Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57 : Mượn Tạm Chức Tổng Giám Đốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Richie Armstrong một thân một mình trở về, mọi người trong phòng khách liền kinh ngạc nhìn anh:

"Richie, Becky đi đâu rồi? Tại sao lại không về cùng với con?"

"Con với Becky vốn còn đang nói chuyện, nhưng mà Kaeya Alberich thoạt nhìn có chút sốt ruột, hình như có chuyện gì quan trọng muốn nói, cho nên liền bảo con về trước!"

Lời nói của anh khiến mọi người dễ dàng hiểu được, Kaeya Alberich đang lo lắng. Anh ta vốn là người có khả năng giữ bình tĩnh nhất, mọi người trong nhà họ Armstrong đặt kỳ vọng vào anh rất nhiều. Năng lực của Kaeya Alberich và Becky Armstrong cũng không chênh lệch là bao, chuyện có thể khiến cho anh ta để lộ vẻ sốt sắng ra bên ngoài, hẳn là chuyện cực kỳ nghiêm trọng rồi!

Quả nhiên, bọn họ mới vừa nghĩ như vậy, Kamisato Ayaka liền từ phía sau đi vào. Lúc này trên gương mặt anh vẫn là nụ cười ấm áp đầy mê hoặc như thường lệ, nhưng đôi mắt lại thâm trầm như biển. Chỉ thấy anh dừng lại cách bọn họ không xa, cúi người bái một cái thật sâu, nói:

"Ông Arlan, chủ nhân bảo con tới mời tổng giám đốc tập đoàn A thị!"

Tuy giọng nói của Kaeya Alberich vào lúc này vẫn mang nét kính cẩn như thường ngày, nhưng lại không nói gì thêm, khiến bọn họ cảm thấy có chút hùng hồn, chẳng lẽ chuyện khiến gương mặt Kaeya Alberich phải biến sắc, là từ tập đoàn của Gia tộc mà ra sao?

Nếu như không phải như vậy thì là gì, vốn Becky từ trước đến giờ luôn rất ít xen vào việc của người khác. Cho dù cô mới chính là chủ nhân chân chính của Gia tộc này, nhưng mà đối với tập đoàn A thị, cô đều lựa chọn chính sách nới lỏng.

Chỉ đến khi thật sự có chuyện khiến cô không thể không xử lý, cô mới có thể nhúng tay vào. Mà lần này người chủ động đến mời, lại không lấy thân phận là người trong nhà, mà lấy thân phận của một vị hộ pháp, chuyện này nhất định không phải chuyện đùa!

Con trai cả của Arlan Armstrong, hiện giờ là tổng giám đốc của A thị - Cyno Armstrong có chút khó hiểu, nhưng mà ông cũng biết, cô cháu gái này rất có chừng mực, nếu đã đến mời đích danh như vậy, hẳn là có liên quan đến ông rồi.

"Cha, bác trai, thủ lĩnh Chankimha, mọi người ngồi trước, tôi đi xem một chút!"

"Ừ, đi xem xem, suy cho cùng là xảy ra chuyện gì! xem ra là con bé nổi giận thật rồi!"

"Con hiểu!"

Cyno Armstrong gật đầu, coi như là đồng ý với lời nói của ông. Sampo Armstrong thấy thế, liền vội vàng đứng lên, tính đi theo sau, lại bị một câu nói của Kaeya Alberich ngăn cản:

"Chủ nhân đã nói, chỉ cần một mình tổng giám đốc Armstrong đi, bác Tư hay là những người bên dưới, cùng với ông Arlan vẫn ở nguyên một chỗ!"

Lời nói phũ phàng của Kaeya Alberich, khiến cho lòng của mọi người chợt lạnh đi, mơ hồ cảm thấy có chuyện không hay đã xảy ra.

Freen một mực yên lặng không lên tiếng, rốt cuộc lúc này cũng ngẩng đầu lên, hàng chân mày nhăn lại, liếc nhìn lên lầu hai, bên trong con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia lạnh lùng!

Becky không phải là loại người nắm quyền trong tay mà kiêu căng, bằng không thì mối quan hệ với những người trong gia đình đã không hòa thuận như vậy, nhưng mà hôm nay đã có chuyện gì?

Trong đầu Freen cứ quẩn quanh, không rõ trước đó Becky còn vui vẻ như vậy, thế nào mà chỉ đi ra ngoài có một chút, liền thay đổi một cách chóng mặt. Mà điều quan trọng hơn là, thái độ cùng với vẻ mặt của Kaeya Alberich hiện giờ, cô chưa từng thấy qua trên người anh ta, một loại luống cuống lo lắng không yên.

