Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 84 : Đêm Trước Hôn Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Onikiri Chankimha vân vê chiếc bật lửa mạ vàng, híp đôi mắt hạch đào, quét mắt nhìn Eden Chankimha đang muốn xông vào bên trong, lại bị bác tư kéo lấy, nói:

"Quả thật không tệ, nếu như không kể cái tính cách điên cuồng gần như si mê Becky Armstrong mà nói, đây cũng là một đứa em gái rất tốt!"

Ngụ ý, con bé này sùng bái Becky Armstrong đến mức điên cuồng rồi, cho nên làm ra hành động không còn thể diện như vậy.

"Điểm này, em đã sớm đoán được!"

Anh ba nhà họ Chankimha, Yuki Chankimha cười tít mắt nói:

"Thời điểm con bé kia biết được chị hai muốn kết hôn với chị dâu, liền gọi điện cho em. Nhìn dáng vẻ thế này, giống như là đang gặp gỡ Tổng thống quốc gia. Nói một cách chính xác, gặp gỡ Tổng thống quốc gia cũng chưa đến nỗi phải căng thẳng như vậy!

Từ đầu đến giờ, em đã biết, ngay khi con bé này nhìn thấy chị dâu, nhất định sẽ có hành động không bình thường. Các anh nhìn xem, đây không phải là một ví dụ cụ thể hay sao?"

"Chú còn dám nói!"

Mấy người nhà họ Chankimha, ngoại trừ anh cả Onikiri Chankimha đứng ngoài cuộc, tất cả đều đồng thanh, oán hận nói:

"Biết còn không nói sớm, chú muốn bị Freen lột da phải không?"

Mấy anh em nhà họ Armstrong ở bên này nhìn nhau nhún vai, quả nhiên là nồi nào úp vung nấy mà!

"Khụ, thật ra thì lần này chủ yếu là để cho các con trước khi cưới làm quen với mấy người trong nhà ở hai bên một chút, quan trọng hơn là, các con quyết định sau khi kết hôn ở đâu chưa?"

Ái chà, rốt cuộc thì ông cụ Chankimha cũng mở miệng rồi, chỉ là, thời gian lâu như vậy, câu nói kế tiếp mới đi vào trọng tâm vấn đề.

Cái gì gọi là sau khi kết hôn ở đâu? Becky quay đầu, khó hiểu nhìn Freen, chẳng lẽ nói muốn đến ở tại đại bản doanh nhà họ Chankimha?

Freen cười lạnh nhìn lướt qua ông nội đang cười như lão hồ ly, chậm rãi nói:

"Ông nội không cần lo lắng!"

Nụ cười hiền từ trên gương mặt bỗng chốc cứng đờ, ông cụ Chankimha hung hăng nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của Freen, vô cùng đau đớn:

"Làm sao ta lại đi nuôi nấng một đứa cháu gái không có hiếu như vậy? Ông nội đang quan tâm đến con mà, quan tâm đó, con biết không? Cái gì gọi là không cần quan tâm?

Chẳng lẽ con lớn bằng này rồi còn không biết cái gì gọi là lương tâm hả? Ngay cả việc con cưới được Becky cũng là do một tay ta mai mối, thế nào bây giờ lại muốn qua cầu rút ván rồi hả? Con là cái đồ không có lương tâm, thật sự là làm tổn thương trái tim của ông già này rồi!"

Nói xong, còn rút ra một mẩu khăn giấy ở bên cạnh, làm bộ như đang tủi thân, mấy giọt lệ già nua cũng sắp sửa chảy xuống đến nơi.

Đã đến giờ trà chiều, Becky đang xem trò vui, kết quả là Kaeya đưa tới một tách hồng trà, nháy mắt, hứng thú theo dõi tiếp.

Ưu nhã thưởng thức hồng trà, hơi khép mắt lại hưởng thụ, không hề để tâm đến việc ở đây có nhiều người nhìn cô chằm chằm như vậy. Còn Freen thì vừa nói xong câu kia, liền cúi đầu nhìn tờ báo trên tay.

Một bên uống trà, một bên xem báo, nếu như chỉ có hai người bọn họ ở đây mà nói, hai người thật là xứng đôi vừa lứa. Nhưng điều quan trọng là có đến mười mấy người của cả hai nhà Armstrong - Chankimha vây quanh, thế nên hai nhân vật chính này đành ra vẻ thẳng thắn quay đầu đi.

