áo trang sức tiêu tiền, bởi vì căn bản nàng không cần nhọc lòng mấy chuyện này.

Anna Rossweisse giao cho nhân viên tận tình giúp nàng lựa chọn và liên hệ với các thương hiệu nổi tiếng, từ đó họ sẽ gửi tất cả các sản phẩm mới của mùa với kích cỡ phù hợp của nàng đến tận nhà để nàng lựa chọn. Nàng chỉ cần chịu trách nhiệm tận hưởng cảm giác được phục vụ.

Xác suất đi chơi với bạn bè cũng giảm xuống mức thấp nhất, Looknam Poolsak hiện đang trong thời gian nghỉ ngơi, Irin Malaiwong có bạn gái dễ chịu, không cần bạn thân như nàng thời thời khắc khắc ở bên.

Hơn nữa hiện tại nàng không phải làm việc, hay ở nhà viết ca khúc, căn bản là chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài mua sắm, bởi vì một khi đời sống vật chất đầy đủ thì không muốn đi ra ngoài chơi nữa, chỉ muốn nằm liệt trong nhà làm cá mặn -- nga, còn bởi vì người bạn gái Freen này quá hấp dẫn.

Nghĩ tới đây thì nàng lại có chút cảm khái:

"Nói mới nhớ, hình như đã lâu em không ra ngoài mua sắm."

Freen nghiêng đầu nhìn đôi lông mày thanh tú của nàng, bên trong đôi mắt đầy ý cười ấm áp, Freen đã lẳng lặng nhìn như vậy, trong lòng bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ muốn ôm nàng vào trong lòng ngực, chẳng qua ngại có camera theo dõi, cô khắc chế nên chỉ gần như giơ tay thân mật dịu dàng mà sờ sờ sau cổ nàng, nói còn chưa kịp nói ra đã bị nàng giành trước.

"Không đúng, hiện tại cũng không phải lúc cảm khái cái này. Tới, tiếp tục chọn quà!"

Nàng cầm một đôi bông tai hình lăng trụ màu xanh nhạt và đặt chúng lên tờ giấy cắt để so sánh, trong mắt hiện lên một cảm giác hài lòng.

Irin Malaiwong là người đầy đặn, bề ngoài thoạt nhìn tuy rằng đáng yêu, nhưng mặt không đủ sắc nét cho nên ở phương diện trang sức nên cố gắng tránh đi khuyết điểm này, hoa tai thích hợp sẽ là những thiết kế hình học có góc cạnh, như vậy có thể ở làm giảm cảm giác da thịt trên mặt trong hiệu quả thị giác.

Cho nên Becky mới không có diễn như trong phim truyền hình vậy, vừa bắt đầu thì bàn tay vung lên kêu gói toàn bộ châu báu trang sức lại rồi tặng cho Irin những món quà không thích hợp.

Nàng chọn một đôi, còn không quên quay đầu nhìn về phía Freen, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến cô.

Freen nhìn nhân vật cắt giấy một cái, nhẹ nhàng gật đầu:

"Cái này rất thích hợp."

Sau đó duỗi tay giúp nàng vòng cổ bằng đá sapphire có hình dáng tinh xảo và một chiếc vòng tay giọt nước.

Becky nhận vòng cổ và vòng tay, đặt chúng lên nhân vật cắt giấy so sánh thêm một chút, hiệu quả khá tốt, vô cùng thích hợp, nàng ôm mặt vừa lòng nói:

"Không hổ là người phụ nữ của em, ánh mắt chọn đồ cũng tốt như em!"

Freen hơi hơi mỉm cười, ánh mắt thân thiện tụ ở trên người nàng, trong khoảng thời gian ngắn này Freen thế nhưng không phân biệt được nàng đang khen cô, hay là khen chính nàng.

Nhưng cô muốn thừa nhận một chuyện, mấy chữ "Người phụ nữ của em" này từ trong miệng Becky ra trở nên rất êm tai, bởi vì ít nhất đã nói rằng trong lòng Becky đã thừa nhận cô là người của nàng.

Freen : Được lắm, tôi rất vừa lòng.

