Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67 : Gặp Mặt Gia Đình Freen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người lạnh lùng nhìn về một góc, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

"Trực giác của gia chủ Armstrong quả thật rất nhạy, tôi chỉ mới vừa đứng ở đây, thế mà cô lại dễ dàng phát hiện ra được!"

Buông bàn tay đang nắm chặt ra, cánh tay Freen mạnh mẽ choàng qua eo Becky, sít sao kéo vào trong ngực, đáy mắt đen nhánh ẩn chứa một đợt sóng lớn, nhưng cũng không trả lời. Đối với tình địch, hơn nữa còn là một tình địch không biết đang ôm ấp mục đích gì, cô thật sự không thèm để ý.

Becky khó hiểu ngẩng đầu nhìn Freen một cái, sau đó chuyển tầm mắt, cười đến vui vẻ, cười đến lạnh nhạt, nói:

"Anh tới nơi này có chuyện gì sao? Ở sân thượng chẳng có ai cả, anh phải lên đây? Chẳng qua tôi muốn khuyên một câu, trên ấy rất lạnh, nếu như anh chịu nổi, thế thì lên đi!"

"Gia chủ Armstrong đang quan tâm đến tôi sao? Điều này khiến tôi vừa mừng vừa lo!"

Con ngươi màu xanh lục híp lại, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ vén mái tóc bạch kim trước trán, nhìn cực kỳ ma mị.

Mặc dù ở nhà họ Armstrong được nhìn không ít trai xinh gái đẹp, đặc biệt là ở vị trí hiện nay, tần suất được ngắm nhìn những nét đẹp ấy cũng không ít, tuy nhiên khi Becky vừa trông thấy Asura, đôi con ngươi bất chợt lóe lên, một tia tán thưởng thoáng qua đáy mắt.

Phút chốc, bên hông chợt đau nhói, quay đầu bất mãn nhìn Freen chằm chằm, thật sự không hiểu cô đã làm gì đắc tội với chị. Thế nhưng khi cô vừa quay đầu, liền phát hiện chị cũng đang hung hăng trừng mắt nhìn mình.

Chột dạ sờ sờ chóp mũi, mặc dù cô cảm thấy quả thật dáng dấp của Asura cũng không tệ, nhưng mà cô không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần nhìn ngắm mà thôi.

Không nghĩ tới lại dẫn đến một màn khác thường này, hành động vừa rồi của Freen rõ ràng cho thấy chị đang ghen, chị tuyệt nhiên không hề che giấu, ngược lại còn trực tiếp để cho Becky biết.

Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang ôm lấy eo cô, tươi cười đúng mực:

"Đây chỉ là một dạng nhắc nhở, không tính là quan tâm. Chỉ có điều, mong ngài Asura không nên tùy tiện nói lời như vậy, dẫu sao vợ chưa cưới của tôi vẫn đang đứng ở đây, anh nói thế, khiến không ít người hiểu lầm đâu. Nếu ngài Asura muốn đi lên, tôi không cản, chúc anh nhiều may mắn!"

"Vợ chưa cưới? Chẳng lẽ Becky Armstrong tính kết hôn với cô ta thật?"

"Anh cảm thấy tôi là người hay nói giỡn?"

Nụ cười của Becky hơi thu lại, từ tốn nói tiếp:

"Chẳng lẽ chuyện này còn có thể nói đùa? Hôn lễ vào ngày đầu năm mới, nếu như có thể, sự hiện diện của ngài Asura là vinh hạnh của chúng tôi!"

"Thật sao? Hình như Becky Armstrong quên mất những gì tôi đã nói với cô ở Luân Đôn! Chẳng qua chẳng hề gì, tôi trở về sẽ tham gia, tuyệt đối sẽ đi!"

***

"Hắn ta và em nói cái gì?"

Đi cách xa Asura, Freen cau mày hỏi. Cô có cảm giác không phải là lời tốt lành gì, cho nên nhất định phải hỏi rõ ràng.

Hơn một tháng trước, cô vừa gặp mặt Asura, hắn ta không hề đề cập đến chuyện đã nói gì với Becky khi ở Luân Đôn, nhưng hôm nay lại bất ngờ nhắc đến trước mặt hai người bọn họ, thật sự là có chút khả nghi.

'Tôi rất mong đợi nhận được thiệp mời, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, các người có thể có cơ hội ấy không!'