"A, tư thế uống trà của chị dâu thật sự là rất dễ nhìn, ừm, ưu nhã nè, có khí chất nha!"

Eden Chankimha mới được giáo dục cho thông suốt cách đây không lâu, vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt lập tức bắn ra tim hồng.

Chẳng qua lần này ba của con bé rất thông minh, kịp thời túm cổ áo con mình lại, tránh cho nó làm ra chuyện gì không còn mặt mũi hơn nữa. Bác tư của nhà họ Chankimha che mặt thở dài, mới vừa làm xong công tác đả thông tư tưởng, coi như là làm không công.

Nghe thấy tiếng động, cuối cùng Becky cũng ngẩng đầu lên. Nhìn cô bé Eden Chankimha bị vặn cổ áo, khóe miệng vẽ nên một đường cong nhàn nhạt.

Cô bé này chơi rất khá, đây là kết luận sau khi Becky đã quan sát được một lúc. Đơn thuần như tờ giấy trắng, cần phải bảo vệ thật tốt.

Ông cụ Chankimha và ông cụ Armstrong nhìn nhau, đưa ra kết luận, tình hình này là bọn họ bị hai đứa kia xem như không khí rồi.

"Becky Armstrong!"

"Ở đây!"

"Mới vừa nãy ông nội Chankimha nói chuyện với con, làm sao lại không trả lời?"

"Có sao? Ông nội Chankimha bên trái một câu cháu gái không có hiếu, bên phải một câu cháu gái không có hiếu, lúc nào thì nhắc đến con vậy?"

Nhẹ nhàng đặt cái tách trong tay xuống, Becky cười híp mắt ngẩng đầu lên, nói:

"Nếu ông nội đã nói như vậy, con cũng phải trả lời một chút rồi! Về việc mà ông nội Chankimha vừa nói, vấn đề sau khi kết hôn chúng con sẽ ở đâu. Con nghĩ, nếu như không có tình huống bất ngờ gì xảy ra, tạm thời chúng con sẽ ở tại Los Angeles.

Nếu như một trong hai người có chuyện gì phải làm, vậy thì sẽ đi xử lý chuyện của mình, không liên quan gì! Khi ấy, nếu như không kịp về nhà thì đành phải ngủ lại ở bên ngoài thôi!"

Rất rõ ràng, ý từ của bọn họ chính là, ai cũng sẽ không trở về đại bản doanh mà lại ở tại Los Angeles, Mỹ. Nếu ai có việc cần làm, người nào phải vội đi, xử lý xong việc sẽ trở lại.

Mấy người ở cả hai nhà Armstrong - Chankimha đã sớm đoán ra được sẽ có kết quả như vậy, tuyệt đối không hề cảm thấy bất ngờ đối với câu trả lời này.

Cũng chỉ có hai ông cụ mới có thể ôm tư tưởng không thiết thực như thế, muốn bọn họ dọn về nhà ở, trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây, trời sắp đổ mưa máu, bằng không, tuyệt đối không thể nào!

Quét mắt nhìn ra mặt trời bên ngoài dần dần ngả về Tây, dưới con mắt của mọi người, Becky đứng lên nói:

"Ngồi cả một buổi chiều, ông nội, con và Freen còn có việc bận. Ngày mai là hôn lễ, ông nội không cảm thấy nên cho chúng con nghỉ ngơi dưỡng sức một chút sao?"

Sau khi Becky và Freen giải quyết nốt chút chuyện trong tay, đồng hồ đã điểm hơn chín giờ tối. Dùng xong bữa ăn khuya, quả thật tính đi ngủ sớm một chút.

"Sarocha, tay của chị để vào đâu?"

Mới vừa tắm xong nằm xuống, cánh tay của người bên cạnh liền bắt đầu không an phận. Áo choàng tắm trên người bị bàn tay kia kéo ra xốc xếch, ngón tay lướt trên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi của Becky.

Trở mình một cái, đem Becky nhét ở dưới thân, đáy mắt của Freen dần dần trở nên thâm sâu, không ngừng quan sát trên người cô, cuối cùng cố định trên đôi môi hồng đang hé mở.