Cô đang vừa lòng, tay Becky tay bỗng nhiên sờ soạng tới, bắt lấy tay phải cô rồi duỗi ra phía trước, ở trên khớp xương ngón tay rõ ràng đeo một chiếc nhẫn lên. Hình dáng chiếc nhẫn là mặt trời đỏ rực lửa, hai mặt nhẫn màu vàng kim vươn ra phía ngoài, có ý nghĩa ngự trị sự cao quý, đeo vào ngón tay của cô, mặc kệ kích thước hay hình dáng, đều không ngờ lại phù hợp đến thế.

Becky cầm tay cô, như là đang đoan trang một tác phẩm nghệ thuật:

"Ừm, không tồi, rất đẹp, ánh mắt của bổn tiên nữ thật tốt."

Đôi mắt của Freen không khỏi chuyển hướng đến nàng, dịu dàng mà nhìn nàng, trong lòng nhảy lên một tia không khỏi mong chờ. Hay cho Becky Armstrong, vì sao phải mang nhẫn cho cô? Là đơn thuần muốn xem thôi hay là muốn tặng nhẫn cho cô đây? Ý nghĩa của nhẫn rất không tầm thường, nếu thật là như vậy thì......

Tiếp theo Freen lại thấy nàng tháo cái nhẫn mặt trời này xuống, bắt đầu không ngừng đeo nhẫn, đổi nhẫn, mang lắc tay lên tay cô, giống như là đang chơi game thời trang người thật, chơi không biết mệt. Chờ mong trong lòng Freen tức khắc tan thành mây khói, xem như đã nhìn ra được nàng chỉ đang chơi thôi -- tặng nhẫn? Không tồn tại.

Freen bất lực mỉm cười, cúi người về phía trước, nhanh chóng tìm thấy một nửa còn lại của chiếc nhẫn vàng mặt trời trong mớ trang sức, ánh trăng màu bạc, cô cầm lấy chiếc nhẫn kia không nói hai lời đã lập tức để trên ngón tay Becky. Hình dáng thanh lịch và thanh khiết, giống như một chiếc thuyền cong, còn kích thước rất phù hợp với ngón tay của Becky, như thể chiếc nhẫn này là vì nàng mà làm ra.

Freen hài lòng nhìn nó một lúc, Becky cũng vừa lòng mà quan sát một lát, tự luyến nói:

"Thật không hổ là tiên nữ, mang cái gì cũng đẹp, quả thật là không cho chừa đường sống cho người khác, ha."

Sau khi nói xong đã bắt đầu tiếp tục chọn quà cho Irin Malaiwong, Freen nhìn chiếc nhẫn kia trên tay nàng, như suy tư gì.

......

Becky đội mũ lưỡi trai và khẩu trang màu đen, ngồi ở ghế phụ trên xe với món quà mà nhân viên bán hàng đã tỉ mỉ gói cho mình, ngoan ngoãn thắt dây an toàn đợi Freen đi lấy điện thoại rồi quay lại.

Freen không để nàng chờ lâu, không bao lâu đã trở về, khi ngồi vào trong xe còn không quên giúp nàng kiểm tra đai an toàn đã cài chưa.

Becky ôm túi quà, nhắc nhở nói:

"Lần sau đừng để quên điện thoại, chị chính là chủ tịch Freen, chẳng may điện thoại bị người khác nhặt đi rồi sẽ không hay."

Nàng vẫn luôn cho rằng, nhân vật làm ăn lớn như Freen bọn họ, điện thoại tất nhiên sẽ cất giấu rất nhiều thông tin quan trọng, chẳng hạn như số điện thoại của các thương nhân đối tác ...... Nếu mất sẽ rất đáng sợ.

Freen mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời "Được" sau đó khởi động xe, thuận lợi lái ra khỏi bãi đậu xe ngầm.

Thật ra cô không phải quay lại lấy điện thoại di động, đó chỉ là một cái cớ của cô, nhưng vì lý do cụ thể, hiện tại cô sẽ không nói thật cho Becky.

Chờ thời cơ tới rồi rồi nói sau, dù sao bạn nhỏ luôn ở bên cạnh cô, không chạy thoát được đâu.

......