Trong đầu chợt hiện lên những lời này, hình như trước khi đi Asura đã nói, thời điểm cô nghe được chỉ cảm thấy có chút quái dị, cũng chẳng để ở trong lòng, ai biết bây giờ hắn lại nhắc đến. Lần này lại còn nhấn mạnh, như vậy đây không đơn giản chỉ là một lời nói đùa.

Đem nguyên câu nói vừa hiện lên trong đầu thuật lại cho Freen, cảm thấy hơi khó hiểu, thuận tiện hỏi:

"Asura để ý đến tin tức chúng ta kết hôn như vậy, chẳng lẽ là vì lo sợ hai nhà chúng ta kết hợp lại? Nhưng mà cũng không đúng, chuyện các Gia tộc kết thân với nhau vẫn thường xảy ra, chung quy hắn cũng không có quyền kiểm soát. Freen, chị cảm thấy rốt cuộc hắn có mục đích gì?"

Nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Becky, đáy mắt lóe lên. Freen phát hiện, mặc dù Becky rất thông minh, nhưng mà trên phương diện tình cảm thật sự là rất ngu ngơ.

Biểu hiện của Asura rõ ràng như vậy, thế nhưng Becky lại đi nghĩ sang hướng khác, một chút cũng không hoài nghi về mặt tình cảm. Phải nói là em không biết rõ được sức hấp dẫn của chính mình.

Người phụ nữ như Becky, quả thật rất dễ khơi lên hứng thú chinh phục của người khác, chỉ là, trên phương diện này, một chút năng lực tự giác ngộ em cũng không có.

Freen cũng không có ý muốn nhắc nhở em, đối thủ như vậy, bớt đi bao nhiêu đỡ lo bấy nhiêu. Tin tưởng Becky là một chuyện, người khác rình rập người phụ nữ của mình, lại là chuyện khác.

Đôi môi mỏng khẽ nâng lên nụ cười có phần cưng chiều, nghiêm nghị nói:

"Đại khái là giống như em đoán, vốn dĩ thế lực của hai nhà chúng ta đã đứng nhất nhì trên thế giới, nếu như kết làm thông gia, vậy thì đồng nghĩ với việc từ hai thế lực lớn sáp nhập lại làm một. Lo đối phó với một bên cũng đủ trầy da tróc vảy rồi, chẳng ai vui khi thấy thực lực đối thủ của mình ngày một mạnh hơn."

Dừng một chút, đáy mắt thoáng qua một tia bén nhọn:

"Chẳng qua em đừng nên lo lắng về chuyện này, cho dù Asura có muốn ngăn cản thật đi nữa, vậy thì thử xem hắn có năng lực ấy hay không!"

"Cũng đúng!"

Bây giờ nghĩ đến mấy chuyện nhàm chán này, tuyệt đối không phải là tác phong của cô, binh đến thì tướng chặn thôi, tất cả để đến khi đó tính là được.

Nhưng mà cô cứ có cảm giác, hình như hàm ý trong lời nói của Asura không đơn giản như những gì bọn họ nghĩ, thật bởi vì lo lắng việc hai phe thế lực của bọn họ kết hợp sao? Cô cảm thấy, hình như không phải là vậy, song, hiện tại thật sự nghĩ không ra. Lắc đầu một cái, thôi, nghĩ đến mấy chuyện này cũng chẳng ích gì!

Trong thang máy, hai người đứng đối diện nhau, Becky chợt cười:

"Nay mai em muốn đi Nhật Bản một chuyến, chị đi hay không đi?"

"Cái này để đến lúc ấy lại nói! Becky, có phải em quên chuyện gì hay không?"

Nguy hiểm nheo mắt lại, khóe môi cụp xuống, bộ dạng rõ ràng cho thấy rất không vui.

Becky ngẩn người, vắt óc suy nghĩ một hồi, nhưng kỳ thật là không nghĩ ra được, rốt cuộc mình quên cái gì. Thành thật lắc đầu, nói:

"Trong khoảng thời gian này, một, chúng ta không gặp mặt, hai, không có liên lạc, em đã từng đồng ý với chị cái gì không?"

Suy nghĩ lại lần nữa, cô chắc là mình không có hứa với chị chuyện gì, hẳn là chị nhớ nhầm mới đúng.

"Em thật cho là thế?"