Thản nhiên đem nét mặt của những người khác trong nhà họ Armstrong nhét vào đáy mắt, cũng không có gì bất ngờ khi nhìn thấy được sự nôn nóng lo âu trên gương mặt họ. Bởi vì một câu nói của Kaeya Alberich, thân là cha của Becky, Sampo Armstrong chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, uy quyền của cô quả thật làm người ta kính nể.

Bất chợt đứng lên, thấy bọn họ giương ánh mắt sáng tỏ nhìn mình, cô cũng không nói gì thêm, chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó liền trực tiếp đi lên lầu!

"Becky thường như vầy phải không? Hình như xảy ra chuyện gì rất lớn!"

Ông cụ Chankimha thong thả nhấp một ngụm trà xanh, nói.

Arlan Armstrong thở dài một hơi:

"Chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhìn thế này chắc là chuyện không nhỏ! Chẳng qua, tôi tin tưởng con bé có thể giải quyết êm đẹp, bằng không thì cũng không thể ngồi ở vị trí gia chủ này nhiều năm như vậy!"

Tất cả mọi người tin tưởng cô, người thân trong gia đình tin tưởng cô, những trợ thủ bên dưới trướng cũng đặt hết niềm tin vào cô.

Ngồi trước máy vi tính, gương mặt của Becky đanh lại, đầu ngón tay không ngừng gõ lên bàn phím, cùng với những số liệu không ngừng thay đổi trên màn hình, sắc mặt của cô cũng dần biến chuyển, khó coi vô cùng.

"Cốc cốc cốc!"

"Vào đi!"

Nghe được tiếng gõ cửa, nét mặt thâm trầm của Becky chợt tắt, động tác trên ngón tay cũng từ từ dừng lại, chậm rãi gập máy vi tính xuống. Hít một hơi thật sâu, nếu bọn họ không tự xử lý được, vậy thì để cô đích thân đi xử lý thôi.

Chuyện này cô cũng không muốn nói hết tất cả bọn họ biết, chỉ cần họ có một tí khái niệm là được. Biết quá nhiều, ngược lại sẽ chỉ làm cho bọn họ vô duyên vô cớ lo lắng thêm mà thôi, chẳng giúp ích được gì.

"Bác cả!"

Tươi cười đứng lên, thần sắc của cô vẫn nhìn như thường ngày, không mang vẻ thịnh nộ như theo suy đoán của Cyno Armstrong. Vừa nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái liếc sang Kaeya Alberich bên cạnh.

Chẳng lẽ ông ấy đoán sai? Mới vừa nãy sắc mặt của Kaeya Alberich vẫn còn lạnh lùng như thế? Nhưng khi ông quay đầu lại, Kaeya Alberich liền trở về với dáng vẻ tươi cười thường thấy, thái độ kính cẩn, nhún nhường.

Trong đầu đầy nghi vấn, Cyno Armstrong đi đến, ngồi xuống bên cạnh Becky Armstrong:

"Becky, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Vội vàng tìm bác đến như vậy!"

"Thật ra thì cũng không có chuyện gì to tát, chẳng qua là sự việc lần này hơi khó giải quyết, cho nên muốn mượn chức vị Tổng giám đốc của bác cả dùng một chút."

Ngờ vực nhìn cô, Cyno Armstrong đang cân nhắc về độ tin cậy trong lời nói này. Cũng chẳng phải là ông luyến tiếc gì với cái chức Tổng giám đốc, so ra, nếu thật sự có thể đem việc khó giải quyết vứt ra bên ngoài, ông hay là bất kỳ ai khác đều sẽ rất vui mừng.

Thế nhưng ông cũng hiểu rất rõ, Becky Armstrong không phải loại người thích thế thân, không rõ nguyên nhân muốn mượn vị trí Tổng giám đốc này, khiến ông không khỏi lo lắng.

"Bác cả cũng không cần lo lắng, chỉ là, chuyện lần này có liên quan rất rộng, dính dáng đến chuyện nội bộ của tập đoàn A thị, nếu như trong tay con không có chút quyền hành nào, căn bản là không có biện pháp để quản lý được A thị vào lúc này! Chẳng qua, bác cả yên tâm, con sẽ không đi nói cả tập đoàn A thị phá sản là được!"

Câu nói cuối cùng tựa như đang đùa giỡn, thế nhưng lại mơ hồ hàm chứa ý vị sâu xa. Mà với tình huống như hiện giờ, dĩ nhiên là Cyno Armstrong nghe không ra được ý tứ gì cả, thấy cô đã nói vậy, thật sự là ông không còn lời nào để phản bác lại nữa. Cuối cùng, dưới ánh mắt 'chờ đợi' của Becky Armstrong, liền gật đầu đồng ý.