Hai ngày sau chính là sinh nhật Irin Malaiwong, nhưng đại tiểu thư nhà Malaiwong năm nay, Irin Malaiwong cũng không định gióng trống khua chiêng mà tổ chức tiệc sinh nhật, bởi vì nàng muốn hai người trải qua cùng Looknam Poolsak, Becky thân là bạn thân tuyệt vời đương nhiên tỏ vẻ hiểu chuyện, chân thành tha thiết mà gửi lời chúc mừng cùng quà của mình, sau đó quay về giải trí C tiếp tục nhiệm vụ tập vũ đạo luyện ca hát của mình.

Trước khi đi Irin còn lôi kéo nàng vì nàng cổ vũ cố lên:

"Tớ sẽ ước nguyện để ông trời giúp cậu giành được hạng nhất!"

Becky không khỏi cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mụp thịt của người kia:

"Sinh nhật cậu, đương nhiên phải ước nguyện nguyện vọng của cậu. Yên tâm, tớ chắc chắn làm được, phải tin tưởng tớ nha."

Irin ngoan ngoãn gật gật đầu, lại nắm lấy tay nàng nhỏ giọng hỏi:

"Chủ tịch Freen còn đang theo đuổi cậu sao?"

"Chuyện này thì đương nhiên, chị ấy không theo đuổi tớ còn muốn theo ai?"

"Cô ấy đối với cậu rất tốt sao?"

"Tốt."

Đối với điểm này, nàng không thể không thừa nhận Freen đối với nàng thật là cẩn thận tỉ mỉ, khiến người nhìn không ra một tia sai lầm, nàng vô cùng thích này phần tình yêu rót đầy dịu dàng cùng quan tâm này.

Cho nên nàng cười bổ sung nói:

"Đặc biệt đặc biệt tốt."

"Vậy cậu khi nào đáp ứng?"

Becky nghe vậy cười, chọc mặt nàng kia một chút:

"Lúc nên đáp ứng sẽ đã đáp ứng chị ấy."

Các cô hẹn ba tháng, Freen cũng không gấp, sao nàng lại có thể đi trước?

Sau đó, Irin nói cho nàng rất thích quà nàng tặng, còn gửi ảnh chụp cho nàng, mỗi một bộ đều rất thích hợp, tựa như vì người kia làm ra, làm trong lòng nàng sinh ra tự hào nho nhỏ -- phương pháp chọn quà tràn ngập trí tuệ quả nhiên không sai!

......

Tháng hai gió lạnh lặng yên tới, các bản thảo thiết kế của Amber cũng đồng loạt đến cùng, tổng cộng bảy bộ trang phục, mỗi một kiện đều mang theo mười hai vạn phần dụng tâm. Amber vừa lòng nhất là trang phục cho ca khúc chủ đề váy đỏ dài trễ vai, bên dưới xẻ tà, viền ren hoa oải hương ngả sang màu đỏ thẫm, như ngọn lửa bùng cháy, cực nóng lại bắt mắt.

Becky người thích màu đỏ, nhìn thoáng qua bộ đồ đã nhìn trúng, gấp không chờ nổi mà lập tức muốn mặc quần áo lên trên người. Amber đối với phản ứng của nàng cảm thấy trấn an, sự hài lòng của khách hàng là phản hồi tốt nhất cho nhà thiết kế. Amber nói rằng cô ấy sẽ làm thành phẩm trong thời gian sớm nhất có thể, để nàng sớm ngày mặc vào quay MV, Becky tỏ vẻ bản thân rất chờ mong.

So với thành phẩm của Amber tới nhanh hơn, là năm mới -- giải trí C nghỉ.

Năm mới là ngày hội mọi nhà đoàn viên, Freen phải về nhà Chankimha cùng Fazuran Chankimha, Becky cũng phải về nhà Armstrong cùng vợ chồng Arlan Armstrong đoàn viên.

Vào đêm trước đêm giao thừa, Becky đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, tuyết trắng li ti rơi xuống từ bầu trời đen kịt, đèn đường trên phố đứng lặng lẽ, thế giới mênh mông vô biên đột nhiên trở nên thật yên tĩnh.

Nàng mặc áo choàng màu đỏ thẫm, nhìn chằm chằm vào tuyết rơi, tự nhiên bất giác ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng, đó là giai điệu nàng chưa bao giờ nghe thấy, cũng là tâm hồ yên lặng cùng tuyết trắng mềm nhẹ tặng cho nàng. Nàng dừng một chút, nhanh tay ghi vào bản ghi nhớ một đoạn ngắn, phòng ngừa bản thân quay đầu lại quên, sau đó tiếp tục ngắm tuyết.