Freen hỏi lại lần nữa, lúc này giọng nói của cô đã trầm hẳn xuống, đáy mắt ngày một đen đậm. Thấy chị như vậy, Becky vừa muốn gật đầu, lại cố gắng lục lọi trí nhớ lần nữa, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Từ từ đến gần Becky, khẽ duỗi tay một cái, đột nhiên kéo cô vào trong lòng:

"Chị gặp qua hết mọi người trong nhà của em, Becca, em nói xem mình quên cái gì?"

Cả nửa buổi, chị bảo cô quên chuyện gì, thì ra là chuyện này!

Đúng là như vậy, quả thật cho đến tận bây giờ, cô chưa từng thấy qua người nhà của Freen, hơn nữa đáng ra đây là trách nhiệm của cô. Cái gì gọi là con dâu mới phải diện kiến cha mẹ đầu tiên, mà chỉ còn hai tuần nữa là đến hôn lễ, thậm chí ngay cả ông nội cũng đã gặp qua một lần rồi...

"Ngay ngày mai, lập tức đến!"

***

Đại bản doanh của nhà họ Armstrong được thiết lập tại Thượng Hải, còn nhà họ Chankimha thì ở HongKong, khoảng cách giữa hai nhà cũng chẳng có bao xa. Không cần cô đặc biệt đi chào hỏi cũng dễ dàng đoán ra được, khẳng định hai bên đã sớm qua lại với nhau rồi.

Chỉ còn thiếu mỗi việc cô phải đi ra mắt mà thôi, nghe Freen nói, thiệp mời nội bộ đã được chuẩn bị hết cả, chỉ là mò mãi vẫn chưa ra tin tức của Becky, thế nên đành hoãn lại đến giờ. Hiện tại cô cũng đã đến, tất cả thiệp mời đều đã được gửi đi.

Đến gần giữa trưa, Becky và Freen mới cùng nhau bước xuống từ trên máy bay, trực tiếp đi tới trang viên đồ sộ của nhà họ Chankimha.

Vừa đặt chân vào cửa chính, cô cảm thấy có sự biến chuyển rõ rệt, nhiệt độ trước sau có sự chênh lệch rất lớn, cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện, phía bên trên được bao phủ bởi một lớp thủy tinh trong suốt, tựa như một chiếc lồng khổng lồ.

Cũng nhờ vào nó mà mặc dù bây giờ đang là tháng mười hai rét lạnh, bên trong nhà họ Chankimha vẫn giữ được nhiệt độ ấm áp như ngày xuân, khiến cho trăm hoa đua nở.

"Ở điều kiện thời tiết như thế này mà có thể nuôi trồng được nhiều loại hoa thơm cỏ lạ như vậy, nhà chị thật là biết hưởng thụ cuộc sống!"

Cở chiếc áo khoác dày cộm trên người xuống, đưa cho Kaeya Alberich đang đứng sau lưng, cách ăn mặc của Becky hôm nay so với thường ngày còn cao quý hơn bội phần, vừa đi đến một bên vườn, liền khiến người ta không dứt ánh mắt ra được.

"Đây là do mẹ ở nhà không có việc gì làm, chuyện nảy sinh trong lúc rãnh rỗi đấy!"

Freen đi tới đứng bên cạnh Becky, nhìn chăm chăm vào gò má nõn nà xinh đẹp, khẽ nhếch môi cười.

Ngón tay mảnh khảnh trắng ngần sờ nhẹ vào cành hoa hồng đỏ trước mặt, cười dịu dàng:

"Không ngờ bác gái lại khéo tay đến vậy, lần đầu tiên em nghe chị nói!"

"Bác không chỉ biết trồng hoa, còn rất nhiều thứ khác nữa, con có muốn học một ít từ ta không?"

Mẹ Chankimha đã chờ bọn họ từ sáng sớm, sau khi nghe người làm thông báo, cũng có chút dằn lòng không đặng mà tự mình ra đón. Bà biết rõ, một tháng vừa rồi, con dâu tương lai của bà đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, khiến con gái thường ngày vẫn lạnh lùng bỗng dưng biến thành cái dạng gì.

Ban đầu thì giận dữ, càng về sau lại lo lắng râm ran, bà biết, cô con gái nghiêm nghị này, xem ra là thua chắc trong tay con dâu bà rồi.

Bây giờ nhìn lại cô con dâu này, càng ngắm lại càng ưng, trong lòng thầm cảm ơn, con gái bà có thể tìm được một cô gái tốt như vậy, thật sự chẳng còn gì hơn.