"Em có ý kiến?"

Nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên bờ môi cô, kế tiếp lại vùi vào xương quai xanh, trước ngực cũng được chăm sóc đầy đủ. Phần cổ và ngực truyền đến cảm giác đau khiến Becky khó chịu uốn éo người.

"Đáng chết, không cần lưu lại dấu vết ở trên người em!"

"Không được!"

Freen chính là, nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện từ chối, mục đích của cô là muốn trên người Becky chỉ lưu lại dấu vết thuộc về mình, để cho tất cả mọi người đều biết, em là người phụ nữ của cô.

Bàn tay như mang theo một sức lôi cuốn kỳ lạ, dấy lên hàng loạt tia lửa trên người Becky, rất nhanh thiêu rụi đi lý trí của cả hai.

Sáng sớm ngày hôm sau, Becky liền bị một loạt tiếng gõ cửa làm thức giấc.

Theo bản năng hướng vào trong ngực Freen rụt một cái, khó chịu cọ cọ đầu. Người nào mà mới sáng sớm đã tới gõ cửa? Chán sống rồi!

Tối ngày hôm qua bị dày vò một đêm, đến rạng sáng mới có thể ngủ, bình thường thì chín giờ sáng là cô có thể tỉnh giấc, nhưng mà hiện tại thì hình như chưa tới!

Ngay từ lúc tiếng gõ cửa vang lên, Freen liền thức tỉnh, rất không vui nhíu đôi mày. Người nằm trong ngực cũng khó chịu chau mày, hướng vào người cô mà rục rịch.

Khẽ nhếch môi cười, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra được sự cưng chiều trong đó, hình như tối hôm qua chơi đùa lợi hại.

Cẩn thận rút tay ra, vén chăn lên đứng dậy.

Chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm đơn giản trên người, Freen lạnh lùng mở cửa, nhìn một nhóm người đang đứng trước mặt, đáy mắt lóe lên ý lạnh:

"Chuyện gì?"

Jean Chankimha, em gái thứ tư của Freen Sarocha, thợ trang điểm cao cấp quốc tế, giờ phút này rõ ràng đến đây là vì cô dâu, nhưng tiếc thay, liền bị một lá bùa giữa cửa chận lại!

"Chị hai, chị dâu đâu? Hôm nay là hôn lễ của hai người, em đến để trang điểm cho chị dâu đây!"

"Hai tiếng sau trở lại!"

Nói xong, ở trước mặt của mọi người, ' bùm ' một tiếng, cánh cửa cứ đóng lại như vậy.

Jean Chankimha khóc không ra nước mắt, bây giờ đã tám giờ, hai tiếng sau là mười giờ rồi! Hôn lễ cử hành vào lúc mười một giờ, chị hai đừng chơi trò giày vò người khác như vậy chứ?

Lúc trở vào phòng, chỉ thấy một mảng hỗn độn trên giường, không có một ai, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy 'rào rào.' Rõ ràng là tiếng ồn ban nãy làm phiền đến Becky, bây giờ đã vào phòng tắm rồi.

Bên trong đôi con ngươi đen nhánh lóe lên một tia mập mờ, tròng mắt ngày càng cô đặc, sáng lóa như sao.

Tiện tay cởi bỏ áo choàng tắm trên người, cơ thể trần trụi đi về phía phòng tắm.

Vốn dĩ trước đó tính để cho Becky ngủ thêm hai tiếng nữa, nhưng mà rõ ràng là cô không cần ngủ, thế thì hai tiếng này cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chi bằng đi làm chút chuyện có ý nghĩa thì tốt hơn!

Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm liền truyền đến thanh âm tức giận của Becky:

"Sarocha, chị phát điên cái gì..."

"Để chị tắm cho em..."

Freen chậm rãi xoa sữa tắm lên thân thể Becky, từ cái cổ tuyết trắng, dọc theo cánh tay thon dài, lại chuyển qua hai khỏa mềm mại, chạy vòng quanh vòng eo gầy của đối phương.

Ngón tay đi xuống chút nữa, đi đến giữa hai chân người kia, Freen vậy mà phát hiện ra một tia ướt nóng khác thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top