Nhìn nhìn, trong lòng nàng đột nhiên cảm khái vạn ngàn.

Lễ năm mới này, từ khi Kevin Kaslana đi rồi cũng không còn liên quan đến nàng, một ngày hội đoàn viên cùng một người hai bàn tay trắng, cô độc như nàng có quan hệ gì? Cho dù Irin Malaiwong sẽ có một ngày đến ở cùng nàng, cũng không có biện pháp giảm bớt tịch liêu trong lòng nàng.

Lúc trước nàng cũng là đứa nhỏ có nhà, sau...... Sau lại không còn. Nàng đối với kia ký ức năm mới của 5 năm kia, chính là xem tuyết, ngủ, đắp người tuyết, làm chuyện của mình-- nói tóm lại, chính là một người đợi, người khác chúc mừng đoàn viên, nàng hưởng thụ cô độc không điểm dừng, cùng thế giới không hợp nhau.

Nàng thậm chí sẽ không tự giác mà nghĩ, nàng nhất định là đứa nhỏ bị ông trời vứt bỏ, thế giới này có lẽ căn bản là không chào đón nàng đến......

Đúng lúc này, có người từ phía sau ôm lấy nàng, cái ôm kia quen thuộc lại khiến nàng vô cùng ỷ lại giọng nói nhẹ nhàng dừng ở bên tai nàng:

"Suy nghĩ cái gì?"

"Đang nhớ lại năm mới lúc trước đã trải qua thế nào."

Nàng nắm lấy đôi tay đặt ở trên eo mình, thành thành thật thật trả lời, sau đó lại cầm lòng không được mà một bên nhớ đến một bên nói.

"Xem tuyết, đắp người tuyết, ngủ, làm chuyện của chính mình...... Hình như thật sự rất nhàm chán."

Nhưng những thứ nhàm chán này là một trong số ít những thứ có thể giúp nàng sóng sót qua sự căng thẳng của nàng trong ngày lễ này......

Freen lặng im lắng nghe, lực độ ôm nàng dịu dàng mà gia tăng vài phần, im lặng mà làm bạn cùng nàng. Biểu tình của nàng rất bình tĩnh, không có khổ sở cũng không có cao hứng:

"Irin sẽ rút ra một ngày tới với em, nhưng nói thật, em vẫn là cảm thấy rất cô đơn, tựa như bị thế giới vứt bỏ vậy."

Nàng nói nói xong cũng không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cong môi cười một chút, quay đầu nhìn Freen nói:

"Thẳng thắn mà nói, em đã từng hy vọng Furina Schariac có thể giúp em xua tan phần cô độc này, cho em một mái nhà có thể đặt chân yên ổn."

Nàng mất đi Kevin Kaslana, cũng mất đi mái nhà có thể dựa vào, nàng khát vọng một lần nữa có được, vì thế nàng không tự chủ được mà đặt phần hy vọng này ở trên người Furina Schariac người mà khi đó nàng vô cùng thích, còn khờ dại tưởng muốn ngày sau cùng cô ta tạo thành gia đình.

Nhưng về sau trở nên tỉnh táo, lấy được trái tim của Furina còn khó hơn đi lên trời, còn khó hơn lên trời chứ đừng nói đến việc cưới và lập gia đình với người ta. Furina thậm chí còn đến ăn tét với nàng hai lần, nhưng cộng thời gian hai lần cũng không đến một ngày.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự cảm thấy người phụ nữ này lãnh đạm đến thấu xương, nhưng đáng tiếc lúc đó nàng quá ngu ngốc, bị Furina che làm cho mờ mắt không nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta. Thật ngu ngốc khi cảm thấy Furina có thể đi cùng mình một lúc trong Tết Nguyên Đán cũng đã rất không tồi.

Cặp mắt đào hoa kia của Becky chậm rãi cong lên, nàng hỏi Freen:

"Chuyện này nghe tới có phải siêu cấp ngu ngốc hay không ?"

Đã ký yêu thương và hy vọng vào kẻ lừa dối mình, trên thế giới này người ngốc hơn nàng sao?

Freen nhìn vào đôi mắt của nàng, bên trong nó rất bình tĩnh, nhưng không biết tại sao lại trông rất đau khổ, cô buông xuống giữa lông mày một nụ hôn:

"Không ngốc, là họ quá xấu xa."