Nghe thấy tiếng động, Becky vội vàng đứng thẳng người, quay đầu cười:

"Bác gái, lâu như vậy mới đến ra mắt, con cảm thấy ngại quá!"

"Không sao không sao, mau vào đi! Ba con và mọi người đã chờ từ sớm rồi, Freen cũng không nói bao giờ thì về đến, bọn họ chỉ sợ bỏ lỡ. Vừa vặn chưa qua giờ dùng cơm trưa!"

Nói xong, thân mật nắm tay của Becky đi vào bên trong. Đối với sự nhiệt tình không báo trước của bà, Becky có phần không thích ứng, Freen cũng nhìn ra được chi tiết này, ung dung kéo ngược em vào trong ngực, khẽ mở miệng:

"Để con mang cô ấy vào!"

Mẹ Chankimha nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một hồi lâu, hình như đang xác định người này có phải là cô con gái lạnh lùng như khối băng của mình không.

Chẳng ngờ nằm ngoài suy nghĩ của bà, con gái có vẻ rất quan tâm đến nàng dâu này, đây là một hiện tượng tốt, hiện tượng rất tốt.

"Được rồi, vậy nhanh nhanh vào đi thôi, bằng không ông nội của con muốn đích thân ra ngoài bắt người!"

Chớp chớp mắt, nụ cười của Becky đượm thêm mấy phần dịu dàng, có vẻ gia đình của chị cũng hòa thuận giống như nhà cô vậy, người trong nhà sống với nhau cũng không có khoảng cách là bao.

Tất cả mọi người cùng ở chung một chỗ, cảm giác thật là ấm áp. Becky không thừa nhận, bởi vì vị trí hiện giờ của mình mà được xếp trên người khác một bậc. Ngược lại, chỉ là công việc bên trên khá nhiều, cần một người đứng ra gánh vác trách nhiệm mà thôi.

Nếu như người trong nhà vì chuyện này mà lạnh nhạt với cô, chắc hẳn cô sẽ cảm thấy lòng mình rất lạnh.

Giữa đại sảnh của nhà họ Chankimha, ngoại trừ ông cụ Chankimha đã được gặp mặt từ trước, còn có một người đàn ông mà giống Freen đến năm bảy phần, không cần suy nghĩ cô cũng biết, nhất định là ba của chị.

Mà điều quan trọng nhất là, ngay cả Mon Kornkamon cũng ở nơi đây! Trái ngược với ánh mắt vui mừng của mọi người nhà họ Chankimha khi nhìn thấy cô, ánh mắt của Mon Kornkamon có thể nói là đằng đằng sát khí.

Cô thật sự rất khâm phục Mon Kornkamon, một mặt thì giả vờ tỏ ra dịu dàng, mặt khác lại giương ánh mắt căm tức về phía cô, loại 'công phu' cao siêu này, cũng chỉ có Mon Kornkamon mới làm nổi.

Ngồi bên cạnh Freen, Becky vẫn luôn duy trì nụ cười của mình, vừa nói chuyện với mọi người nhà họ Chankimha, vừa thỉnh thoảng ghé mắt quan sát sự biến hóa của Mon Kornkamon ngồi bên cạnh mẹ Chankimha. Cô muốn thử xem, Mon Kornkamon còn có thể nhịn được bao lâu.

"Tiểu thư Becky, chẳng lẽ tới nhà của tôi còn chưa yên lòng? Sao khi đi lại còn mang theo thuộc hạ?"

Nhịn nhục một hồi lâu, thật sự là rất chướng mắt trước sự che chở vô hình mà Freen Sarocha dành cho Becky Armstrong, ghen tỵ xông lên não Mon Kornkamon, câu nói còn chưa kịp suy nghĩ bất chợt bật ra ngoài.

Vừa dứt lời liền thấy mọi người trong nhà hung hăng trừng mắt nhìn mình, bấy giờ mới phát hiện mình lỡ lời. Dù gì nói cũng đã nói rồi, chẳng lẽ bây giờ muốn cô nuốt ngược trở về hay sao? Để xem Becky Armstrong này sẽ trả lời thế nào đây.