Thôi, nếu như con bé đã không muốn nói, thì dù có chĩa súng vào đầu, cũng đừng mong cạy được miệng nó ra. Có lẽ cô cháu gái này đã tự tìm được hướng giải quyết rồi.

Tiễn Cyno Armstrong ra ngoài, cửa phòng đóng sập lại trong tích tắc, nụ cười trên mặt Becky dần dần tan biến, thay vào đó là mấy tia nặng nề hiếm hoi.

"Chuyện này đừng cho bọn họ biết, tránh dẫn đến phiền toái không cần thiết!"

"Thuộc hạ hiểu!"

Kaeya Alberich gật đầu, chuyện này cô đã muốn tự giải quyết một cách bí mật, dĩ nhiên anh sẽ hiểu rõ ý tứ của cô.

Cũng không nói thêm gì nữa, Becky đứng dậy đi về phía cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn anh, nói:

"À quên, con chip tôi đưa cho anh phá giải như thế nào rồi?"

Đây chỉ là tùy tiện hỏi một chút, cô vốn nghĩ, nhất định là nó đã được giải mã xong rồi. Nào ngờ đâu, Kaeya Alberich lại lắc đầu mà nói chưa giải ra.

Thế này lại càng khơi dậy được sự hứng thú của cô, cô đủ không ngoan để biết được bên trong nó cất chứa thông tin quan trọng, lại không ngờ rằng, một người đầy mánh khóe như Vân Trạch mà lại giải chưa ra. Xem ra đối phương cũng là một cao thủ đấy chứ!

"Không vội, anh cứ từ từ, gắng hết sức giải mã nó, vì những thứ tôi muốn biết, đều nằm ở bên trong cả!"

"Dạ! Chủ nhân yên tâm!"

Vừa mở cửa, Becky liền phát hiện Freen đang nghiêng người, đứng tựa lưng vào lan can, gương mặt lạnh lùng, không nhìn ra được một chút tâm tình. Khóe miệng giật giật, cô nên sớm nghĩ đến việc, bây giờ chị ra vào nhà của mình giống như là ở chỗ không người.

Trước đó Kaeya Alberich đi truyền tin, nhất định là đã thu hút được sự chú ý của Freen, chỉ cần dùng não nghĩ mấy giây cũng có thể đoán được, nhất định chị sẽ đến thò một chân vào. Mà cô thì lại quên khuấy đi mất chuyện này, để đến khi thấy chị thì đã muộn rồi!

Nhìn sâu vào mắt cô, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, dường như đang chờ đợi lời giải thích.

Một người đứng tựa lưng vào lan can phía trước phòng sách, một người đứng ngay ngưỡng cửa, cả hai chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.

Becky biết Freen đang chờ đợi câu trả lời của mình, nhưng mà chuyện này còn chưa điều tra kỹ càng, ngay cả bản thân cô cũng không biết phải giải thích làm sao cho rõ, thế nên dứt khoát không nói lời nào.

Thấy Becky như vậy, xúc cảm nơi đáy mắt Freen cuộn trào thành sóng lớn, cuối cùng liền lấy lại vẻ âm u, lúc xoay người đi xuống lầu, nhẹ nhàng ném ra một câu:

"Hôn lễ diễn ra vào ngày mùng 1 tháng 1! Có chuyện gì thì sắp xếp cho tốt trước đó!"

Ngày mùng 1 tháng 1?

"Kaeya Alberich, hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Kaeya Alberich đứng ngay phía sau cô, dĩ nhiên là đã nghe thấy lời nói vừa rồi của Freen Sarocha, thấy cô hỏi, nói:

"Hôm nay là ngày mùng 3 tháng 11!"

Nói cách khác, xấp xỉ hai tháng nữa, chủ nhân sẽ phải kết hôn.

Khoảng thời gian hai tháng, cũng không lâu đâu!

Tính toán thời gian một chút, Becky cảm thấy cũng không còn bao xa, liền ra lệnh:

"Chuẩn bị đi, bây giờ lập tức tiến về phía New York, chuyện này giải quyết sớm một chút, cũng an tâm phần nào!"

"Dạ, đã chuẩn bị xong xuôi!"

Liếc nhìn lầu dưới, Becky thở dài nườn nượt trong lòng, hai tháng sắp tới, e rằng sẽ bận rộn đến tối mắt tối mũi, muốn nghỉ ngơi, cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top