"Vậy chị giúp em dạy dỗ họ cho em hết giận nha!"

Freen hơi hơi mỉm cười, hôn lên mu bàn tay nàng:

"Được."

Người có thể đối phó Furina Schariac cũng đã trở lại, cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Freen dịu dàng mà sờ sờ tóc nàng, mặt mày ôn hòa mà an ủi nàng:

"Về sau chị cũng sẽ ở đây, chú Armstrong dì Armstrong còn có Razor cũng vậy, chúng tôi sẽ cùng em, vẫn luôn bên cạnh em."

Becky vươn ngón út:

"Ngoéo tay."

"Bổn tiên nữ nhắc nhở một câu, chuyện đã nói chị phải làm, lừa gạt tiên nữ là bị trời phạt, em sẽ kêu Lôi Công Điện Mẫu tới đánh chị nga!"

Freen khóe môi mỉm cười, nhẹ nhàng mà câu lấy ngón tay nàng:

"Ngoéo tay."

"Chị sẽ làm được."

......

Furina trở lại nhà Schariac ăn tết, mới vừa đi tiến cửa chính, cởi xuống khăn quàng cổ đã thấy một người không hợp với cô-- em gái cô, Layla Schariac.

Layla vừa trở về sau khi kết thúc quá trình du học, điều đó có nghĩa là người này phải làm việc trong một chi nhánh hoặc trực tiếp vào giải trí S, cuối cùng thậm chí có khả năng thay thế được vị trí của cô trở thành chủ giải trí S -- như này không khác gì kẻ địch.

Layla cột tóc đuôi ngựa thoải mái, từ trên lầu đi xuống tới, nhiệt tình chào hỏi:

"Đã về rồi."

Furina không nóng không lạnh mà "Ừm" một tiếng.

Layla không giận không bực, đứng ở trước mặt cô cười nói:

"Em rời đi lâu như vậy, chị còn lạnh lùng với em như thế, chẳng lẽ một chút cũng không nghĩ về em sao?"

Furina tùy tay để khăn quàng cổ ở trên cánh tay:

"Tính tình tôi cứ như vậy, tránh ra."

Layla nhún vai, nghiêng người chừa chỗ cho cô, nhìn theo cô rời đi, trong ánh mắt mang theo ý vị khiến người nhìn không rõ.

......

Một ngày trước đêm giao thừa, Becky lưu luyến không rời mà tạm biệt Freen về tới nhà Armstrong, nàng sẽ ở nhà Armstrong tới mùng 6 rồi lại quay về chỗ ở của mình. Navia Armstrong còn phải đóng phim, kỳ nghỉ chỉ có hai ngày, buổi tối giao thừa trở về rồi mùng ba đã phải trở lại đoàn phim tiếp tục tiến độ quay.

Buổi sáng mùng một phải chúc tết cho trưởng bối, Becky cùng Razor Armstrong mặc quần áo mới hướng vợ chồng Arlan Armstrong nói chúc mừng đổi lấy bao lì xì, nàng trân trọng bỏ hai bao lì xì vào ống tay áo, muốn vĩnh cửu trân quý chúng nó, bởi vì nàng đã có gia đình một lần nữa.

Nàng lo lắng bản thân sẽ không nhịn được mà rớt nước mắt, dứt khoát lôi kéo Razor Armstrong đi bên ngoài đắp người tuyết dời đi lực chú ý một chút.

Navia Armstrong đúng vào lúc này xuống lầu, khi hai người gặp mặt, cô không phản ứng tôi, tôi không phản ứng cô, xoay người đi rồi cùng đi về chỗ khác nhau. Razor Armstrong không chút do dự đứng ở bên Becky, đuổi theo hỏi nàng tiến độ album, làm Navia Armstrong nhìn đến tức chết rồi -- trước kia như thế nào không thấy tới hỏi tiến độ album của mình một chút!

Becky xoa nhẹ đầu cậu một phen, một chân dẫm đi trên nền tuyết, ngồi xổm thân đi xuống lăn tuyết đắp, một bên lăn một bên nói:

"Sau khi nghỉ xong chị sẽ quay về quay MV."