Nói chuyện một thời gian, miệng có hơi khô, Becky tươi cười bưng một tách trà vừa pha lên, nhẹ nhàng ngửi một chút, sau đó nhấp hai ngụm nhỏ. Dưới ánh mắt nóng rực của Mon Kornkamon, chậm rãi đặt chiếc tách trong tay xuống:

"Thân phận của tôi và cô không giống nhau, dĩ nhiên cô sẽ không hiểu nguyên nhân tôi dẫn theo người bên cạnh để làm gì. Ví bằng Mon Kornkamon ở vào vị trí của tôi, nhất định sẽ hiểu nguyên nhân trong đó rồi.

Giống như Freen hay mang theo Yha và Mika bên mình, nguyên nhân của chị ấy là gì, thì nguyên nhân của tôi cũng vậy. Tôi nghĩ, ắt hẳn cô sẽ cho rằng tôi già mồm át lẽ phải, không tin, cô có thể thử hỏi ông nội xem, tin chắc rằng ông nội cũng hiểu!"

Cô biết, nếu như cô trả lời như bình thường, nhất định Mon Kornkamon sẽ níu lấy vấn đề này mãi không buông, đối với phụ nữ có lòng dạ xấu xa, cô tuyệt đối không có đủ kiên nhẫn.

Thật ra thì cô nhắc đến vấn đề không giống thân phận ở đây, căn bản cũng là vì yên ổn về sau, trong khi trả lời câu hỏi của cô ta, thuận tiện mang cả ông nội vào, tránh phiền phức không muốn có.

Becky nói chuyện hợp tình hợp lý, trên thực tế, những người bên cạnh Freen chưa từng rời đi nửa bước, chẳng phải lúc này vẫn đang đứng ngay bên chị sao?

Về phần ông cụ Chankimha, người bên cạnh ông trước kia là Bennett, hiện tại vẫn vậy, chỉ là, thân phận có thay đổi chút đỉnh mà thôi.

Mon Kornkamon chưa kịp suy nghĩ, đầu óc ngu muội, chỉ muốn làm cho người khác khó chịu mà lại quên mất đi thân phận của mình.

Ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Freen quét về phía cô ta, làn môi mỏng mân thành một đường thẳng:

"Tại sao cô ta lại ở đây?"

Lời nói hiển hiện rõ sự bực dọc khó chịu, vừa nhìn thấy Mon Kornkamon, Freen liền cảm thấy rất mất hứng.

"Mon Kornkamon vẫn sống bên cạnh ta, người làm chị như con, cũng không phải không biết!"

Mặc dù mỗi lần mẹ Chankimha nhìn thấy thái độ của Mon Kornkamon đối với Becky Armstrong cũng cảm thấy không vừa lòng, nhưng nói gì thì đây cũng là đứa bé do một tay bà nuôi nấng, tuy có chút không vui trong lòng, nhưng yêu thương này là thật.

Mon Kornkamon nghe thấy giọng điệu đuổi khách không chừa lại chút thể diện nào của Freen Sarocha, gương mặt hiện rõ sự ấm ức, rụt rè gọi:

"Chị Freen, chẳng lẽ chị không muốn gặp em đến vậy sao?"

Lời như vậy thiếu chút nữa khiến Becky ngồi bên cạnh bật cười, đây không phải là chuyện quá rõ ràng ư? Còn bày đặt vẽ vời thêm chuyện, là đang ỷ vào có mẹ Chankimha làm chỗ dựa, hay là cho rằng ít nhất Freen cũng sẽ dành cho mình chút tình cảm nào đó? Bưng tách trà lên lần nữa, đặt bên môi, che giấu nụ cười chế nhiễu.

Nhìn bề ngoài bộ dạng của Mon Kornkamon nom cũng sáng sủa lắm chứ, làm sao mà đầu óc lại ngờ nhệch như vậy?

Ra sức lay chuyển người phụ nữ mãi mãi không thuộc về mình, hành động này, thật sự khiến cho cô cũng cảm thấy mất mặt thay. Nhưng nghĩ lại, không phải người Freen muốn là cô ư, thế nên mới có thể bình tĩnh nói lời châm chọc người khác?

Ừm, khả năng này tương đối cao, có vẻ như cô quả thật là một người như vậy! Ai, thật sự là tội lỗi, tội lỗi mà!

Becky đang mải suy nghĩ mông lung về chuyện nhàm chán này, tìm kiếm chút niềm vui trong đó, Freen lại nhếch môi cười khẩy:

"Quả thật không muốn gặp lại cô!"