Razor Armstrong nghe vậy vui vẻ, "Wow" mà ngồi xổm bên người nàng một chút, đôi mắt lấp lánh sáng lên:

"Thật sự ạ? Vậy ngày comeback có phải quyết định rồi không?"

"Chưa định đâu."

Là chưa định, rốt cuộc Freen chỉ nói sẽ thỏa mãn mà không phải định ra một ngày chuẩn xác.

Razor Armstrong buồn rầu gãi gãi mặt, nói:

"Em đây nói cùng chị Freen thì sẽ hữu dụng sao?"

Becky vỗ vỗ người tuyết, trên mặt đất lăn lên một tuyết cầu nhỏ, cổ vũ cậu:

"Em có thể dũng cảm đi thử."

Razor Armstrong trầm ngâm một lát, nói:

"Được, vậy mùng bốn khi đi nhà chị Freen chúc tết thì em thử xem."

Becky nghe vậy, tuyết cầu trong tay "băng" rơi tới trên mặt đất, trên mặt khiếp sợ nhìn cậu, tựa như là nghe thấy được tin gì đó không xong.

Mùng bốn đi nhà Freen chúc tết?!

Freen không nói chuyện này với nàng!

"Mùng bốn đi đâu???"

Razor Armstrong sững sờ lại ngoan ngoãn đáp:

"Đi nhà chị Freen chúc tết a...... Bác Chankimha lớn hơn ba mẹ, cho nên là chúng ta đi nhà họ chúc tết là hợp lý. Chị, sao chị kinh ngạc như vậy, chị không biết sao?"

"Đúng, chị không biết."

Freen Sarocha người phụ nữ hư hỏng kia lại không nói với nàng!

"...... Tuy rằng là vậy, nhưng có phải chị phản ứng quá lớn rồi không? Đi nhà chị Freen chúc tết rất khủng bố sao? Bác Chankimha là người rất tốt."

Biểu tình Becky trong lúc nhất thời vô cùng phức tạp, nguyên nhân làm nàng khiếp sợ vừa lúc là ở trên người Fazuran Chankimha. Không phải bởi vì ông khủng bố hay không khủng bố, mà là bởi vì ông biết Freen đang theo đuổi nàng, mà nàng cùng Freen lại chính xác xem như đang quen nhau, vậy nàng đi nhà Chankimha...... Còn không phải là biến tướng thành gặp người lớn sao?!

Gặp quỷ, Freen rõ ràng còn chưa có chuyển qua chính thức, các cô cũng còn chưa công khai ra bên ngoài, vì sao nàng lại cảm thấy hốt hoảng khẩn trương đối với chuyện "Gặp người lớn trong nhà" này như thế?

Đáng chết, thực tập sinh Freen gặp ba mẹ nàng cũng không khẩn trương, nàng là chủ tịch khẩn trương cái gì!

Becky càng nghĩ càng thẹn thùng, càng nghĩ càng khẩn trương, thẹn thùng dùng một quyền đấm xuyên người tuyết bản thân mới đắp lên, quay đầu đã lập tức chạy về phòng mình gọi cho Freen.

Đột nhiên bị ném trong gió bắc Razor Armstrong : "......"

Đồng chí nhỏ Razor : Đừng hỏi, câu trả lời chính là sợ hãi.

......

Becky nhanh gọi điện thoại cho Freen, chờ đối phương nhận cuộc gọi, lúc nàng muốn mở miệng hỏi cô vì sao không đề cập tới chuyện đó cho nàng, đã nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng khàn khàn lười biếng:

"Ưm?"

Becky dừng một chút, lỗ tai đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ngứa một chút, khí thế hôi hổi dựng lên nháy mắt suy yếu không ít, nàng không tự chủ được dịu giọng xuống:

"Sao chị còn ngủ......"

Ngay sau đó truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt, giống như thanh âm chăn hoặc là vải may mặc cọ xát với nhau, sau đó mới là giọng nói của Freen :

"Bởi vì ba để chị ngủ nhiều hơn, không cần dậy sớm chúc tết ông ấy."

Becky nhanh bắt lấy trọng điểm, đặt mông ngồi ở trên giường:

"Freen, làm gì chị không nói cho em chuyện mùng bốn nhà em phải đi chúc tết bác Chankimha?"

Freen bên đầu kia yên tĩnh một hồi, tiếp theo truyền đến một tiếng cười khẽ:

"Đã quên."

Armstrong, Chankimha hai nhà có quan hệ rất tốt, Fazuran Chankimha lại lớn hơn Arlan Armstrong một tuổi, cho nên nhà Armstrong mỗi năm cũng sẽ tới nhà Chankimha tụ lại chúc tết, chuyện này đã sớm thành thói quen, trong chốc lát cô cũng không nhớ tới phải thông báo cho Becky.

Hơn nữa bất luận cô nói hay không, vợ chồng Arlan Armstrong đều sẽ nói.

Becky cúi đầu vuốt vạt áo mình, trong giọng nói mang theo vài phần câu nệ:

"Nhưng em, em còn chưa có chuẩn bị tốt......"

Lại nghe một tiếng cười khẽ, lúc này giọng nói Freen mới rõ ràng lên không ít:

"Chuẩn bị cái gì?"

"Còn có thể cái gì, đương nhiên là gặp bác Chankimha a."

Freen cười nhắc nhở nàng:

"Becky, em là dùng thân phận đại tiểu thư nhà Armstrong chúc tết, không phải lấy thân phận bạn gái chị tới chúc tết."

Sau đó an ủi nói.

"Rất dễ tính, cũng nhất định sẽ rất thích em, chị cũng sẽ cùng em, không phải sợ."

Thời điểm Becky nghe được cô sẽ bên cạnh bản thân mới an tâm không ít, tiện đà hoài nghi nói.

"Chị nói thích thì thích sao? Vậy nếu bác không thích em thì em sẽ tìm chị tính sổ!"

Freen khẽ cười một tiếng:

"Ừm, được, tìm tính sổ, muốn tính như thế nào cũng được."

......

Becky phải chuẩn bị mùng bốn "Gặp người lớn", cho nên căn bản không rảnh đi đối phó Navia Armstrong, Navia Armstrong thấy thần hồn nàng cũng không ở chỗ mình, cũng không có tự tìm chuyện không thú vị, hai người không có việc gì mà trải qua hai ngày này rồi Navia Armstrong về tới đoàn phim.

Mà mùng bốn chớp mắt đã đến.

Becky tỉ mỉ trang điểm một phen, trang điểm bản thân đến ngoan ngoãn vô cùng, liếc mắt một cái đã thấy đặc biệt đúng kiểu các người lớn thích. Nàng đi theo vợ chồng Arlan Armstrong xuống xe ở phía sau, nhớ tới phải gặp Fazuran Chankimha, hơn nữa ông còn biết Freen đang theo đuổi nàng, tốc độ đập của tim nàng đã càng nhanh hơn, như thế nào cũng không tĩnh được.

Ở trong lòng nàng chỉ có thể không ngừng nói với bản thân:

Là Freen theo đuổi mình, mình là đại tiểu thư nhà Armstrong, mình chỉ tới chúc tết, không phải tới gặp phụ huynh của bạn gái, bình tĩnh, không cần hoảng!

Nàng đặc biệt tìm ảnh chụp Fazuran Chankimha nhìn nhìn trước, là một người đàn ông trung niên rất có tinh thần khí chất, bộ dáng anh tuấn, chỉ đứng nơi đó trông cũng rất có khí thế, làm người không dám lỗ mãng.

Ảnh chụp chỉ để nhìn, nhưng người thật còn chưa có gặp qua, cũng không biết có phải theo như lời Freen nói rất dễ ở chung một chỗ hay không........

Nàng đang rối rắm, phía xa xa đã có hai thân ảnh đi tới hướng bên này.

Arlan Armstrong giương mắt vừa thấy là khuôn mặt quen thuộc, mặt mày hớn hở mà đi lên đón, đang muốn mở miệng chào hỏi cùng Fazuran Chankimha, kết quả Fazuran Chankimha hướng ông thoải mái hào phóng cười một chút, như vậy coi như đã trực tiếp gặp thoáng qua với ông, sau đó đi đến chỗ Becky Armstrong, tươi cười vô cùng vui vẻ :

"Ha ha, cháu gái ngoan con tới rồi."

Arlan Armstrong : "......?"

Là ông ảo giác sao?

Vì sao ông lại cảm giác vị anh cả này đặc biệt thân thiết với con mình???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top