Khóe mắt Mon Kornkamon run lên, đáy mắt ngân ngấn nước, súy chút nữa cắn luôn đầu lưỡi. Cô ta cho là, dù thật sự không muốn gặp lại mình, cũng không thể nào phũ phàng như vậy, nói thế nào, dáng vẻ mỏng manh như này.

Phần đông người nhìn thấy, sớm đã đau lòng muốn chết rồi, nào biết, Freen Sarocha nhìn cũng như không nhìn, còn chẳng giữ lại cho cô chút mặt mũi, rành mạch, dứt khoát nói ra mấy lời dẫm nát đi thể diện của cô.

Nhất định là lỗi của Becky Armstrong, nếu như không phải cô ta bỗng nhiên xuất hiện, chị Freen sẽ không lạnh nhạt với mình như thế, tất cả đều là lỗi của Becky Armstrong.

Bị người khác nhìn trừng trừng, Becky im lặng một chút, rốt cuộc cũng từ từ giương mắt:

"Sarocha, cô ấy là em gái của chị, làm sao lại đi nói như vậy? Nếu để người ngoài nghe được. Còn tưởng rằng người làm chị dâu như em xúi giục, đối với thanh danh của em chẳng tốt chút nào!"

Đám người Kaeya, Yha đang đứng cúi đầu sau lưng, nghe thấy lời nói của cô liền kéo căng khóe miệng. Giả quá, quá giả dối rồi, nhưng lại khiến cho người ta không thể bắt bẻ được!

"Becky, ông rất trông mong con đến đây! Ông muốn tố giác với con, dạo gần đây con nhóc Freen này rất không bình thường, ông còn cho rằng do con không chịu nổi nó, muốn đào hôn. Vừa nghĩ đến việc mất đi đứa cháu dâu khéo léo đáng yêu, thông minh lanh lợi, đoan trang hiền thục, trái tim của ông liền gọi lên một tiếng, đau quá!"

Biểu cảm trên gương mặt của ông cụ Chankimha vô cùng đau đớn, hình như đau lòng thật sự, Freen đã quá quen với tính tình của ông nội mình, gân xanh trên trán nảy lên mấy cái.

Bị người khác bôi nhọ kiểu này, không ai có thể tiếp nhận được, huống chi lại là người cao ngạo như Freen. Becky cười cười, khẽ nắm lấy bàn tay đang thả lỏng của người bên cạnh, rũ mắt xuống, thỏ thẻ:

"Ông nội nói như vậy, khiến cho Becky cảm thấy cực kỳ áy náy. Khéo léo đáng yêu, thông minh lanh lợi, còn có đoan trang hiền thục, những lời khen này, một chút xíu cũng không hợp với con.

Dựa theo lời của ông nội con mà nói, thật ra con là loại phụ nữ nham hiểm xảo trá, lòng dạ độc ác. Kỳ thật thì cũng không giống người bình thường cho lắm, nhưng cũng không phải quá bình thường, cho nên ngược lại rất hợp với Freen! Bác trai, bác gái cảm thấy thế nào ạ?"

"Hả!"

Ba Chankimha đanh mặt, nhìn ánh mắt khiếp người của con gái mình, ánh mắt vô tội của con dâu tương lai, cùng với ánh mắt đang trợn lên vì giận dữ của ông cụ, ông tinh ý sờ sờ đầu, vô tội quay sang hỏi mẹ Chankimha bên cạnh:

"Bà nó, bà cảm thấy có phải như vậy hay không?"

"Chồng này, bọn họ nhìn ông, làm sao tôi biết được?"

Mẹ Chankimha cũng giương vẻ mặt vô tội, nói đùa, vốn dĩ con dâu bà là người không dễ chọc, hơn nữa còn có con gái bảo bối làm chỗ dựa, lại càng không thể chọc vào, về phần ông cụ... e hèm, kính lão đắc thọ, cũng không cần phá hủy đi.

Vẻ mặt của ông cụ biểu hiện rõ sự đau lòng:

"Becky, có phải con không thích ông nội hay không? Thế nào lại đi ra sức giúp người ngoài, làm tổn thương tấm lòng của ông già này rồi!"

Freen nghiến răng, vẻ mặt u ám, cười cười:

"Rốt cuộc ai mới là người ngoài? Hẳn là ông nội nên hiểu rõ hơn ai hết, cô ấy là vợ con!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top